****
Trước đây vẫn thường nghe nói trẻ sơ sinh thay đổi từng ngày, nhưng đến giờ Trạm Trinh mới thật sự được chứng kiến.
Tiểu Trạm Hòa ngày càng xinh đẹp. Tấn đế đang bị đau chân, lại sợ mọi người biết chuyện mình quá mong ngóng gặp tôn tử nên không tiện đi thăm. Song Trạm Nhân và Hoàng hậu hôm nào cũng chạy tới phủ Thái tử, đến khi trở về lại thi nhau kể với hắn: "Lại đẹp hơn rồi! Trời ơi, cuối cùng nó sẽ đẹp đến mức nào đây? Ta chưa từng thấy đứa bé nào xinh đẹp như vậy cả! Nhưng ta dám cá, ngày mai nó sẽ lại đẹp thêm!"
Bé con còn chưa đầy tháng, không ai dám để nó ra khỏi cửa, mà đương nhiên nguyên nhân chủ yếu chính là nó quá bám Hàm Sênh, rời đi một lát đã quấy khóc, nhưng chỉ cần đặt cạnh Hàm Sênh là lại ngoan ngay.
Cùng lúc đó, Hàm Sênh cũng phải kiêng cữ, không thể ra gió, nếu không Tấn đế đã sớm lệnh cho hắn bế đứa nhỏ vào cung chơi rồi.
Sau khi sinh con, Hàm Sênh cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thậm chí còn thoải mái hơn cả trước kia. Thích Tư Nhạc bắt mạch xong cũng nói sức khỏe của hắn bắt đầu có dấu hiệu tốt lên.
Trong khoảng thời gian này, Trạm Trinh lo âu quá độ. Tiểu Trạm Hòa ra đời, áp lực tâm lý của hắn cũng vơi đi rất nhiều, nhìn đứa bé kia mà cứ ngỡ mình đang ở trên mây.
Trạm Trinh biến phòng ngủ chính thành thư phòng một cách triệt để, quân vụ đều xử lý tại đây. Hắn làm thế là để Hàm Sênh không nhàm chán khi kiêng cữ, đồng thời cũng để đối phương có thể gọi mình ngay nếu có chuyện chẳng vừa lòng.
Hàm Sênh vẫn không thích đi lại. Đi nhiều, hắn sẽ cảm thấy mệt mỏi, nên phần lớn thời gian đều ngồi một chỗ chơi với bé con.
Có tiếng động vang lên ngoài cửa, Trạm Trinh đã quen rồi. Gần đây, huynh đệ tỷ muội trong hoàng thất đều thi nhau chạy tới hỏi thăm, chỉ là bảo bảo khó tính, ồn ào một chút sẽ ngoác miệng ra, nên cả đám đều bị đuổi ra ngoài.
Chỉ là, người tới hôm nay khiến hắn cảm thấy hơi bất ngờ.
"Phụ hoàng." Tấn đế một tay chống quải trượng, một tay vén mành lên. Trạm Trinh lập tức đứng dậy, nói: "Sao ngài không ở trong cung nghỉ ngơi nhiều một chút?"
Vừa mới vào phòng, Tấn đế đã vươn cổ nhìn ngó xung quanh. Được Trạm Trinh đỡ ngồi xuống, hắn vẫn mải dùng ánh mắt để tìm kiếm, nói: "Trẫm đến thăm tôn tử."
Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng trên người Hàm Sênh.
Để phòng gió máy, Hàm Sênh đã đeo đai trán nhiều ngày. Khí chất thanh nhã đoan trang vốn có của hắn nay lại mang theo chút điềm tĩnh tựa như bụi trần lắng đọng. Ma xui quỷ khiến thế nào, Tấn đến lại liên tưởng tới bốn chữ "tĩnh ảnh trầm bích". (*)
(*) Thành ngữ: ý chỉ ánh trăng lặng lẽ chiếu vào đáy nước, hệt như một miếng ngọc chìm dưới đó.
Hàm Sênh phát hiện ánh mắt của Tấn đế, vội bế tiểu Trạm Hòa tới, truyền cho hắn, nói: "Bảo bảo vừa thức giấc, ngài bế cẩn thận."
Tấn đế gật đầu, lại nhìn Hàm Sênh lần nữa.
Thực ra, từ lúc Hàm Sênh bại lộ thân phận, trong lòng hắn vẫn luôn có vướng mắc. Vấn đề khác không nói tới, nhưng hắn phải lo lắng cho Trạm Trinh và giang sơn Đại Tấn của mình. Hàm Sênh khiến người ta kinh ngạc quá nhiều, dù là diện mạo hay tài trí. Người như vậy, nếu rắp tâm tính kế Trạm Trinh, chắc chắn Trạm Trinh sẽ không thể vượt qua.
Thế nhưng, cảm giác Hàm Sênh mang lại cho người ta quá tốt và đầy mê hoặc, mỗi nụ cười, mỗi hành vi đều tựa thiên tiên.
Hắn cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, lại nghe Hàm Sênh nhẹ giọng căn dặn nó: "Không được quậy, đây là Hoàng gia gia. Hoàng gia gia thương Lục Lục nhất."
"Lục Lục là nhũ danh của bảo bảo." Hàm Sênh giải thích với Tấn đế: "Cảm thấy cái tên này mang theo may mắn và thuận lợi nên ta và Điện hạ đã dùng luôn. Sau này, tên tự của bảo bảo còn phải phiền đến Phụ hoàng."
Tấn đế gật đầu, không nói gì, nhưng vẫn sửa miệng: "Lục Lục? Ngươi có thích cái tên này không? Được rồi, Hoàng gia gia biết, nương đặt tên gì ngươi đều thích, phải không?"
Cũng không biết đứa bé có hiểu những gì mọi người đang nói hay không, chỉ biết sau khi Hàm Sênh buông tay, nó liền ngoan ngoãn cho Tấn đế bế, còn dùng đôi mắt tròn vo đầy lanh lợi để nhìn Hoàng gia gia của mình, không quấy không khóc, chỉ thỉnh thoảng lè lưỡi ra liếm liếm khi môi chạm vào cổ áo.
"Ngoan quá." Tấn đế ấn cổ áo tôn tử xuống, lập tức bị gương mặt trắng nõn nhỏ xinh của nó hấp dẫn: "Xinh như vậy? Tiểu bảo bối, ôi, thật là đẹp quá!"
Hắn bỗng hơi cảm động, ánh mắt đứa bé này giống Hàm Sênh như đúc, đều vô cùng trong sáng, cái mũi thì na ná Trạm Trinh, tuy đường nét vẫn chưa nảy nở nhưng đã có thể nhận ra, tương lai tuyệt đối sẽ là một tiểu công tử ngọc thụ lâm phong.
Tấn đế lại nhìn thoáng qua phía Hàm Sênh. Người kia đang tự tay rót nước mời hắn: "Sao Phụ hoàng không đi cùng Mẫu hậu?"
Giọng nói của Hàm Sênh mềm mại ôn hòa. Người như hắn, dù là trò chuyện với ai cũng rất khó khiến người ta chán ghét. Vì thế, Tấn đế không khỏi hạ giọng, nhẹ nhàng đáp: "Nàng bảo Trẫm nghỉ ngơi cho tốt, không cho Trẫm tới đây."
"Chân ngài đã khá hơn chưa?"
"Lớn tuổi rồi, thương gân động cốt, khôi phục hơi chậm."
"Sao lại như thế được, Phụ hoàng đang lúc tráng niên, điều dưỡng cẩn thận nhất định sẽ rất nhanh khỏi."
Lời này người khác nói sẽ có vẻ như đang vuốt mông ngựa, nhưng chất giọng nhỏ nhẹ của Hàm Sênh lại khiến nó hết sức đáng tin.
Có Hàm Sênh bên cạnh, bé con không hề quấy khóc. Mãi đến khi Trạm Trinh đi tới, bảo Hàm Sênh vào phòng nghỉ ngơi, vẻ mặt của tiểu Tôn tử trong lòng Tấn đế mới bắt đầu thay đổi. Hắn vội vàng vỗ nó, cười nói: "Bám nương ngươi thế à? Trẫm còn muốn bế ngươi vào cung chơi nữa kìa."
Lời này vừa dứt, bé con đã bắt đầu o e vài tiếng nhỏ, tay chân bị quấn trong tã giãy dụa liên tục, dường như đang vô cùng khó chịu.
Hàm Sênh đành phải vòng lại, vỗ về bé con. Bấy giờ nó mới ngoan ngoãn trở lại, tuy mắt vẫn ngấn lệ, song vẻ nhăn nhó trên gương mắt đã mất đi.
Không được Tôn tử yêu thích, cảm xúc của Tấn đế hết sức ngổn ngang, còn pha vài phần xấu hổ. Cuối cùng, hắn nhíu mày, tìm đề tài nói với Hàm Sênh: "Cái tên Trạm Hòa rất dễ nghe, hàm ý cũng không tồi."
Hàm Sênh hết sức bất ngờ. Tấn đế đang nhìn Trạm Hòa, bỗng thấy nó căng căng cái miệng nhỏ, giật mình hỏi: "Có phải nó đang cười không?"
Hàm Sênh muốn nói bé tí thế này làm sao đã biết cười, nhưng Trạm Trinh lại tiếp lời: "Cười với ngài kìa, chắc là nghe thấy ngài khen tên nó nên nó vui đấy."
"Thật sự thần như vậy?" Tấn đế không tin lắm. Hắn đứng lên, khập khiễng đi lại trong phòng: "Tiểu bảo bối, ngươi có thích Hoàng gia gia không? Hử?"
Bé con không tỏ thái độ gì. Trạm Trinh liền mở miệng: "Cho ngươi và nương cả đời không xa nhau? Được không?"
Bé con bỗng quơ quơ cánh tay thật mạnh, còn bật ra một tiếng cười non nớt. Chỉ một tiếng thôi, nhưng lại khiến Tấn đế đóng băng. Một lúc lâu sau, hắn cảm thán: "Lục Lục thật là lợi hại."
Buổi trưa, Tấn đế ở lại ăn ké một bữa cơm, bồng đứa cháu mềm mềm múp múp không chịu buông tay. Cuối cùng Hoàng hậu phải tự đến đưa hắn hồi cung. Hắn chống quải trượng, vịn tay Hoàng hậu, vừa đi vừa quay đầu lại, nói: "Trẫm đã ngần này tuổi rồi, muốn bế Tôn tử lâu thêm một chút thì có làm sao? Lục Lục thích Trẫm lắm kìa."
"Chân ngài bị đau còn không thể vào triều, vậy mà vẫn chạy tới đây chơi với Tôn tử, bao nhiêu tấu chương chưa phê đấy."
"Bao nhiêu năm nay Trẫm vẫn cúc cung tận tụy vì nước vì dân, chẳng lẽ nghỉ vài ngày thì trời sập?"
"Trời không sập được, nhưng ngài là Bệ hạ, có thể lười biếng sao?"
"Đứa bé này rất đẹp, Trẫm thích!"
"Đẹp đến mấy cũng phải phê duyệt tấu chương. Mấy hôm nay ngài rất mất tập trung, ta nghe Liêu Công công nói ngài còn thường xuyên ngẩn người, chậm chạp hơn trước kia rất nhiều. Ngày qua ngày, tích tiểu thành đại, ngộ nhỡ có chuyện lớn gì..."
Hai người vừa thì thầm to nhỏ vừa dần đi xa. Trạm Trinh quay lại giúp Hàm Sênh ôm nhi tử, nói: "Đi rồi... sức hút của Lục Lục nhà chúng ta thật không nhỏ, có thể khiến Hoàng gia gia phải sửa lại ý định ban đầu."
"Nói sao nhỉ?" Tay Hàm Sênh hơi tê, để Trạm Trinh bế Tiểu Trạm Hòa, tiếp lời: "Dù sao ta vẫn cảm thấy Phụ hoàng ngươi còn đang để tâm chuyện của ta."
″Mẫu hậu lại nói, chủ yếu là vì không để hắn đặt tên nên hắn cố ý gây sự đấy." Trạm Trinh lơ đễnh lia mắt tới phần ngực bằng phẳng của người kia, mở miệng trấn an: "Ngươi đừng áp lực, giờ chúng ta đã có con rồi, giới tính đã không còn ý nghĩa."
Hàm Sênh gật đầu, gãi gãi cổ, bảo: "Hôm nay ta muốn tắm rửa, cảm giác người đã hôi rình rồi."
Bất ngờ là Trạm Trinh không hề phản đối: "Cô gia sai người sắp xếp, tắm ở trong phòng đi, đừng để bị lạnh."
Bên ngoài, Hoàng hậu đỡ Tấn đế lên xe ngựa. Người kia vẫn đang cáu giận: "Ngày mai Trẫm lại tới nữa!"
"Chân ngài đang tập tễnh kìa, ngài không sợ đám Thái sư biết chuyện sẽ chê cười à?"
Nhắc tới đám người này, Tấn đế bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi: "Có phải Tiết Tú cũng vừa sinh không? Hay lắm!" Tấn đế lập tức trở nên hưng phấn. Hắn ngồi trong xe, đặt hai tay trên quải trượng, ngón tay không ngừng gõ, nheo mắt nói: "Chờ đầy tháng cùng bế ra xem, coi tôn tử nhà ai đẹp hơn... Tiết Tú chắc chắn không thể sánh bằng Hàm Sênh được."
"Khen ngợi là ngài, đòi giết cũng là ngài, ta thật ấm ức thay cho Hàm Sênh đấy."
"Trẫm..." Tấn đế buông mành xe ngựa, không vui, thấp giọng nói: "Trẫm đòi giết hắn khi nào?"
Hoàng hậu nhìn Tấn đế. Người kia trầm ngâm, tỏ ra rất mất tự nhiên: "Trẫm chỉ là không thoải mái trong lòng, ngươi nói xem, đưa một nam tử tới... Thôi thôi, Trạm Trinh thích mà, chỉ cần hắn không hai lòng thì không cần nói nữa, về sau cũng không nhắc đến nữa."
"Không nhắc đến nữa?" Hoàng hậu ngạc nhiên: "Sao bỗng nhiên lại không nhắc đến nữa rồi?"
"... Mấy ngày nay Trẫm cũng nghĩ thông rồi. Ngươi nói đúng, đề cập đến vấn đề giới tính trong hoàn cảnh này là không thích hợp. Điều quan trọng là hắn đẹp, hắn không phải người thường, hắn là trân bảo, cũng như những trân bảo hiếm có giấu trong kho báu của hoàng cung. Nếu mai sau mạnh khỏe, có thể sinh vài đứa bé, giúp hoàng gia khai chi tán diệp, chẳng phải là vàng sinh vàng, bảo sinh bảo, tiểu bảo lại sinh tiểu tiểu bảo. Cuối cùng Trạm gia đều là bảo bối... Thử hỏi cần gì phải so đo với một đại bảo bối có thể sinh tiểu bảo bối chứ?"
Trong phủ Thái tử, Hàm Sênh bỗng hắt hơi một cái. Trạm Trinh lập tức nói: "Lạnh à? Hay hôm nay đừng tắm vội, để mấy ngày nữa đi."
"Không được, ta khó chịu."
"Vậy tranh thủ giờ đang ấm trời, tắm luôn nhé?"
Thừa dịp bé con say ngủ, bên ngoài nắng cũng to, Hàm Sênh đi ra sau bình phong, cởi áo bước vào trong nước.
Trạm Trinh tự tay giúp hắn chà lưng, nhưng ánh mắt lại liên tục liếc vào ngực hắn. Hàm Sênh tinh tường phát hiện, nói: "Mấy ngày nay mắt ngươi cứ liếc ngang liếc dọc, đang nghĩ cái gì?"
"Không, không có gì."
Lại liếc qua phần ngực bằng phẳng của người kia một lần nữa, Trạm Trinh không khỏi nhíu mày.
Hàm Sênh sợ lạnh, tắm thật nhanh rồi mặc lại xiêm y. Tóc dài đã được gội qua loa, hắn đưa cho Trạm Trinh một cái khăn bông để đối phương giúp mình lau tóc, cảm thán: "Nhiều ngày không tắm rửa, vừa tắm một cái đã cảm thấy như được hồi sinh."
Trạm Trinh nở nụ cười, đứng sau lưng Hàm Sênh, vừa lau tóc hắn vừa nhòm vào trong cổ áo hắn, không nhịn được, lên tiếng hỏi: "Mấy ngày nay ngươi có cảm thấy căng tức không?"
"Tức... Làm sao?"
"Ngươi căng tức trước, sau đó sẽ có sữa cho con bú."
Hàm Sênh sửng sốt, Trạm Trinh lại nhanh chóng tiếp lời: "Đương nhiên, việc này đã có bà vú lo rồi, cũng không cần ngươi tự cho bú, nhưng nếu ngươi căng tức khó chịu, cứ nói với vi phu một tiếng, đừng lãng phí."
Đừng lãng phí.
Cuối cùng Hàm Sênh đã hiểu người kia đang nghĩ cái gì. Hắn đỏ mặt, nhấc chân giẫm mạnh lên chân Trạm Trinh.
Trạm Trinh nhảy dựng lên, lại nghe Hàm Sênh hung hăng mắng: "Ngươi! Ngươi nằm mơ đi! Ta không có! Có cũng không cho ngươi!"
Trạm Trinh:...
Hàm Sênh giật lại khăn tự lau tóc, mặt vẫn như đang bốc cháy, nói: "Đồ không biết xấu hổ, xui xẻo thế nào mà ta lại bị ngươi nhìn trúng vậy!"
Trạm Trinh nhíu mày, nắm bắt trọng điểm trong lời nói của đối phương, tỏ ra hơi thất vọng: "Ngươi không có thật à?"
"Không có!" Hàm Sênh hung dữ quát: "Ngươi ra ngoài cho ta!"