• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Chủ quán, một phòng một đêm.

Lão già theo tiếng ngẩng đầu, rõ ràng ở cái tuổi đã gần đất xa trời nhưng đôi mắt lão lại vô cùng sáng ngời, dựa vào kinh nghiệm bao năm nay chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra hai vị khách trước mắt vô cùng đặc biệt.

- Oắt con, đi chuẩn bị phòng dẫn hai vị này lên, tầng ba.

Lão già lười nhác đặt quyển dã sử trên tay xuống, lấy chân đá đá thằng cháu vẫn còn đang đứng đấy ngây ra như phỗng của mình.

- Nhưng...

- Nhưng nhưng cái gì, nói thì phải làm theo, đừng có hỏi nhiều!

Thanh niên kia dường như muốn nói cái gì đã bị lão già gắt lên cắt đứt, lão phủi phủi tay, ánh mắt uy hiếp nhìn thẳng cậu dường như đang bảo "không ngậm miệng lại thì cứ liệu hồn".

Thanh niên chỉ có thể tiếc nuối nuốt hết nghi vấn vào trong, khách khách khí khí khí đối với hai người nói:

- Hai vị mời theo ta, phòng đã quét dọn sạch sẽ, ở đây rất an toàn, sẽ không có những kẻ không có mắt tới làm phiền hai vị.

Đây thực chất là một câu cậu phải học thuộc lòng để nói với tất cả những vị khách đến đây dù chính cậu cũng chẳng biết cái khách sạn rách nát nhà mình an toàn ở chỗ nào, nhưng xác thực là chưa bao giờ có kẻ dám đến đây quấy rồi và những vị khách thông thường cũng mặc đồ rất kỳ lạ, có người còn quỷ dị đến mức nhìn không ra đấy là nhân loại.

Hai vị khách nghe thấy cậu nói câu này cũng không tỏ vẻ gì, chỉ có người mắt đen kia liếc nhẹ cậu một cái rồi dường như phát ra một tiếng cười.

Chẳng mấy chốc đã đến trước cửa phòng, thanh niên không mở cửa, chỉ đem chìa khoá đưa cho vị khách có vẻ cao lớn hơn phía trước cẩn thận dặn dò:

- Mỗi phòng chỉ có một chìa khoá duy nhất nên làm ơn hãy bảo quản cẩn thận. Chúc hai vị có quãng thời gian tốt đẹp khi ở đây.

Nói rồi thanh niên không hề lưu luyến khom lưng một cái rồi đi xuống tầng, trong quá trình không hề có ý định tìm hiểu bắt chuyện với hai người dù chỉ một câu.

- Cậu ta được huấn luyện tốt thật đấy.

Một vị khách gỡ mũ áo choàng xuống, lộ ra một đầu tóc đen bóng và khuôn mặt đẹp đẽ, đôi mắt đen vẫn lưu luyến không rời nhìn về phía người đã rời đi kia, trong mắt đựng đầy sự yêu thích như nhìn thấy một món đồ vừa ý, nhẹ giọng cảm thán.

- Thu cái ánh mắt thèm nhỏ rãi biến thái kia lại đi không người ta đánh giá.

Một người khác hừ lạnh một tiếng cắm chìa khoá vào ổ, "loạch xoạch" một cái cửa liền mở khoá, ổ khoá có vẻ vô cùng trơn tru khác hẳn với cánh cửa có vẻ cũ nát như nhìn thấy. Cửa phòng mở ra liền có thể loáng thoáng thấy bên trong là một không gian tương đối rộng rãi và vô cùng sạch sẽ, đồ vật đều được làm bằng gỗ, được đánh bóng lau chùi trông như mới, ánh nắng từ cửa sổ hắt vào khiến căn phòng có vẻ vô cùng sáng sủa, ấy thế trông cũng không tồi.

Thanh niên tóc đen hay cũng chính là Izuna trở tay cởi xuống áo choàng vắt lên lưng ghế, nhìn thoáng qua liền thấy ở một góc tường khắc dày chi chít những ký hiệu tối nghĩa, hiển nhiên là một loại "trận" nào đó, bĩu môi:

- Senju nhà các ngươi thật đúng là ôm một khối đá quý nhưng không biết cách điêu khắc, đem cái thứ quý giá này khắc ở một nơi khỉ ho cò gáy này quả thực phí phạm của trời!

- Khỉ ho cò gáy thì mới được chọn làm cứ điểm của Senju, chứ không phải Nhẫn tộc nào cũng có thể vứt hết mặt mũi chui vào Phố đèn đỏ như Uchiha mấy người. Senju bọn ta không có đam mê nghe lén người khác hành phòng như thế nào.

Tobirama không chút e dè phản bác, tay vung lên, chiếc áo choàng không nghiêng không lệch vắt bên cạnh chiếc áo choàng của tên Uchiha nào đó.

Izuna ngắm ngắm khoảng cách cực gần giữa hai cái áo, nhướng mày, lấy tay nhẹ đẩy cái áo của mình dịch gần lại một chút, đến khi hai cái áo dính lại với nhau mới bằng lòng thu tay lại, quay người tiến đến gần nam nhân, một tay ôm eo hắn, một tay vắt lên bả vai rộng lớn kia, đem cả người leo lên cơ thể cao lớn rắn chắc của Senju tóc bạc, đầu gối lên xương quai xanh của hắn, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhấc lên, lộ ra đồng tử đen nhánh đong đầy sóng nước, nhưng đáy mắt lại mơ hồ phản quang lên chút đỏ tươi, giống như quỷ quái ranh ma muốn dùng bề ngoài ưa nhìn của mình để lừa con mồi tiến lại gần rồi nhân cơ hội tóm lấy, nuốt trọn cái thứ mình mơ ước đã lâu.

Chỉ thấy đôi môi mềm mại kia khẽ mở, lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi bên trong, nó ướt át và gợi tình như những lời người này đang nói:

- Kia... Ngươi nói xem, nếu như ta và ngươi làm mấy điều kia ở đây thì liệu... nhân viên điều tra tình báo của Senju có nghe thấy những tiếng rên rỉ dễ nghe của Phó Lãnh đạo nhà mình không đây?

Tobirama lù lù bất động, thậm chí còn lấy một cánh tay đỡ lấy phần hông của thanh niên Uchiha miễn cho người đỡ ngã xuống, cái thân thể mong manh như tờ giấy của tộc Uchiha và đôi mắt yếu ớt kia không thể lăn lộn nó quá được, nhỡ đâu ngã một cái ra đấy rồi vô phương cứu chữa thật luôn thì sao?

Làm xong hắn mới cúi đầu, con ngươi đỏ ngàu vọng vào đôi mắt đen kia, mặc kệ cho sóng nước đong đưa thế nào thì nó vẫn như một một mảng trời ráng chiều im lặng, từ trên vọng xuống nhìn con sông đang ra sức uốn éo kia giống như nhìn một trò hề, cao cao tại thượng giống như một vị thần vô tâm vô cảm.

- Senju nhà ta không có cái thói quen đồi bại đấy, chỉ nghe những thứ cần nghe, nếu như ngươi cho rằng mấy cái âm thanh tục tĩu ấy cũng là thứ nên nghe thì ta cũng không còn gì để nói.

Âm thanh tục tĩu... sao?

Dùng cái miệng lưỡi lạnh nhạt phê bình một thứ kiều diễm như vậy sao?

Senju Tobirama, ngươi quá kiêu ngạo rồi đấy.

Nhưng kiêu ngạo như vậy mới chính là thứ khiến Izuna này mê đến thần hồn điên đảo không phải sao?

Bàn tay nhỏ dài táo bạo theo vạt áo luồn vào bên trong, xoa nắn thân hình mà hắn vẫn luôn mơ ước ở bên dưới, cong lên khoé miệng, cố ý hạ giọng, dường như dụ dỗ nói:

- Tục tĩu cũng có cái hay của tục tĩu không phải sao? Phải biết rằng... trong lúc ý loạn tình mê người ta mới nói ra những lời thật lòng không phải sao, ngài Tobirama? Ta cũng rất muốn biết lời thật lòng đằng sau cái miệng không thật thà bên trên là gì...

Đừng quên ở Uchiha, Izuna đảm nhận chức vụ gì, Ban Tình báo và Ban Thẩm vấn đều dưới sự giám sát quản lý của hắn, cho dù cái chốn phù hoa phấn son kia một tuần cũng phải ghé qua ít nhất hai lần, người ta nói "làm nhiều quen tay, xem nhiều quen mắt", cho dù không được dạy dỗ qua nhưng với sự thông minh của mình thì chỉ cần nhìn qua rồi học chút da lông phơi bày ra cũng đủ rồi.

Tư thái của thanh niên Uchiha vô cùng tự nhiên, không hề có bất cứ sự miễn cưỡng nào giống như cái việc đi dụ dỗ quyến rũ người khác này là một điều bình thường như ăn cơm uống nước.

Điều này làm cho trong lòng Tobirama có chút không vui, mặc dù biết tên Uchiha này cao ngạo như thế, đường đường là Phó Lãnh đạo tộc Uchiha không bao giờ có chuyện bán rẻ tiếng cười mua vui cho người khác, cái tư thái bây giờ bày ra chín phần mười là cho hắn xem nhưng hắn không thể ngăn nổi cảm giác ghen tuông xen lẫn chút cáu giận đang ào ào trào ra dưới đáy lòng.

Cảm giác như đồ vật của mình quá hấp dẫn ánh nhìn của người khác, giấu đi đâu cũng không được, vô cùng nôn nóng khó chịu.

Bàn tay to túm lấy cái cổ có chút mảnh khảnh kia, bắt chủ nhân của nó ngửa ra sau, mặt nam nhân dán sát lại gần, không biết từ lúc nào khuôn mặt nghiêm túc kia đã tối sầm xuống, con ngươi đỏ tươi giờ nhuốm chút màu đen khó tả, giống như một cục máu đông, tanh ngọt tràn đầy sát khí.

Hơi thở cực nóng giao hoà, Izuna nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, mắt nheo lại cảm nhận được sự kích thích tột độ khi chơi đùa với nguy hiểm, vòng tay ôm lấy cổ nam nhân, có chút không khống chế được mình tự động muốn kéo gần chút khoảng cách giữa hai người, dán sát lên thì càng tồ, để hắn có thể cảm nhận được phần da thịt có chút lạnh lẽo kia.

- Thế nào? Đề nghị của ta không tồi chứ?

Izuna dán sát bên mặt của mình vào bên mặt của Tobirama, cưỡng bách chính mình không nhìn vào đôi mắt đỏ yêu nhất kia, bám vào tai hắn nói, giọng nói có chút khàn khàn mất tiếng.

Hắn biết mình có chút vượt qua sự kiểm soát nhưng hắn nhịn không được. Thật sự, Tobirama quá mê người! Hắn nhịn không được, thật sự nhịn không được!

Nếu hiện tại nhìn đôi mắt đỏ kia đong đầy chính mình, Izuna cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Tuy nghĩ thế nhưng thanh niên vẫn không ngừng cọ sát lấy thân thể của Senju tóc bạc, một tay không ngừng vuốt ve phần gáy chí mạng, hưởng thụ phần da thịt căng chặt khi bị sờ đến điểm yếu của nam nhân, một tay đã vòng xuống, dán sát lên lồng ngực trái của Tobirama, một bên cảm nhận nhịp đập có chút vội vàng của khối thịt bên dưới, một bên rất nhàn nhã khiêu khích điểm mẫn cảm trước ngực hắn

Móng tay cứng rắn thi thoảng xẹt qua lớp biểu bì, để lại từng vệt xước đỏ lử, giống như không quá thoả mãn với việc chỉ được vuốt ve ở bên ngoài, mà muốn thò vào bên trong, sờ lên trái tim bên dưới, vào tận bên trong xem rốt cuộc cái tên Senju đáng ghét này ẩn giấu cái gì ở bên trong.

Việc vừa bị khiêu khích lại vừa bị nắm lấy điểm yếu khiến cho Tobirama không khỏi hít ngược một hơi, cau chặt mày căng chặt cơ thể, cánh tay đỡ eo lấy eo thanh niên không khỏi siết chặt lại, một tay lại muốn túm lấy cái tay làm ác kia ra khỏi ngực mình, vừa tức rồi lại có chút vô thố không biết làm sao, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ta cũng không biết đường đường là Thiếu gia nha Uchiha đây lại rất giỏi những việc như thế này đấy!

Mặc dù trước đó phê phán những tiếng rên rỉ là "âm thanh tục tĩu" nhưng với hành động ve vãn của Uchiha Izuna, Tobirama lại không thể nói nửa câu nặng lời.

Nhìn sắc mặt tái mét của nam nhân rồi lại nhìn bên tai đỏ lử của hắn, dáng vẻ có chút chật vật khác hẳn với thái độ lù lù bất động ban đầu khiến cho Izuna cảm thấy vô cùng thoả mãn cười phá lên, vô cùng sung sướng hôn má hắn một cái rồi trèo xuống dưới, cầm lấy quần áo trong bọc hành lý đi vào nhà tắm.

Chỉ để lại Tobirama có chút sững sờ ôm má, cái đầu lạnh luôn luôn giữ được bình tĩnh lúc này có chút nóng lên, mơ hồ hồ, nụ hôn má ban nãy dường như không ngừng phóng đi phóng lại trong đầu hắn làm cho Tobirama cảm thấy má phải của mình nóng như muốn sưng lên.

Cuối cùng vị Senju nào đó cuối cùng cũng nhận ra mình đã thua trận trong trận giao đấu vừa rồi, buồn bực hừ lạnh một tiếng.

Thứ Uchiha ranh ma giảo hoạt đáng ghét!

.................. Hết chương 103............

Vài điều muốn nói:

Kỳ thực khi viết đến đoạn "Làm cho Tobirama cảm thấy má phải của mình nóng như muốn sưng lên" tác giả đã nhịn không được phì cười, nhưng thấy nếu chèn ngay vào đoạn đó nó phá hư không khí quá nên thôi.

Izuna à Izuna, ngài hôm má sao mà hôn sưng cả má cụ Nhị nhà con rồi ha ha ha!!!

Khụ... đùa vậy thôi, đùa nữa là Izuna chém tác giả chết.

Bảo thuần chay thì chắc chắn sẽ là thuần chay, mùi thịt thoang thoảng đâu đây chỉ là ảo giác của các bạn thôi *cười*.

Cặp SasuNaru lớn là về thuộc hướng "hai ta là một nửa của nhau, nếu tách ra, không một trong hai có thể tồn tại được, cho nên chúng ta phải ở bên nhau, mãi mãi. Ngươi không thể rời khỏi ta."

Cặp MadaHashi là hướng "chúng ta là bạn thân, là tử địch, là hai người đứng ở hai mép miệng vực, nếu muốn đến gần nhau chắc chắn sẽ có một người tan xương nát thịt, song, cho dù thế nào đi chăng nữa chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau."

Cặp SasuNaru nhỏ dự định hướng "Ta không biết nên làm như thế nào mới có thể giữ được ngươi lại, bởi vì suy cho cùng, ta luôn là kẻ bị vây trong cái lồng của sự cô độc, không dám bước tiếp, cũng không dám quá mức lại gần ngươi."

Đoán xem lời này là tâm trạng của ai *tủm tỉm cười*

Cuối cùng cặp IzuTobi, tác giả muốn thử sức với phong cách mới *hưng phấn chạy vòng vòng*

Đó chính là "ai lừa được người kia lên giường với mình trước thì người đó thắng!" Thế thôi a ha ha!!

Khoái khoái thể loại này, cọ sát cọ sát, chúng ta cọ sát ra lửa~~~

Còn cặp ObiKaka, cặp này từ từ để tác giả suy xét chút.

Đấy, nghe hướng định sẵn thì có vẻ hay đấy, hấp dẫn đấy nhưng vì cái văn phong tồi tệ và vụng về này chẳng hiểu tác giả đã viết ra cái thứ gì nữa *xấu hổ che mặt*

Vậy thôi à, dù đã hơn một tuần nhưng chắc hẳn mọi người vẫn chưa bỏ quên thói quen nhỏ giữa chúng ta đúng không, đúng không đúng không?!

Còn nhớ thì hãy tim và cmt bên dưới nha! Cá yêu mọi người moa moa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK