Nhạc Nhạc cười diễu, bước theo đuôi, cười nói: “Cậu có vợ đẹp con thơ còn chưa sợ chết, tôi sợ cái gì?”
Thượng Quan Sở nhẹ cong môi, “Đây mới là phong cách của cậu.”
Những người khác không chút đắn đo, đi theo Thượng Quan Sở ra khỏi nhà nông, khi tất cả bọn họ đều bình an ra khỏi nhà nông, hơn nữa còn bình an than nhiên đi đến bên cạnh chiếc xe, nhà nông vẫn an lành đứng ở đàng kia, vôn không hề có nổ mạnh.
Bị 2 anh em trong bang Sở trói lại Dịch Hiểu Huyên không thể tin được nhìn ngôi nàng nông thôn, nói: “Không, không thể được. Các người đã làm gì? Rõ ràng bọn họ đã gài thuốc nổ, sao lại không nổ chứ?”
Ba người Bách Sự Thông cười hì hì trả lời: “Vài quả bom đã nghĩ làm khso chúng tôi, cô cho răng danh xưng Bách Sự Thông của chúng tôi là giả hả!”
Bách Sự Thông? Cho đến bây giờ Dịch Hiểu Huyện cũng chưa từng nghe qua người có danh xưng như vậy, vẻ mặt khinh bỉ nói: “xí! Bách Sự Thông cái gì, không phải là chỉ mở vài quả bom thôi sao.”
3 người Bách Sự Thông nghe xong, liền muốn ra tay trừng trị Dịch Hiểu Huyên, Thượng Quan Sở nhẹ nhàng quét mắt liếc 3 người một cái, 3 người lập tức dừng lại động tác, cảnh giác đánh giá 4 phía, sau vài giây, ba người đồng thời nói: “Thiếu gia Sở, không ổn! Xung quanh có người mai phục.”
Thượng Quan Sở sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: "Tôi biết."
Thượng Quan Sở vừa nói xong, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng cười của phụ nữ, “Ha ha ha… Thượng Quan Sở, cậu cho là phá được mấy quả bom quanh nhà nông, cẫu đã nghĩ an tâm rời khỏi đây sao?”
Thượng Quan Sở không nhịn được có chút sợ hãi không rõ nguyên nhân vì tiếng cười của người đàn bà kia, ngạo trấn định như anh, kiên cường đứng thẳng, ánh mắt lạnh thấu xương, nhìn thẳng về phía trước, “bà cho là mấy chục thủ hạ kia của bà có thể lấy mạng của Thượng Quan Sở tôi?”
Tiếng cười của nữ giới ngày càng gần, mọi người xoay người nhìn về phía phát ra tiếng cười cuồng loạn. Nhạc Nhạc không khỏi nở nụ cười, “Đường Lị? A, không đúng, tôi nên gọi bà là Dịch Mĩ Liên mới đúng.”
Tươi cười trên mặt người đàn bà kia nhất thời thu lại, hung hăng nói: “Bọn mày biết tao là ai thì sao? Vô dụng, một chút cũng vô dụng. Bởi vì bọn mày đều phải chết ở chỗ này.” Ánh mắt của bà ta lộ ra ánh sáng ngoan độc, giống như hôm nay không phải là ngày chết của mày thì là ngày tao mất mạng.
Thượng Quan Sở vẫn đưa lưng về phía Dịch Mĩ Liên, không có xoay người qua liếc mắt nhìn con đàn bà ngoan độc này, thản nhiên nói: “Bà muốn chết ở đây, tôi có thể thành toàn cho bà.”
Dịch Mĩ Liên nghe xong tức giận đến sắc mặt lúc trắng lúc hồng, giống như bảng pha màu. Đột nhiên cất tiếng cười nói: “Quanh đây đều là người của tao, chỉ cần bọn mày động, liền… Băng!” Dịch Mĩ Liên giơ tay lên làm ra hình dạng cây súng.
Lúc này 7 người Xuân Hạ Thu Đông Bách Sự Thông bằng tốc độ nhanh nhất tìm một vị trí an toàn lấy ra vũ khí chiến đấu với đối phương.
Lúc này A Phú túm lấy Dịch Hiểu Huyên bị trói, họng súng dí vào đầu Dịch Hiểu Huyên nói: “Người của bà nếu dám động, bà liền nhặt xác cho cháu bà đi!”
Dịch Hiểu Huyên thấy A Phú chỉa súng vào cô, thấy anh ruột mình và Thượng Quan Sở cũng không nói giúp cô, bây giờ hy vọng duy nhất chính là bác cô có thể cứu cô, khóc nói: “Bác Mĩ Liên, cứu con.”
Dịch Mĩ Liên hừ lạnh, vẻ mặt không thèm nhìn vào mắt Dịch Hiểu Huyên, nói: “Không phải bác không cứu con, nếu như cứu con, Thượng Quan Sở sẽ đào tẩu, cơ hội tốt như vậy, sao Hiểu Huyên có thể để bác buông tha chứ?”
Dịch Hiểu Huyên trừng mắt nhìn Dịch Mĩ Liên, hoàn toàn thất vọng rồi, điên cuồng kêu lên: “Đồ lừa đảo, đồ lừa đỏa.” Tiếp theo khóc nói: “Không phải bác đã nói giúp con sao? Sao bác có thể không cứu mạng con chứ?”
Dịch Mĩ Liên cười khẩy: “Ha ha! Giúp con? Tao muốn giết Thượng Quan Sở, mày lại muốn nó còn sống, chúng ta vốn không là người chung một thuyền. Con ngu, tao chỉ lợi dụng mày thôi.”
“Lợi dụng tôi?” Dịch Hiểu Huyên thì thào lặp lại, nói: “Thì ra tôi luôn bị bà lợi dụng, bà muốn không chỉ tài sản nhà Thượng Quan, mà còn tính mạng của anh Sở.”
“Đúng, đây mới là mục đích của tao. Thượng Quan Sở vốn không nên sống trên đời này, hắn đáng chết.” Dịch Mĩ Liên vốn bộ dáng xinh đpẹ, bây giờ thoạt nhìn có vẻ xấu xí.
Dịch Hiểu Huyên trừng mắt nhìn khuôn mặt xấu xí của Dịch Mĩ Liên, đột nhiên cười nói :”Tôi sẽ không để bà thực hiện được, không bao giờ.”
“Bằng mày?” Dịch Mĩ Liên cười lạnh, bước một bước lùi về sau cây đại thụ cách đó không xa, chỉ nghe bà ta ra lệnh một tiếng, “Đánh cho Tôi.” Tiếng súng liền vang lên.
Thượng Quan Sở có thể nói là thần tốc chui vào giữa 2 xe, Nhạc Nhạc cũng theo anh chui vào giữa 2 xe, Thượng Quan Sở rất nhanh rút súng ra, cầm một cái quăng cho Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc cau mày nhận súng, nói: “Súng ngắm đâu?”
“Vốn ở trong xe, nhưng xem tình hình trước mắt, có lẽ đã không còn.” Thượng Quan Sở cực kỳ bình tĩnh nói xong, bắt đầu lao vào bắn nhau. May mắn bọn họ đều mang theo súng và đạn bên người, hơn nữa 7 người Xuân Hạ Thu Đông cùng Bách Sự Thông đều mang theo vũ khí hỏa lực cao, Thượng Quan Sở nhìn Nhạc Nhạc, nói: “Trên tay Bách Sự Thông bọn họ chỉ có một cây súng ngắm.”
Nhạc Nhạc cầm súng cười, nói: “Bọn họ cũng không tệ, tôi dùng cái này vậy!” Trong lúc bọn họ nói chuyện, Nhạc Nhạc thấy rõ Bách Sự Thông cầm súng ngắm bắn hạ 2 địch thủ, thương pháp kia có thể nói là ngang tài ngang sức với anh.
Dịch Mĩ Liên bị A Phú giấu giữa 2 xe, Thượng Quan Sở thản nhiên nhìn mắt Dịch Hiểu Huyên, sau đó xoay người lăn ra sau bụi cây che giấu thân thể. Bởi vì 4 phía cây tương đối nhiều, chỗ đối phương ẩn nấp cũng không quá rõ, Thượng Quan Sở chỉ có thể im lặng quan sát động tĩnh 4 phía, mới từ từ loại trừ 1 đối thủ đang ẩn thân ở bên trái cách anh hơn 10 thước nổ súng đối đầu với người của bang Sở, 2 phút sau, anh thình lình đi đến phía sau đối thủ, đưa tay đánh mạnh vào hộp sọ của đối thủ, người nọ im hơi lặng tiếng ngã xuống.
Nhạc Nhạc ở ngai tại chỗ không hề động, mỗi lần đều ngắm chuẩn vị trí đối phương nổ súng, gần như mỗi một phát đều bắn trúng đối thủ, bởi vì đối phương ẩn núp, nên mỗi lần anh chỉ đả thương đối thủ mà thôi.
Thân thủ của Kim Thành Vũ và Dịch Thiếu Kiệt tốt lắm, mang bà Kim tìm một chỗ che dấu ẩn nấp.
Từ sau lần trước Mễ Lam Nhi bị trúng đạn, Tiền Nguyên không cho cô đi theo bên cạnh Thượng Quan Sở, cùng với Từ Ngôn ở là nhà họ Diệp bảo vệ Diệp gia.
Lần này người Thượng Quan Sở mang đến đều là cao thủ nhất đẳng, đối phó với người của Dịch Mĩ Liên rất dễ dàng. Hơn 10 phút sau, tiếng súng ngừng lại, Xuân Hạ Thu Đông cùng Bách Sự Thông đột phá từng hướng, bây giờ bọn họ đã không còn bị đối phương bao vây ở bên trong.
Sau khi loại bỏ chướng ngại từ phía sau, cuối cùng bọn Thượng Quan Sở cùng nhẹ nhàng thở ra, lúc này người của đối phương đã chết rất nhiều, chỉ còn lại có mười mấy người có thể giằng co với Thượng Quan Sở bọn họ.
Lúc này Tô Phi lên tiếng, lạnh lùng kêu: “Dịch Mĩ Liên, bà đừng tiếp tục tranh đấu vô ích nữa, buông vũ khí, còn có thể bảo toàn mạng sống của bà.”
“Hừ! Là bọn mày buông vũ khí thì đúng hơn, cho dù chết, hôm nay tôi cũng muốn Thượng Quan Sở chôn cùng.” Dịch Mĩ Liên lạnh giọng kêu.
“Bà đừng si tâm vọng tưởng nữa, đừng nói giết Thượng Quan Sở, người của bà, 10 phút nữa không ra, toàn bộ chết hết.” Nhạc Nhạc thờ ơ nói.
“Phải không?” Giọng nói của Dịch Mĩ Liên cực kỳ đáng sợ, “Bọn bây còn chưa biết đúng không, trong rừng cây này tao đã đặt bom hẹn giờ, chỉ cần tao nhấn nút điền khiển trên tay, các ngươi sẽ chết hết!”
Trong lòng Thượng Quan Sở thầm kêu không tốt, khó trách Dịch Mĩ Liên muốn đối chiến với bọn hắn, thì ra là muốn dụ bọn họ vào rừng, bởi vậy, bọn họ khó có thể trốn thoát. Thượng Quan Sở còn đang nghĩ biện pháp, chợt nghe Dịch Mĩ Liên điên cuồng cười ha hả.
"Thượng Quan Sở, mày đi chết đi!"
Dịch Mĩ Liên vừa nói xong, 4 phía liền nổ mạnh, chỉ có chỗ Nhạc Nhạc và Dịch Hiểu Huyên là không có chuyện gì.
Thượng Quan Sở cùng người của anh ở trong rừng, đều bị nổ văng, Thượng Quan Sở bị nổ bay đến chỗ đậu xe của Nhạc Nhạc. Cả người rơi mạnh xuống đất, tiếp theo một ngụm máu từ trong miệng anh phun ra.
Lúc này Nhạc Nhạc bất chấp an nguy của mình, nói với A Phú: “Che chắn cho tôi.” Liền nằm úp sấp dịch về phía Thượng Quan Sở.
Dịch Mĩ Liên cực kỳ đắc ý, tiếng cười như thanh âm ma quỷ vang vọng khắp rừng cây.
Nhạc Nhạc đến trước mặt Thượng Quan Sở, nôn nóng kéo Thượng Quan Sở về chỗ ẩn nấp. Lúc này đối phương tích cực nổ súng, Nhạc Nhạc đẩy Thượng Quan Sở ra, viên đạn liền đâm vào cánh tay Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc thét lớn một tiếng, sau đó lăn người, cùng với Thượng Quan Sở cùng trốn vào giữa 2 xe.
Tô Phi và Ngô Vân đều bị thương, nhưng không quá nghiêm trọng. 7 người Xuân Hạ Thu Đông cùng Bách Sự Thông, cũng có người bị thương, nhưng 7 người vẫn giữ được trạng thái chiến đấu cao độ.
Còn một vài anh em trong bang Sở cũng bị thương rất nghiêm trọng, người không bị thương, bị nổ đỏ mắt, một đám trong lòng thề muốn giết chết hết đối phương. Kế tiếp lại là một trận bắn nhau.
Nửa giờ sau, bên cạnh Dịch Mĩ Liên chỉ còn lại 1 thủ hạ, lúc này một bóng người không xa đến gần Dịch Mĩ Liên.
Dịch Mĩ Liên thấy rõ người đến, hoảng sợ, cả giận nói: “Con đến đây làm gì, nơi này rất nguy hiểm, con lập tức đi ngay cho mẹ.”
“Mẹ, con sẽ không rời đi, muốn đi thì đi cùng đi.” Đường Tử ôm chặt cánh tay Dịch Mĩ Liên, muốn bỏ chạy theo hướng anh đến.
Đúng lúc này, mọi người nghe được tiếng xe cảnh sát vang lên, lúc này Nhạc Nhạc mới yên lòng, quan sát Thượng Quan Sở hôn mê.
“Cảnh sát đến đó mẹ, chúng ta đi mau.” Đường Tử vội vàng kêu lên.
“Không, hôm nay, không phải là hắn chết thì là mẹ chết, mẹ không đi.” Dịch Mĩ Liên lạnh lùng hất tay Đường Tử ra.
“Mẹ nếu không đi, chúng ta sẽ rơi vào đường cùng, chúng ta đi mau đi.” Đường Tử vẫn không từ bỏ, anh không thể để mẹ mạo hiểm, anh nhất định sẽ mang theo mẹ bình an rời đi.
Lúc này cảnh sát đã đến, hơn 100 cảnh sát rất nhanh bao vây khu rừng nhỏ này, hơn nữa nhân viên y tế còn mang người bị thương đến bệnh viện.
Dịch Mĩ Liên thấy không còn cách nào chạy trốn, hơn nữa cũng không giết được Thượng Quan Sở, trong lòng chỉ hy vọng Thượng Quan Sở bị nổ chết.
“Nơi này đã bị cảnh sát bao vây, mau buông vũ khí.” Cảnh sát cầm máy khếch đại thanh âm kêu lên.
Dịch Mĩ Liên nhìn Đường Tử bên cạnh, nói: “Con trai, con đồng ý làm con tin của mẹ sao?”
“Vâng!” Đường Tử không chút suy nghĩ gật đầu.
Lúc Đường Tử còn chưa đáp ứng, nòng súng của Dịch Mĩ Liên đã nhắm ngay đầu Đường Tử. Cũng lớn tiếng kêu lên: “Trên tay tao có con tin, bọn cớm kia, chúng mày có bản lĩnh thì nổ súng đi!”