Anh nói với cô: "Bởi vì anh muốn tất cả mọi người biết rằng, em là bà Mục."
Vì câu nói này, Tô Viên đã vượt qua sự căng thẳng và sợ hãi trong lòng, cố gắng ghi nhớ khuôn mặt của những người trong danh sách mời, để khi đến lúc đó sẽ không gặp khó khăn.
Trong phòng hóa trang, một chuyên gia trang điểm nổi tiếng đang trang điểm và tạo kiểu tóc cho cô, Tô Viên cũng đã mặc chiếc váy cưới đã chuẩn bị sẵn.
Hôm nay, dưới bàn tay khéo léo của chuyên gia trang điểm, cô xinh đẹp đến ngỡ ngàng.
Thiết kế của chiếc váy cưới càng làm tôn lên vẻ đẹp dịu dàng và xinh đẹp của cô. Lữ Như Nhi ở một bên nhìn Tô Viên với ánh mắt ghen tị, hôm nay Tô Viên trông như một công chúa, với một chiếc váy cưới tinh xảo, và một chuyên gia trang điểm cao cấp thường chỉ trang điểm cho những người nổi tiếng.
Tất cả những thứ này nên thuộc về cô ta.
Đặc biệt là một số đồng nghiệp và bạn bè của Tô Viên, cũng như những người thân và chị em khác, đều khen ngợi và ngưỡng mộ cô.
Và khi những nhân viên khác đưa đồ trang sức đến cho cô, đôi mắt của Lữ Như Nhi nhìn chằm chằm vào chúng. Những món đồ trang sức này, cho dù cô ta không rành về đồ trang sức cho lắm, nhưng chỉ cần nhìn chúng, cô ta cũng biết chúng nhất định có giá trị không nhỏ.
"Đây là những món đồ trang sức mà Mục Ngạn đã chuẩn bị cho cậu. Mình nghe Ngự nói rằng những món đồ trang sức này có giá ít nhất vài trăm triệu." Quan Xán Xán nói.
Ánh mắt của mọi người gần như đều tập trung vào những món đồ trang sức này.
"Oa, Viên, Mục Ngạn đối với cậu thật tốt!"
"Viên, em thật khiến chị em chúng ta phải ghen tị!"
Cô chỉ xấu hổ cười, cô vẫn là người không giỏi khoe khoang.
Trong sảnh tiệc rộng lớn của khách sạn, ở giữa trải một tấm thảm dài màu đỏ, hai bên là khách mời, bản nhạc đang trình diễn là bài - Ánh Trăng.
Ở phía bên kia, Mục Ngạn đang đứng.
Tô Viên nhìn anh từ xa, hôm nay anh mặc một bộ âu phục trắng tinh, trông như một hoàng tử cao quý, điều này lại khiến tim cô không tự chủ được đập nhanh hơn.
Khi hôn lễ bắt đầu, cô khoác tay bố Tô đi về phía anh, những ký ức ban đầu như thước phim tua lại, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh là trong khuôn viên trường, cô nhìn anh và Xán Xán bên nhau, trong đêm mưa, cô hứa sẽ nổ lực để khiến anh yêu cô, từng chút một vun đắp cho mối quan hệ của họ, có chia tay sau đó lại quay lại với nhau, khung cảnh cô rơi xuống biển và nỗi đau của anh.. Tất cả như chỉ mới ngày hôm qua.
Khi bố Tô đưa tay cô cho anh, cô nghe ông ấy nói: "Ba giao đứa con gái quý giá của ba cho con, từ nay về sau con phải đối xử tốt và yêu thương con bé nhé!"
Anh nắm lấy tay cô nói, "Con sẽ chăm sóc và yêu em ấy cả đời."
Cô và anh đã thề với nhau cả đời, và từ nay về sau, bất kể hạnh phúc hay bất hạnh, bất kể bệnh tật hay đau đớn, họ sẽ luôn ở bên nhau.
Giữa tiếng nhạc, Mục Ngạn nhẹ nhàng vén khăn voan cưới của cô lên, khi nhìn hốc mắt đỏ hoe và đôi mắt ươn ướt của cô, anh hơi sửng sốt.
"Sao vậy? Em khóc à?"
Cô khẽ cười, "Em muốn khóc, là bởi vì quá hạnh phúc, bởi vì hôm nay cuối cùng cũng đã được gả cho anh."
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của cô, anh hôn lên môi cô.
Đây là nụ hôn của một lời hứa.
"Viên, anh yêu em!" Mục Ngạn nói.
"Em cũng yêu anh, em rất yêu anh, em sẽ yêu anh cả đời." Tô Viên đáp.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Đây là tình yêu của họ, và hạnh phúc của họ chỉ mới bắt đầu!
Nếu như còn có kiếp sau, anh hi vọng rằng ở kiếp sau có thể sớm gặp được cô, sớm yêu cô, sẽ không còn có mê muội, sẽ không có sai lầm tình yêu, cũng sẽ không có bao thăng trầm đau thương.
Cả đời, anh sẽ chỉ yêu một mình cô.
* * *
Nắng sớm chiếu xuống giường lớn, Tô Viên mở mắt ra, liền thấy Mục Ngạn nằm ở bên cạnh.
Nghĩ đến đêm tân hôn ngọt ngào điên cuồng hôm qua, Tô Viên lại không tự chủ được đỏ mặt. Hiện tại đã khác với lúc trước, bây giờ cô và anh đã là vợ chồng.
Từ nay, mỗi ngày khi cô tỉnh giấc, đều được thấy anh bên cạnh, thật tốt.