Trong khoảnh khắc đó mặt Lữ Kiêu trắng bệch giống như một xác chết, hai mắt nhìn Dương Liên chằm chằm sau đó khẽ nở nụ cười, tiếng cười đó được ánh nắng phủ lên lại càng thêm bi thương, tiếng cười đó không lớn nhưng khi rót vào lỗ tai Dương Liên lại vô cùng đau nhức, cô cắn chặt răng cố gắng không để cho mặt mình có bất kỳ thay đồi gì.
Tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được một cỗ hơi lạnh thấu xương giống như Lữ Kiêu chính là một ngọn núi băng lớn vậy, toàn thân trên dưới tản ra khí tức kinh khủng.
"Dương Liên, có đôi khi anh thật sự rất muốn móc trái tim của em ra xem nó có nóng hay không và anh cũng rất muốn biết rốt cuộc em có thể tổn thương một người thích em tới mức độ nào." Tay Lữ Kiêu đã hơi thả lỏng ra một chút thay đổi vị trí, một tay giữ ở sau gáy Dương Liên dần dần kéo lại gần: "Anh nói cho em biết, cho dù em có không thích anh thì em cũng chỉ có thể là người của anh!"
Bờ môi hung hăng dán lên, trong khoảnh khắc đó Dương Liên sợ hãi mở to hai mắt, cô muốn giãy dụa nhưng lại không đủ sức hơn nữa lần này Lữ Kiêu đã thật sự quyết tâm nên cô hoàn toàn không thể chống cự được.
Trong thời khắc tuyệt vọng đó cô chỉ có thể nhắm mắt và miệng lại im lặng phản kháng.
Nhưng Lữ Kiêu là ai chứ, đối với phụ nữ anh càng rõ ràng hơn Dương Liên.
"Ưm!" Trên môi bỗng nhiên có mùi máu tươi khiến Dương Liên giật mình phát hiện ra Lữ Đinh vừa cắn mạnh lên môi của cô, không có chút lưu tình nào.
"Lữ Kiêu!" Nguyễn Đào Yêu gào to một tiếng, cô nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Liên Liên, ở gần đó cũng nhìn thấy vết máu rõ ràng nói lên người đàn ông này đã thật sự tức giận! Cô một tay ôm lấy Dương Úy Nhiên còn một cái tay khác dùng để che khuất ánh mắt của cậu bé, loại hành vi không thích hợp với trẻ em này vẫn nên để cậu bé ít nhìn thấy thì tốt hơn.
"Đây là trừng phạt," Lữ Kiêu buông Dương Liên ra nhẹ nhàng liếm khóe miệng dính vết máu của mình, vị ngai ngái kia khiến anh không khỏi hưng phấn lên, anh tà mị cười một tiếng: "Dương Liên, em nghe cho rõ đây, cho dù đứa nhỏ này là con của ai thì anh cũng sẽ biến em thành người của anh!"
Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên từ bên ngoài đám phóng viên: "Kể cả đứa bé này có thể là cháu của em thì em cũng vẫn muốn người phụ nữ này sao?"
Toàn thân Dương Liên run rẩy, cả đời này cô cũng không thể quên được giọng nói này, nó giống như một cơn ác mộng từng giây từng phút ròng rã quấn cô sáu năm.
Vết thương trên môi cô do bị Lữ Kiêu cắn vẫn đang chảy ra tơ máu mơ hồ nhưng cô lại không cảm thấy đau mà chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo giống như cả người đang ở trong hầm băng.
Các phóng viên nhường ra một con đường nhìn Lữ Minh đang từ từ đẩy Lữ Đinh đi tới.
Lữ Kiêu nhìn bọn họ: "Anh cả, anh vừa mới nói cái gì?" Cháu trai cái gì? Có ý gì vậy? Vì sao anh lại có cảm giác bất an mãnh liệt như thế này? Ánh mắt anh liếc sang Dương Liên liền phát hiện ta cô đã hoàn toàn đờ đẫn.
"Kiêu, em thật ngốc, cái gì cũng không biết." Giọng nói của Lữ Đinh rất dịu dàng lộ ra rất là thương tiếc.
"Lữ Đinh!" Dương Liên mất khống chế gầm rú lên, đột nhiên ở giữa phát hiện mình hơi kích động nên cưỡng ép để cho mình tỉnh táo lại một chút sau đó quay đầu nói với Nguyễn Đào Yêu: "Đào Yêu, đem Tiểu Nhiên đi đi." Cô không muốn để cho Tiểu Nhiên trông thấy cảnh tượng bẩn thỉu này, hai người đàn ông này chắc chắn sẽ không nói ra cái gì tốt đẹp.
Lữ Đinh nhìn Lữ Minh ra hiệu một cái, anh ta dừng lại một giây nhưng cuối cùng vẫn di chuyển bước chân ngăn cản Nguyễn Đào Yêu đang định rời đi.
"Chứng cứ sống duy nhất không ở đây thì tuồng vui này sẽ khó coi không phải sao?" Lữ Đinh cười, giọng nói êm dịu.
"Lữ Đinh, anh đừng quá đáng!" Nguyễn Đào Yêu oán hận nói, lúc trước anh ta đã ép Liên Liên đến tình trạng như vậy mà bây giờ lại còn muốn tiếp tục hủy đi cô ấy nữa sao?! Rốt cuộc anh ta có còn là người nữa hay không vậy?!
Dương Úy Nhiên cảm nhận được bầu không khí giương xung bạt kiếm trước mắt, chớp lấy đôi mắt to xinh đẹp: "mẹ nhỏ, vì sao những người kia đều muốn bắt nạt mami con?"
Nguyễn Đào Yêu ôm cậu bé thạt chặt: "Bởi vì những người kia đều là người xấu."
"Chậc chậc, cô Nguyễn, cô cũng quá nhẫn tâm rồi, có khi tôi còn có thể là ba của đứa bé này đấy." Lữ Đinh nói một câu khiến cho thế giới của Lữ Kiêu bắt đầu trời đất quay cuồng, không khí trong nháy mắt đóng băng lại, anh ngơ ngác há miệng ra nhưng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Nguyễn Đào Yêu cảm nhận được tay Dương Úy Nhiên nắm chặt quần áo của cô, cô quay đầu lại trông thấy khuôn mặt nho nhỏ kia đã nghiêm túc lại, trong đôi mắt kia cũng bắt đầu dâng lên sương mù, giọng nói của cậu bé non nớt mềm mềm nói ra: "mẹ nhỏ, không phải mami con nói ba con đã chết rồi à?"
Lòng của cô giống như bị đâm một nhát: "Tiểu Nhiên, người xấu nói chúng ta không nên tin có được không?" Nguyễn Đào Yêu nhìn thẳng vào Lữ Minh đang ngăn ở trước mặt cô, ánh mắt âm u: "Lữ Minh, tránh ra."
"Rất xin lỗi, cô Nguyễn, nó sẽ chỉ nghe lời của tôi thôi." Nụ cười kia của Lữ Đinh thuần khiết giống như thiên sứ nhưng ở trong mắt của Dương Liên và Nguyễn Đào Yêu thì lại chính là ác ma.
"Nguyễn Đào Yêu, ở văn phòng nhiều tài liệu đang chờ em như vậy mà em vẫn còn có thể nhàn hạ thoải mái ở chỗ này xem náo nhiệt à." Một giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài truyền vào, các phóng viên đều là người thông minh, khí thế như vậy ngoại trừ Đan Kình Hạo ra thì còn có thể là ai?
Tô Vy ngồi trước TV gần như muốn đem ngón tay khảm vào trong lòng bàn tay, anh thế mà đã để Nguyễn Đào Yêu ở lại bên cạnh anh rồi sao? Anh đã sớm biết Nguyễn Đào Yêu trở về rồi ư?? Cô ta nên làm cái gì? Nên làm cái gì??
Đan Kình Hạo chậm rãi đi tới, bộ âu phục màu xám đậm trên người thể hiển rõ khí chất quý tộc, mái tóc đen nhánh như mực, đôi mắt thâm thúy như biển sâu khiến cho người ta không tự giác muốn trầm mê vào đó, anh nhẹ nhàng đẩy Lữ Minh đang ngăn ở trước mặt Nguyễn Đào Yêu ra: "Thật xin lỗi, đi qua nhờ một chút.".
Truyện Trinh Thám
Lữ Minh mím chặt bờ môi không nói gì, anh ta vốn không hề muốn chặn Nguyễn Đào Yêu lại chỉ có điều mệnh lệnh của Lữ Đinh anh ta không thể không nghe theo.
"Vâng thưa Tổng giám đốc, bây giờ tôi sẽ đi ngay." Nguyễn Đào Yêu giống như gặp được chúa cứu thế vội vàng đáp lại.
Đan Kình Hạo lạnh lùng xoay người đi, Nguyễn Đào Yêu cũng hưng phấn đi theo phía sau, bỗng nhiên có một phóng viên khẽ nói lên: "Chờ một chút, người kia không phải là vợ cũ của Đan Kình Hạo sao? Hình như...!Hình như tên là cái gì Yêu..."
Được một người nhắc nhở nên tất cả đám phóng viên đều tỉnh táo lại, không sai, Tô Vy là vợ thứ hai của Đan Kình Hạo sau khi Nguyễn Đào Yêu bị sảy thai.
"Nối lại tình xưa à?" Có người nhỏ giọng nói.
"Trong nhà đã có người rồi mà, còn có cái gì không hài lòng chứ." Lại có người phụ hoạ theo đuôi.
Đan Kình Hạo lạnh lùng đảo qua những phóng viên kia một chút khiến cho cảm đám như bị đóng băng lại: "Các người quá nhàn rỗi muốn đổi việc rồi đúng không?"
Phóng viên im lặng liên tục lắc đầu cười làm lành, bây giờ thế lực của Đan Kình Hạo đã không chỉ ở mỗi thành phố C nữa rồi, trêu chọc ai thì tốt nhất cũng đừng trêu chọc vào anh nếu không không chỉ là công việc mà ngay cả an toàn của bản thân cũng khó mà bảo vệ được.
"Chú ơi, chú rất đẹp trai đấy, cháu cũng muốn lớn lên sẽ biến thành người giống như chú chỉ dùng một câu liền có thể khiến cho những người xấu kia ngậm miệng lại." Dương Úy Nhiên non nớt lên tiếng, vẻ mặt sùng bái nhìn Đan Kình Hạo khiến Nguyễn Đào Yêu đột nhiên chấn động.
Đan Kình Hạo nhìn Nguyễn Đào Yêu rồi lại nhìn Dương Úy Nhiên, nói: "Trở về đi." Đôi mắt lại đảo qua những phóng viên kia một lần nữa thấy bọn họ không nhúc nhích, thế là lạnh giọng hỏi: "Còn chờ ba anh em nhà họ Lữ mời các người đi uống trà nữa à?"
"Không, không." Trong nháy mắt những phóng viên kia đều chạy đi đến mức không thấy bóng dáng nữa, anh nhìn về phía Dương Liên thấy cô dùng khẩu hình miệng nói với anh tiếng cám ơn, quay người lại đi về phía xe của mình.
Thế là cổng tòa án chỉ còn lại bốn người quạnh quẽ.
"Anh cả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh lại nói đứa trẻ kia có thể là con của anh??" Lữ Kiêu đau đầu, hoàn toàn không hiểu được chuyện trước mắt.
Lữ Đinh cười hỏi lại: "Kiêu, em cảm thấy có thể có con với nhau thì còn là chuyện gì nữa?"
"Có ý gì?" Trong đầu Lữ Kiêu bỗng nhiên nẩy ra một ý niệm nhưng anh lại cố gắng ép xuống.
Không, không thể nào!
Lữ Đinh cười giống như hoa bông gòn mùa xuân, ấm áp mà mềm mại: "Ý tứ là… Người phụ nữ mà em yêu đã từng lên giường với anh, hơn nữa cô ta cũng đã từng cùng anh hai em diễn một màn trò hay ướt át nữa đấy."
"Lữ Đinh!!!" Dương Liên thét lên, cô không ngờ người đàn ông này sẽ nói ra chuyện đó, chuyện này đối với Lữ Kiêu mà nói là một thanh đao đâm thẳng vào tim anh làm sao có thể chịu được chứ?! Cô vì che giấu chuyện này mà đã phải tránh né sáu năm mà sao anh ta lại có thể nhẹ nhàng nói ra như vậy??
Hành động của Dương Liên đã hoàn toàn cho Lữ Kiêu một đáp án, anh cả kinh lui lại một bước, ngơ ngác nhìn Lữ Đinh: "Nói cho em biết đây không phải là thật...!Không phải sự thật..." Sao Liên Liên lại có thể lên giường với các anh được? Làm sao có thể??
"Dương Liên, em nói cho anh biết em không hề lên giường với các anh ấy đi!! Đứa bé kia không phải con của bọn họ!!" Giọng nói âm trầm vốn có của anh gần như đề cao thêm mấy phần, Lữ Kiêu lập tức mất kiểm soát.
"Kiêu, em đừng ngây thơ như vậy, cũng bởi vì cô ta đã phát sinh quan hệ như thế với bọn anh cho nên mới rời khỏi em.
Một người phụ nữ quyến rũ cả anh trai ruột của bạn trai mình" Lữ Đinh cười lạnh: "Thì làm sao có tư cách ở bên em được."
Toàn thân Dương Liên run rẩy, cô không phản bác được mà cũng không có cơ hội để mà phản bác, cô phải nói gì, cô nên nói cái gì? Nói là anh trai của anh bỏ thuốc để cưỡng hiếp cô ư?! Nếu chuyện đã xảy ra rồi thì cô cũng không cần thiết phải giải thích nữa, cứ để Lữ Kiêu cho rằng như vậy đi, nhận định cô là tiện nhân, hận cô, chán ghét cô, phỉ nhổ cô như vậy thì cô mới có thể khiến cho mình có dũng khí sống sót.
"Dương Liên, em nói gì đi! Em mau nói đi được không! Em với anh chuyện này không phải như vậy!!" Lữ Kiêu ôm chặt lấy cô, ôm rất chặt giống như muốn đem cô khảm vào trong thân thể của mình vậy.
Hai tay Dương Liên rũ xuống hai bên người Lữ Kiêu, cả người giống như không có sức lực mềm oặt để mặc cho Lữ Kiêu ôm lấy, trái tim cô giống như bị cưa điện cắt đau thấu tim gan, cô cho rằng sau sáu năm sẽ không còn cảm thấy đau lòng giống như trước kia nữa nhưng thì ra chỉ cần là Lữ Kiêu thì cô sẽ chạy không được.
"Thật xin lỗi, Lữ Kiêu..." Giọng nói mang theo tiếng nức nở nhưng Dương Liên vẫn cố gắng không để cho nước mắt mình rơi xuống, cô là Dương Liên, Dương Liên đến từ khoa Luật tài năng của đại học X, cô quyết không cho phép mình sự mềm yếu của mình lộ ra ở trước mặt người khác!
Vẻn vẹn mấy chữ đã khiến cho thế giới của Lữ Kiêu liền long trời lở đất, máu trong người trong phút chốc kia đã mất đi nhiệt độ, anh giống như đang một mình đi ở trong mưa tuyết, mất hết tất cả cảm giác.
Từ từ buông Dương Liên ra, thân thể Lữ Kiêu cứng ngắc lại, từng bước từng bước lui lại phía sau, bầu không khí giằng co giữa hai người dường như có thể làm cho người ta ngạt thở.
Bỗng nhiên, Lữ Kiêu vung một cái tát qua, cái tát này đã dùng hết sức lực toàn thân anh, Dương Liên không kịp phản ứng bị đánh cho lảo đảo ngã xuống đất, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nổi lên năm dấu ngón tay rõ ràng, tóc của cô tán loạn che khuất nửa gương mặt nên không thấy rõ được biểu lộ của cô.
"Dương Liên, cô thật sự khiến cho tôi buồn nôn.".
Danh Sách Chương: