Dĩ nhiên ngoại trừ đám nhiệm vụ giả, nhiệm vụ giả là những người đã đi vô số thế giới, sinh vật kỳ quặc nào mà chưa nhìn qua? Họ chỉ kinh ngạc trước kích thước vĩ đại của nó.
"Này... hình như con Titan đó cao hơn cả tường thành này?" Có người bỗng lên tiếng.
Mọi người xôn xao, lập tức có người lính bản địa mất bình tĩnh ôm đầu gào lên:"Chúng ta chết chắc rồi!!!"
Dưới chân đã bắt đầu cảm nhận được rung chấn, ai nấy mặt mày đều trắng bệch. Vị chỉ huy cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi, ông ta hét to:"Đánh chuông! Di tản người dân vào thành phía trong phòng trừ trường hợp tồi tệ nhất! Tất cả binh lính lên ngựa ra khỏi thành chặn chúng lại! Cố gắng... kéo dài thời gian!!!"
Tất cả mọi người đổ xuống cửa thành, đáng tiếc ngựa đã không chuẩn bị đủ cho tất cả, có người cưỡi ngựa, có người chạy bộ, nhưng khi cửa thành nhấc lên, những người lính không hẹn mà cùng ùa ra.
Sau khi may mắn giành được một con ngựa, ngay khi cửa thành mở, Di Giai đã lao ra như một cơn gió, cô không thể giải thích tiếng trống dồn vang trong ngực mình.
Thình thịch! Thình thịch!
Chiến tranh dường như là một phần quen thuộc mà cô đã lãng quên đi, nhưng tận sâu trong linh hồn vẫn run rẩy khi đối mặt với nó.
Run rẩy không phải là vì sợ hãi, mà là vì nóng lòng, hồi hộp, sung sướng như sắp được gặp lại 1 người bạn lâu năm.
Sự phấn khích trước chiến tranh!
Quân đội càng ngày càng tới gần lũ Titan, mà chúng cũng như trong sách đã ghi, không hề biết suy nghĩ, cứ chạy thục mạng về phía tường thành. Khi cảm thấy đã đến đủ gần, Di Giai vứt bỏ ngựa, từ eo cô bắn ra một sợi dây rắn chắc, phía còn lại của sợi dây là đầu móc sắc nhọn đâm vào đùi con Titan gần nhất. Lại cử động chân như trong bài huấn luyện đã học, bên eo khác tiếp tục bắn ra đầu móc ghim sâu vào ngực nó, cô phóng người bay lên không trung.
Trước mắt Di Giai là gương mặt đang cười ngu của con Titan gớm ghiếc, nó há to mồm với hai hàm răng khổng lồ, vươn cổ tới phía cô.
Một thanh kiếm bỗng từ đâu phi tới chọc vào mắt nó, nó thoáng khựng lại, ngay lập tức Di Giai vòng qua sau gáy chém vào vị trí yếu điểm kia, con Titan chấn động, cả cơ thể to lớn cồng kềnh ngã xuống, cô nhanh nhẹn nhảy khỏi đó.
"Cẩn thận chút, đừng lao lên như thế." Tang Thanh đứng trên mặt con Titan đã chết, rút kiếm đang cắm trong mắt nó ra.
Di Giai không thể lý giải tại sao đột nhiên cơ thể cô lại phấn khích như thế, có chút không kiểm soát được bản thân.
Xung quanh tiếng gào thét ngày một nhiều, chỉ thấy phần đông nhiệm vụ giả không thể điều khiển chính xác hướng đi của dây móc, nắm phần tấn công chính vẫn là những người lính bản địa đã luyện tập lâu ngày. Di Giai cau mày, nếu cứ như thế, ngay trận chiến đầu tiên này chỉ sợ nhiệm vụ giả sẽ tiêu hao cực lớn, cô nhanh chóng lao tới nhập bọn.
Đám Titan bình thường bọn họ có thể miễn cưỡng đối phó, nhưng với con Titan khổng lồ, quả thật đến làm chậm lại bước chân của nó, kéo dài thời gian cho những dân thường trong thành chạy trốn cũng không thể. Nó cũng chẳng thèm bận tâm tới đám người bé xíu đang bay nhảy, chỉ tập trung bước tới phía tường thành.
Phương Tôn nhìn con Titan khổng lồ, lại nhìn đám dân chúng trong thành đang náo loạn, anh cau chặt mày. Nếu nói 90% đây là sự trùng hợp, rằng ngay ngày thứ 2 sau khi phe anh đến, đám Titan lập tức tấn công, còn đưa ra con Titan át chủ bài, anh nguyện tin vào 10% còn lại là có kẻ đứng phía sau cố tình làm khó.
Anh lôi trong ngực ra một tấm thẻ, nhìn số người trên đó giảm xuống liên tục, mặt lạnh đi.
Dù là kẻ nào!
Phần tường thành dưới tay anh lập tức bị bóp nát!
Vị chỉ huy đứng gần đó nhìn thấy cảnh này liền toát mồ hôi hột. Không hiểu sao ông ta cảm thấy người đàn ông anh tuấn trước mặt kia còn đáng sợ hơn lũ Titan đã phải đối mặt hơn 100 năm này.