Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn kiên nhẫn dỗ dành rất lâu nàng mới không khóc nữa. Chờ bình tĩnh lại, Từ Tư Uyển không khỏi thẹn thùng, vội cúi đầu xin tội: "Thần thiếp thất lễ."

Hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mơn trớn mặt nàng, ánh mắt ngập tràn trìu mến.

Nàng để hắn nhìn, ngoan ngoãn lại hòa thuận. Hắn ở với nàng thêm một lúc, cùng nàng ăn chút cháo, còn đút nàng uống thuốc an thần, trước khi đi không quên dặn dò cung nhân chăm sóc nàng thật tốt.

Đối mặt với tất cả, Từ Tư Uyển đương nhiên làm ra vẻ cảm kích và thiếu nữ được sủng ái mà xấu hổ. Nàng tươi cười tiễn hắn đi, chờ hắn đi rồi, ý cười lập tức biến mất.

"Ta ngủ bao lâu?" Nàng hỏi Hoa Thần.

Hoa Thần đáp: "Bây giờ đã là chạng vạng, nương tử ngủ hơn nửa ngày." Nói tới đây, Hoa Thần phất tay cho những người khác lui xuống, cúi đầu đến bên mép giường, "Khi thái y tới bắt mạch cho nương tử, bệ hạ và hoàng hậu nương nương đều có mặt. Thái y nói... Nương tử bị ảnh hưởng tới tâm lý, cần nghỉ ngơi, nên hoàng hậu nương nương đã... Đã..."

"Lấy thẻ bài của ta xuống đúng không?" Không cần phí sức nàng cũng đoán được đáp án.

Hoa Thần gật đầu: "Đúng vậy."

"Nên thế. Nếu đã cần nghỉ ngơi, vốn không nên nghĩ tới thị tẩm. Nàng ấy vừa mượn chuyện của Đào thị cảnh cáo lục cung, bây giờ lại muốn chèn ép ta, càng tỏ vẻ nàng ấy nói một không hai trong hậu cung này." Từ Tư Uyển dựa vào gối mềm sau lưng, "Như thế cũng tốt. Lần trước quá nổi bật, ta cũng muốn nghỉ ngơi."

"Nhưng hậu cung người nhiều như vậy... Thật ra nương tử tội gì phải tự dọa mình đến thế? Nếu muốn lấy mạng Đào thị, người sai nô tỳ đi giải quyết là được."

"Ngươi nghe thấy rồi à?"

Hoa Thần thản nhiên gật đầu: "Vâng. Nhưng nô tỳ chỉ tưởng nương tử dọa nàng ta, ai ngờ..." Nhớ tới dáng vẻ Đào thị lúc chết, nàng vẫn hoảng sợ, theo bản năng nắm lấy tay Từ Tư Uyển, "Lỡ như nàng ấy liều chết với nương tử khiến nương tử bị thương thì phải làm sao đây? Sau này nương tử đừng như thế, nếu chuyện gì nương tử cũng tự tay đi làm, phu nhân bảo nô tỳ theo người vào cung còn ích lợi gì?"

"Ngươi không thấy nàng ta bị thương thành dáng vẻ nào sao, làm gì còn sức khiến ta bị thương?" Từ Tư Uyển cười nhạo, "Ta cố ý muốn thử trải nghiệm cảm giác trên tay dính máu."

Hoa Thần kinh ngạc: "Nương tử?"



"Người sống trong hậu cung phải to gan một chút mới tranh đấu được. Nếu tay đã dính máu, ta không cần phải sợ gì cả." Nàng cầm lấy tay Hoa Thần, trấn an, "Đừng lo lắng cho ta."

Có nhiều lời nàng thật sự không thể nói với Hoa Thần. Nàng không thể nói với nàng ấy khoảnh khắc tay dính máu này nàng đã chờ lâu lắm rồi.

Đáy lòng nàng hận sâu như vậy, mãnh liệt như vậy, chỉ cần nhắm mắt lại, thảm trạng Tần gia mãn môn năm đó lập tức hiện lên. Đại họa giáng xuống, trưởng bối Tần gia, thông gia và người có liên quan đều không may mắn thoát khỏi, thậm chí rất nhiều gia đinh nô tỳ cũng phải bỏ mạng.

Nỗi hận như vậy, cho dù thủ phạm đền mạng cũng không thể bình phục được, thứ nàng muốn là một mạng đổi một mạng, nàng muốn lấy đi tất cả của hắn, cho hắn nếm thử nỗi khổ của nàng, đến lúc đó mới gọi là báo thù rửa hận.

Từ Tư Uyển cố gắng khống chế cảm xúc: "Trang sức hôm nay ta mang ra ngoài đâu?"

Hoa Thần ngẩn ra: "... Ở trên bàn trang điểm, nô tỳ còn chưa cất đi."

"Không sao." Nàng khoan dung mỉm cười, "Lấy lại cho ta xem."

Hoa Thần đáp "Vâng", liền đứng dậy đi lấy. Sau khi nàng ngất đi, châu ngọc trên đầu nàng được cung nhân gỡ xuống từng cái đặt lên khay.

Hoa Thần bưng khay tới, Từ Tư Uyển không quan tâm những thứ khác, chỉ cầm thẻ bài màu vang lên: "Đi tìm thợ thủ công làm đôi hoa tai cho ta. Khảm hồng bảo hay trân châu đều được, nhưng chỉ cần một cái. Ngươi xem mà làm đi."

Hoa Thần giật mình: "Thẻ bài vàng này làm ba đôi cũng dư sức. Nếu nương tử thích cả hồng bảo và trân châu đều có làm được, tại sao chỉ cần một đôi?"

"Số vàng dư lấy về cho ta, ta còn chỗ để dùng."

Hoa Thần nghe vậy, biết nàng không muốn nhiều lời nữa.

Từ Tư Uyển ngồi yên một chỗ, bỗng hỏi: "Trương Khánh sao rồi?"

"Vẫn còn nhốt ở phía sau." Hoa Thần trả lời, "A Phàm ra tay cực kỳ tàn nhẫn, Trương Khánh bị thương rất nặng. Là đi hay giữ chỉ chờ nương tử quyết định."

Từ Tư Uyển trầm tư giây lát: "Giúp ta thay y phục, ta đi xem gã."

...

Trong phòng trống ở hậu viện Niêm Mai Các, mùi máu tươi giữa nắng nóng ngày hè thật sự khiến người ta buồn nôn. Trong một góc, Trương Khánh bị đặt ở đó, vẫn còn thở nhưng chẳng còn chút sức lực, thật giống như gân cốt đều mất.

Biến cố hai hôm nay tới quá đột ngột, trên dưới Niêm Mai Các không ai rảnh quan tâm tới gã. Cho tới tối hôm qua, Tiểu Lâm Tử thấy Đào thị đã vào lãnh cung, A Phàm và Tơ Liễu cũng bị ngũ mã phanh thây, cảm thấy việc này đã kết thúc nên mới dám thả gã xuống.

Nhưng cho dù thả xuống, không có lệnh của Từ Tư Uyển, không ai dám chiếu cố nhiều. Đêm qua, Trương Khánh vẫn bị nhốt trong căn phòng đó. Vết thương trên người khiến gã sốt cao không lùi, mệt mỏi đến không mở mắt nổi.

Chuyện như vậy xảy ra rất nhiều trong cung. Bình thường tranh đấu chỉ diễn ra âm thầm, một khi xảy ra chuyện, có thể trực tiếp bắt được hung thủ đương nhiên tốt, nhưng nếu không bắt được, cung nhân chết oan chắc chắn không ít.



Hơi thở của Trương Khánh đã rất mỏng manh. Nghe tiếng mở cửa, gã giật mình, nghe có người đi về đây, hình như là hai người, một trái một phải nhấc bả vai gã lên.

"Không phải ta..." Gã hoảng loạn cãi cọ.

Nhưng không ai nghe gã nói, chỉ có người mở miệng gã, ép buộc rót thứ nước canh vào.

Nước canh không khó uống, ngoại trừ mùi thuốc nhạt nhẽo thì chỉ hơi cay nồng. Trương Khánh uống hai ngụm, bỗng nhận ra đây là canh sâm.

Thứ tót như canh sâm cung nhân bình thường không được dùng. Nhưng nếu khi thẩm án phạm quan còn chưa khai ra đã không chịu nổi thì có thể uống một chén canh sâm rồi tiếp tục.

Xem ra, uống xong chén canh sâm này lại phải chịu trọng hình.

Trương Khánh dùng hết sức giãy giụa, cuối cùng cũng thoát được tay hai người giữ mình, ngã xuống đất ho sặc sụa.

"Nhìn bộ dáng vừa rồi của ngươi ta còn sợ ngươi không chịu nổi, bây giờ xem ra sức lực vẫn còn lớn lắm." Giọng nói thanh thoát của thiếu nữ từ bên trên truyền xuống.

Trương Khanh ngơ ngẩn, toàn thân cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu.

Chút canh sâm vừa rót vào miệng ít nhiều giúp gã khôi phục chút sức lực, vì thế gã thấy rõ giày thêu tinh xảo, nhìn thấy làn váy thêu hoa, tiếp tục hướng lên trên, gã nhìn thấy gương mặt vũ mị kiều tiếu ấy.

"Quý nhân nương tử..." Trương Khánh cuống quít dập đầu, "Không phải hạ nô, không phải hạ nô."

"Được rồi, ta biết ngươi bị oan."

Trương Khánh lần nữa sửng sốt.

Từ Tư Uyển đi tới, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt gã: "Là A Phàm nghe lệnh Đào thị tới hãm hại ta, lại vu oan cho ngươi. Bây giờ A Phàm và Đào thị đều đã bị xử lý, chuyện không liên quan tới ngươi."

Trương Khánh ngẩn người chưa thể hoàn hồn.

Từ Tư Uyển khẽ cười, giơ tay nhận lấy chén canh sâm chưa uống cạnh trong tay Tiểu Lâm Tử, đưa tới trước mặt Trương Khánh: "Mau uống đi. Lát nữa thái y tới, có chỗ nào không khỏe ngươi cứ nói với ông ta, nếu ngươi không có sức để nói, chỉ sợ sẽ chậm trễ việc chữa trị."

Trương Khánh vẫn ngây ngốc.

Hoa thần thúc giục: "Mau đi, đây là ngân sâm ngàn năm nương tử mang từ nhà vào cung, mau uống nhân lúc còn nóng đi."

Ý cười trên mặt Từ Tư Uyển không thay đổi, vừa nghe Hoa thần nói vừa quan sát Trương Khánh, quả nhiên thấy đáy mắt gã run lên, nước mắt tuôn trào: "Hạ nô không sao, nương tử..."

"Mau uống đi." Gã không cầm lấy, nàng vẫn bưng chén thuốc, "Chuyện lần này ta có lỗi với ngươi. Ngươi là người thành thật, vừa không khai bậy cũng không gắn người khác. Chờ vết thương khỏi rồi, ngươi đi theo giúp đỡ Đường Du đi."



Nỗi lòng Trương Khánh cuồn cuộn, nhất thời có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói nhưng không thể nói ra lời, chỉ đành nhận lấy chén, từng ngụm từng ngụm mà uống hết.

Từ Tư Uyển nhìn gã, thấy gã uống canh sâm, nước mắt vẫn rơi không ngừng thì biết người này sau này là người của nàng.

Nói đến cũng thật đáng thương. Bọn họ làm việc kiếm sống trong thâm cung, tiền có lẽ kiếm được, nhưng chút dịu dàng này có lẽ cả đời cũng không thể có.

Chỉ cần phạm lỗi, động một chút sẽ bị đánh bị phạt. Nhưng nếu bị oan, sẽ không có ai sau khi tra rõ sự việc sẽ tới nói với họ "Ta có lỗi với ngươi".

Cho nên đây cũng là cơ hội của nàng.

Nàng biết tại sao chủ tử trong cung không bao giờ cúi đầu như vậy, bởi vì không có đạo lý người bên trên cúi đầu nhận lỗi với người bên dưới, huống hồ đổi cung nhân để sai gọi cũng không phải việc khó.

Không có người này, người tiếp theo có lẽ sẽ thông minh nhanh nhẹn hơn có thể giúp họ có ngày tháng thoải mái hơn.

Nhưng nàng sẽ nhìn xuống, bởi vì nàng tới đây không phải hưởng thụ, nàng tới để giết người.

Vì mục đích cuối cùng, chuyện gì nàng cũng có thể làm.

Do vậy nàng vẫn luôn kiên nhẫn ngồi xổm ở đó nhìn Trương Khánh, cho đến khi gã uống cạn chén canh nhân sâm, nàng thuận tay nhận lấy, cầm khăn lau nước thuốc còn sót lại trên khóe miệng gã.

Động tác của nàng tự nhiên như vậy, hoàn toàn không có ghét bỏ hay làm ra vẻ, cứ như tất cả đều đương nhiên, giống như nàng là người hết sức tốt bụng, là chủ tử bình dị gần gũi.

Phần lớn người làm nô làm tỳ đều ảo tưởng chờ đến khi gặp được chủ tử như vậy, họ sẽ trung thành đi theo cống hiến hết sức lực.

Đây là vấn đề nàng ngộ ra từ những cuộc nói chuyện của bọn hạ nhân trong phủ. Bọn họ đương nhiên chưa từng nói thẳng, có lẽ cũng chưa từng ý thức được rằng bản thân đang chờ mong điều gì, nhưng từ những lời than thở hay hâm mộ, nàng dần hiểu được điều đó.

Cho nên nàng tình nguyện cúi đầu, tình nguyện dùng những người chủ tử khác không dùng, chỉ cần có được toàn bộ lòng trung thành của họ, sau này họ chính là thanh kiếm của nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK