Buổi trưa tan học, Tô Mộc chạy đến cửa phòng học của Cố Noãn để đợi cậu.
Cố Noãn mệt mỏi, lê bước chân nặng nề đi ra, đỡ em, đưa chìa khóa xe cho Tô Mộc: "Lúc về cậu lái xe được không? Thắt lưng tớ đau quá."
"Được rồi! Xe của cậu oách thật đó!" Tô Mộc cầu còn không được, bỏ chìa khóa xe vào trong túi, xoay người đỡ Cố Noãn bước đi, "Hàn Dương thật không biết thu liễm mà."
"...Là lỗi của tớ."
"Nói tớ nghe một chút?"
Tô Mộc khiêm tốn thỉnh giáo: "Tiền bối, chuyện kia, tớ tình cờ...tớ cũng muốn phạm sai lầm."
Cố Noãn kinh ngạc: "Cậu ở nhà hắn lâu như vậy mà còn chưa có..."
Lời nói ra được một nửa, cậu bị Tô Mộc dùng tay che miệng, Cố Noãn kêu a a a vài tiếng.
Khi Tô Mộc buông tay ra, cậu lùi lại hai bước: "Có phải Lương Hiệt không được không? Lần trước tớ nghe người ta nói, người có tin tức tố mùi hoa mộc miên vốn lạnh nhạt..."
Cố Noãn còn lấy điện thoại di động ra tìm kiếm.
"Phi Phi! Phương diện kia Lương Hiệt vẫn khỏe!" Tô Mộc đoạt lấy điện thoại của Cố Noãn, nhét vào trong cặp của cậu, thúc giục, "Đi thôi đi thôi, Lương Hiệt vẫn đang đợi tớ về ăn trưa."
Khoảng mười một giờ, Tô Mộc cầm theo ly trà sữa, hào hứng mở cửa căn hộ.
Tiếng nói vang dội.
"Lương Hiệt, em có mua trà sữa về đây! Là tiệm lần trước anh nói rất ngon ấy.
Hôm nay quá nhiều người xếp hàng đợi mua.
Đến lượt em chỉ còn một ly thôi."
Y cúi đầu chuẩn bị thay giày, lẩm bẩm nói: "Giày cao gót ở cửa này là của ai vậy ta?"
Sẽ không phải là Từ Lâm lại đến chứ?
Không đợi Tô Mộc cởi giày thể thao, đã nhìn thấy một người phụ nữ Omega trang điểm tinh xảo, khí chất tao nhã ở phòng khách đối diện với cửa ra vào, đang ngồi trên sô pha uống trà.
Bên cạnh bà là một thư ký trông giống như một vệ sĩ, mặc một bộ âu phục màu đen.
Đánh giá ngoại hình của bà, nhiều lắm cũng chỉ có thể đoán bà đã ngoài 30 tuổi.
Nhưng Tô Mộc biết, người có tiền đều sẽ bảo dưỡng mình.
Tỷ như bố và ba của Cố Noãn, hai người đó trông còn rất trẻ.
Tô Mộc cẩn thận nhìn bà, nhìn khuôn mặt rất giống với Lương Hiệt, sau đó quay đầu liếc nhìn Lương Hiệt sắc mặt nặng nề, lờ mờ đoán được thân phận của người phụ nữ này.
Không đợi Lương Hiệt nói chuyện, Tô Mộc lập tức đứng thẳng người, cung kính nói: "Xin chào bác gái, cháu tên là Tô Mộc.
Là...của Lương Hiệt." Y sợ mình đường đột, liền nói, "Là bạn của Lương Hiệt."
Lương Phân Dĩnh không đáp lại, coi như không nghe thấy gì.
Và ngay cả biểu cảm vô thức của bà cũng giống hệt Lương Hiệt.
Tô Mộc nuốt một ngụm nước bọt, xấu hổ mím môi.
Ngược lại là Lương Hiệt vừa mới kìm nén được lửa giận, ngữ khí hòa hoãn nói: "Tô Mộc, em lên lầu trước đi."
Tô Mộc không ngốc, lập tức hiểu được thái độ của Lương Phân Dĩnh đối với mình là như thế nào.
Y sợ làm phiền Lương Hiệt nên gật gật đầu, căng thẳng đến mức không thay giày mà chạy thẳng lên lầu.
Đi được nửa đường Tô Mộc lo lắng, sợ hai người dưới lầu sẽ vì mình mà cãi nhau.
Vì vậy, y ôm ly trà sữa bí mật ngồi xổm ở một góc khuất, không có đạo đức nhìn trộm nghe lén, trong lòng mặc niệm một câu: "Thực xin lỗi, bác gái, Lương Hiệt."
Trong phòng khách, Lương Phân Dĩnh cầm ly trà trong tay, nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói: "Đây là nguyên nhân con tranh luận với ta, không muốn trở về Lương gia?"
Lương Hiệt tay nắm chặt tay vịn của xe lăn, trầm giọng nói: "Không liên quan gì đến em ấy, là tự con quyết định."
"Tự mình quyết định?" Lương Phân Dĩnh làm sao có thể tin được.
Bà đi thẳng vào vấn đề, không chút lưu tình nào mà nói: "Ở tuổi của con, bên người có một Omega mình thích là chuyện bình thường.
Lúc trước con không muốn đính hôn với Từ Lâm, ta còn tưởng rằng ánh mắt của con quá cao.
Bây giờ nhìn lại...", bà nhẹ nhàng nói lời sắc bén, "Thưởng thức của con tựa hồ giảm xuống không ít."
Lương Hiệt cực kỳ phiền chán khi Lương Phân Dĩnh nhắc tới Tô Mộc, lớn tiếng ngắt lời bà: "Đủ rồi."
Dường như hiếm khi bị Lương Hiệt chặn lời, thân thể của Lương Phân Dĩnh rõ ràng hơi giật mình.
Tương tự, Tô Mộc đang trốn trong góc, cũng phải ôm lấy trái tim của mình.
Lương Phân Dĩnh hít sâu một hơi, bà đặt chén trà xuống, cho là Lương Hiệt nhất thời không nhìn rõ: "Nếu như hôm nay, con chỉ là một tên tiểu tử nghèo đói, ta sẽ tin rằng Omega này thật sự yêu con."
Đáng tiếc, Lương Hiệt chung quy cũng là người nhà họ Lương, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Lương Phân Dĩnh năm xưa đã bị bố của Lương Hiệt lừa gạt tình cảm, sau đó bà liền cảm thấy đối mặt với tiền thì tình yêu chẳng là gì cả.
Bà nói với Lương Hiệt: "Ta thấy Omega yêu tiền nhiều hơn, hai chân của con tàn tật như vậy, mà Omega đó không rời bỏ con, nó có tâm tư gì, trong lòng con nên suy nghĩ rõ ràng."
Rất hiếm khi bà khoác lên mình khí chất của một người mẹ, từng câu từng chữ dạy bảo Lương Hiệt.
Lương Hiệt không muốn nhiều lời với bà: "Mẹ không biết Tô Mộc, không cần nói em ấy như vậy."
"Biết?"
Lương Phân Dĩnh nghĩ thật buồn cười, buột miệng hỏi bật lại.
Trà trên bàn đã mất đi nhiệt độ.
Bà xoa xoa thái dương, đau đầu nói: "Nếu ta không nhầm thì đôi giày thể thao trên chân nó có giá hơn năm vạn, đúng không?"
Tô Mộc đang nghe lén lập tức nhìn đôi giày của mình, cằm suýt nữa rơi xuống đất.
Lương Hiệt lừa y rằng chỉ cần bỏ ra vài trăm là có thể mua được một đôi giày này rồi.
"Ta biết gia cảnh của nó, nó mang không nổi đôi giày như vậy.
Là nó quấn lấy con đòi mua hay là con muốn nói con cam tâm tình nguyện mua cho nó?" Lương Phân Dĩnh tiếp tục nói: "Balo trên người nó là sản phẩm mới trong bộ sưu tập mùa xuân của hãng X, bảy vạn một cái, chẳng nó ở cửa hàng tiện lợi giãy dụa mà mua được sao? Được, nếu như những thứ đó đều là do nó tự dựa vào chính mình để mua, vậy chúng ta nói đến cái áo khoác nó mặc lúc nãy đi.
Là do con đặt may riêng từ nhà thiết kế đúng không, giá bao nhiêu, trên mười vạn?"
Tô Mộc hoảng sợ che miệng, từ trong lòng kêu lên: Cứu mạng!
Hóa ra y đã rong chơi trong đại dương tiền tài bấy lâu nay mà không hề hay biết!
Thảo nào lúc trước Cố Noãn rất hài lòng khen ngợi gu thẩm mỹ của Lương Hiệt thật tốt, Tô Mộc còn lầm tưởng Cố Noãn chỉ đơn giản là khen ngợi phong cách và kiểu dáng của những thứ này.
Không đợi Lương Hiệt lên tiếng, Lương Phân Dĩnh vẫn nhất quán tranh đoạt quyền nói: "Đây là lời con nói, ta không biết sao?"
"Những thứ này, con không động tới một xu của nhà họ Lương." Lương Hiệt nói thẳng.
Lương Phân Dĩnh mỉm cười: "Nhưng con là do ta bồi dưỡng.
Đây là năng lực mà ta đã cho con."
Một câu này, dường như đã cắt đứt mọi sự ẩn nhẫn của Lương Hiệt.
Trong trầm mặc, anh quay người đối mặt với người mẹ xưa nay luôn tỏ ra mạnh mẽ, anh đột nhiên hỏi: "Bồi dưỡng? Mẹ đã từng nuôi con sao? Mẹ từng nuôi con được một ngày nào sao? Lương tổng."
Từ khi Lương Hiệt có ký ức, Lương Phân Dĩnh vẫn luôn đặt tâm tư vào công ty và sự nghiệp của mình.
Không ai trong vợ chồng họ chân chính quan tâm đến Lương Hiệt, trong lòng của họ cũng chỉ có bản thân mình.
Mặc dù Lương Hiệt bị đặt trong cái gọi là nhà kính, nhưng thực tế anh lớn lên trong sự cô đơn, chật vật và những cuộc tranh đấu vô tận của Lương gia.
Quả thực, đầu óc thông minh của anh được di truyền từ Lương Phân Dĩnh, huyết thống là một thứ vô cùng lợi hại.
Nhưng Lương Phân Dĩnh chưa từng "nuôi" anh được một ngày.
Một câu "Lương tổng" xa lạ đã đẩy Lương Phân Dĩnh ra xa ngàn dặm.
"Lương Hiệt, con gọi ta là gì......"
"Chúng ta không cần nói chuyện nữa!" Lương Hiệt nhắm mắt lại, sau đó mở ra lần nữa, anh đã hạ quyết tâm, "Vừa rồi con đã nói rất rõ ràng rồi.
Con sẽ dọn ra khỏi căn nhà này, cũng sẽ không động đến một xu nào của Lương gia nữa."
Lương Phân Dĩnh nghe được mấy lời này, hiển nhiên là hoảng rồi.
Bà nhấc tách trà lên, dùng sự im lặng để giấu đi sự thất lạc nhất thời của mình.
Bà cố chấp nói: "Thật sự không cần nói nữa, ta chỉ cần con đến cúi đầu nhận lỗi trước ông ngoại, để ông ấy cho phép con trở lại Lương gia..."
Lời con chưa dứt, Lương Hiệt lần thứ hai cắt ngang lời bà.
Đã nhiều năm như vậy, hôm nay là lần duy nhất Lương Hiệt có đủ dũng khí để ngắt lời Lương Phân Dĩnh, còn đến tận hai lần.
Lương Hiệt nhìn bà, ánh mắt không còn né tránh: "Không, năm đó con tham gia cuộc thi nhiếp ảnh không phải là chuyện sai trái, con sẽ không xin lỗi ông ấy, cũng sẽ không đi gặp ông ấy.
Sau này chuyện của Lương gia, con sẽ không tham gia vào, đừng tới tìm con."
Anh muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Lương.
Trong giây tiếp theo, một tách trà nóng mất khống chế hất vào mặt Lương Hiệt.
Tô Mộc sửng sốt, lo lắng đến mức vội vàng lăn xuống lầu.
May mắn tách trà đã nguội, không làm Lương Hiệt bị thương.
Tô Mộc đứng che trước mặt Lương Hiệt, nhìn Lương Hiệt chật vật, trong lòng đột nhiên không tự chủ được run lên.
Y không thể tin được cảnh tượng trước mắt, thật là khủng khiếp.
Lương Phân Dĩnh nhướng mắt, ngoại trừ thất vọng và phẫn nộ, có lẽ trong mắt bà không còn cảm xúc gì khác.
"May mà lần này em họ của mày không hăng hái, ông ngoại mới có thể hạ xuống chuyện vô lễ của mày năm đó, chờ mày cúi đầu nhận lỗi, đây là cơ hội ngàn năm có một! Những năm qua, tao vì đường lui của mày mà đánh liều ít sao? Mày ngược lại không chút nào quý trọng, mà cư nhiên còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với Lương gia?"
Lương Phân Dĩnh tức giận, ngoan tuyệt đưa ra tối hậu thư, "Mày có tin hay không, cái công ty nhỏ của mày và bạn mày, tao có thể dễ dàng làm cho nó biến mất."
"Bây giờ bà có thể xem đối tác của công ty đó một chút, rồi quyết định có để nó biến mất hay không." Lương Hiệt đã chuẩn bị từ lâu, anh nắm lấy cổ tay đang run rẩy của Tô Mộc, ánh mắt kiên định.
Đối diện với Lương Phân Dĩnh, anh cũng gay gắt.
Mẹ con họ thực ra rất giống nhau, tâm tư cực kỳ kín đáo.
"Chủ tịch Lương tuổi tác đã cao, hiện tại còn nằm trên giường không ngồi dậy nổi.
Bà và em gái bà lại tranh đoạt gia nghiệp, Lương gia bây giờ đã đủ loạn.
Nếu bà không sợ gây thêm phiền phức, có thể động vào công ty của tôi, mà vị đối tác mới hợp tác gần đây của công ty chúng tôi tựa hồ không phải là một người dễ chọc."
Lương Hiệt không còn gọi Chủ tịch Lương là "ông ngoại" nữa.
Lần này, anh quyết tâm rời khỏi "ngôi nhà" không chút tình cảm lần này, chính Tô Mộc là người đã cho anh dũng khí.
Sau khi chân của Lương Hiệt bị thương, anh đã không còn mong muốn thứ gì.
Từ lúc Tô Mộc xuất hiện, cậu đã mở ra cánh cửa vẫn luôn đóng chặt trong lòng anh.
Trước đây, anh có thể để Lương gia tùy ý nuốt chửng mình, nhưng bây giờ, anh sẽ không để tình huống như thế phát sinh trên người Tô Mộc..
Danh Sách Chương: