Ở nơi xa, sắc mặt Vệ Uyển lúc xanh lúc trắng mà nhìn, lều trại của cô ta vẫn còn nguyên chưa động. Vốn cô ta đứng nhìn Bùi Xuyên lưu loát dựng lều trại xong thì định nhờ anh giúp đỡ nhưng ai biết anh lại trực tiếp đi qua giúp Bối Dao.
Cô ta nghĩ thế nào cũng không cam lòng, lều trại cũng mặc kệ mà trực tiếp đi qua bên kia.
Vệ Uyển mặc một cái váy ngắn mùa hè, gọi: "Bùi Xuyên."
Động tác trên tay Bùi Xuyên vẫn không ngừng, cũng không ngẩng đầu. Cả đầu anh đều là mồ hôi, cái nóng mùa hè đúng là làm người ta thấy quá sức.
Vệ Uyển khó xử nói: "Tớ không biết dựng lều, cậu có thể giúp tớ không?"
Bùi Xuyên cố định lều trại xong thì lạnh lùng nói: "Không thể."
Vệ Uyển nhìn Bối Dao đang mờ mịt đứng ở một bên, lại bị Bùi Xuyên trực tiếp cự tuyệt thì biểu tình trên mặt cực kỳ khốn quẫn. Vệ Uyển thiếu chút nữa theo bản năng buột miệng thốt vì sao có thể giúp Bối Dao nhưng lại không giúp cô ta?
Nhưng rốt cuộc cô ta cũng không phải loại hoàn toàn không có đầu óc. Trên mặt Bối Dao không có mừng thầm hay vui sướng, cô chỉ nghi hoặc vì sao Bùi Xuyên không giúp cô gái kia thôi. Hơn nữa ánh mắt Bối Dao nhìn Bùi Xuyên cũng thật thuần túy, không phải loại ái mộ của thiếu nữ đối với thiếu niên, chỉ là tin cậy cùng quen thuộc mà thôi.
Một khắc kia trong đầu Vệ Uyển có một ý tưởng điên cuồng, Bùi Xuyên không phải là tương tư đơn phương chứ? Nghĩ đến đây Vệ Uyển sửng sốt, trong lòng khiếp sợ.
Cô ta nhìn Bùi Xuyên đang lãnh đạm dựng lều, lại nhìn thiếu nữ ngây thơ tuyệt sắc ở bên cạnh, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, thậm chí, cô gái tên Bối Dao kia hoàn toàn không biết đến tình yêu của Bùi Xuyên!
Nghĩ thông suốt điều này làm Vệ Uyển tức đến muốn nổ tung. Cô ta cũng được coi là người được sủng từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên muốn lấy lòng một người, người kia tính tình lại lạnh lẽo lãnh đạm đến tận cùng. Thế thì cũng thôi, nhưng anh ta lại thích một người khác, đã thế còn không dám tỏ tình, mà thiếu nữ kia lại ngây thơ hoàn toàn không biết gì cả!
Người cô ta không chiếm được có lẽ trong mắt người con gái khác lại là dễ như trở bàn tay, thậm chí còn không thèm.
Sắc mặt Vệ Uyển khó coi cực kỳ.
Cô ta cũng không nói gì nữa mà đi về. Trịnh Hàng và Kim Tử Dương đã hợp sức dựng xong lều trại.
Kim Tử Dương nói: "Lão tử thật con mẹ nó lợi hại, yêu bản thân mình quá." Hắn vung tay hô, "Các em gái, có ai cần Kim thiếu hỗ trợ thì cứ giơ tay!"
Trong đó có một nữ sinh tự nhiên hào phóng cười giơ tay: "Cảm ơn Kim thiếu nhé."
"Đừng khách khí!"
Vệ Uyển vốn dĩ muốn nhấc tay, nhưng lại có người nhanh chân đến trước khiến cô ta càng tức hơn.
Lúc này Trịnh Hàng đi tới, nói: "Để tớ giúp cậu."
Vệ Uyển áp xuống tức giận trong lòng nói: "Được."
Cô ta và Trịnh Hàng dựng lều trại, hai người dựa vào cực gần. Vệ Uyển hỏi hắn: "Trịnh Hàng, Bùi Xuyên lúc trước đã quen Bối Dao sao?"
"Đúng vậy."
"Bọn họ là quan hệ gì thế, cậu biết không?"
"Không rõ lắm, trước kia không thấy Xuyên ca nhắc tới."
Nhắc đến cũng không nhắc ư?
Trong mắt Vệ Uyển hiện lên một tia sáng.
~~~
Đồng ruộng mùa hạ có tiếng côn trùng thỉnh thoảng truyền đến, mặt đất lại không mềm mại. Bùi Xuyên gối lên cánh tay, lều trại mở một khe hở nhỏ, gió đêm thổi tấm vải lều lên, cách đó không xa là tiếng đánh bài poker của đám Kim Tử Dương.
Bình thường anh cũng sẽ tới tham gia nhưng đêm nay anh lại không đi.
Rèm vải bị người ta xốc lên, Bùi Xuyên ngước mắt, thấy một khuôn mặt nhỏ kiều mỹ tiến vào thăm.
Anh đối diện đôi mắt hạnh trong trẻo của cô, Bối Dao vui sướng nói: "Cậu đoán xem tớ mang đến cái gì?"
Anh nhìn dung nhan mỹ mạo vô song trong bóng đêm của cô, thấp giọng nói: "Không đoán được."
Thiếu nữ lấy từ sau lưng ra một lọ dầu thơm.
Bối Dao nói: "Nơi này thật nhiều muỗi, tụi nó còn chui vào lều, bên trong lại không có đèn, không đánh được tụi nó. Còn may là tớ mang theo dầu thơm, cậu muốn phun một chút không?"
Anh chưa nói được cũng chưa nói không, đôi mắt đen nhánh nhìn cô: "Bối Dao."
"Hả?"
"Lúc trước tớ," anh dừng lại một chút, "Tớ lừa cậu. Qua lâu như vậy, hiện tại tớ thành cái dáng vẻ này, sao cậu vẫn như cũ không có việc gì mà ở chung với tớ?" Rốt cuộc cô không để bụng quan tâm anh đến mức nào mới có thể hoàn toàn không đem hết thảy mọi thứ của anh để trong ký ức.
Thiếu nữ nhìn vào đôi mắt anh, tựa hồ như rất khó hiểu. Anh nghe thấy cô nhẹ giọng nói: "Bởi vì cậu chính là Bùi Xuyên." Là Bùi Xuyên cùng cô lớn lên, sẽ tùy hứng mà vẽ vĩ tuyến 38, sẽ mang thêm một bình nước cho cô vào mỗi mùa hạ, là thiếu niên cùng cô đi về nhà vô số lần.
Anh bỗng nhiên nắm chặt tay, rõ ràng biết cô không phải có ý kia nhưng co chặt trong lòng anh cơ hồ không khống chế được mà thả lỏng.
Anh cất giọng trầm thấp: "Lấy dầu thơm ra đây."
"Ừ."
Bùi Xuyên đứng dậy tùy tiện phun vài cái, sau đó lại đưa trở lại trong tay cô. Mùi dầu thơm nồng đậm tản ra khắp lều trại nhỏ hẹp.
Cô nói: "Bùi Xuyên, ngày mai gặp!"
Thẳng đến khi lều trại khép lại, anh mới nhẹ nhàng cười. Bởi vì anh là Bùi Xuyên, thật là lý do buồn cười mà đáng yêu, nhưng cô chưa từng hiểu Bùi Xuyên là người thế nào.
~~~
Sáng sớm ngày hôm sau, mười đội viên đều nộp hết di động, sau đó bọn họ được dẫn riêng đến trong rừng cây. Trên người Bối Dao mặc một cái áo dài tay màu tươi sáng, đi vào rừng.
Loa bắc trên cây lúc này vang lên tiếng thông báo: "Các bạn học, ngày đầu tiên của trải nghiệm sinh tồn đã bắt đầu, hiện tại số người sống sót là: 10 người. Bị loại là 0 người, mọi người mau chóng đi tìm cơm trưa đi, bằng không sẽ bị đói bụng."
Bối Dao nhìn chằm chằm cái loa kia trong chốc lát, hóa ra số lượng người còn sống sót sẽ được thông báo nha.
Nói thật, cô cảm thấy cái loại trại hè sinh tồn này là việc kẻ có tiền không có việc gì làm tới tìm việc vui, thật sự không thích hợp với cô. Nhưng mà cũng đã tới rồi, cô cũng không phải người dễ dàng từ bỏ. Bối Dao mở bản đồ ra, bắt đầu tìm điểm sinh tồn trên bản đồ.
Đằng sau cổ cô có ánh sáng nhỏ chợt lóe lên, nhưng ánh sáng đó dưới ánh mặt trời lại cực kỳ rất nhỏ. Chính Bối Dao cũng không nhìn thấy.
Ở rừng cây bên kia, Bùi Xuyên cau mày nhìn màn hình định vị của mình.
Bối Dao đang cách anh rất xa. Bọn họ cơ hồ là bị bỏ ở hai đầu của rừng cây, cái ánh sáng nhỏ chợt lóe, chợt lóe kia đang nỗ lực tìm đường.
Đôi mắt Bùi Xuyên híp lại, kỳ thật việc này cũng không phải dấu hiệu may mắn. Cho dù được tùy ý thả ở đây nhưng cô và anh vẫn cách nhau xa nhất, trước nay bọn họ đều không có duyên phận. Nhưng thế thì sao chứ?
Bùi Xuyên đi về phía Bối Dao. Người đầu tiên anh gặp được chính là Kim Tử Dương. Kim Tử Dương hòa thượng quá cao sờ không thấy đầu*, vẫn luôn đi loạn lên: "Ngọa tào, cái chỗ quái quỷ này chứ, có phải mình vừa mới đã đi qua chỗ này không nhỉ? Đã tới rồi sao? Hay không phải?"
*hòa thượng quá cao sờ không thấy đầu: không hiểu tình huống
Bùi Xuyên mặt không biểu tình, vòng qua hắn, một mình rời đi.
Trong rừng cây có cây to cao lớn lại giống nhau như đúc, rất dễ bị lạc đường. Anh cũng không phải đi tìm cái gọi là điểm cung ứng cơm trưa, mà vẫn luôn đi theo chấm nhỏ trên máy định vị.
"Bùi Xuyên!" Ánh mắt Vệ Uyển sáng lên, từ mười mấy mét cách đó chạy đến bên này, "Cậu chờ tớ với."
Cô ta chạy trốn thở hồng hộc, mà Bùi Xuyên lại không hề dừng bước chân. Vệ Uyển thật vất vả đuổi theo anh: "Hô...... Tớ không tìm thấy đường, điểm tài nguyên đánh dấu trên bản đồ căn bản là không tìm thấy. Bùi Xuyên, tớ có thể thành đội với cậu không?"
"Không thể." Anh cất giọng nhàn nhạt, "Cút ngay."
Tươi cười trên mặt Vệ Uyển tắt ngấm, cô ta lẩm bẩm nói: "Cậu đang đi tìm Bối Dao phải không? Cậu thích cô ta đúng không?"
Bùi Xuyên dừng bước chân một chút: "Chuyện này không liên quan đến cô."
"Nhưng cô ta không thích cậu!" Cô ta mang vài phần khoái ý lại bén nhọn nói, "Tôi cũng là nữ sinh, tôi có thể nhìn ra được! Cô ta đối với cậu không có loại ý tứ này."
Bùi Xuyên bỗng nhiên quay đầu lại, cặp mắt đen kia có lạnh lẽo và tức giận.
Vệ Uyển lần đầu tiên thấy anh tức giận như thế, trong lòng cô ta tuy sợ nhưng nghĩ lại thì cô ta nói chính là sự thật. Bùi Xuyên nhiều lần nhục nhã mình, hiện tại cậu ta cũng nên nếm thử tư vị thích người khác lại bị cự tuyệt.
Vệ Uyển lui về phía sau một bước: "Cô ta không thích cậu, nhưng tôi thật sự thích cậu! Cậu nhìn tôi một chút được không?"
Thấy trong mắt Bùi Xuyên vẫn là lãnh giận như cũ không có biến mất, đối với lời tỏ tình của cô ta cũng không thèm nhúc nhích chút nào, Vệ Uyển liền nói: "Có phải cậu còn không tin chuyện cô ta không thích cậu không? Nếu muốn cậu có thể trực tiếp hỏi! Hoặc để tôi đi hỏi!"
"Cô dám!"
Trong chớp mắt như vậy Vệ Uyển cảm nhận được một cơn tức giận cực đại. Vì sao cậu ta lại sợ Bối Dao biết chuyện này chứ?
Đầu óc Vệ Uyển xoay chuyển: "Chúng ta ở bên nhau đi, như thế tôi sẽ không nói cho cô ta biết."
Đây là đang uy hiếp anh sao? Vệ Uyển bị Trịnh Hàng chiều một năm nên đã quên mất thân phận của mình, thật đúng là cho mình là chính là hay lắm.
Bùi Xuyên cười, đến gần cô ta, lạnh lẽo trên mặt cũng rút đi, tươi cười mang theo vài phần cuống dã nói: "Thật sự thích tôi sao?"
"Đúng thế."
Anh cầm lấy cánh tay phải cô ta, mặt mày mang theo vài phần không kiềm chế và lười biếng.
Đây là lần đầu tiên Bùi Xuyên chạm vào cô ta, trái tim Vệ Uyển kinh hoảng. Cô ta bị khí chất bá đạo kiềm chế của thiếu niên làm cho có chút quáng mắt: "Cậu, cậu đồng ý sao?"
"Hử? Cô thấy sao?" Anh tới gần hơn, ánh mắt lạnh lùng, thân hình cao lớn.
Mặt Vệ Uyển chậm rãi đỏ lên: "Tớ không có ý uy hiếp cậu, tớ chỉ là, thích cậu thôi."
Anh cười khẽ, mang theo trào phúng: "Vậy thật đáng tiếc, tôi vừa nhìn thấy cô thì đã thấy ghê tởm, cô thử đi tìm cô ấy xem?"
Anh dứt lời, bỗng nhiên hất cổ tay phải của cô ta ra. Tay Vệ Uyển đau đớn, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Bùi Xuyên rời đi.
Vệ Uyển khó thở: "Đau quá."
Cô ta cúi đầu nhìn đoạn cánh tay đỏ bừng của mình, trong lòng ủy khuất muốn chết. Nhưng lúc cô ta nhìn đến trên cổ tay mình thì ngẩn ra.
Đồng hồ xin giúp đỡ của cô ta bị tắt rồi......
Vệ Uyển sắp điên mất thôi. Đồng hồ tắt nghĩa là gì chứ? Nghĩa là vạn nhất cô ta không tìm được đồ ăn, cũng sẽ không có cách nào tìm người cứu mạng được.
Cô ta điên cuồng mà ấn hai cái nút kia, nhưng trước sau chúng nó đều không có phản ứng.
Bùi Xuyên điên rồi sao? Sao cậu ta lại có thể đối xử với cô ta như thế chứ?
~~~
Bùi Xuyên không gặp người nào khác nữa, dù sao rừng cây này cũng không nhỏ, anh đi từ sáng sớm đến buổi chiều, mới tìm được đến trước lều trại của Bối Dao.
Mặt trời đã xuống núi.
Cô dựa theo phương pháp anh dạy mà tự dựng lều trại cho mình. Nghe thấy tiếng bước chân, Bối Dao cảnh giác quay đầu lại. Cô nhỏ bé, trong miệng vẫn đang ngậm một cái bánh mì.
Nhìn thấy Bùi Xuyên, trong mắt hạnh của cô đầu tiên là vui sướng sau đó lại xấu hổ, tay vươn lên bắt lấy cái bánh mì.
"Bùi Xuyên, thật khéo, thế nhưng lại có thể gặp được cậu ở đây. Tớ đi đã lâu mà chưa gặp được một người nào cả."
"Ừ, thật khéo."
Đầu thiếu niên đầy mồ hôi, mồ hôi làm ướt cái áo thun màu đen của anh, nhưng ánh mắt anh lại cực kỳ trầm tĩnh. Thiếu niên mười sáu tuổi, cánh tay rắn chắc lộ ra bên ngoài đều mang theo mồ hôi.
Trên áo thun của Bùi Xuyên có một mảnh ướt nước,mặt trời cũng dần dần lặn về phía tây.
Anh đã đi rất xa sao?
Bối Dao không dựng lều trại nữa, cô nhìn thiếu niên trầm mặc sau đó đi đến bên người anh: "Giữa trưa cậu có tìm được đồ ăn không?"
Anh nhìn đôi mắt ôn nhu sáng ngời của Bối Dao, theo đúng sự thật mà nói: "Không có." Anh căn bản không đi tìm.
Bối Dao biết đồ ăn rất khó tìm, cô cũng phải đi rất lâu, mới tìm được đồ ăn vào lúc 12 giờ trưa, sau đó lại đi hồi lâu mới tìm được lều trại.
Cô sợ buổi tối tìm không thấy đồ ăn, vì thế giữa trưa đồ ăn chia làm hai phần. Cô ăn hết cơm hộp, còn lại thì cô cất đi. Sau khi tìm được lều trại, cô bắt đầu dựng trại —— sợ trời tối rồi thì không kịp nữa.
Thiếu niên làm cô đau lòng cực kỳ. Bối Dao ngồi xổm xuống tìm trong balô của mình một bịch sữa bò, một cây giăm bông, một hộp bánh quy cùng một cái cái bánh kem nhỏ đưa cho anh.
"Ăn đi."
"Cậu thì sao?"
Trong mắt cô có mang theo ý cười ôn nhu: "Tớ đã ăn rồi, không đói bụng."
Trên thực tế, cô còn chưa ăn cơm chiều, nhưng trong tay không phải còn một cái bánh mì dính nước miếng của cô sao. Cô và anh cùng nhau ngồi xuống, gặm bánh mình trong tay. Lúc này Bối Dao đói bụng, nên cái gì nuốt cũng trôi.
Bùi Xuyên đem ống hút cắm vào bịch sữa bò rồi đưa cho Bối Dao.
Sau đó anh cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh cô, vặn nắp uống hai ngụm.
"Uy......" Bối Dao trợn tròn mắt, "Đó là tơ......"
"Hử?"
"Kệ đi." Bối Dao nhụt chí, cô muốn nói cái bình đó cô đã uống qua, nhưng mà nói ra anh có thể hay không xấu hổ đây?
Bối Dao nói: "Nhanh ăn đi, ăn xong chúng ta lại tìm xem."
Đáng tiếc là vật tư không nhiều như các giáo viên nói, bọn họ cũng không tìm được cái lều thứ hai.
Bối Dao có chút thất vọng, Bùi Xuyên lại nói: "Cậu ngủ đi, tớ tùy tiện qua đêm nay cũng được."
Nói xong anh trực tiếp đi tới nằm cạnh cái lều của cô, lấy ba lô tùy thân làm gối đầu, lót ngủ, tư thái cực kỳ đạm nhiên. Bối Dao không có biện pháp gì, cô nghĩ nghĩ nói: "Cậu muốn chút dầu thơm không?"
Bùi Xuyên nói: "Ừ."
Sau khi phun dầu thơm, anh nhắm mắt, xong lại mở. Ánh trăng ôn nhu trên bầu trời, chỗ cách anh rất gần, tiếng nói của thiếu nữ nhu nhu ngọt thanh, giống như gió xuân tháng ba, cô nói: "Bùi Xuyên, cái trại hè này một chút cũng không vui tí nào. Cậu về sau không cần tham gia loại này nữa, rất nguy hiểm."
"Ừ."
"Tớ có chút sợ hãi, tớ vốn nghĩ ngày thứ ba sẽ ra khỏi rừng cây." Cái này quá mệt mỏi, hơn nữa rửa mặt gì đó cũng là vấn đề. Mùa hè nên mồ hôi ra nhiều, rất dơ. Bối Dao tuy có thể tìm thấy nước và thức ăn đã là may mắn nhưng cô không thể lý giải nổi loại trại hè sinh tồn này có gì thú vị.
"Đừng sợ." Anh thấp giọng nói, "Tớ mang cậu đi tìm kho báu."
Cô cười rộ lên: "Cậu còn không tìm thấy đồ ăn đâu." Còn nói gì đến kho báu.
Anh nói: "Đúng vậy, may có Bối Dao."
Tiếng thiếu niên trầm thấp. Anh trưởng thành rồi nên hầu kết cũng nổi rõ, giọng nói cũng là giọng của một người đàn ông rồi. Bối Dao tự nhiên có chút ngượng ngùng, cô không nói chuyện nữa chỉ nói: "Ngủ ngon."
Ban đêm, một chiếc máy bay điều khiển từ xa mang theo vật tư mới đến. Loa cũng phát ra tiếng nói thanh thúy: "Bạn học Đào Hàm Hàm đã từ bỏ, cầu sinh, còn 9 người sống sót, một người bị loại trừ."
Buổi sáng ngày hôm sau Bối Dao đưa cho Bùi Xuyên một tờ giấy ướt.
Cả đêm qua cô ngủ không tốt, trên mặt đất thực khó chịu, khuôn mặt nhỏ của có chút mệt mỏi. Bùi Xuyên ngủ trên mặt đất ngoài trời trên mặt không thấy mệt mỏi gì, thể chất của anh tốt, cho dù mệt chút nhưng nghỉ một chút đã khôi phục lại.
Bùi Xuyên đeo cái balo nhỏ của cô, theo lời mà mang theo Bối Dao đi tìm đồ ăn.
Cảm giác phương hướng của anh rất tốt, cơ hồ không đến một giờ bọn họ đã tìm được bữa ăn sáng.
Anh tùy tay cầm một cái bánh sandwich nguội ngắt, cùng một lọ nước khoáng: "Cậu ở chỗ này, đừng cử động, tớ đi chung quanh nhìn xem."
Chỉ trong chốc lát anh đã trở lại: "Có một cái đầm nhỏ, cậu có muốn đi rửa chút không?"
Bối Dao cao hứng cực kỳ. Bọn họ đi không bao lâu quả nhiên có một cái đầm nhỏ.
Bối Dao nói: "Cậu muốn rửa mặt chút không?" Anh đổ mồ hôi còn nhiều hơn cô, trên trán loang lổ một vệt mồ hôi.
Bùi Xuyên dừng một chút: "Cậu rửa trước đi."
Cái đầm nhỏ này là nước mưa tích xuống, ước chừng 2 mét vuông. Bối Dao chọn một hòn đá nhỏ để ngồi xuống, dùng tay múc nước rửa mặt, cái nóng mùa hè theo đó cũng rút đi. Nước này mát lạnh, thoải mái cực kỳ, cô lại không muốn đi rồi. Nhưng nghĩ đến Bùi Xuyên, cô vẫn nhanh chóng rửa mặt xong.
Bùi Xuyên tùy tiện lau mặt hai cái, sau đó anh nói: "Còn chưa tới giữa trưa, cậu nghịch nước trong chốc lát rồi chúng ta lại đi. Không vội."
Cô cất tiếng giòn vang, vui vẻ đến không được: "Được."
Trong rừng cây tiếng chim kêu, tiếng ve vang không ngừng, mặt trời dâng cao.
Bùi Xuyên ở trên cây tóm được một con ve, lúc anh trở về thì cô đang cởi giày, một đôi chân trắng nộn lộ ra, dưới ánh mặt trời trắng đến sáng ngời.
Cô đang nghịch nước.
Bùi Xuyên cũng không đi qua mà chỉ dựa vào cây, lẳng lặng nhìn cô.
Vệ Uyển nói, tôi nhìn ra được, cô ta không có ý tứ kia đối với cậu.
Anh biết, cho nên anh đã từng từ bỏ. Anh không cần sự thương hại cùng đồng tình của cô. Anh muốn lấy thân phận của một người đàn ông, cùng cô đứng chung một chỗ.
Trước năm cao nhất kia anh thậm chí từng hận cô.
Anh nghĩ, cô vì cái gì lại xuất hiện trong sinh mệnh của mình chứ? Bởi vì cô thiện lương và đồng tình mình sao? Sau đó cô bắt mình nhìn cô yêu đương, gả chồng, sau đó còn bắt mình cười chúc phúc cho cô sao?
Anh hận cô vì cô sẽ không thích anh, thế nên anh đã từ bỏ một lần. Một kẻ ghê tởm, âm u như anh, không bằng sống trong trí nhớ của cô, ít nhất đó là một mảnh đất bằng phẳng.
Nhưng mà anh lại bị câu dẫn, trở thành ác ma quay về để đòi lấy.
Ánh mặt trời mùa hạ ôn nhu, cũng không mãnh liệt. Thiếu nữ cuốn ống quần lên đến đầu gối, cẳng chân cô cân xứng tinh tế, ngón chân phấn nộn đáng yêu.
Đôi mắt đen của anh nặng nề, con ve trong lòng bàn tay bị anh niết đến chịu không nổi, "Chi ——" một tiếng, vừa dài vừa sắc bén!
Dưới ánh mặt trời cô quay đầu lại, trái tim trong lồng ngực đập đến đau, nhất thời không nói gì.
"Cho cậu."
Bùi Xuyên mở lòng bàn tay ra, con ve kia đã tắt thở.
"......"
"......"