Chính Dương Tông,
Phía sau núi.
Nơi đây chính là khu vực hẻo lánh nhất của Chính Dương tông.
Thảm thực vật trên núi thưa thớt, trụi lủi một mảnh, cực kỳ hoang vu.
Bởi vì Trấn Ma Quật ở đây, nơi đây cũng không có đẹ tử Chính Dương Tông cư trú, chỉ có trưởng lão Chính Dương Tông trông coi cửa vào Ma Quật mới có thể tạm thời ở chỗ này nghỉ ngơi.
Khi Hoa Hữu Dung và Ôn Tri Hành đến đây, nơi đây đã có mấy đạo nhân ảnh chờ đợi.
Đây đồng dạng là những nam đệ tử Chính Dương Tông dương khí tràn đầy.
Đến đây, cũng là vì hoàn thành nhiệm vụ tông môn kia.
- Ra mắt Hoa sư tỷ.
Nhìn thấy Hoa Hữu Dung đến, mọi người nhao nhao hành lễ.
Rất rõ ràng, bọn họ đã sớm biết được đệ tử nội môi dẫn đội lần này là ai.
- Chư vị sư đệ, không cần đa lễ.
Hoa Hữu Dung mở miệng, rồi cùng Ôn Tri Hành nhảy từ trên phi kiếm xuống.
Mọi người nhìn Ôn Tri Hành, trong lòng cũng khẽ động.
Người này có thể cùng Hoa Hữu Dung cưỡi một thanh phi kiếm.
Xem ra quan hệ song phương không nhỏ, ngược lại không thể đắc tội.
Ôn Tri Hành quay đầu nhìn mọi người, tính cả mình, chuyến đi này tổng cộng có chín người.
Mà mỗi người đều cần đánh chết hai đầu ma vật mới tính là hoàn thành nhiệm vụ tông môn.
Đây là một nhiệm vụ tập thể, chú ý chính là phối hợp đoàn thể.
Phía trước cách đó không xa, có một cánh cửa đá thật lớn.
Cửa đá cổ kính, rồi lại dị thường dày nặng, phía trên còn khắc các loại phù văn huyền diệu, đang rạng rỡ sinh huy.
Cửa đá này chính là cửa vào Trấn Ma Quật.
Còn chưa tiến vào, mọi người đã cảm nhận được ma khí dày đặc.
Mà hai bên đại môn, có hai cây cột đá thật lớn.
Một trái một phải, phân biệt viết hai chữ "Trấn, Ma".
- Đi theo ta.
Đúng lúc này, Hoa Hữu Dung mở đầu, mang theo mọi người đi về phía trước.
Lập tức hướng về phía trên khom người hành lễ:
- Vũ trưởng lão, đệ tử Hoa Hữu Dung, muốn dẫn dắt chúng sư đệ tiến vào Trấn Ma Quật lịch lãm, hoàn thành tông môn nhiệm vụ, kính xin mở ra đại môn.
Khoảnh khắc tiếp theo,
Giữa không trung, một bóng người hiện lên.
Đây là một lão già râu tóc bạc trắng.
Thần thức của lão đảo qua mọi người, không nhận ra khác thường, liền gật đầu.
- Sau khi đi vào, không nên xâm nhập quá sâu, bằng không sinh tử tự chịu.
Vũ trưởng lão chậm rãi mở miệng, lòng bàn tay nắm lấy pháp quyết, đồng thời đánh ra mấy đạo linh quang, bắn vào trong hai cây cột đá.
Trên cột đá, hai chữ Trấn Ma phát ra quang mang chói mắt.
Ầm ầm!
Cửa đá theo đó mở ra, bên trong tựa như có quang mang chiếu rọi ra, nhưng rất nhanh lại hóa thành bóng tối vô biên.
Chợt, từng luồng ma khí màu mực nhạt từ đó tuôn ra.
Ôn Tri Hành muốn thăm dò tình huống bên trong, nhưng không thấy rõ.
- Đa tạ trưởng lão, các vị sư đệ, theo ta đi vào.
Hoa Hữu Dung lần nữa khom người hành lễ, đi trước một bước vào trong cửa đá.
Những người khác thấy thế, cũng nối đuôi nhau mà vào.
Ôn Tri Hành xếp cuối cùng, nhưng không tiến vào, ngược lại ngẩng đầu nhìn về phía Vũ trưởng lão.
- Ngươi còn có chuyện gì?
Vũ trưởng lão mi mắt buông xuống, thản nhiên mở miệng.
- Trưởng lão, nếu gặp phải nguy cơ bất khả kháng, đệ tử nên như thế nào?
Ôn Tri Hành khom người thỉnh giáo.
Vũ trưởng lão nhất thời sửng sốt.
- Bất khả kháng sao..
- Trưởng lão, ngươi sẽ tới cứu ta sao?
Không đợi Vũ trưởng lão trả lời, Ôn Tri Hành lại hỏi.
- Sẽ.
Vũ trưởng lão gật đầu.
Có thể cứu, lão tự nhiên sẽ cứu.
Nói xong, lão liền thấy Ôn Tri Hành trừng mắt nhìn mình.
Tiểu tử này rất khá.
- Không tệ.
Vũ trưởng lão bật cười một tiếng, chợt trong tay bay ra một khối ngọc phù.
- Gặp phải nguy hiểm, bóp nát nó, ta sẽ tự xuất hiện.
- Tạ trưởng lão!
Ôn Tri Hành mừng rỡ, vui tươi hớn hở mà đem ngọc phù thu vào đai lưng Càn Khôn, lúc này mới cất bước tiến vào bên trong Trấn Ma Quật.
* * *
Trong Trấn Ma Quật.
Bầu trời âm u đáng sợ, bầu trời bị mây đen dày đặc bao phủ, che khuất ánh sáng.
Trong thiên địa không có bất kỳ gió thổi qua, phảng phất nơi này là Tử Vực.
Ong ong!
Ánh sáng màu vàng nhạt lóe lên, kèm theo chấn động không gian.
Một cái không gian đại môn bị mở ra, một lát sau, mấy đạo nhân ảnh theo trong hào quang đi ra.
Người tới chính là đoàn người Hoa Hữu Dung.
Mọi người giương mắt, cũng sửng sốt.
Đập vào mắt, đúng là một tòa thành cổ.
Phiến đá trải dọc theo đường phố, mọc đầy rêu xanh sẫm.
Trên đường phố một mảnh đen kịt, chỉ có hai bên treo từng chiếc đèn lồ ng đỏ sậm, có thể làm cho người ta miễn cưỡng phân biệt cảnh tượng.
Tất cả đại môn đóng chặt, không có một tia nhân khí, tựa như một tòa thành chết.
Trong ma quật, lại có động thiên khác.
- Hoa sư tỷ, đây là Trấn Ma Quật sao?
Có đệ tử là lần đầu tiên tiến vào trong đó, nhất thời tấm tắc lấy làm kỳ lạ, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò.
Vốn tưởng rằng là một mảnh phế tích, không ngờ còn có thành trì nhân loại.
Hoa Hữu Dung ánh mắt lóe lên, trên thực tế, nàng cũng là lần đầu tiên tiến vào trong trấn ma quậtTrấn Ma Quật này.
Đúng lúc này, quang mang chợt lóe, Ôn Tri Hành khoan thai đến chậm.
Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng có vẻ mặt giống như những người khác.
Mọi người nhìn Ôn Tri Hành một cái, cũng không để ý.
Mà Hoa Hữu Dung lại suy nghĩ một chút nói:
- Nơi đây lúc ấy là một thành trấn của nhân loại, chỉ có điều sau đó bị tà ma tàn sát, lại chiếm cứ thành trì, bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể phong ấn toàn bộ thành trì ở đây.
Mọi người nhất thời giật mình.
- Thì ra là thế, vẫn là sư tỷ uyên bác.
* * *
- Đi thôi, nơi này chỉ là ngoại vi, không có bao nhiêu ma vật, nhưng mà cũng không thể lơ là.
Hoa Hữu Dung mở miệng, nói xong dẫn đầu cất bước.
- Vâng.
Mọi người cũng nhao nhao đuổi theo.
Nhưng mà tất cả mọi người vừa mới đi vào trong cổ thành, liền giống như có phản ứng gì.
Một trận gió lạnh thấu xương trong nháy mắt gào thét mà qua.
Trong thành cổ này tràn ngập đại lượng sát khí.
Tất cả mọi người trong nháy mắt nổi da gà, tóc gáy dựng ngược, cực kỳ khó chịu.
Dường như ngay cả linh khí vận chuyển cũng bị ảnh hưởng.
Khặc khặc khặc..
Một tiếng vang cực kỳ cổ quái từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Thẳng vào trong đầu mọi người.
Nương theo mà đến chính là một đạo ma ảnh kinh khủng nửa trong suốt từ trong cổ thành phiêu đãng mà ra.
Đạo ma ảnh này bộ dáng dữ tợn mà đáng sợ, lơ lửng ở giữa không trung, khóe miệng mở ra tựa như miệng nứt thật lớn, thẳng đến bên tai.
Nó không ngừng gầm thét, phát ra một tiếng gào thét kh ủng bố.
Cửa sổ hai bên đường phố thậm chí đều phát ra rung động kịch liệt, phảng phất tùy thời đều có thể vỡ nát.
Toàn bộ cổ thành đều tràn ngập đại lượng sát khí.
- Ma linh nho nhỏ, hừ.
Đúng lúc này, Hoa Hữu Dung hừ lạnh một tiếng.
Phi kiếm trong tay kim quang lóe lên, kiếm phong chém ra một cái cầu vồng màu vàng, trong nháy mắt xé rách hư không mà tới.
Bùm!
Một đạo ma ảnh kh ủng bố bị kim mang cắt đứt lập tức vỡ nát, hóa thành hắc vụ phiêu tán.
- Thật mạnh!
Trong lòng tất cả mọi người chấn động, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ kính sợ.
Không phải ma linh này yếu, mà là Hoa Hữu Dung quá mạnh.
- Được rồi, các ngươi cùng đi, ma linh bực này không phải là đối thủ của các ngươi, nếu gặp nguy hiểm, ta sẽ ra tay.
Hoa Hữu Dung thu kiếm mà đứng, bắt đầu chỉ huy những người khác tiến lên.
- Vâng!
Mọi người lên tiếng gật đầu, liếc mắt nhìn nhau, đi vào trong thành cổ.
- Thu!
Đúng lúc này, Hoa Hữu Dung thừa dịp mọi người không chú ý, đưa tay ra một chiêu.
Luồng sương đen bị nàng chém nát lúc trước lại ngưng tụ cùng một chỗ, hóa thành một hạt châu màu đen nho nhỏ, cuối cùng lặng lẽ rơi vào lòng bàn tay của nàng.
- Có vật này, liền có thể luyện chế thành ma chủng.
Hai mắt nàng hơi híp lại, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Danh Sách Chương: