Mạnh Khang đột nhiên vươn tay kéo Kiều Nhi vào lòng.
Mùi trầm hương trên người Mạnh Khang làm Kiều Nhi bất giác nhíu mày khó chịu.
Mạnh Khang vùi khuôn mặt tuấn tú của mình vào cổ của Kiều Nhi.
Anh hưởng thụ tư thế thân mật này với cô.
Kiều Nhi cảm giác thật ghê tởm, cô tự nói với bản thân mình.
“Kiều Nhi, mày phải ráng chịu đựng.
Bây giờ là điểm mấu chốt trong kế hoạch, nếu mày không chịu nổi thi sẽ uổng công phí sức của mày.”
Kiều Nhi hít vào một hơi thật sâu, cô ổn định lại hơi thở của chính mình.
“Cóc cóc cóc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, làm Kiều Nhi cảm thấy bớt căng thẳng.
“Vào đi.”
Mạnh Khang lên tiếng.
Sam cùng một đám người đi vào, họ cung kính khom người chào hỏi Mạnh Khang và Kiều Nhi.
“Chào Mạnh Tổng, chào Kiều tiểu thư.”
Họ là những thợ trang điểm cùng nhà tạo mẫu nổi tiếng nhất tại thành phố S, được Mạnh Khang mời về để chuẩn bị cho Kiều Nhi.
Kiều Nhi mệt mỏi ngồi cả tiếng đồng hồ trước bàn trang điểm, để mặc cho bọn họ quơ tay múa chân trước mặt cô.
“Kêu tiểu thư cô xem như thế nào?”
Cuối cùng họ cũng đã trang điểm xong cho cô, một thợ trang điểm tươi cười nhìn Kiều Nhi hỏi.
Kiều Nhi nhìn vào gương một cô gái cặp mắt to tròn, vô cùng xinh đẹp và sắc sảo hiện ra trước mặt cô.
Kiều Nhi không quan tâm, nét mặt lạnh lùng thờ ơ của cô làm bọn họ lo lắng trong lòng.
Họ không biết mình trang điểm như vậy có vừa lòng Kiều Nhi không.
Mạnh Khang một thân âu phục chỉnh tề, từ bên ngoài bước vào.
Anh nhìn thấy Kiều Nhi xinh đẹp và quyến rũ trong bộ lễ phục màu hồng phấn, trong lòng anh cảm giác ngọt ngào khó tả.
Trong lòng Mạnh Khang thầm nghĩ.
Ruốt cuộc sau đêm nay cô cũng thuộc về riêng Mạnh Khang anh.
Nét mặt tươi cười hạnh phúc của Mạnh Khang, làm cho các nhân viên trang điểm bất giác thả lỏng tinh thần.
Nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Mạnh Khang trong lòng họ mới bớt đi sự lo lắng.
08.00 giờ tối ngoài trời tối đen như mực, có những vì sao lấp lánh trên bầu trời và ánh trăng sáng gọi thẳng vào biệt thự Mạnh gia.
Những chiếc xe sang trọng cùng mấy vị khách quý lần lượt tiến vào Mạnh Gia.
Sam cùng đám thuộc hạ đứng trước cổng cung kính chào đón mấy vị khách quý.Không khí trong biệt thự Mạnh gia vô cùng náo nhiệt.
Biệt thự được đích thân Mạnh Khang trang trí.
Trang trí trong biệt thự thật xa hoa và lộng lẫy, Mạnh Khang dùng màu hồng phấn làm chủ đạo.
Cùng với hàng trăm chậu hoa hồng được đặt khắp nơi trong biệt thự.
Mạnh Khang nghĩ Kiều Nhi thích nhất là hoa hồng, nên cố tình cho người chuyển những chậu hoa hồng này bằng máy bay từ Hà Lan về.
Anh muốn Kiều Nhi có được một lễ đính hôn xa hoa nhất.
Mạnh Khang trên người mặc âu phục màu đen, đứng ngay chính giữa đại sảnh chào đón những vị khách mời.
Trên mặt anh luôn hiện lên ý cười hạnh phúc.
“Chúc mừng Mạnh Tổng.”
Giang Tổng một đối tác làm ăn của Mạnh Khang, vui vẻ đi đến chúc mừng anh.
“Cảm ơn Giang tổng, đã để mặt đến tham gia bữa tiệc đính hôn của tôi.”
Giang tổng cười sảng khoái, ông gật đầu nói.
“Mạnh Tổng, cậu quá khách khí.
Đây là vinh hạnh của tôi.”
Trò chuyện với Giang tổng một chút, Mạnh Khang đi đến chào hỏi những vị khách mời khác.
Kiều Nhi từ trên lầu đi xuống, tất cả
ánh mắt của những vị quan khách điều dồn hết lên người phụ nữ với khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần.
Họ không ngờ Kiều tiểu thư, con gái của Thị Trưởng Kiều Nhất Phàm, lại có dung mạo xinh đẹp và quyến rũ như vậy.
Kiều Nhi không quan tâm đến những ánh mất tò mò của bọn họ, cô đi thẳng đến bên cạnh Mạnh Quốc, đang ngồi trên xe lăng cách Mạnh Khang không xa.
Mạnh Quốc đang cùng đám bạn già trò chuyện, thì Kiều Nhi đi đến.
Ông vui vẻ nắm tay cô, giới thiệu với bạn mình.
“Đây là Kiều Nhi, con dâu tương lai của tôi.”
Mạnh Quốc cười vui vẻ nói.
Kiều Nhi lịch sự gật đầu chào hỏi họ, cô mỉm cười chuyển tầm mắt của mình vào Mạnh Quốc.
Kiều Nhi thấy sắc mặt của ông không được tốt, cô lo lắng chất độc trong người ông đã nặng hơn.
“Bác trai, bác thấy trong nguời có khỏe không?”
Giọng nói quan tâm của Kiều Nhi làm Mạnh Quốc hết sức hài lòng, ông không ngờ Kiều Nhi lại lo lắng cho mình như vậy.
“Không sao hôm nay là ngày quan trọng của hai đứa con, bác rất khỏe.”
Kiều Nhi nghe ông nói vậy trong lòng cô cảm thấy đau lòng thay ông.
Người con trai mà ông yêu thương, lại nhẫn tâm làm hại đến cha mình.
Mạnh khang từ phía sau đi đến ôm Kiều Nhi vào lòng, anh yêu thương đặt lên má cô một nụ hôn triều mến.
Thân thể Kiều Nhi cứng lại trong giây lát, một cảm giác buồn nôn muốn xông thẳng lên cổ cô.
Kiều Nhi cố giữ nét mặt tươi cười đẩy Mạnh Khang ra.
“Anh đừng như vậy, ở đây đông người lắm.”
Kiều Nhi nói với giọng nũng nịu, làm tâm tình của Mạnh Khang càng thêm phấn chấn.
Mạnh Khang choàng tay qua eo Kiều Nhi, kéo cô sát vào người mình.
“Em ngại gì, hôm nay là ngày đính hôn của chúng ta, tối nay chúng ta sẽ......”
Mạnh Khang nói với giọng đầy ám muội vào tai Kiều Nhi.
Mạnh Quốc nhìn thấy hành động trẻ con này của Mạnh Khang, ông bất giác lắc đầu.
Tiếng bàn tán xôn xao của mấy vị khách mời, đã thành công thu hút được sự chú ý của Kiều Nhi.
Cô nhìn theo ánh mắt của bọn họ, Mạnh Hùng từ bên ngoài tuớng người uy nghiêm bước vào cửa chính.
Ngô Đức và thuộc hạ cung kính đi phía sau anh.