Trong lúc Kiều Nhi cảm giác hoảng sợ nhất, toàn thân cô đột nhiên ngã vào lòng ngực to lớn rắn chắc của đàn ông.
Mùi hương bạc hà quen thuộc làm Kiều Nhi cảm giác an tâm.
Mạnh Hùng yêu thương ôm Kiều Nhi vào lòng.
Với cặp mắt sắc bén của Trình Lam, cô đã nhìn thấy Mạnh Hùng và Lôi Lạc Thiên đi tới, nên mới không quan tâm đến Kiều Nhi.
Trình Lam nghĩ, trừng phạt Mộng Dung trước rồi mới tín sau.
Trong lúc Mạnh Hùng và Lôi Lạc Thiên đang trò chuyện trong nhà hàng, đột nhiên trong lòng anh hiện lên dự cảm bất an.
Anh liền cùng với Lôi Lạc Thiên đi tìm Kiều Nhi và Trình Lam.
Vừa bước vào cửa hàng Mạnh Hùng nhìn thấy một màn làm anh khiếp sợ, trong lòng anh thật lo lắng.
Mạnh Hùng xông tới đỡ lấy thân thể sắp ngã xuống mặt đất của Kiều Nhi.
Trong long anh cảm giác thật may mắn, nếu anh và Lôi Lạc Thiên đến trễ một chút không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Lôi Lạc Thiên nhìn thấy Trình Lam bị bắt nạt liền sải bước thật nhanh về phía Trình Lam, anh yêu thương ôm Trình Lam vào lòng.
Nhật Chung Hoa thấy Mộng Dung bị Trình Lam bẽ tay cũng không dám làm gì hơn.
Nhật Chung Hoa ôm lấy thân thể run lẩy bẩy của Mộng Dung vào lòng.
Lôi Lạc Thiên nhìn Nhật Chung Hoa bằng ánh mắt đầy phẫn nộ.
“Nhật thiếu gia, cậu không quản được người phụ nữ của mình, tôi nghĩ cậu cũng không thể quản đựợc tập đoàn Nhật Thị.”
Nhật Chung Hoa vừa nghe được lời cảnh cáo của Lôi Lạc Thiên, liền kinh hãi anh buông Mộng Dung ra nói với giọng rụt rè.
“Cô ta không phải là người phụ nữ của tôi, chuyện của cô ấy không liên quan gì đến tôi.”
Nói xong Nhật Chung Hoa vội vã rời khỏi cửa hàng Prada.
Mấy cô nhân viên nghe Nhật Chung Hoa nói vậy, trong lòng liền hiện lên sự khinh thường.
Phụ nữ của mình mà cũng không thể che chở, còn rụt rè trốn tránh đúng thật không ra gì.
Mạnh Hùng lúc này mới ôm Kiều Nhi thong thả bước tới.
Lúc này mấy cô bán hang mới biết thân phận thật sự của Kiều Nhi.
Tiếng tâm của Mạnh Hùng ai nấy điều biết, nhưng họ không ngờ Kiều Nhi lại là vợ của anh.
“Mộng Dung, tôi đã cảnh cáo cô rồi, đừng đụng vào Kiều Nhi.”
Mạnh Hùng nhấn mạnh từng chữ, vừa nói xong anh lấy điện thoại trong túi áo ra gọi cho Trần Siêu.
“Từ giờ này trở đi tôi không muốn nghe cái tên Mộng Dung xuất hiện trong làng giải trí.”
Một câu ngắn gọn của Mạnh Hùng làm toàn thân Mộng Dung thất kinh.
Cô là ảnh hậu, vinh hoa cùng địa vị của cô là ở trong làng giả trí.
Mạnh Hùng làm như vậy coi như đã giết chết cô rồi.
Tất cả mọi người trong cửa hàng điều biết, ảnh hậu Mộng Dung đang nổi như diều gặp gió.
Không ngờ chỉ vì đụng chạm đến vợ của Mạnh Tổng mà thân bại danh liệt.
Mộng Dung hoảng hốt chạy đến trước mặt của Mạnh Hùng cầu xin.
“Mạnh Hùng em xin anh, nể tình quan hề lúc trước của chúng ta anh hãy bỏ qua cho em lần này.”
Mộng Dung vừa van xin, vừa khóc nức nở.
Mạnh Hùng phẫn nộ xô Mộng Dung sang một bên, anh nói với giọng đầy chán ghét.
“Mạnh Hùng tôi, chỉ cần một cú điện thoại thì có thể đưa cô lên tới địa vị ngày hôm nay trong làng giải trí, thì cũng có thể chỉ một cú điện thoại là hủy diệt Mộng Dung cô.
Tôi đã từng cảnh cáo cô, ngàn lần vạn lần đừng đụng đến vợ của tôi.”
Giọng nói tuyệt tình không cảm xúc của Mạnh Hùng, làm Mộng Dung hết hy vọng.
Cô biết tính tình của Mạnh Hùng, anh không nói thì thôi một khi đã nói ra thì dù trời có sập xuống cũng không thay đổi.
Trong lúc Mộng Dung đang ảo não trong lòng, đột nhiên toàn thân Mộng Dung cảm thấy ngứa ngáy.
Mộng Dung dùng tay gãi trên da mình, nhưng không biết vì sao càng gãi thì những bang đỏ càng nổi lên rõ hơn.
Kiều Nhi nhìn thấy liền nhìn Trình Lam, lúc này đang ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực vạm vỡ của Lôi Lạc Thiên.
Trình Lam nhìn Kiều Nhi cười gian trá, Kiều Nhi hết cách với Trình Lam.
Trình Lam là một người có thù sẽ trả, nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng nếu có người dám chọc đến cô thì Trình Lam tuyệt đối không nương tay.
Lôi Lạc Thiên nhìn dáng vẻ đau khổ của Mộng Dung, liền biết thủ phạm là ai, anh yêu thương dùng giọng dịu dàng nói với Trình Lam.
“Lam Lam, chơi đủ chưa chúng ta về nhà.”
Mấy cô nhân viên bán hàng nghe Lôi Lạc Thiên nói vậy liền nhìn Mộng Dung.
Họ chợt hiểu ra hàm ý trong lời nói của ông chủ lớn của mình.