Mục lục
Tiên Tử Xin Giúp Ta Trường Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Sư đệ.. Ngươi..

Khuôn mặt Liễu Thanh Đại vốn dĩ bởi vì bị thương mà mất đi huyết sắc bỗng dưng hiện lên một tia hồng hà.

- Ngươi đang làm gì vậy?

Đêm nay, nàng vốn suy nghĩ miên man.

Tâm sự thiếu nữ luôn hoài xuân.

Ôn Tri Hành trực tiếp cầm tay mình, sao lại không làm cho nàng hoảng hốt.

Sau một khắc, Ôn Tri Hành lại càng kề sát bên tai nàng, hơi nóng phất lên da thịt nàng, dựng thẳng từng cọng tóc gáy.

- Sư đệ, ta không phải nữ nhân như vậy..

Liễu Thanh Đại theo bản năng lui về phía sau, nhưng lòng bàn tay Ôn Tri Hành lại đẩy vào trong.

- Liễu sư tỷ, khối ngọc giản này ngươi cất kỹ, ghi nhớ bí pháp trong đó có tác dụng lớn.

Thanh âm Ôn Tri Hành rất nhẹ, thần sắc nghiêm nghị, rõ ràng là không muốn cho người khác biết.

* * * Ơ, ngọc giản? Bí pháp?

Liễu Thanh Đại sửng sốt, lúc này mới cảm nhận được trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác cứng rắn.

- Sư tỷ, không cần hỏi nhiều, nhớ kỹ lời của ta.

Ôn Tri Hành đôi mắt thâm thúy, lại nhanh chóng nói.

Bí thuật ghi lại trong ngọc giản chính là Thanh Tâm Chú.

Lúc trước hắn dựa vào môn bí pháp này giữ lại thần trí.

Hoa Hữu Dung đến lúc đó chắc chắn phải dùng ma chủng khống chế Liễu Thanh Đại, nếu có Thanh Tâm Chú, vậy ma chủng này tạm thời liền vấn đề không lớn.

- Sư đệ, đã xảy ra chuyện gì?

Liễu Thanh Đại đột nhiên phục hồi tinh thần, lông mày hơi nhíu lại.

Bộ dáng Ôn Tri Hành như vậy chẳng lẽ là có đại sự gì muốn phát sinh.

- Không có chuyện gì, nơi đây nguy hiểm trùng trùng, sư tỷ đi theo Hoa Hữu Dung về trước, trên đường cẩn thận.

Ôn Tri Hành chỉ lắc đầu, khẽ cười nói:

- Bí thuật này là để phòng ngừa vạn nhất.

- Đề phòng vạn nhất, được.

Liễu Thanh Đại trong lòng khẽ động, gật gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Ôn Tri Hành nói như vậy, đương nhiên là có lý do của hắn.

- Ừ, vậy ta đi gọi Trương sư huynh.

Nói xong, Ôn Tri Hành cũng không dừng lại, xoay người đi thẳng vào trong phòng Trương Thiên Thành.

Trạng thái của Trương Thiên Thành vốn không đúng, tự nhiên cũng không cần Thanh Tâm Chú.

Phải xem Liễu Thanh Đại có thể nhanh chóng học được bí thuật này hay không.

Chỉ là, với thiên phú của Liễu Thanh Đại, vấn đề hẳn là không lớn.

Một lát sau, Liễu Thanh Đại cùng Trương Thiên Thành song song từ trong phòng đi ra.

* * *

Đoàn người lại tập hợp ở ngoài phòng, Liễu Thanh Đại nhìn Ôn Tri Hành, lại mở miệng nói với Bạch Lộ Thu:

- Bạch sư tỷ, ta đi về trước.

- Ừ, Đại Nhi, đi đường cẩn thận.

Bạch Lộ Thu gật đầu.

Vốn tưởng rằng Liễu Thanh Đại sẽ không đáp ứng trở về, không nghĩ tới lần này cư nhiên nghe lời như vậy.

Chợt, lại cảnh cáo Hoa Hữu Dung vài tiếng.

Hoa Hữu Dung tự nhiên gật đầu đáp ứng.

Nội tâm của nàng nở nụ cười, chỉ tiếc, hiện tại không tiện xuống tay với Bạch Lộ Thu.

Nếu không lần này sẽ hoàn hảo.


Tuy nhiên vấn đề không lớn, sau này còn có cơ hội.

* * *

Rất nhanh, Hoa Hữu Dung liền mang theo những người khác rời đi.

Ôn Tri Hành đưa mắt nhìn những người khác rời đi, cái gì cũng không nói.

Chỉ là quay đầu hỏi:

- Bạch sư tỷ, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?

- Vào thành trước đi.

Bạch Lộ Thu cũng thu hồi ánh mắt, thản nhiên mở miệng.

Muốn đi tìm nha môn nơi đây trước sao?

Ôn Tri Hành ngẩng đầu, nhìn về phía trước.

Lại di chuyển thêm một đoạn đường, chính là An Khẩu thành kia.

Hắn còn nhớ rõ, nhà của Vương Thủ Chân ở ngay chỗ này, cũng không biết chuyện xảy ra có liên quan đến hắn hay không.

- Nha môn tự nhiên phải đi, chỉ là quan phủ nơi đây cơ bản chính là cái bài trí, trước đi tìm các sư đệ khác rồi nói sau.

Bạch Lộ Thu lắc đầu.

Tin tức lúc trước kia truyền về là sai.

Trong tin tức, thực lực yêu ma nơi này cũng không cao, chỉ là tốc độ tương đối nhanh.

Nhưng hiện tại rõ ràng không phải.

Hai người liếc nhau, bước nhanh về phía trước.

Dọc theo đường đi, Ôn Tri Hành và Bạch Lộ Thu vừa đi vừa trò chuyện.

Đêm qua trở về gấp gáp, Bạch Lộ Thu còn chưa kịp đem tin tức mình biết báo cho Ôn Tri Hành.

Nói cách khác nơi đây, có lẽ còn có không ít yêu ma ẩn núp?

Nghe Bạch Lộ Thu kể xong, Ôn Tri Hành cũng khẽ nhíu mày.

Đêm qua nữ tử cũng không phải cùng đám Thi Cốt Ma kia, mà là nghe lệnh một con yêu ma khác.

Thậm chí có thể nói song phương còn đang tính toán lẫn nhau, đều muốn nuốt chửng đối phương.

- Nơi đây sở dĩ xuất hiện nhiều chuyện yêu ma đả thương người, đều là bởi vì có yêu ma bị thương, cấp bách nuốt huyết nhục tinh hoa khôi phục.

Bạch Lộ Thu đem tất cả những gì mình biết, kết hợp với suy đoán của mình, đều báo cho Ôn Tri Hành.

Hiện tại, Ôn Tri Hành ở trước mắt nàng, đã không còn là một cái lô đỉnh nhu nhược.

Mà là một thiên kiêu có thực lực sánh vai với nàng.

- Sư tỷ, nếu con yêu ma này hoàn toàn khôi phục, sợ rằng thực lực của hắn rất có khả năng là cảnh giới thứ sáu.

Ôn Tri Hành khẽ nhíu mày.

Yêu ma cảnh thứ sáu, thực lực đẳng cấp kia, hắn đã từng thấy qua.

Ngày đó Liễu Thanh Huyền cùng Tư Nam Yên đánh một trận, để cho hắn nhìn đến thần hoa mắt mê.

Hiện tại hắn căn bản không đấu lại.

- Yên tâm, nếu thật sự là cảnh giới thứ sáu, cũng là một yêu ma cảnh thứ sáu trọng thương, nếu thật sự gặp phải, chúng ta muốn chạy trối chết, hắn cũng khó đuổi kịp chúng ta.

Bạch Lộ Thu rõ ràng đã sớm nghĩ tới vấn đề này, nghe vậy chỉ thản nhiên mở miệng:

- Chi viện trong tông môn cũng sắp tới, không biết là trưởng lão nào đến hỗ trợ.

Ôn Tri Hành nghe vậy nhất thời gật đầu.

Có chi viện, vậy hắn liền yên tâm.

- Yêu ma nơi đây nếu thật sựu mạnh như vậy, cũng sẽ không một mực hành sự cẩn thận như thế, rất rõ ràng vẫn là đang kiêng kỵ Chính Dương tông ta.

Bạch Lộ Thu suy nghĩ một chút lại giải thích một tiếng.

- Ừ.

* * *

Trải qua một đoạn thời gian bôn ba, Ôn Tri Hành cùng Bạch Lộ Thu rốt cục tiến vào trong thành An Khẩu.


Nơi đây chính là nơi đóng giữ của đệ tử Chính Dương tông.

Giờ phút này sắc trời rõ ràng đã sáng rõ, bình thường mà nói, chợ sáng hẳn là người đến người đi náo nhiệt phi phàm, nhưng là hơi có vẻ hoang vu.

Cửa sổ cửa phòng từng nhà lại càng đóng chặt.

Trên đường cái đừng nói là có dòng người, ngay cả cái người bán hàng rong đều cơ hồ nhìn không thấy mưới người.

Những người bán hàng rong bày sạp kia, cũng là mỗi người mặt như đất, vẻ mặt khẩn trương sợ hãi.

Nếu là có lựa chọn khác, bọn họ cũng sẽ không đi ra bày sạp kiếm tiền.

Mấu chốt nhất chính là, ngoài cửa thành, một người thủ vệ cũng không có.

Rất rõ ràng, quan phủ nha môn nơi này đã đóng cửa.

Cùng lúc đó, không ít môn hộ bên ngoài đều treo tiền giấy.

Bóng người trong đó đã sớm người đi nhà trống, không biết là đều bị ăn, hay là có người đã chạy.

- Sư tỷ, yêu ma nơi đây so với lúc trước, lại hung hăng ngang ngược một chút.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, hai người đều nhíu mày.

Thời gian mấy ngày ngắn ngủi, nơi đây sợ là lại xuất hiện tình huống nào đó.

- Vị đại ca này..

Ôn Tri Hành đi sang một bên, trong tay xuất hiện mấy lượng bạc, muốn lôi kéo làm quen, hỏi thăm tình huống yêu ma kia.

Nhưng mà vừa nghe đến hai chữ yêu ma.

Tất cả mọi người nơi đây đều biến sắc, đối với việc này tránh không kịp.

Thậm chí phải dọn quán về nhà.

Mặc dù bạc ở phía trước cũng không dám nhiều lời.

Nỗi sợ hãi đã đánh bại lòng tham tiền bạc của họ.

- Sư đệ, đi!

Đôi mắt Bạch Lộ Thu ngưng tụ, có chút phiền toái.

Loại tình huống này, những đệ tử Chính Dương Tông kia sợ là cũng dữ nhiều lành ít.

Quan phủ có lẽ sẽ co đầu rút cổ không ra tay, nhưng đệ tử Chính Dương tông sẽ không.

Hai người nghĩ tới đây nhất thời bước chân khá nhanh, nhanh chóng xuyên qua mấy cái đường phố, sau đó đi tới bên ngoài một tòa lầu các.

Diện tích lầu các này không lớn, chỉ là chỗ tạm thời đặt chân của đệ tử Chính Dương tông.

Chỉ là, giờ phút này đại môn cũng đã tàn phá, rất nhiều máu đen đỏ bắt tung tóe trên đó.

- Nguy rồi!

Hai người thấy thế đều là cả kinh, lắc mình tiến vào trong đó.

Nhưng mà trong phòng, càng là hỗn độn một mảnh.

Lầu các vốn tinh xảo giờ phút này đã tàn phá không chịu nổi, các nơi đều là vết máu tung tóe, nếu là có thi thể ở đây, vậy quả thực có thể so với địa ngục nhân gian.

Ánh mắt theo vết máu di động, hai người thậm chí có thể nhìn ra dấu vết chiến đấu trước đó.

Rõ ràng đây là một trận chiến nghiêng về một phía.

- Đến muộn.

Bạch Lộ Thu trong lòng trầm xuống.

Như vậy không cần nhìn cũng biết, là có yêu ma chủ động giết tới, đem tất cả đệ tử Chính Dương Tông bắt đi, hoặc là tại chỗ nuốt.

Ôn Tri Hành cũng nheo mắt lại.

Xem ra, thực lực của yêu ma kia đã khôi phục không ít.

Đã bắt đầu dám ăn đệ tử Chính Dương tông rồi!

- Yêu ma này thật to gan!

Bạch Lộ Thu vừa sợ vừa giận, lửa giận trong mắt bắt đầu hừng hực thiêu đốt.


Chính Dương Tông bọn họ khi nào chịu qua khiêu khích bực này!

- Bạch sư tỷ, đừng nóng vội, những sư huynh này tất nhiên còn có người sống, chúng ta không ngại đi tới quan phủ nhìn xem.

Ôn Tri Hành tiến tới mở miệng, hắn thấy cửa sau mở rộng, hẳn là có người lén lút chạy trốn.

Lấy nhận thức của Ôn Tri Hành đối với quan phủ nơi đây, thứ này thường thường có thể sống đến cuối cùng.

Chạy tới quan phủ là được rồi.

- Đi, đi xem một chút.

Bạch Lộ Thu cũng kiềm chế khí tức phập phồng, đi về phía quan phủ.

Nội tâm của nàng lại càng ngưng trọng.

Mối họa yêu ma nơi đây, so với trong tưởng tượng của nàng còn nghiêm trọng hơn nhiều.

* * *

Lúc này, bên kia, Hoa Hữu Dung đang mang theo những người khác trở về Chính Dương tông.

Linh khí phi hành của Hoa Hữu Dung là một chiếc linh chu nho nhỏ.

Diện tích không lớn, cũng miễn cưỡng ba người ngồi.

Vì chiếu cố người bị thương, Hoa Hữu Dung mang theo Liễu Thanh Đại cùng Trương Thiên Thành ngồi linh chu đi về phía trước.

Những người khác thì là đều tự theo ở một bên phi hành.

Trương Thiên Thành cùng Liễu Thanh Đại đều khoanh chân mà ngồi, yên lặng nhắm mắt điều tức.

Trên thực tế, Liễu Thanh Đại giờ phút này đang tìm hiểu Thanh Tâm Chú Ôn Tri hành cho nàng.

- Sư đệ vì sao cho ta Thanh Tâm Chú này, chẳng lẽ có người muốn loạn tâm thần ta?

Liễu Thanh Đại vừa tu hành vừa âm thầm cân nhắc.

Hiện tại các nàng đã rời xa huyện Ngũ Phong.

Nói cách khác Ôn Tri Hành muốn nàng đề phòng cũng không phải yêu ma kia.

Không phải yêu ma, vậy cũng chỉ có.. người đồng hành!

Người đồng hành!

Liễu Thanh Đại giật mình.

Trong số những người xung quanh có kẻ phản bội?

- Hoa Hữu Dung!

Liễu Thanh Đại tâm niệm rất nhanh chuyển động.

Đồng hành này kỳ thật chính là hai nhóm người.

Một là Trương Thiên Thành, Trương Thiên Thành nếu là có vấn đề, vậy đêm qua nên động thủ, mà không phải cứu mình.

Vậy cũng chỉ có thể là đoàn người Hoa Hữu Dung.

Đám người Trầm Linh Quân rất rõ ràng đều là lấy Hoa Hữu Dung sai đâu đánh đó.

Lúc trước nàng còn chưa cảm thấy có vấn đề gì, bây giờ ngược lại bắt đầu nhận ra chỗ không thích hợp.

Hoa Hữu Dung nếu là có vấn đề, vậy Bạch sư tỷ vì sao muốn nàng đưa chúng ta trở về?

Ôn sư đệ nếu là phát hiện lại vì sao không trước mặt mọi người bắt lại.

Liễu Thanh Đại nhíu mày, có chút nghĩ mãi mà không rõ.

Với thực lực của Bạch Lộ Thu và Ôn Tri Hành, đừng nói là Hoa Hữu Dung, cho dù tất cả mọi người ở cùng một chỗ cũng không phải là đối thủ của hai người bọn họ.

Chẳng lẽ nói..

Liễu Thanh Đại đột nhiên nghĩ tới một khả năng.

Hoa HHữu Dung này cũng không phải là Hoa Hữu Dung thật..

Thực lực càng có khả năng vượt xa Ôn Tri Hành và Bạch Lộ Thu.

Liễu Thanh Đại hít sâu một hơi, để cho mình tận lực bảo trì bình tĩnh.

Cùng lúc đó, vứt bỏ hết thảy ý niệm hỗn độn trong đầu, tranh thủ thời gian tìm hiểu Thanh Tâm Chú này.

Mà Hoa Hữu Dung đứng trước Linh Chu bắt đầu hơi quay đầu.

Nhìn Liễu Thanh Đại trước mắt, trên mặt nàng lộ ra nụ cười không thể phát hiện.

Hoa Hữu Dung không có trực tiếp động thủ, hiện tại động thủ có khả năng gặp phải người Chính Dương tông chạy tới trợ giúp.

Mà là lựa chọn xoay chuyển phương hướng đi tới của Linh Chu, khiến nó lệch khỏi lộ tuyến ban đầu.

Vì chính là theo đuổi vạn vô nhất thất.

Đây chính là Liễu Thanh Đại.

Khuê nữ quý giá của Liễu Thanh Huyền.


Nếu nàng có thể khống chế được.

Vậy thì lại có thêm một lợi thế thật lớn, dùng để đắn đo Liễu Thanh Huyền.

* * *

Sau một lúc lâu.

Đoàn người Hoa Hữu Dung đã sớm lệch khỏi phương hướng ban đầu.

Không kém nhiều lắm.

Hoa Hữu Dung thấy thế, khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười tùy ý.

Thân phận Liễu Thanh Đại không tầm thường, cho nên hành động lần này của nàng cực kỳ thận trọng.

- Hoa sư tỷ, ngươi muốn dẫn chúng ta đi đâu?

Đúng lúc này, Liễu Thanh Đại lại đột nhiên mở hai mắt ra.

Trước đó, nàng cũng đã phát hiện không đúng.

Đây căn bản không phải là đường về Chính Dương Tông.

Chẳng qua nàng lúc ấy còn chưa lĩnh ngộ Thanh Tâm Chú, tự nhiên không dám mở miệng.

Nhưng hiện tại, rõ ràng đã đến lúc cuối cùng ngả bài.

Trương Thiên Thành ở một bên cũng chậm rãi mở mắt, nhưng không có phản ứng gì khác.

- Động thủ đi!

Hoa Hữu Dung lại không có ý nói chuyện với Liễu Thanh Đại, trực tiếp giương mắt nhìn bốn người phía sau.

- Hoa Hữu Dung, ngươi muốn làm gì!

Liễu Thanh Đại trong lòng căng thẳng, thân thể mạnh mẽ đứng lên!

Cả người nhanh chóng chạy ra ngoài.

Quả nhiên!

Nàng đoán trúng, tin tức Ôn Tri Hành đưa cho nàng cũng đúng!

Hưu!

Đúng lúc này, hai đạo thân ảnh nhanh chóng xuất hiện ở bên cạnh nàng.

Đồng thời, một sợi dây thừng quấn quanh mà lên!

Liễu Thanh Đại quá sợ hãi, hai tay vung mạnh giãy dụa.

Nhưng mà, nàng vốn bị thương, một thân thực lực căn bản thi triển không ra bao nhiêu.

Rất nhanh, nàng đã bị đám người Trầm Linh Quân chế phục, buộc chặt thành bánh chưng.

- Đại nhân.

Đoàn người trực tiếp đưa Liễu Thanh Đại tới trước người Hoa Hữu Dung.

- Hoa Hữu Dung, ngươi điên rồi sao?

Liễu Thanh Đại quỳ rạp trên mặt đất, nhưng vẫn ngẩng đầu trừng mắt.

Cho dù đã thành tù nhân, cũng không mất khí thế.

- Chậc chậc, không hổ là nữ nhi của Liễu Thanh Huyền, bộ dáng này thật giống.

Hoa Hữu Dung dùng mũi chân nhấc khuôn mặt Liễu Thanh Đại lên.

Liễu Thanh Đại giờ phút này làm cho nàng nghĩ tới bộ dáng trẻ con mà hăng hái của Liễu Thanh Huyền nhiều năm trước.

- Thật ghê tởm!

Nụ cười của Hoa Hữu Dung trong nháy mắt thu liễm, sắc mặt hung hăng dùng chân đạp xuống!

- Bổn cung chủ, phiền nhất chính là hai cha con các ngươi!

- A..

Liễu Thanh Đại bị Hoa Hữu Dung hung hăng dùng lòng bàn chân giẫm lên, khuôn mặt vặn vẹo, dán sát vào linh chu.

Cũng không đau lắm, chỉ là, một cỗ cảm giác khuất nhục cực lớn trong nháy mắt xông lên đầu!

- Hoa.. Hữu.. Dung!

Liễu Thanh Đại từng câu từng chữ từ trong kẽ răng nhả ra.

Trên người càng có linh quang chợt lóe, nở rộ sát ý kinh người.

- Hừ!

Hoa Hữu Dung căn bản không coi Liễu Thanh Đại ra gì, ma chủng xuất hiện trong lòng bàn tay, chợt nhìn Liễu Thanh Đại mi tâm một chút.

Ma chủng trong nháy mắt tiến vào trong đó.

- Hừ, ngày sau ngươi theo ta vào Vạn Diệu cung, ta sẽ an bài mấy lô đỉnh, cho ngươi khoái hoạt.

Hoa Hữu Dung đột nhiên che miệng cười khẽ, con ngươi âm lãnh vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK