• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Thừa kịp thời xử lý miệng vết thương cho Giai Tình, nên Giai Tình cũng không gặp nguy hiểm gì. Nhưng đến ngày hôm sau cô ta vừa tỉnh thì đã xảy ra cãi vã.

Thượng Quan Sở trợn tròn mắt nhìn trần nhà suốt mộtđêm, đến khi trời sáng mới ngủ được một chút, lúc này lại có người đến báo là Giai Tình vừa tỉnh đã cãi nhau với người khác.

Thượng Quan Sở nhíu mày, mang vẻ mặt mệt mỏi đến phòng Giai Tình, dần trở nên âm u, mở miệng, "Cô muốn chết à?"

Khương Thừa ở bên cạnh cau mày, phương pháp anủi như vậy, chẳng khác nào bảo người ta đi chết đi. Sớm biết vậy hắn đã không bảo người gọi Thượng Quan Sở đến.

Giai Tình sửng sốt vài giây, sau đó lại tiếp tục la lên, "Sao lại cứu tôi, để tôi chết đi, để tôi đi chết đi."

Diệp Thanh Linh lười biếng dựa người vào cửa, lãnh đạm nhìn Giai Tình đang nổi điên, quay đầu nhìn A Phú đang chờ ngoài cửa, thản nhiên hỏi: "Có mang theo theo dao găm không?"

"Dạ có." A Phú cung kính lấy ra dao găm từng dùng ở núi Đào Nguyên đưa cho Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh nhận lấy dao găm, chậm rãi đi về phía Giai Tình như đang thưởng thức cảnh đẹp, thong thả đưa dao găm cho Giai Tình, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, giọng nói nhẹ như gió thoảng, "Cho cô."

Giai Tình dừng la lối lại, giật mình, nhìn Diệp Thanh Linh trân trối hỏi: "Đưa cái này cho tôi làm gì?"

"Không phải cô muốn chết sao?" Diệp Thanh Linh cầm dao găm chĩa lên trên, hình gần như sắp chạm vào người Giai Tình.

Giai Tình sợ hãi nhìn Diệp Thanh Linh, ở trong lòng thầm xác định được mình đã gặp phải kẻ điên, ấp a ấp úng nói: "Tôi... Tôi..."

Diệp Thanh Linh liền hiểu rõ, lấy dao găm lại, chầm chậm rút vỏ ra, chỉ thấy dao găm sắc bén vô cùng, tản ra luồng khí lạnh. Diệp Thanh Linh khẽ nhếch khóe miệng, trên mặt lại nở một nụ cười có thể làm điên đảo chúng sinh, giọng điệu nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi, thản nhiên nói: "Giai Tình muốn tôi giúp sao? Đã như vậy... Tôi cũng không nên từ chối."

Khương Thừa đứng bên cạnh, da mặt đã run rẩy, không nên từ chối là sao, có người muốn chết mà còn cần người khác giúp đỡ sao? Vị Diệp tiểu thư này căn bản chính là ác ma trong ác ma. Nếu không cùng Sở thiếu nhà mình làm vợ chồng, ông trời quả thật là không có mắt.

Nhìn dao găm đang tản ra khí lạnh, lại nhìn nụ cười củaDiệp Thanh Linh, Giai Tình sợ tới mức lùi về phía sau, nói không ra hơi:"Tôi... Tôi không cần."

"Giai Tình không cần Thanh Linh giúp, có phảilà muốn tôi giúp không?" Thượng Quan Sở mang theo nụ cười tà ý, thích thù nhìn về phía Diệp Thanh Linh.

Giai Tình điên cuồng cười lớn, "Đúng! Ca ca, anh ra tay đi! Giết tôi đi."

Động tác của Thượng Quan Sở đột nhiên cứng lại, vẻ mặt dường như đang khó xử.

Diệp Thanh Linh thấy thế, nhẹ nhàng lấy dao găm ở trong tay Thượng Quan Sở, ra vẻ không thèm để ý, "Chuyện này vẫn nên để tôi làm! Chỉ là một nhát giết chết thì không có ý nghĩa gì." Cô vừa nói vừa đi đến chậu cây ngàn năm ở góc phòng, cầm dao găm chầm chậm cắt một chiếc lá, nói: "Có lẽ nên cắt hai tay trước." Nói xong lại nhẹ nhàng cắt chiếc lá khác, nói: "Sau đó chặt cả hai chân."

Giai Tình hoảng sợ nhìn khuôn mặt thanh lệ, trắng nõn củaDiệp Thanh Linh, sau đó cúi nhìn hai tay, rồi đến hai chân của mình.

Diệp Thanh Linh lại cắt một chiếc lá, nói: "Sau đó sẽ cắt lỗ tai, rồi cắt luôn lỗ mũi." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Giai Tình sợ tới mức trắng bệch, tiếp tục nói: "Cô nói xem chết không tay không chân, lại không tai không mũi, như vậy có phải có ý nghĩa hơn không?"

"Cô là ác ma, là kẻ điên." Giai Tình sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, khóc la náo loạn: "Tôi không chết nữa, không muốn chết nữa." Vốn dĩ tưởng rằng chết cũng không đáng sợ, nhưng khi có người nói sẽ giúp cô chấm dứt sinh mệnh, hơn nữa còn muốn cô bị chết “có ý nghĩa”, rốt cuộc cô vẫn cảm thấy sợ hãi.

"Nói sớm mình sợ chết, không phải tốt hơn sao?" Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng nói, nhưng lại cười đến tà ác. Thong thả chậm rãi đi tới cửa, trả dao găm lại cho A Phú.

Khương Thừa đứng xem không khỏi rùng mình một cái, nhìn Thượng Quan Sở, trong lòng thầm nghĩ, ác ma vẫn là để ác ma thu thập.

Thấy Giai Tình không còn muốn chết, Khương Thừa đi đến giúp Giai Tình truyền nước biển.

"Không cần." Giai Tình bỏ tay của Khương Thừa ra.

"Tùy cô ta đi, cơ thể cũng không phải của cậu." Thượng Quan Sở nhìn Khương Thừa nói.

Lúc này có người bưng cháo tới, nói là cho Giai Tình. Diệp Thanh Linh không cho cho người ta đem cháo vào phòng, chỉ nhìn Giai Tình nói: "Tôi nghĩ Giai Tình không đói bụng đâu!"

Giai Tình gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thanh Linh, không nói lời nào.

Không nói lời nào, chính là cam chịu. Diệp Thanh Linh tự quyết định, nói với người đưa cháo ở bên ngoài: "Mang trở về đi!" Tiếp theo nhìn sắc mặt tái nhợt của Giai Tình lại nói: "Hôm nay cũng đừng mang đồ ăn tới cho Giai Tình tiểu thư."

Người đưa cháo yên lặng lui ra, mà vẻ mặt Giai Tình đầy phẫn hận nhìn Diệp Thanh Linh quát: "Cô là người đàn bà độc ác, cô định cho tôi chếtđóià?"

"Vẫn hiểu được, có lẽ cũng không ngu ngốc lắm!" Diệp Thanh Linh mang vẻ mặt thích thú nhìn Giai Tình, khen nói.

Thượng Quan Sở thấy Giai Tình không còn muốn chết, không muốn ở lại chỗ này dù chỉ một giây, nên kéo Diệp Thanh Linh đi ra, "Đi thôi."

Diệp Thanh Linh gật đầu, tùy Thượng Quan Sở dắt đi, nhưng đi được hai bước lại ngừng lại, "Nghe nói truyền nước biển cũng có dinh dưỡng, sẽ không chết đói." Nói xong nắm tay Thượng Quan Sở cùng nhau rời đi.

Giai Tình chăm chăm nhìn theo hướng Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh vừa biến mất, thì thào tự nói, "Gặp phải cô, tôi đã biết trước là thua."

Khương Thừa đi lên giúp Giai Tình truyền nước biển, Giai Tình không còn phản kháng nữa, hỏi Khương Thừa, "Kết quả AND của tôi khi nào có?"

"Ngày mai." Khương Thừa trả lời.

Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở xuống lầu dùng bữa sáng, Tô Phi bước lên bẩm báo, "Sở thiếu, kẻ chủ mưu đứng sau vụ giết Nghiêm thiếu đã điều tra được."

"Là ai?" Đôi mắt Thượng Quan Sở tản ra sát khí nồng đậm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK