• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tháng chín, Đại học C khai giảng.
Không ai có thể nghĩ đến, tuyến thể của Cố Noãn nhiều năm như vậy vẫn không thể chữa khỏi vậy mà có thể hồi phục nhanh chóng như vậy.
Vì vậy, khi Cố Noãn bắt đầu tỏa ra mùi tin tức tố hấp dẫn như những Omega khác, tất cả các bạn cùng lớp của bọn họ đều nói: "Chết tiệt! Là hương dâu tây! Tin tức tố của đóa hoa cao lãnh là hương dâu tây hiếm có!"
Số lượng người theo đuổi Cố Noãn vì thế mà tăng lên chóng mặt.
Ngay khi những Alpha và Beta này rục rịch, Cố Noãn không chút nao núng để lộ ký hiệu sau gáy.
Mọi người: "Là ai? Là tên Alpha khốn nạn nào đánh dấu đóa hoa cao lãnh!!"
Vu Dập: "Woo woo woo."
Mùa thu đang đến gần, hầu như ở khắp mọi nơi trong đại học C đều vang lên âm thanh tan nát cõi lòng.
Cùng lúc đó, mấy bộ phim truyền hình của Hàn Dương bắt đầu phát sóng.

Tuy chỉ là những vai phụ nhỏ, nhưng tích tiểu thành đại, tên tuổi của anh nhanh chóng xuất hiện trong các lượt tìm kiếm trên Internet.
Công ty cấp cho Hàn Dương một tài khoản xã hội công khai, số lượng người hâm mộ đã tăng lên từ vài người đến vài nghìn người.


Giờ đây, khi các bộ phim truyền hình lần lượt được phát sóng, tài khoản của Hàn Dương đã có hàng chục nghìn người theo dõi.
Hạ Phi tìm mấy người Hàn Dương tụ tập, hẹn nhau ở một quán bia ven đường mà bọn họ yêu thích nhất: "Bây giờ chờ đến cuối năm, sau khi bộ phim mà cậu và Hà Vân Sở đóng chung công chiếu, cậu không được tính là không tiếng tăm gì nữa." Hắn rót rượu cho Hàn Dương, "Cậu còn nhớ trước đây anh nói anh đang chuẩn bị một bộ phim không?"
"Nhớ, anh nói muốn tìm em đóng một vai phụ."
"Vốn dĩ anh muốn chào hỏi Lão Lương, nhưng từ lúc hắn biết cậu là người của Cố gia, hắn nói cái gì cũng phải bảo anh để cho cậu đóng vai chính.

Kỳ thực bên phía anh không có ý kiến gì, đối với diễn xuất của cậu anh cũng rất yên tâm, nhưng mà vẫn phải hỏi xem cậu có đồng ý diễn hay không đã."
Hàn Dương không hiểu hắn có ý gì.
Hạ Phi liếc nhìn Cố Noãn đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Hàn Dương ăn thịt nướng, lắc lắc đầu với Hàn Dương: "Có cảnh giường chiếu, cậu có thể diễn không?"
Cố Noãn ăn xong một miếng đậu đũa nướng, cướp lời nói: "Đương nhiên là có thể quay, anh của em là diễn viên chuyên nghiệp đó.

Hạ ca, em sẽ không nhầm lẫn giữa cuộc sống và công việc, anh quá coi thường em rồi."
"Trước kia là ai ăn dấm chua của Hà Vân Sở?"
Cố Noãn vùi đầu vào bắp ngô, nói nhỏ: "Em không biết."
Hạ Phi cười ra tiếng: "Tiểu Noãn, cậu không biết đâu, Hàn Dương đã cự tuyệt rất nhiều.

Cậu ấy vì cậu mà phim nào có cảnh hôn hay cảnh giường chiếu cũng không nhận, mấy phim thần tượng có vai nam chính nhất định sẽ bạo hồng đều bị cậu ấy gạch bỏ."
Khi Hạ Phi định nói thêm, Hàn Dương đã rót đầy rượu cho hắn.
"Tiền bối, uống đi."
Hạ Phi kịp thời câm miệng, dù thế nào hắn cũng phải cho Hàn Dương mấy cái mặt mũi trước mặt Cố Noãn.
Hắn nâng ly rượu lên: "Yên tâm, yên tâm.

Lão Lương đã nói trước với anh rồi, lúc đó sẽ lợi dụng góc máy để quay, hơn nữa phim của anh cũng không lấy tình cảm làm chủ đạo." Nói xong, hắn cảm thán nói: "Ngày tháng trôi qua thật nhanh, mới chớp mắt mà hai người đã ở bên nhau rồi."
Hàn Dương và Hạ Phi chạm ly, uống một hơi cạn sạch rồi rót một ly nước trái cây cho Cố Noãn bên cạnh.
Hạ Phi: "Bây giờ đã khác xưa, ra ngoài uống rượu còn mang theo người nhà, thực sự là muốn chọc mù người khác."
"Hạ ca, rõ ràng là anh kêu anh ấy dẫn em theo." Cố Noãn nhấp một ngụm nước trái cây, cậu muốn uống rượu, cậu nhìn chai rượu trên bàn, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, em muốn..."

Hàn Dương đặt một miếng cà chua cuộn nướng lên đĩa của Cố Noãn, ngắt lời cậu: "Ăn lúc còn nóng."
Cố Noãn bực bội cầm đũa lên, mắt cậu chợt sáng lên, bị hấp dẫn lực chú ý: "Anh ơi, cái này ngon quá!" Cố Noãn cắn một miếng, vị cà chua nướng bùng lên trong miệng, chua chua ngọt ngọt, còn có mùi vị của thịt ba chỉ, thơm ngon vô cùng.
Cố Noãn lần lượt ăn hết hai xiên, một lúc sau lại chuyển sự chú ý vào chai rượu.
Cậu lại lên tiếng: "Anh ơi, em nghĩ là..."
Hàn Dương gọi thêm món cà chua cuộn thịt xông khói nướng, anh nói: "Không cho uống."
Cố Noãn dùng đầu ngón tay chọc vào xiên tre trong khay nướng, không mấy vui vẻ.
Hạ Phi không chịu nổi nhất là người đẹp bị ủy khuất, vội vàng hỏi: "Tiểu Noãn, bị dị ứng rượu sao?"
"Không có."
"Vậy thì tại sao cậu không cho cậu ấy uống? Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi, sao cậu còn quản cậu ấy như mấy ông già cổ lỗ sĩ vậy." Hạ Phi nói xong liền muốn rót rượu cho Cố Noãn.
Hàn Dương đè tay Hạ Phi xuống, khuyên bảo hắn: "Em không muốn làm bố của anh đâu." Hạ Phi bị những gì anh nói làm cho mơ hồ, chưa kịp hỏi câu nào, Lão Lương đã ngắt lời họ bằng một cuộc điện thoại.
Cho rằng cuộc gọi này là vì công việc, rất lâu mới nói xong, Hàn Dương nghĩ trong quán ồn ào quá nên đổi sang một nơi yên tĩnh.
Trước khi rời bàn, Hàn Dương liên tục dặn: "Không được cho Cố Noãn uống, nếu không anh sẽ hối hận."
Nếu Hạ Phi có thể nghe lời Hàn Dương, thì lợn có thể leo cây.
Tranh thủ lúc Hàn Dương rời đi, Hạ Phi nhanh chóng rót một ly rượu nhỏ cho Cố Noãn: "Mau nếm thử đi, rượu này tuy nồng, nhưng chỉ là một ly nhỏ thôi.

Hạ ca giúp em giấu, đừng sợ.

Hiện tại nào có Alpha nào không cho Omega của mình uống rượu chứ, cậu ta cho là mình đang sống ở thời đại nào thế.

Định làm Alpha bá quyền sao?"
"Không phải, Hạ ca, anh hiểu lầm anh của em rồi." Cố Noãn ngập ngừng nhìn ly rượu, "Anh ấy nói sau khi uống rượu em sẽ phát điên."
"Chuyện này, cậu có thể làm ra chuyện gì chứ?"
"Em cũng không biết sau khi say rượu em sẽ phát điên chuyện gì nữa, anh ấy không nói cho em biết..."
Hạ Phi đẩy ly rượu đến trước mặt cậu, ý vị sâu xa nói: "Tiểu Noãn, cho dù cậu uống rượu xong sẽ phát điên ở trước mặt anh thì có vấn đề gì đâu? Đừng khách khí...không có chuyện gì đâu, uống đi, lát nữa Hạ ca sẽ giúp cậu nói chuyện, không cho anh của cậu la cậu đâu, một câu cũng không cho."
Là tiền bối của Hàn Dương, Hạ Phi đương nhiên có chút mặt mũi này.
Cố Noãn không nhớ mình sẽ làm gì khi say rượu, cậu cúi đầu ngửi ly rượu, động lòng nuốt nước bọt, "Hạ ca, vậy em, vậy em uống một chút."

"Uống đi!" Hạ Phi vỗ vỗ ngực, mấy ly rượu vào bụng, hắn đã bắt đầu nói chuyện không đúng mực: "Có Hạ ca ở đây, ai dám nói một câu không phải với cậu! Cho dù có, ngày hôm nay hắn cũng sẽ tàn đời."
Không biết Hàn Dương đã nghe điện thoại bao lâu, chờ anh cúp máy rồi quay lại.
Cảnh tượng trước mắt khiến anh không biết nói gì.
Lúc này hai má của Cố Noãn đã đỏ cả lên, một tay ôm lấy tay Hạ Phi, tay kia thì sờ lên đầu Hạ Phi, vô thức nói: "Con trai ngoan, ngoan, con rót rượu cho ba đi! Phải rót cho đầy! Hôm nay ba muốn cùng con, nghiêm túc, nghiêm túc thảo luận về thành tích học tập của con đấy."
Hạ Phi bị dọa rồi, giống như một con nhím bị chấn kinh.
Cố Noãn ợ rượu, nghiêm nghị nói: "Con trai, con trai, con bị sao vậy? Con không biết ba mình nữa sao? Tối nay con phải làm bài tập và bài tập về nhà, con không phải muốn rửa chân cho ba sao?"
"Rửa...chân?"
"Con trai, con, con nói chuyện không, không lưu loát!"
"Cái kia, cái kia, Tiểu Noãn, cậu hiểu lầm rồi, chúng ta không có quan hệ huyết thống..."
"Câm miệng!" Cố Noãn đột nhiên quát lên, vỗ mạnh lên bàn, mấy chai rượu trên bàn cũng kêu lách cách.
"......"
"Ba là người lớn, là ba của con có hiểu hay không?! Sao con lại dám gọi thẳng tên của ba hả?"
"Tiểu Noãn, cậu bình tĩnh đi, cậu mới vừa uống một chút rượu thôi mà, sao lại..."
"Ba đã bảo con câm miệng rồi! Con là đồ lòng lang dạ sói, con muốn khiến cho ba đau lòng có phải không hả?" Cố Noãn nắm lấy cổ áo Hạ Phi, lệ rơi đầy mặt, như thể thực sự đã mất hơn 20 năm để nuôi ra một thằng con trai bất hiếu, thất vọng và đau lòng nói: "Mi là đồ bất hiếu! Trước đây ta một tay lau nước tiểu, một tay dọn phân để nuôi mi...ta...hừ hừ hừ..."
Những người xung quanh quán ăn đổ dồn ánh mắt ăn dưa đến bàn của bọ họ.
Hàn Dương không thể không tiến lên ôm lấy Cố Noãn, Cố Noãn vừa đi vừa xoay người, Hàn Dương chỉ có thể vác cậu lên vai: "Tiền bối, chúng em về trước, có việc gì thì gọi điện thoại." Cuối cùng, anh còn nói với Hạ Phi: "...Lần sau, tuyệt đối không được để Cố Noãn uống rượu, coi như em xin anh đấy."
Hạ Phi điên cuồng gật đầu, sờ sờ trái tim nhỏ bé đang sợ hãi của mình, trợn to hai mắt, lắp bắp nói: "Hóa, hóa ra, Tiểu Noãn sau khi uống rượu sẽ cố bộ dạng hoang dã như thế.

Thật sự không thể nhìn mặt mà bắt hình dong....không thể nhìn mặt mà bắt hình dong." Nói xong, hắn lau mồ hôi trên trán, phát thệ rằng sẽ không có lần sau.
Hàn Dương: "......".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK