Từ Tư Uyển bỗng căng thẳng, hít thở sâu một hơi, mới hỏi: "Tại sao lại hại ta?"
"Muội không hại tỷ." Tư Yên lắc đầu, cười chua xót, "Muội chỉ muốn thắng tỷ một lần."
Từ Tư Uyển nhíu mày: "Thắng ta một lần?"
"Đúng vậy." Từ Tư Yên cắn môi, "Từ nhỏ đến lớn, trong mắt các trưởng bối chỉ có tỷ. Tỷ là đích nữ, trời sinh đã thông minh, ai nhắc đến tỷ đều khen không dứt miệng. Còn muội thì sao... Nếu không phải cha mẹ sợ tỷ buồn chán, bảo muội bầu bạn với tỷ, một năm sợ là muội chẳng gặp được cha mẹ mấy lần. Chúng ta từ nhỏ cùng đọc sách, tỷ học nhanh sẽ có cha bế tỷ khen không ngừng, nương còn tự mình xuống bếp nấu món ngon cho tỷ ăn, còn muội thì sao? Từ khi di nương ra đi, không còn ai hỏi thăm việc học của muội thế nào, giống như có muội hay không có muội cũng như nhau vậy, dù muội cố gắng thế nào, bọn họ đều không nhìn thấy."
Nói những lời này, Tư Yên vô cùng bình tĩnh, không hề có chút oán hận, cứ như kể lại một vài chuyện xưa.
Dừng một chút, nàng cười cười: "Cho nên muội mới nghĩ muội cùng tham tuyển với tỷ, muội muốn cùng tỷ vào cung. Muội muốn chúng ta đều trở thành cung tần của thiên tử, bọn họ sẽ không thể khinh thường muội nữa, nhưng đến khi tham tuyển... Muội lại trơ mắt nhìn cha mẹ hao tâm tổn sức chuẩn bị của hồi môn cho tỷ. Mấy hôm đó, bọn họ thấy thứ gì tốt đều tặng cho tỷ, hơn nửa thị lang phủ, nửa đời tích cóp của phụ thân đều cho tỷ. Nhưng tỷ tỷ, của hồi môn của muội có gì tỷ biết không?"
Nói tới đây nàng nghiêng đầu nhìn Từ Tư Uyển.
"Ta biết."
Tư Yên cười trào phúng, đương nhiên không tin.
"Ta biết cha mẹ không quá quan tâm muội, mọi việc khi đó đều giao cho hạ nhân xử lý. Nhưng lúc ấy mắt thấy họ vì chuyện ta trúng tuyển mà đêm không ngủ được, còn chuẩn bị rất nhiều vàng bạc để cho ta, ta thật sự không có cách nào mở lời với họ. Huống hồ từ lúc tiến cung, thỉnh thoảng ta đều đưa đồ qua cho muội, bản thân muội cũng biết. Ta nghĩ dù là đồ cha mẹ cho hay bệ hạ ban thưởng, sau này tỷ muội chúng ta sống cùng nhau thì không nên phân biệt của ta của muội, muội thiếu gì ta đều cho muội."
Tư Yên hoảng hốt, ánh mắt trầm xuống, lẩm bẩm: "Đúng vậy, tỷ tỷ đối xử với muội rất tốt."
"Nhưng muội lại đối xử với ta như vậy sao?" Từ Tư Uyển lạnh giọng.
"Là muội có lỗi với tỷ tỷ, nhưng bản thân muội có cũng có khúc mắc. Tỷ tỷ, tỷ lớn lên trong chúng tinh phủng nguyệt, muội có biết trưởng thành trong sự coi khinh sẽ có cảm nhận thế nào không. Cho nên muội nghĩ... Muội muốn thẳng tỷ tỷ một lần, muội phải sinh hài tử cho bệ hạ trước tỷ tỷ, một hài tử có huyết mạch của từ gia. Hài tử đó là long tử phượng tôn, cha mẹ sẽ vui cho muội, muội chỉ muốn bọn họ khen muội một lần, chỉ một lần thôi!"
Câu cuối cùng thể hiện rõ nỗi oán hận.
Từ Tư Uyển dần hiểu chấp niệm trong lòng nàng ấy. Không thể nói rõ tâm trạng mình lúc này, nàng im lặng rất lâu, mới nói: "Nhưng muội hạ thuốc ta..."
"Thuốc đó sẽ không hại đến thân mình tỷ tỷ." Từ Tư Yên cúi đầu, "Không phải muội biện hộ cho chính mình, nhưng muội chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hại tỷ tỷ. Muội chỉ muốn được nổi bật một lần, để cha mẹ nhìn muội nhiều một chút, cho dù sau này tỷ con cháu mãn đường muội cũng sẽ vui cho tỷ tỷ."
Từ Tư Uyển nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chọn tin lời giải thích này.
Nàng hít sâu một hơi, không tiếp tục đề tài này nữa, lại hỏi: "Vậy chuyện nhận nuôi hài tử thì sao?"
Tư Yên giật mình.
"Nơi phụ thân từng đi qua, nốt ruồi đỏ trên người ta chẳng lẽ không phải do muội mật báo với hoàng hậu?"
Tư Yên thừa nhận: "Đúng là muội nói cho hoàng hậu biết."
Từ Tư Uyển cười khinh: "Còn dám nói muội chưa từng muốn hại ta?"
Tư Yên rơi vào trầm mặc.
Từ Tư Uyển mệt mỏi lắc đầu: "Ta không cần muội nhiều lời, nhưng ít nhất cũng nên dám làm dám chịu. Sự việc đã tới nước này, dù muội thật sự muốn hại ta thì mọi chuyện cũng đều qua rồi, có gì mà không dám nhận hả?"
Tư Yên đột nhiên hỏi: "Tỷ biết di nương của muội chết thế nào không?"
Tư Uyển ngẩn ra: "Năm đó vì tổ chức sinh thần cho ta, cha mẹ dẫn chúng ta đến Giang Nam chơi, di nương của muội phát bệnh cấp tính, đến lúc chúng ta hồi kinh bà ấy đã qua đời."
"Chuyện muội nghe nói cũng thế." Tư Yên cười nhạo, "Nhưng sau này nhũ mẫu kể với muội thật ra không phải bệnh cấp tính gì cả. Trước khi chúng ra rời kinh, di nương đã bệnh nặng, chỉ là cha mẹ chỉ một lòng muốn tổ chức sinh thần cho tỷ nên gạt muội, không cho muội đi gặp bà ấy. Cho nên di nương của muội cứ ra đi hiu quạnh lẻ loi như vậy, người làm nữ nhi như muội thậm chí còn không được gặp bà ấy lần cuối."
Từ Tư Uyển cứng họng.
Tư Yên nói tiếp: "Lúc biết chuyện muội rất đau khổ, đau khổ đến chết đi sau lại, rồi đột nhiên muốn nhớ có lần cha coi khinh muội, di nương dỗ dành kể chuyện cho muội nghe, nói thật ra tỷ tỷ không phải con ruột, cho nên cha mẹ mới thương tỷ tỷ hơn."
Từ Tư Uyển kinh ngạc: "Là di nương nói với muội?"
"Đúng vậy." Nhớ lại thân mẫu, Tư Yên ngơ ngẩn cười, "Khi đó bà ấy kể rất nhiều với muội, nói khi cha ở bên ngoài trên đường hồi kinh mua một nữ hài bệnh sắp chết thế nào. Thật ra... Đến giờ muội vẫn không biết lời bà ấy nói có phải thật không, chẳng qua ngay thời điểm thấy hoàng hậu cũng muốn lật đổ đổ tỷ tỷ, muội cũng muốn giúp đỡ một chút."
"Giúp đỡ một chút?" Ánh mắt Từ Tư Uyển trở nên nghiêm nghị, "Nếu là sự thật, muội sẽ hại toàn bộ Từ gia."
"Không đâu." Từ Tư Yên lắc đầu, "Tỷ tỷ quan tâm quá sẽ bị loạn, nhưng muội nghĩ bệ hạ yêu thích tỷ tỷ không phải vì xuất thân, mà cha... Ông ấy làm quan nhiều năm, rất cẩn trọng, hơn nữa nếu đó là sự thật, bệ hạ cũng sẽ không trách tội cha, chỉ khiển trách vài câu mà thôi. Nếu thăm dò thật hư, cha cũng chỉ làm việc thiện, chỗ không ổn duy nhất chính là không nói rõ tỷ tỷ là nghĩa nữ chứ không phải đích nữ khi tổng tuyển cử."
Từ Tư Uyển im lặng.
Tư Yên nói tiếp: "Muội nghĩ khiến cha khó xử một lần coi như để xả giận vì không được gặp di nương lần cuối. Tỷ tỷ, tỷ có cảm thấy muội quá đáng không?"
Từ Tư Uyển sững sờ trước câu hỏi. Nàng đương nhiên biết cha mẹ mà Tư Yên nhắc đến là cha mẹ ở Từ gia, nhưng lời này cũng có thể áp dụng với Tần gia - nếu là nàng, nàng nhất định sẽ muốn lấy mạng hoàng đế.
Mà Tư Yên suýt thì gây họa, bởi vì nàng ấy không biết thân phận thật sự của nàng, không biết nếu tiếp tục điều tra chuyện này, cha sẽ phạm tội khi quân lớn cỡ nào.
Có câu người không biết không có tội. Nếu đánh giá sai lầm của Tư Yên từ những việc nàng ấy biết thì sai lầm có lẽ không lớn như vậy.
Từ Tư Uyển trầm ngâm rất lâu, nỗi lòng càng phức tạp. Thật lâu sau, nàng vẫn không biết tương lai nên đối đãi với muội muội này thế nào, nhưng trong chớp mắt đó, nàng bỗng tỉnh ngộ.
Tất cả hiểu lầm này, tất cả mối nguy trùng trùng này đều bắt nguồn từ việc Tần gia bị diệt vong. Nếu Tần gia còn, cha đương nhiên không cần cố sức bảo vệ nàng, Tư Yên cũng không có người tỷ tỷ này, cũng không có những nguy nan suýt khiến Từ gia diệt môn.
Tính ra so với hận Tư Yên, không bằng ghi thêm món nợ với hoàng đế. Tất cả bất hạnh trong cuộc đời nàng đều do hắn mà ra.
Từ Tư Uyển suy tư, im lặng không nói.
Trong điện an tĩnh quá dài, Tư Yên không khỏi bất an, mấy lần nhìn Từ Tư Uyển, thấy nàng không nói lời nào, liền hỏi: "Bây giờ tỷ tỷ biết cả rồi, tỷ tỷ muốn xử lý muội thế nào? Thật ra dù tỷ tỷ muốn lấy mạng muội, muội cũng không trách tỷ tỷ. Trong cung vốn không có tỷ muội tình thâm, nếu tỷ tỷ hận muội thì không cần..."
"Ta không hận muội." Từ Tư Uyển quả quyết nói.
Tư Yên dừng lại.
"Muội thích bệ hạ không?"
Tư Yên cứng đờ, bật cười hỏi lại: "Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ thích bệ hạ?"
Từ Tư Uyển không ngờ nàng ấy sẽ hỏi như vậy, không khỏi xấu hổ.
Nàng diễn kịch quá xuất sắc, nàng tưởng ít nhất phi tần hậu cung đều sẽ cho rằng bọn họ lưỡng tình tương duyệt. Nhưng xem ra, tỷ muội các nàng biết nhau quá rõ, Tư Yên đã nhìn ra tất cả.
Vì thế nàng chỉ đành dời mắt đi, không cho nàng hỏi nữa.
Tư Yên thấy thế nụ cười càng sâu: "Tỷ tỷ được sủng ái đến vậy còn không thích, cần gì tới hỏi muội?"
"Nếu đã không thích, ta đây nói thẳng." Từ Tư Uyển trầm giọng, "Tương lai muội không gặp bệ hạ, chúng ta vẫn có thể làm tỷ muội."
Tư Yên ngẩn người, nói ngay: "Việc này có gì khó, muội chỉ sợ không thực hiện được lời hứa với tỷ tỷ."
"Ta hiểu ý muội." Từ Tư Uyển gật đầu, "Gần đây tâm tư của bệ hạ đều đặt trên người ta, sẽ không gặp muội. Qua một thời gian nữa ta sẽ tìm cớ để muội mang tóc tu hành trong cung, muội thấy được không?"
"Đều nghe tỷ tỷ." Tư Yên trả lời không chút do dự, dừng một chút, nàng lại nói, "Muội còn một chuyện muốn xin tỷ tỷ."
"Nói đi."
"Chính là những phân tranh này." Tư Yên cắn răng, "Tỷ tỷ đừng nói với cha mẹ được không?"
Nghe Tư Yên cầu xin, Từ Tư Uyển bỗng cảm thấy nàng ấy vô cùng đáng thương.
Mười mấy năm qua, nàng ấy quá để tâm ánh nhìn của cha mẹ. Cho dù khiêu khích phân tranh cung đình, điều này ấy để ý cuối cùng chỉ là cha mẹ sẽ nhìn thế nào.
Mà Từ Tư Uyển gây sóng gió trong cung sớm đã mặc kệ suy nghĩ của cha mẹ.
Quả thật những chuyện đó nàng chưa từng nói với cha mẹ, nhưng cũng chính vì không cần phải nói, mà bản thân cũng chưa từng có ý định cố ý giấu giếm cái gì.
Cho nên nàng lập tức gật đầu: "Muội yên tâm."
"Đa tạ tỷ tỷ." Tư Yên khẩn thiết cảm tạ.
"Vậy ta về đây." Tư Uyển đứng dậy.
Ban đầu Tư Yên không nói gì, đến khi Tư Uyển gần đến cửa nàng bỗng nhớ tới chuyện gì đó, đứng bật dậy, gọi: "Tỷ tỷ."
Từ Tư Uyển quay đầu.
Từ Tư Yên ngơ ngẩn nhìn nàng: "Tỷ tỷ biết chuyện a giao từ khi nào?"
"Lúc mới vào lãnh cung."
"Lúc mới vào lãnh cung, vậy... Vậy..." Từ Tư Yên lảo đảo bước tới, căng thẳng nhìn chằm chằm Từ Tư Uyển, thở dốc, "Niệm Niệm... Niệm Niệm có phải..."
"Không phải." Từ Tư Uyển lạnh giọng.
Từ Tư Yên dừng bước, đáy lòng nàng vẫn mang một tia hy vọng, cứ nhìn Từ Tư Uyển không chịu buông tha chút cảm xúc nào trên mặt nàng ấy.
Từ Tư Uyển cũng rất bình tĩnh, nói: "Nó là nữ nhi của ta. Ta biết muội đau lòng khi mất con, nhưng hài tử của muội là hoàng tử, ta không có bản lĩnh biến nó thành công chúa."
Theo lời nàng nói, tia hy vọng cuối cùng của Tư Yên cũng tan biến.
Tư Yên bật khóc, lắc đầu: "Nhưng Niệm Niệm và muội... Trông rất giống nhau."
"Lời di nương của muội nói chỉ để dỗ muội thôi." Sắc mặt Từ Tư Uyển không hề thay đổi, "Chúng ta là tỷ muội cùng cha khác mẹ, cháu gái giống dì hết sức bình thường."
Tư Yên gật đầu, nỉ non: "Thật ra bản thân muội biết."
Từ Tư Uyển nói đúng, hài tử của nàng là hoàng tử, không thể nào biến thành công chúa.
"Muội nghỉ ngơi đi." Từ Tư Uyển không nhiều lời nữa, xoay người rời đi.
Đường Du và Hoa Thần tiếp đón, nàng không dừng lại, trực tiếp rời khỏi Phồn Cẩm Cung.
Những lời nàng nói trong điện khi nãy Đường Du và Hoa Thần ở bên ngoài đều nghe thấy. Trầm mặc đi một đoạn, Hoa Thần thở dài, nói nhỏ: "Tứ tiểu thư đột nhiên hỏi chuyện của công chúa, nô tỳ còn tưởng nương nương sẽ thừa nhận."
Từ Tư Uyển lắc đầu: "Chuyện trước đây ta không trách muội ấy. Nhưng không trách không có nghĩa là tín nhiệm. Muội ấy có lỗi với ta trước thì đừng mong thẳng thắn mọi chuyện."
"Nương nương nói đúng." Hoa Thần gật đầu, thấy Từ Tư Uyển không vui nên không tiếp tục vấn đề này nữa, đổi sang chuyện làm nàng cao hứng, "Đúng rồi, trước khi tới Phồn Hoa người của Cung Thượng Công Cục có đến truyền lời, nói nội thất gỗ mấy ngày trước nương nương cần bọn họ đã chuẩn bị xong, nương nương có muốn xem không?"
"Được, vậy qua Thượng Công Cục." Từ Tư Uyển gật đầu, quay sang liếc nhìn Đường Du, hờn dỗi nói, "Ta chỉ cầu xin ngươi để tâm chuyện nhà cửa một chút được không? Nội thất ta đã chuẩn bị xong rồi, ngươi thì chỗ ở còn chưa quyết định."
"Ta về sẽ quyết định ngay." Đường Du chỉ đành nói như vậy, trong lòng cũng nghiêm túc nghĩ đến mấy chỗ nàng vẽ trên bản đồ, định lát nữa sẽ về xem thật kỹ.
...
Cuối tháng tư, Ninh An công chúa cuối cùng cũng đến Nhược Mạc Nhĩ, thành hôn với hãn vương, hai nước bắt tay giảng hòa, trong quân cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ban đêm trong trướng đèn đuốc sáng trưng, Vệ Xuyên chăm chú xem binh thư trên bàn, nỗi lòng khó yên.
Đã bình loạn ngoại địch, có một số việc cuối cùng cũng có thể làm.
Trước khi y tòng quân nàng đã từng nói đương kim thánh thượng không phải minh quân. Tuy đó tuy y tức giận nhưng vẫn còn nghi ngờ, có điều qua nhiều năm, y càng cảm thấy lời nàng nói không sao.
Mấy năm qua thiên tai không ngừng, điều này vốn không thể trách thiên tử, nhưng việc cứu tế của triều đình lại có trăm ngàn chỗ hở.
Chuyện tham quan bỏ tiền cứu tế vào túi riêng không hiếm thấy, nhưng tham quan ô lại của Đại Ngụy lại quá nhiều. Ngoài chuyện này, việc cứu tế cũng có rất nhiều vấn đề. Nơi đông đúc và giàu có hàng năm nộp nhiều thuế cho triều đình được hỗ trợ nhiệt tình, hắn ở biên quan còn nghe nói thậm chí có chỗ vừa có cơm ăn vừa có thịt.
Mà những nơi cằn cỗi chỉ sợ dân đói khắp nơi lại không có ai hỏi thăm.
Triều đình như vậy không đáng để y cống hiến, cũng không đáng để muôn vàn tướng sĩ vào sinh ra tử. Dưới trướng của y, rất nhiều phụ nữ trẻ em trong nhà tướng sĩ lập công chết trong thiên tai, y nhìn bọn họ luôn cảm thấy buồn, lại không thể không che giấu lương tâm mà trấn an họ tiếp tục chinh chiến, đổi lấy thiên hạ thái bình.
Nhưng dù khổ sở y cũng không thể vì lật đổ hôn quân mà để dị tộc có cơ hội xâm chiếm.
Y đọc sách thánh hiền từ nhỏ, có chút đại nghĩa không bỏ xuống được. Có đôi khi, đại nghĩa này cũng là sợi gông xiềng.
Mà hiện tại hai nước giảng hòa, ngoại xâm đã trừ, y cuối cùng cũng có thể vứt bỏ những gông xiềng đó, ngẫm lại chuyện thiên hạ.
...
Hơn tháng sau, trong kinh truyền đến tin dữ, nói phu phụ Tuyên quốc công ra ngoài lên núi gặp cướp, cả hai đều bị giết hại.
Khi tin tức truyền vào cung, Từ Tư Uyển đang cầm tay dạy Niệm Quân viết chữ, Hoa Thần vội tới, nàng ngẩng đầu: "Sao lại thế?"
Phu phụ Tuyên quốc công không chỉ là người quen của nàng, ngay cả Hoa Thần cũng từng được họ ban thưởng. Hai mắt Hoa Thần ửng đỏ, nức nở: "Nô tỳ nghe nói... Bọn cướp rất hung hãn, không chỉ mưu tài đoạt mệnh mà còn đốt luôn cả xác. Quốc công gia và quốc công phu nhân thật đáng thương, vốn dĩ có thể chờ tiểu công gia chiến thắng trở về nhưng lại gặp tai họa bất ngờ... Bệ hạ đã hạ chỉ truy phong quốc công gia thành Tuyên vương, tiểu công gia thành thế tử, hồi kinh nhận tước vị."
Nhận được tin dữ này, mấy ngày liên tiếp Từ Tư Uyển khó an. Nhưng tin tức tiếp theo chờ được lại không phải là Vệ Xuyên hồi kinh nhận tước vị mà là biên quan nổi lửa, người dẫn binh là Vệ Xuyên.
Từ Tư Uyển ở kinh thành nghe nói bọn họ chỉ dùng nửa tháng đã đánh hạ rất nhiều thành, thế tới rào rạt, hiển nhiên là có chuẩn bị trước.
Đến tận đây nàng mới cái chết của phu phụ Tuyên quốc công có lẽ chỉ là treo đầu dê bán thịt chó, còn về chuyện bọn cướp thiêu xác chẳng qua vì giúp họ lặng lẽ rời khỏi kinh thành mà thôi.
Y cuối cùng cũng tới, y vẫn không làm nàng thất vọng.
Nhắc đến việc này Oánh phi như ngồi xem kịch hay, không hề kiêng kị nàng, trêu chọc: "Chà chà, sớm biết có ngày hôm nay, muội nên cùng người ta chơi trò dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng. Như vậy cho dù thiên hạ thay tên đổi họ, muội cũng là sủng phi, thống khoái cỡ nào!"
Từ Tư Uyển dở khóc dở cười, cau mày nhìn nàng ấy nửa ngày, gằn từng chữ: "Tỷ tỷ hoa dung nguyệt mạo, nếu có ngày Vệ Xuyên đánh vào kinh thành, muội sẽ đề cử tỷ tỷ."
Dứt lời, hai người bật cười thành tiếng.
Chiến sự vừa diễn ra, thắng bại khó nói. Bây giờ các nàng bàn việc này chỉ là nói đùa mà thôi.
Nhưng mười ngày sau càng có nhiều tin tức truyền vào kinh thành.
Từ xưa đến nay việc mưu phản không có gì hiếm lạ. Kẻ tạo phản tuy xuất thân khác nhau nhưng đều tạo được khẩu hiệu phấn chấn sĩ khí. Ví dụ như "Trời xanh đã chết, hoàng thiên đương lập, tuổi ở giáp tử, thiên hạ đại cát!", hoặc là "Muốn chiến cùng gió tây thiên, toàn thân mặc hoàng kim giáp".
Mà Vệ Xuyên hình như cũng nhận ra môn đạo trong đó, cũng có khẩu hiệu: Chỉ diệt hôn quân, không nhiễu bá tánh.
So với "tuổi ở giáp tử, thiên hạ đại cát" thì tám chữ này quá nhu hòa, nhưng lại khiến thiên hạ chấn động.
Mấy năm qua, Đại Ngụy đã có chục trận mưu phản lớn bé, mỗi khi chiến sự nổi lên, dân chúng đều lầm than. Một khi có mưu phản thường là triều đình chưa bị thương, bá tánh ven đường đã bị cướp bóc, không chỉ ruộng đồng bị hủy mà thanh niên trai tráng đều bị bắt sung quân, phụ nhân cũng thường khó thoát.
Dưới tình hình như vậy, Vệ Xuyên hô lên "Không nhiễu bá tánh" lập tức lấy được lòng dân. Hơn nữa dân gian sớm đã oán hận triều đình, binh mã của y đi qua, các bá tánh đều hoan nghênh, cũng không thiếu người tự nguyện đầu quân hoặc quyên tiền quyên mã.
Cứ thế vào cuối thu, lúc Từ Tư Uyển xem bản đồ thì phát hiện Vệ Xuyên đã chiếm hơn nửa lãnh thổ Đại Ngụy, chỉ cần chiếm thêm một hai thành nữa thì chắc chắn có đủ tự tin xưng đế.
Tháng bảy, Từ Tư Uyển nhân ngày giỗ của "Tam hoàng tử", lệnh Tư Yên lấy lý do đau khổ mất con tự thỉnh chỉ xuất gia, mang tóc tu hành trong cung. Hôm đó Tư Yên đến Tử Thần Điện như lời nàng nói, vì trấn an, hoàng đế liền gật đầu ân chuẩn.
Việc này không gây sóng gió gì, thứ nhất vì hoàng đế chuyên sủng Thiến quý phi, không quan tâm đến ai, có một hai người luẩn quẩn trong lòng muốn xuất gia không đáng nhắc tới, thứ hai là vì gần đây việc mưu phản khiến mọi người chú ý, dù là phi tần hậu cung cũng không rảnh lo chuyện khác.
Ở Trường Thu Cung, hoàng hậu nhất quốc chi mẫu lúc này đã là đèn gần hết dầu, không chỉ không quan tâm chuyện Duyệt quý tần mang tóc tu hành, ngay cả việc Tuyên thế tử mưu phản nàng ta cũng không hỏi tới.
Hiện giờ người khiến nàng ta quan tâm chỉ có hoàng trưởng tử.
Hoàng trưởng tử đã mười tám tuổi. Hai năm trước, hoàng đế từng có ý muốn lập hắn làm thái tử, nhưng đến nay vẫn im bặt, ngay cả hôn sự cũng bị gác lại.
Nửa năm nay có hai vị tông thân bị định tội, một kẻ nhận hối lộ, một kẻ tuyên dâm ban ngày.
Chuyện như vậy vốn không có gì bàn cãi, bởi vì tông thân trong triều khá đông, có kẻ không có đức hạnh là chuyện bình thường. Nhưng ngẫm lại không khó phát hiện gần đây hai người này thường xuyên qua lại với hoàng trưởng tử, cũng thường ở trong triều nói chuyện giúp hắn, kể từ đó, thái độ của hoàng đế liền thay đổi.
Rồi vị thân vương nhận hối lộ kia đột nhiên phát bệnh cấp tính chết trong thiên lao. Tuy hoàng đế hạ chỉ làm lễ tang theo nghi thức thân vương nhưng trong triều vẫn xuất hiện lời nghị luận.
Rất nhiều người nói vị thân vương kia do hoàng đế hạ lệnh giết. Nếu đó là sự thật thì đồng nghĩa với việc hoàng đế đã không muốn lập hoàng trưởng tử làm trữ.
Nhưng nếu không lập hắn thì lập ai?
Gần đây hoàng hậu cứ thường hay nghĩ, cho dù không ngừng khắc chế suy nghĩ của mình nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ tới Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử đúng là không được hoàng đế yêu thích, nhưng dưỡng mẫu của nó lại là Thiến quý phi đang ở trong tim hoàng đế.
...
Sương Hoa Cung.
Trước trung thu Từ Tư Uyển nhận được cây trâm vàng mới. Cây trâm này dài chừng một thước, điêu khắc theo phượng tê ngô đồng, với thân phận của nàng đương nhiên không thể mang, nhưng Thượng Công Cục nghe nói nàng muốn vẫn ân cần làm.
Trên cây trâm đó khắc tên một vị thân vương. Thân vương kia chính là thân đệ đệ của đương kim thánh thượng, là kẻ vừa chết không rõ trong nhà lao.
Chuyện này nhìn ngoài mặt không hề liên quan tới nàng, cho nên hoàng đế cũng không nghi ngờ cho dù trên lưng gánh tiếng oan tương tàn thủ túc thì vẫn phải nhịn.
Đây là vị tông thân đầu tiên chết trong tay nàng, đêm đó nàng tự tay vẽ ra cây trâm này, mỗi nét vẽ đều hết sức thống khoái.
Tương lai nàng còn muốn xem nhiều tông thân chết. Nàng mong Vệ Xuyên thật sự có thể đánh vào kinh thành, chặt đầu từng người bọn họ, giống như thân thích Tần gia chết không toàn thân.
Hoặc có lẽ y nhân từ hơn, cho bọn họ thắt cổ tự vẫn cũng được. Mấy vị thúc bá của nàng cũng thắt cổ tự vẫn trong tuyệt vọng như vậy, nàng cũng vui vẻ nhìn đám tông thân đó lắc lư treo trên xà nhà.
Có điều nàng hy vọng y chịu để lại mạng của hoàng đế. Nàng muốn hắn biết tất cả đều do nàng tính kế, thưởng thức bộ dáng tức hộc máu của hắn, sau đó tự tay giết hắn.
Nàng phát hiện thù hận càng nuôi càng dày.
Lúc mới tiến cung, nàng chỉ muốn lấy mạng hắn, hiện giờ lại ước gì được róc da lọc xương.
Nếu hắn chết một cách quá nhẹ nhàng sẽ khiến nàng cảm thấy dày vò mấy năm nay không có lời.