Và khi Quan Xán Xán phát hiện ra điều này, cô ấy đã ngạc nhiên hỏi: "Mục Ngạn thực sự đồng ý làm bạn với cậu sao?"
"Ừm." Tô Viên gật đầu, "Ít nhất như thế sẽ không làm cho cả hai phải khó xử." Nếu không, cô thật sự không biết nên đối mặt với Mục Ngạn như thế nào.
"Vậy thì sau này cậu sẽ một lần nữa bắt đầu mối quan hệ với anh ấy chứ?" Quan Xán Xán hỏi.
Tô Viên hai mắt mở to, căn bản không có nghĩ tới vấn đề này.
Quan Xán Xán mỉm cười và nói: "Chắc cậu sẽ không nghĩ rằng Mục Ngạn sẽ làm bạn với cậu như thế này cho đến hết đời chứ?"
Tô Viên cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể là sau này anh ấy phát hiện người anh ấy thích chỉ là mình trong đoạn ký ức đó chứ không phải là mình của hiện tại."
"Mặc kệ là ai, thì người đó đều là cậu! Tình yêu của Mục Ngạn dành cho cậu tuyệt đối không hời hợt như cậu nghĩ đâu." Quan Xán Xán nói với Tô Viên bằng giọng điệu cực kỳ chắc chắn.
Tô Viên sửng sốt một chút, "Mình từng rất yêu anh ấy sao?"
Quan Xán Xán gật đầu, "Rất yêu. Ban đầu khi cậu quyết định bắt đầu mối quan hệ với anh ấy, mình đã từng hỏi qua cậu, cậu có nói với mình rằng, cậu rất muốn được yêu anh ấy, cậu còn nói, cậu sẽ cố gắng nổ lực hy vọng có một ngày nào đó anh ấy sẽ yêu cậu."
Tô Viên hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì cô thật sự cảm thấy mình sẽ nói như vậy.
"Vậy xem ra hy vọng của mình cuối cùng cũng thành hiện thực." Tô Viên có chút ngượng ngùng nói. Bây giờ, dù nghĩ thế nào, cô vẫn cảm thấy không thể tin được Mục Ngạn lại yêu mình.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là ngày hôm sau Quân Mạc Phi đã đến bệnh viện thăm Tô Viên.
Trên hành lang của bệnh viện, Mục Ngạn nhìn Quân Mạc Phi, lạnh giọng nói: "Thật không ngờ Quân gia luôn bận rộn lại có thời gian đến đây."
"Cô ấy bị thương nặng như vậy, tôi đương nhiên phải tới thăm." Quân Mạc Phi cười nói, nếu không phải mấy ngày trước gặp chút chuyện, thì anh ta có lẽ đã đến trước vài ngày rồi.
"Hai người còn ở bên nhau à?"
"Không liên quan đến anh." Mục Ngạn lạnh lùng đáp.
"Cô ấy và tôi rất hợp ý nhau, đương nhiên tôi không muốn cô ấy gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, nếu thật sự ở bên anh, anh thật sự cho rằng mình có thể đảm bảo an toàn cho cô ấy cả đời sao? Đừng cho rằng tôi không biết lần này cô ấy đã xảy ra chuyện như thế nào?"
Chuyện này, giấu người khác thì dễ, giấu Quân gia thì khó.
Mục Ngạn sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Quân Mạc Phi lướt qua Mục Ngạn nói: "Nghe nói cô ấy lần này hình như bị mất trí nhớ và quên một số chuyện về anh, nói không chừng đây lại là một chuyện tốt."
Mục Ngạn thân thể chợt lảo đảo, anh cảm thấy lồng ngực như bị bóp chặt, chặt đến mức khó thở, giống như sắp ngạt thở..
* * *
Tô Viên kinh ngạc khi thấy Quân Mạc Phi bước vào phòng, "Anh Quân!"
Quân Mạc Phi hơi nhướng mày, trong mắt anh hiện lên một tia kinh ngạc, theo anh được biết, Tô Viên đã mất đi một số ký ức liên quan đến mối quan hệ giữa cô và Mục Ngạn, anh cho rằng những ký ức về anh cũng sẽ bị quên mất, nhưng hiện tại xem ra cô vẫn nhớ về anh.
"Nghe nói em bị mất trí nhớ, còn tưởng rằng em sẽ không nhớ ra tôi chứ." Quân Mạc Phi cười nói.
"Sao có thể, anh là ân nhân của mà." Tô Viên ngượng ngùng cười nói.
* * *
Quân Mạc Phi đi ra khỏi phòng bệnh, lại nhìn thấy Mục Ngạn vẫn đứng ở hành lang bên ngoài phòng bệnh, lưng dựa vào tường, hai mắt khép hờ, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
Tiếng bước chân của anh khiến Mục Ngạn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh. Quân Mạc Phi tiếp tục đi, nhưng khi anh đi ngang qua Mục Ngạn, đối phương đột nhiên duỗi tay ra, chặn đường anh.
"Có việc gì sao?" Quân Mạc Phi dừng một chút, sau đó quay đầu hỏi người bên cạnh.
"Ngay cả khi việc quên đi phần ký ức đó là một điều tốt đối với em ấy, ngay cả khi em ấy mãi mãi không thể nhớ những ký ức đó, tôi cũng sẽ không buông tay em ấy, em ấy sẽ không yêu ai khác ngoài tôi."
Vì anh biết rất rõ rằng cả đời này anh chỉ yêu cô mà thôi!
* * *
Buổi tối, Mục Ngạn vẫn ở lại bệnh viện để chăm sóc cô.
Tô Viên xấu hổ nói: "Thật ra trong bệnh viện có người chăm sóc cho em vào buổi tối. Nếu em cần gì, họ sẽ giúp đỡ, anh không cần lo lắng, anh nên về nghỉ ngơi sớm đi."
"Em là đang muốn đuổi anh sao?" Mục Ngạn nhướng mày hỏi ngược lại.
"Em chỉ cảm thấy anh nên nghỉ ngơi sớm thôi." Bây giờ Mục Ngạn so với trong trí nhớ của cô thì người gầy đi rất nhiều, sắc mặt thì lúc nào cũng tái nhợt. Anh đã chăm sóc cô trong khoảng thời gian nằm viện này, đương nhiên cô biết anh đã vất vả như thế nào.
"Em nghỉ ngơi đi, chuyện đó em không cần lo." Anh vừa nói vừa gọt táo, sau đó cắt quả táo thành từng miếng nhỏ, đưa đến miệng cô.
Cô hơi đỏ mặt, vội đưa tay lên, nhận lấy từ tay anh nói: "Em tự làm được rồi."
Ánh mắt anh hơi tối lại, nếu không phải cô mất trí nhớ, thì cô đã vui vẻ há miệng trực tiếp ăn miếng táo anh đưa tới, thậm chí còn xin thêm miếng nữa.