****
Hàm Sênh thật sự sợ Trạm Trinh. Đáng lẽ hắn phải ngăn cản ngay từ lần đầu Đậu ma ma đưa canh bổ tới! Cũng tại thái độ nghĩ một đằng nói một nẻo của Trạm Trinh trong khoảng thời gian này đã khiến hắn lơ là cảnh giác, quên mất trước kia đối phương là cái dạng gì.
"Ta... không đền được." Hàm Sênh bị hành động ép sát từng bước của Trạm Trinh làm cho nóng nảy, đành bất chấp nói: "Hay là, ta tìm cho ngươi một nha hoàn thông ph..."
Trạm Trinh bất chợt gặm một miếng ngay miệng Hàm Sênh. Giật mình, Hàm Sênh lập tức lùi về phía sau hai bước nhưng lại bị đối phương vây chặt trước khung cửa sổ. Hắn giơ tay che miệng bị cắn đau theo bản năng, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ấm ức.
"Có ngươi ở đây, sao cô gia có thể để mắt đến người khác được?"
"... Nhưng ta là nam." Hàm Sênh nói: "Chẳng phải ngươi đã nói ngươi không thích nam tử đó sao?"
"Ai nói ta thích ngươi." Trạm Trinh cau mày: "Chẳng qua cô gia thấy ngươi đẹp, nên mới muốn ngươi thôi."
Hàm Sênh hơi bực bội: "Ngươi tránh ra cho ta."
Chẳng những Trạm Trinh không chịu nghe theo mà còn áp sát lại, định hôn lên gương mặt xinh đẹp của người nọ. Hàm Sênh lập tức giơ tay che chắn, song vẫn có chỗ sơ hở, khiến Trạm Trinh thành công hôn "chụt" một cái.
"Ngươi... sao ngươi lại đáng ghét thế hả?"
Đối diện với ánh mắt trợn tròn của người nọ, Trạm Trinh lập tức mở miệng: "Nếu không phải vì ngươi, cô gia có thành ra như vậy không?"
"Ngươi bây giờ..." Hàm Sênh nghiêm túc sỉ nhục đối phương: "Hệt như một con chó nhỏ."
Giây tiếp theo, thân thể hắn bỗng nhiên bị ôm chầm lấy. Trạm Trinh nhanh chóng đặt lên môi hắn một nụ hôn, còn nói: "Là ngươi quyến rũ cô gia."
Vì tư thế hiện giờ, tay Hàm Sênh bị ép chặt, chỉ có thể đặt trên người Trạm Trinh. Đối phương cao hơn hắn, cảm thấy cúi đầu hôn rất phiền nên dứt khoát nhấc bổng hắn lên. Khoảnh khắc hai chân rời khỏi mặt đất, Hàm Sênh lập tức đá lung tung: "Ta không quyến rũ ngươi, ngươi buông ta ra, ta sẽ né xa ngươi ngay lập tức."
"Ta không buông." Trạm Trinh tiếp tục gặm cắn trên mặt Hàm Sênh. Vừa quay đầu né tránh, Hàm Sênh vừa ra sức đẩy đối phương ra: "Nếu không buông, ngươi chính là đoạn tụ."
"Thì đoạn tụ." Trạm Trinh không thể nhịn được nữa, cúi người bế bổng Hàm Sênh lên. Đến khi vào tới giường, Hàm Sênh mới hoàn hồn, nói: "Giao ước quân tử... ngươi đã nói sẽ không đụng đến ta, ưmm..."
Trạm Trinh hôn mạnh lên môi người nọ. Cơ thể ma ốm này vừa mềm lại vừa thơm, tuy không biết có khác biệt gì so với nữ nhân, nhưng so sánh với Trạm Trinh vẫn là mịn màng mềm mượt.
Hàm Sênh giơ tay bịt miệng đối phương. Tóc tai hỗn loạn, trái tim đập dồn, hắn hỏi: "Trạm Trinh, ngươi nghĩ cho kỹ... ngươi muốn vi phạm giao ước à?"
"Thì vi phạm."
"Từ từ..." Hàm Sênh dùng sức đẩy mặt Trạm Trinh ra: "Vậy, vậy ngươi không phải là quân tử!"
Mặt Trạm Trinh bị đẩy đến gần như biến dạng. Hắn bỗng há miệng cắn mạnh vào tay Hàm Sênh. Bị đau, Hàm Sênh đành phải rụt tay về, vành mắt không khỏi hơi hoe đỏ. Cơ bắp trên mặt Trạm Trinh hơi co giật, cố gắng điều chỉnh vẻ mặt của mình, hỏi: "Cô gia bảo mình là quân tử lúc nào?"
"Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà!"
"Ai thỏa thuận với ngươi." Trạm Trinh nói: "Khi cô gia bằng lòng, nó mới có hiệu lực, nếu cô gia không bằng lòng, nó chỉ là một tờ giấy vụn thôi!"
Lông mi Hàm Sênh thoáng run lên, thấy đối phương chuẩn bị vùi đầu xuống một lần nữa bèn giơ tay cản lại. Hắn cảm thấy hơi buồn cười cũng hơi tức giận, nhếch môi nhìn thẳng vào đôi mắt tối đen của người kia, hỏi: "Vậy ngươi lặp lại lần nữa đi, ngươi có thích ta không? Dù ta lừa ngươi, dù ta là nam tử, dù ta không thể giúp ngươi nối dõi tông đường... ngươi vẫn thích ta, muốn ở bên ta, một đời một kiếp một đôi người như trước, đúng không?"
Trạm Trinh nhìn Hàm Sênh trong chốc lát, đôi mày chậm rãi nhíu lại: "Ngươi không thể sinh con, sao cô gia có thể trọn đời trọn kiếp với một mình ngươi được?"
Đôi mắt tràn ngập chờ mong của Hàm Sênh tối lại, hắn chợt vung chân đá Trạm Trinh: "Đi ra ngoài! Ngươi đừng mơ đụng đến ta!"
"Sao ngươi lại đá..."
Hàm Sênh cầm gối đầu đập hắn. Phát hiện đối phương thật sự nổi giận, Trạm Trinh đành phải xuống giường, nói: "Ngươi đã bảo sẽ làm Thái tử phi của cô gia."
"Hợp tác thôi, đây là ngươi đề nghị."
"Nhưng cô gia không giết ngươi mà."
"Ồ, cảm ơn." Hàm Sênh nói như chẳng hề quan tâm: "Tóm lại, trừ khi ngươi thật sự thích ta, nếu không có chết ta cũng không cho ngươi chạm."
"Không chạm thì không chạm... Đều tại Mẫu hậu hại cô gia đói bụng ăn quàng."
Hàm Sênh lập tức quay đầu, hung hăng muốn chết: "Ngươi lặp lại lần nữa?!"
"..." Ma xui quỷ khiến thế nào, Trạm Trinh lại ngậm chặt miệng.
Đây chính là tư thế vung tay tát Tần Dịch ngày hôm ấy. Trong phút chốc, Trạm Trinh bỗng hiểu được cảm giác của kẻ kia, không nỡ tổn thương Hàm Sênh, cũng không nỡ kháng cự hắn, bởi vì dáng vẻ của hắn lúc này thật sự rất sinh động.
"Không nói nữa." Trạm Trinh thở dài một hơi thật nhẹ, sau đó quay người rời đi.
Hàm Sênh lui về góc giường, xụ mặt ôm gối đầu một lát rồi bỗng nở nụ cười, cười xong, tâm trạng lại bắt đầu trùng xuống.
Nói thật, sao hắn lại không biết Trạm Trinh không thể một đời một kiếp một đôi người với mình cơ chứ. Hoàng thất Đại Tấn sẽ không chấp nhận chuyện đối phương không có con nối dòng. Chẳng qua, hắn chỉ muốn Trạm Trinh tỏ thái độ một chút thôi.
Rõ ràng người này thích hắn, song lại cố tình không chịu thừa nhận.
Hàm Sênh vô thức đưa tay sờ túi thơm đeo bên hông. Con cháu đầy đàn gì chứ, từ khoảnh khắc gả cho Trạm Trinh, hắn đã biết đây là chuyện không thể rồi.
Trạm Trinh rửa mặt sạch sẽ rồi đi ra ngoài. Lúc này, cả người hắn đang cực kỳ khô nóng, nhưng ngoài gương mặt và cơ thể Hàm Sênh, trong đầu hắn lại chẳng chứa nổi cái gì khác nữa.
Hắn rút trường đao múa may vài đường để giải phóng bớt năng lượng dư thừa. Tuyết trên mặt đất bị hắn xới tung, bắn lên không trung, lại bị lưỡi đao chém nát rồi bay lả tả.
Nửa canh giờ sau hắn mới thu đao, ngồi dưới mái hiên nhìn tuyết bay đầy trời, trong đầu vẫn là gương mặt của Hàm Sênh.
"Đúng là chiều hư mất rồi." Hắn than thở, ma ốm kia còn dám hung dữ với hắn nữa.
Than thở xong, hắn bỗng nở một nụ cười chẳng rõ nguyên nhân, một tay chống má, một tay nhặt nhánh cây quơ quơ trên mặt đất.
Dám hung dữ với hắn tức là đã không còn sợ hắn nữa. Điều này cũng có nghĩa là đối phương đã cảm nhận được cái tốt của hắn.
Tần Dịch ăn một cái tát thì có là gì, hiện giờ ma ốm kia còn dám đá hắn, mắng hắn, sỉ nhục hắn nữa kìa.
Đáng yêu như vậy, không phải do hắn chiều chuộng mà ra ư?
Trạm Trinh vô cùng thỏa mãn.
Hắn vỗ vụn tuyết trên người, đứng dậy đi sang chỗ của Thích Tư Nhạc. Nhóc ma ốm quá yếu, đá như gãi ngứa, mắng như mèo kêu, không có chút uy hiếp nào... trái lại còn giống quyến rũ hắn hơn.
Đương nhiên quyến rũ hắn thì không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn ra uy với kẻ khác thì biết phải làm sao.
Trạm Trinh tới phòng của Thích Tư Nhạc, không ngờ đối phương lại không có nhà. Trong phòng chỉ có một dược đồng đang giã thuốc, thấy hắn đi vào, đối phương vội vàng chào hỏi: "Điện hạ tới tìm tiên sinh sao?"
"Đúng vậy, hắn đâu rồi?"
Dược đồng tiếp tục giã thuốc, đáp lại bằng giọng nói non nớt: "Tiên sinh ra ngoài chơi rồi, Điện hạ có chuyện gì, A Dược sẽ chuyển lời lại cho."
Ánh mắt Trạm Trinh dừng trên cái chày giã thuốc.
"Giã tỏi còn giỏi hơn ngươi."
Giọng nói của Hàm Sênh chợt vang lên bên tai. Trạm Trinh lập tức rời mắt, đi đến giá sách cạnh tường lấy bừa một cuốn ra xem: "Có thuốc gì thanh nhiệt hạ hỏa không? Mấy hôm nay cô gia bị nóng trong người."
"Trong mấy bình nhỏ bên kia có thuốc tiên sinh đã phối sẵn."
Trạm Trinh nhấc chân đi về phía bên kia gian phòng. Lúc đi ngang qua giường ngủ của Thích Tư Nhạc, liếc thấy một cuốn sách thò ra dưới gối đầu, hắn bèn dừng lại, cầm lên xem. Dược đồng đưa lưng về phía hắn, đang chăm chú giã thuốc. Hắn lặng lẽ mở sách ra, khi trông thấy hình ảnh bên trong, đồng tử không khỏi co rụt lại, vội vã đóng sách vào, lén lút giấu trong áo khoác.
Chắp một tay sau lưng, Trạm Trinh lục lọi đống chai lọ của Thích Tư Nhạc, tìm được loại thuốc viên mà dược đồng nói thì lên tiếng hỏi: "Cái này à?"
Dược đồng ngẩng lên, gật đầu nói: "Đúng rồi ạ, ngày hai viên, uống ba ngày là ổn."
"Ừm." Trạm Trinh vẫn giữ nguyên tư thế chắp tay sau lưng, vội vã rời đi.
Trên đường, hắn cất thuốc vào túi nhỏ bên hông, vừa đi vừa mở sách ra xem.
Hình ảnh trong sách này thật khiến người ta suy nghĩ miên man. Nhưng càng xem Trạm Trinh càng nhíu chặt lông mày. Cái gì vậy chứ, khó coi quá đi, vẽ hai nam tử xấu như vậy, chẳng gợi cảm chút nào, vậy mà Thích Tư Nhạc cũng xem hết được.
Hắn buông tay, giữ nguyên tư thế cũ, nhưng trong đầu lại tự động hiện lên hình ảnh của hắn và Hàm Sênh.
Khoang mũi như có một dòng chất lỏng ấm nóng tràn ra, Trạm Trinh giơ tay bịt chặt, né tránh hạ nhân, nhanh nhẹn nhảy vào thư phòng.
Tìm một mảnh vải nhét vào lỗ mũi, hắn lại mở sách ra lần nữa, lấy giấy bút, bắt chước vẽ một bức tranh... kiều diễm ướt át sau tấm màn giường đóng kín, trông có vẻ vô cùng đẹp đẽ.
Trạm Trinh đã bốc hỏa nhiều ngày, buổi tối quấn lấy Hàm Sênh đòi ngủ chung không nói, còn thường xuyên động tay động chân, nhưng lần nào cũng bị sự hung dữ của Hàm Sênh dọa cho rụt vòi.
Thế mà sau chuyện trưa nay, hắn lại mất bóng, cơm chiều cũng chẳng về ăn.
Trước khi đi ngủ, Hàm Sênh lên tiếng hỏi: "Hắn còn ở thư phòng à?"
"Vâng." Như Ý đáp: "Điện hạ đi vào từ lúc giữa trưa, đến giờ vẫn chưa ra ngoài. Cửa phòng cũng đóng kín, người đưa cơm tới chỉ đành để ở ngoài."
"Hắn có ăn không?"
"Nô tì mới đi xem, cơm vẫn chưa được mang vào."
Hàm Sênh cảm thấy kỳ quái. Gần đây Trạm Trinh rất ít khi tới thư phòng, quân vụ đều được xử lý trong phòng ngủ, sao hôm nay hắn lại khác thường như vậy, còn... mất ăn mất ngủ nữa?
Hắn đang bận rộn cái gì?
Hàm Sênh nằm xuống, kiên nhẫn đợi trong chốc lát rồi mới sai người đi xem thử. Lúc trở về, Như Ý nói với hắn: "Cửa vẫn đóng, cơm vẫn chưa ăn, còn không cho phép người khác quấy rầy."
"Đi làm chút đồ ăn nóng và dễ tiêu, ta tới xem hắn làm sao." Hàm Sênh không mặc thêm áo mà đi thẳng tới thư phòng. Quả nhiên ngoài cửa vẫn đặt một chiếc cặp lồng, mở ra xem, đồ ăn bên trong vẫn còn ấm, nhưng độ ấm này khi vào bụng hiển nhiên cũng coi là lạnh.
Hắn gõ cửa: "Điện hạ?"
Bên trong vô cùng yên tĩnh, Hàm Sênh lại nói: "Ăn chút gì đi."
Một lúc lâu sau, bên trong mới truyền đến tiếng bước chân. Trạm Trinh đi tới, hé cửa thành một cái khe nhỏ, ánh mắt thâm sâu: "Sao ngươi lại đến đây?"
"Chuẩn bị cho ngươi một ít đồ ăn hạ hỏa." Hàm Sênh nói: "Trời lạnh như thế, ít nhiều gì cũng phải ăn."
Ánh mắt Trạm Trinh tràn ra ý cười: "Ngươi đang lo cho cô gia à?"
Hàm Sênh mím môi, hỏi: "Ngươi có ăn không?"
Trạm Trinh suy nghĩ, ánh mắt càng tối và sâu hơn: "Ngươi mang vào thì ta ăn."
Hàm Sênh nhận lấy hộp đồ ăn trong tay Như Ý. Trạm Trinh mở cửa rộng hơn, song bàn tay đang giữ cửa vẫn không buông. Hàm Sênh liếc hắn rồi chui qua cánh tay hắn để vào trong. Ngay sau đó, cánh cửa thư phòng bị đóng chặt lại.
"Mở sưởi ngầm à?"
"Đêm nay cô gia chắc chắn sẽ thức đêm, sợ lạnh."
Hàm Sênh bỏ hộp đồ ăn xuống, chầm chậm lấy từng món bày lên bàn. Chỉ làm vài việc cỏn con như vậy mà hắn đã thấm mệt, bèn ngồi xuống ghế, nhớ lại, nói: "Lần trước ngươi phạt ta không được ăn cơm, hình như cũng ở chính cái bàn này."
"..." Trạm Trinh bỗng khôn ra, không tiếp lời mà lập tức dùng hành động để bồi thường, gắp một miếng thức ăn đưa đến bên miệng đối phương: "Cô gia đút cho ngươi."
Hàm Sênh lườm hắn: "Ta ăn rồi, tranh thủ lúc còn nóng, ngươi hãy ăn đi."
Trạm Trinh quan sát Hàm Sênh trong chốc lát, chắc chắn người nọ không để bụng chuyện cũ mới bắt đầu dùng bữa. Hắn vừa nhìn Hàm Sênh vừa gắp thức ăn, lơ đễnh đến mức gắp gừng bỏ vào miệng cũng không biết, đầu óc còn miên man, vẻ mặt như cười như không.
Hàm Sênh bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, nghi hoặc nói: "Ngươi cứ nhìn ta làm gì?"
"Không có gì." Trạm Trinh hoàn hồn, cảm thấy mùi vị trong miệng hơi kỳ quái mới lấy ống nhổ để nhè gừng ra.
Hàm Sênh nhìn hắn đầy bất đắc dĩ, lại liếc sang đống lộn xộn trên bàn, hỏi: "Ngươi đang làm gì thế?"
"Không có gì." Trạm Trinh thuận miệng trả lời: "Cô gia đang sáng tác."
Hàm Sênh tò mò nhìn hắn: "Ngươi sáng tác cái gì?"
"Một ít... hình ảnh thật lý tưởng." Trạm Trinh nói, ánh mắt lộ vẻ xấu xa: "Hay là ngươi tới xem đi?"
Hàm Sênh càng cảm thấy kỳ quái, đồng thời cũng có cảm giác mình như một miếng thịt bị đặt gọn trên thớt. Mà ánh mắt của Trạm Trinh, hình như hơi gian tà.
Trong khoảnh khắc đó, hắn đã bắt đầu nghi có phải người nọ bị quỷ ám không.
Da đầu run lên, tim cũng đập nhanh hơn, Hàm Sênh bỗng đứng lên, nói: "Ta... ta về phòng đây."
Trạm Trinh: "...?"
Hàm Sênh đi ra ngoài, Trạm Trinh lập tức buông đũa, nhấc chân đuổi theo.
Phát hiện người nọ đi theo, Hàm Sênh càng bối rối. Hắn lập tức bỏ chạy, nhưng tay mới chạm vào cánh cửa, một bàn tay khác đã mạnh mẽ đè chặt cánh cửa lại rồi.
Hàm Sênh đưa lưng về phía Trạm Trinh, gần như ngừng thở, nhỏ giọng nói: "Ta phải về đi ngủ."
Bàn tay giữ cửa trượt xuống, nhẹ nhàng mơn trớn sống lưng Hàm Sênh. Ngón tay đối phương xen vào khe hở giữa những ngón tay hắn, nhẹ nhàng nắm chặt.
Trạm Trinh cúi đầu rúc vào hõm vai Hàm Sênh, bật ra một tiếng cười nhẹ, mở miệng hỏi bằng giọng điệu đầy tà ác: "Tự đưa đến cửa, còn muốn chạy à?"