=========
Chương 103|2: Hoàn
Dưới ánh nắng tươi sáng tháng sáu, hắn ôm một cỗ thi thể. Nơi xa là biển xanh vô tận, hắn làm một con châu chấu bằng lá tre, đặt vào tay cô gái.
Hàng mi dài của cô gái khép lại, vô tri vô giác.
Bùi Xuyên nói: "Cho nên hiện tại em vẫn không thích anh như cũ."
"Bùi tiên sinh? Không, anh không phải Bùi tiên sinh. Lâu rồi nên có khi em đã quên mất tên của anh, anh là Bùi Xuyên."
"Dao Dao, trên đời này người anh yêu nhất là em." Hắn cười cười, "Cho dù em cũng chẳng biết điều này."
Hắn ngồi ở trên xe lăn, hắn dùng những bông hoa mới hái lúc sáng sớm để bện vòng hoa đội lên đầu cô, mái tóc cô dài mềm mại, nếu không phải thân thể đã hôi bại thì sẽ thập phần mỹ lệ.
Bùi Xuyên một ngày chưa ăn cơm, bồi cô cùng ngồi trên đảo nhỏ cho đến khi hoàng hôn.
Hắn vui sướng nói: "Hôm nay cũng xem xong mặt trời lặn rồi, chúng ta nên về nhà thôi."
Hắn cúi người bế cô lên, xem nhẹ mùi bốc lên từ thi thể cô gái. Hắn đẩy xe lăn hướng về "nhà".
"Về sau anh sẽ xây một tòa trang viên ở đây, trồng đầy hoa tươi, mỗi ngày đều cùng em xem mặt trời mọc với mặt trời lặn."
"Em nói cái gì? Xin lỗi, hôm nay không cho em đi xem mặt trời mọc được. Là anh không tốt, mặc quần áo cho em hơi chậm."
Đến chạng vạng tối, Bùi Xuyên làm xong cơm, bên ngoài trong bụi cỏ có tiếng côn trùng kêu vang, biển cả đánh thẳng vào bãi biển. Hắn thay Bối Dao trong ngực mình tự mình đút cơm.
"Ăn cơm đi."
Cơm nước xong, hắn rửa chén bát, lại nấu nước dùng thùng gỗ giúp cô tắm rửa.
Hắn mím mím môi, vẫn che lại hai mắt như cũ.
"Anh biết em không quá thích anh, anh sẽ không mạo phạm em."
Nhưng mùi hoa vẫn không át được mùi bên trong thi thể.
Cô vẫn chậm rãi mà hư thối, trong cổ họng hắn nảy lên một cỗ mùi tanh.
Hắn trợn tròn mắt không ngủ, ôm cô nằm trong ngực.
"Là anh suy xét không chu toàn, trên đảo không chuẩn bị nước hoa, ngày mai anh sẽ đi hái một ít hoa cho em, rồi sẽ thơm lại thôi."
Nhưng đó là mùa hè, thân thể cô rốt cuộc tàn còn nhanh hơn cả hoa.
Hắn từng ngày nhìn phấn hồng biến xương khô.
Vào một ngày mưa mùa hạ, hắn tự mình đem cô đi mai táng. Bùi Xuyên biết cô đã chết, hắn không điên, chỉ là có chút khổ sở mà thôi.
Chỉ có một chút, một chút khổ sở thôi.
Hắn ho ra máu, mưa to làm quần áo của hắn ướt nhẹp, mà hắn thì đắp lên nắm đất cuối cùng.
"Anh có chút hận em." Hắn lẳng lặng nói, "Có đôi khi anh sẽ nghĩ, dựa vào cái gì chứ? Đời này từ niên thiếu anh đã thích em cho đến tận bây giờ nhưng em lại nhìn không thấy, nghe không được. Anh chưa từng nắm tay em, cũng chưa hôn môi với em. Nhưng em đã chết, còn anh thành bộ dáng này. Em chưa từng thích anh dù chỉ một ngày, thứ bố thí cho anh cũng không nhiều, thế mà lại chiếm hết cả đời của anh."
"Điều này quá không công bằng, nhưng anh biết, trên đời này có rất nhiều người giống anh. Bọn anh không thể nào trách bọn em như vậy được, chính mình dâng trái tim mình lên, người khác không chịu nhận mà thôi." Bùi Xuyên vuốt ve chữ "vợ" trên bia mộ, ngữ điệu hết sức đạm mạc, "Em đừng nghĩ anh sẽ vì em nổi điên, anh rất tỉnh táo. Em cũng đừng nghĩ anh sẽ không sống nổi, anh không nhút nhát như vậy. Lúc anh bị chém đứt hai chân, anh vẫn còn sống, hiện giờ không đau không bệnh, sau này anh sẽ sống càng tốt hơn."
"Chẳng qua." Hắn dừng một chút, "Yêu một người quá cực khổ, nếu em lại xuất hiện thì anh nhất định sẽ không yêu em. Anh cũng sẽ không đối xử tốt với em như vậy. Mấy năm nay anh đối xử với em còn không đủ tốt sao? Em cái đồ trứng thối không có lương tâm này."
Sau trận mưa to đó, hắn để bác sĩ cấy vãng sinh vào người mình.
Nó đúng là thứ thần kỳ, vãng sinh dung nhập vào cốt tủy thì trong lòng đã không muốn chết nữa, hắn nhớ rõ mọi thứ liên quan đến cô nhưng tình cảm lại bị che hết.
Bùi Xuyên sờ sờ ngực, như vậy khá tốt, Bối Dao tiểu thư.
Hắn trở về làm Satan của hắn.
Tổ chức vãng sinh từng năm cường đại lên, lúc hắn cô độc nhất lại là tháng 6 của năm sau, khi trời lại đổ mưa.
Hắn cũng không biết vì cái gì mà hắn lại trở lại hòn đảo nhỏ kia bắt đầu trồng hoa hồng.
Kỳ thật hắn cũng không yêu cô như thế, hắn nghĩ thầm.
Gai hoa hồng đâm vào tay nhưng hắn lại không có bất kỳ gợn sóng nào.
Satan nhìn chữ trên bia mộ, bất quá cô cũng chỉ là một vị cố nhân đặc biệt mà thôi. Lúc còn sống cô không thuộc về hắn, sau khi chết lại không có cách nào rời khỏi hắn.
Cũng không biết vị "Cố nhân" này dùng họ Bùi để nhập táng thì có cảm thấy khuất nhục khó xử không.
Có đôi khi hắn thậm chí không nhớ nổi bộ dáng của cô, vài lần do dự muốn cho người sửa chữ trên bia mộ một chút, nhưng hắn lại há miệng thở dốc, cảm thấy trong lòng nghẹn khuất nên dứt khoát không nhắc lại nữa.
Khi đó Bùi Xuyên 25 tuổi, hắn cảm thấy thật may mắn là cô không gặp được hắn năm 25 tuổi. Khi niên thiếu một lời không sợ trả giá, nỗ lực cùng yên lặng bảo hộ, Satan hiện giờ không có khả năng làm được.
Hắn ích kỷ dối trá, hơn nữa sẽ không bao giờ thích một cô gái nhỏ đơn giản vui vẻ.
Vị cố nhân này ngoài xinh đẹp quá phận thì tựa hồ cũng không có gì đặc biệt.
Tháng 6 năm 25 tuổi, hắn nói: "Sang năm, anh sẽ tìm một người phụ nữ hiền huệ để kết hôn sinh con, sau đó anh nhất định sẽ bỏ mấy chữ trên bia mộ này đi."
Nhưng tháng 6 năm 26 tuổi, tay hắn cầm hoa hồng, có chút tức giận, giọng nói lãnh đạm: "Sang năm anh sẽ quên em, anh thật không hiểu nổi sao trước kia anh lại thích em? Mấy năm nay ngẫm lại thì Cao Quỳnh cũng chẳng kém em bao nhiêu."
Trên đảo nhỏ lẻ loi trơ trọi, giữa biển hoa không người, hắn khắc nghiệt bén nhọn cực kỳ nói: "Thậm chí không ai không biết điều như em, cho dù anh không cấy vãng sinh vào thì hiện tại khẳng định cũng sẽ cảm thấy em rất phiền chán."
Cô gái nũng nịu thì có gì tốt chứ? Một lời nói nặng cũng không dám nói, làm gì cũng phải dỗ.
Với tính tình lạnh nhạt khắc nghiệt này của hắn thì chỉ sợ đã sớm phiền chán.
Sang năm! Hắn nói, sang năm hắn sẽ quên cô.
Bằng không hắn sẽ năm này qua năm nọ như đồ ngốc mà ở trên đảo trồng đầy hoa cho cô sao?
Sau đó hắn lại mơ một giấc mộng, năm 27 tuổi này hắn cũng không gặp được "món quà nhỏ" đập sai thời không này. Mãi cho đến chết, hắn cũng không kết hôn, không có con như trong miệng hắn nói.
Hắn sống đến 82 tuổi, lúc già rồi thế giới trước mắt hoang tàn, chỉ có hòn đảo nhỏ này là hoa tươi nở rộ, sóng biển vỗ bờ, bầu trời và biển đều là một màu xanh thẳm. Chỉ có mái tóc hắn đã bạc trắng.
Lúc Bùi Xuyên mở to mắt thì há mồm thở phì phò.
Ánh mắt hắn còn lãnh đạm, tim lại đập nhanh. Hai loại vãng sinh trong cơ thể hắn đánh nhau, cuối cùng vãng sinh cao cấp chiếm thượng phong.
Hắn không còn phải chịu cảm giác hít thở không thông, đau đến chết kia nữa, có thể sống.
Bác sĩ nhướng mày: "Thể năng không tồi."
Hoàng lương nhất mộng*, hắn gắt gao nắm chặt lấy tay bác sĩ: "Bối Dao đâu!"
*Hoàng lương nhất mộng: Hai chữ "Hoàng lương" là chỉ hạt kê. Ý của câu thành ngữ này dùng để ví với sự mơ tưởng viển vông và những ước mong không thể thực hiện được.
Bác sĩ ngẩn người: "Cái gì Bối Dao?"
Trái tim Bùi Xuyên cơ hồ trong nháy mắt trầm xuống, chẳng lẽ những thứ trong mộng mới là thật, hắn cũng không gặp được cô sao?
Lúc này bác sĩ mới hoãn lại một chút: "Anh nói vị tiểu thư kia sao?"
Y cười đến bất đắc dĩ: "Cô ấy lúc đầu một mực trông coi anh, lúc phẫu thuật tim anh ngừng đập một chút, làm tôi sợ hết hồn, may mà sau đó không sao. Cho dù tôi có nguyện ý để cô ấy vào nhìn thì cái tên A Tả không có tâm nhãn kia cũng không cho."
Bùi Xuyên khàn giọng hỏi: "Cô ấy ở đâu?"
"Du thuyền cập bờ đã hai ngày, theo ý anh, không dám lên cảng, mà Vu tiên sinh vẫn bị giam lỏng. Tôi đã nói với vị tiểu thư kia là anh sẽ tỉnh nhưng Cao Quỳnh tiểu thư rất tức giận, không lâu trước đây đã kéo cô ấy đi, bây giờ không biết đang làm gì."
Bùi Xuyên nhíu mày: "Anh để Cao Quỳnh mang cô ấy đi?"
Bác sĩ nói: "Tôi có biện pháp nào, anh bảo tôi đánh nhau với Cao Quỳnh tiểu thư sao?"
Bùi Xuyên lập tức muốn đi ra ngoài, mà bác sĩ cũng lười cản hắn.
Bên ngoài thời tiết đã trong, trời xanh mây trắng. Hắn liếc mắt một cái đã thấy bóng dáng thiếu nữ trên bờ cát.
Cô đang bị Cao Quỳnh ghì cổ từ sau lưng: "Tiểu yêu tinh, tôi nói cho cô biết, nếu Satan không tỉnh lại thì cô chết chắc, a a a, trong thân thể lão nương vẫn còn vãng sinh, nếu Satan xảy ra chuyện thì có phải lão nương sẽ biến thành bại não không!"
Thiếu nữ đá cô ta: "Cao Quỳnh, cô mau buông tay, cô có thể đừng một lời không hợp liền động thủ không!"
Nhưng mà cô làm sao đánh thắng Cao Quỳnh, cô bị ghì cổ đến nước mắt lưng tròng, nhưng cũng không nửa phần có ý sử dụng vãng sinh điều khiển Cao Quỳnh.
Lúc này Bối Dao ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên.
Bùi Xuyên của Dao Dao đang nhìn cô, phảng phất như một cái liếc mắt này có thể nhìn thấy vô số sao trời sáng lên.
Cô muốn tránh thoát khỏi Cao Quỳnh: "Satan!"
Cao Quỳnh ngẩn người, buông lỏng tay.
Bùi Xuyên thấy cô gái nhỏ giống như con bướm nhỏ, từ bờ cát nhào vào ngực hắn.
Hắn duỗi tay tiếp được cô.
Bối Dao yêu kiều cọ cọ vào ngực hắn: "Cuối cùng anh cũng tỉnh."
Trong lòng hắn nóng bỏng ấm áp, tiếng nói cũng ôn nhu không tưởng nổi: "Đúng vậy, anh tỉnh rồi."
"Anh có khỏe không? Có phải bây giờ anh có thể thích em được rồi không?"
Hắn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, không nhịn được bật cười.
"Ừ."
Tay Bối Dao chỉ chỉ: "Cao Quỳnh khi dễ em, nói muốn ném em xuống biển cho cá mập ăn."
Cao Quỳnh nghẹn họng nhìn trân trối: "Tôi giết!" Sao cô ta có thể cáo trạng nhanh như thế chứ?
Bùi Xuyên dừng một chút, nhớ tới năm đó ở trong mộng hắn nói nếu gặp lại sẽ không yêu cô, cũng sẽ không đối xử tốt với cô như vậy nữa.
Nhưng mà hiện tại......
Bùi Xuyên hôn lên gương mặt cô gái nhỏ trong lòng, nói: "Anh sẽ trừng phạt cô ấy." Thật quá giống bộ dáng hôn quân không có điểm mấu chốt.
Tiểu yêu nữ trong ngực hắn cười tủm tỉm: "Anh đừng phạt tàn nhẫn quá, phạt cô ấy ăn ít mù tạt là được! Lên bờ em muốn đi xem cha mẹ em!"
"Được."
Bối Dao: "Còn có em trai em, chắc là nó đã trưởng thành. Em muốn nhìn dáng vẻ nó khi lớn lên."
Hắn ôn nhu đáp: "Được."
Cô ôm lấy cổ hắn, cười cười nhưng trong mắt vẫn còn mang theo nước mắt: "Anh tỉnh lại em rất vui."
Trong chớp mắt hắn giật giật môi, cái gì cũng nói không nên lời.
Cô nghiêng đầu hỏi hắn: "Anh nói cái gì, em nghe không rõ."
Dưới bầu trời xanh, gió biển ôn nhu, cô nghe thấy giọng hắn trầm thấp, nhẹ nhàng nói bên tai cô:
"Anh nói em chính là ngày tháng tư trên nhân gian này, vĩnh viễn bất biến."
Hoàn
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Toàn văn xong.
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích: "Em là ngày tháng tư trên nhân gian này, vĩnh thế bất biến." Xuất phát từ ca khúc bất tài « một thân ý thơ Thiên Tầm thác nước ». Phi thường dễ nghe!
Toàn văn đến đây liền kết thúc, « Ác ma » xuất bản đưa ra thị trường về sau sẽ ở Weibo thông tri mọi người. Weibo: Đằng La Vi Chi.
Rất không nỡ các độc giả cùng Bùi Xuyên Bối Dao, lúc viết tác phẩm này, tâm tình phập phồng đặc biệt lớn, Chi Chi đi đến hiện tại, cảm ơn mọi người bao dung cùng ủng hộ. Trong lòng rất cảm xúc, nhưng lại không biết nói cái gì cho tốt, làm tác giả, tôi hi vọng chính mình một mực tiến bộ, viết ra các nhân vật mọi người thích, đây chính là lễ vật tốt nhất cùng báo đáp mà mọi người nói tới. Năm 2019, mọi người vẫn là thứ Chi Chi trân quý nhất hết thảy ở Tấn Giang!
Cảm kích mọi người chờ đợi cùng bao dung.
Hoàn tất thông lệ chúc phúc: Chúc tất cả độc giả xem văn, cô gái bình an trôi chảy, gả cho tình yêu, hạnh phúc cả đời! Nếu như thuận tiện, cuối cùng xin nhờ mọi người một sự kiện, mời các cô gái vì bổn văn cho điểm 5 sao đi, đây đối với Chi Chi rất quan trọng. Cúi đầu cảm tạ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Thật sự cảm ơn mọi người đã ủng hộ tớ trong suốt thời gian qua, một hành trình không ngắn cũng không dài.
Ngày đào hố: 03.02.2020 - Ngày lấp hố: 27.05.2020
Một lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiều, nhất là những bạn đã đi cùng tớ từ những ngày đầu edit cho đến khi hoàn.
Hoan nghênh mọi người lại đến với hố mới của tớ, thank all