Nguyễn Trung Kiên mỉm cười hào phóng: “Nói xin lỗi gì chứ, bác không rõ Đào Yêu đã dùng cách gì để cháu giúp nhà bác trả tiền, nhưng yên tâm, bác sẽ nghĩ cách trả lại cho cháu, bác không muốn chuyện này trở thành gánh nặng của nó.” Nguyễn Trung Kiên biết rõ, nếu giữa vợ chồng có sự vướng mắc về tài chính, thì tình cảm rất khó bền lâu.
Nếu Nguyễn Đào Yêu đã lập gia đình rồi, thì ông muốn để cho tình cảm của con gái mình được giữ trong sạch hơn.
Đan Kình Hạo ngẩng đầu thật mạnh: “Tiền gì cơ? Cháu không đưa tiền cho cô ấy.”
“Đừng phủ nhận, hiện giờ Nguyễn Đào Yêu chỉ quen biết một người có tiền là cháu, không mượn cháu thì còn có thể tìm ai? Là bác không tốt, làm ăn thua lỗ, mới khiến cho con gái phải tìm đủ mọi cách giúp bác kiếm tiền, bác là một người ba quá vô trách nhiệm.”
Trần Như Uyển đi tới, an ủi vỗ vai Nguyễn Trung Kiên, bọn họ nhìn nhau mỉm cười.
Đan Kình Hạo tựa như bị sét đánh trúng, nói không ra lời.
Hóa ra lúc ở trong bữa tiệc, cô cần tiền là để thay ba mình trả nợ? Hôm đó mình đã nói gì với cô?
Còn hôm nay, anh còn nói những gì? Cô đơn thuần, không chút giả dối như vậy, nhưng anh lại ba lần bốn lượt làm tổn thương cô, hiện giờ, còn cưỡng bức cô lúc cô đang mang thai?
Trái tim của Đan Kình Hạo đau thắt lại.
Cô gái kia, mình đã dùng hành động và lời nói, hoàn toàn làm tổn thương cô.
“Bác trai, bác có thể nói cho cháu biết chuyện của Thẩm Tống không?” Nhận thấy Nguyễn Trung Kiên có ấn tượng khá tốt với mình, Đan Kình Hạo nhân cơ hội mà dò hỏi.
Nguyễn Trung Kiên ngừng một chút, nhìn thoáng qua chàng rể xa lạ của ông, vẫn nói: “Thẩm Tống là hàng xóm của bọn bác, là thanh mai trúc mã của Đào Yêu, Đào Yêu vẫn luôn rất thích thằng bé, mà các bác cũng đã coi nó như một nửa con trai của mình.
Sau đó, sau khi Đào Yêu lên đại học, bọn nó ở bên nhau.
Bác với Như Uyển còn tưởng chúng nó sẽ kết hôn, nhưng Thẩm Tống bỗng nhiên muốn đi ra ngoài để làm ăn, một thời gian dài không liên hệ với Đào Yêu, lần này trở về, thằng bé muốn cầu hôn với Đào Yêu, không ngờ...”
Nguyễn Trung Kiên nhìn sâu vào Đan Kình Hạo, tiếp tục nói: “Bác không biết các cháu tại sao lại gạt các bác chuyện kết hôn, nhưng nếu đã ở bên nhau thì tốt rồi.
Đào Yêu nó vẫn luôn mơ màng trong vấn đề tình cảm, nếu có chỗ nào không đúng thì mong cháu hãy tha thứ cho nó.”
“Bác trai, bác nói quá khách khí rồi, Đào Yêu vẫn luôn đối xử rất tốt với cháu.” Đan Kình Hạo nắm chặt tay, cố gắng làm giọng nói của mình trở nên thoải mái.
Dương Liên nói đúng, nếu anh muốn tiếp tục ở bên Nguyễn Đào Yêu, chuyện lần này tuyệt không thể để cho ba mẹ Nguyễn biết.
Nguyễn Trung Kiên cười nói: “Còn gọi bác trai sao, nên sửa miệng thôi.”
Lúc Dương Liên đi vào, Nguyễn Đào Yêu đang mở to mắt, vô thần nhìn lên trần nhà.
Tần Ly và Đan Nhật Tông mang vẻ mặt lo lắng nhìn cô.
“Đào Yêu, chuyện lần này mẹ sẽ dạy cho Kình Hạo một bài học, con đừng suy nghĩ gì cả, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt.” Giọng nói của Tần Ly rất dịu dàng, có tác dụng làm ổn định lòng người.
“Con không muốn gặp anh ấy.” Giọng nói của Nguyễn Đào Yêu rất suy yếu, có thể nghe rõ sự nghẹn ngào trong đó.
“Mẹ biết, mẹ biết,” Tần Ly nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Nguyễn Đào Yêu: “Mẹ sẽ không để cho nó đi vào.”
Đan Nhật Tông đứng ở bên cạnh, cau mày.
Cái thằng nhóc này, cho dù dạy dỗ như thế nào cũng càng ngày càng kỳ cục! Cơ thể của Nguyễn Đào Yêu sao chịu được nó giày vò như vậy, muốn giày vò tới lúc đứa bé trong bụng mất đi mới bằng lòng bỏ qua sao.
“Đào Yêu,” Dương Liên bước tới, khẽ gọi: “Chú với dì đang ở bên ngoài, chuyện giữa cậu với Đan Kình Hạo dự định giải quyết thế nào là chuyện của các cậu, nhưng trước tiên đừng để cho bọn họ biết chuyện này.”
Nguyễn Đào Yêu chậm rãi gật đầu.
Cho dù cô ngu ngốc hơn nữa cũng biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói.Chẳng lẽ có thể khóc lóc kể lể với ba mẹ mình bị chồng cưỡng bức sao?
Những lời như vậy, cô không nói được.
Sau khi ba mẹ Nguyễn thăm Nguyễn Đào Yêu xong, được Đan Nhật Tông và Tần Ly mời đi uống trà, còn lại hai người Đan Kình Hạo và Dương Liên ở bệnh viện, một người ở bên ngoài phòng bệnh, một cái ở bên trong phòng bệnh.
“Liên,” Nguyễn Đào Yêu nhìn chằm chằm trần nhà: “Cậu nói, trên thế giới có ác ma không?”
Dương Liên đang gọt vỏ táo cho Nguyễn Đào Yêu, bị cô hỏi một câu không đầu không đuôi khó hiểu: “Cái gì?”
“Trên thế giới liệu thật sự có ác ma hay không, ác ma giống như Đan Kình Hạo?” Nguyễn Đào Yêu ngây ngốc, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Liên, tớ không biết tại sao anh ấy lại đối xử với tớ như thế...!Thật sự rất đau, rất đau...” Cơ thể đau, trái tim cũng đau.
Dương Liên vội đặt táo xuống, ôm lấy Nguyễn Đào Yêu, an ủi: “Không sợ, Đào Yêu, chúng ta không sợ.
Trên thế giới không có ác ma, chỉ có loại người xấu xa như Đan Kình Hạo, xấu xa từ tận trong xương tủy.”
“Anh ấy là người xấu...!Không thèm nói đạo lý...” Nguyễn Đào Yêu khóc thút thít, chỉ cần nhớ lại cảnh tượng kia, cơ thể của cô sẽ theo bản năng mà đau đớn.
“Cậu nói cho tớ biết, tại sao anh ta bỗng nhiên tức giận như vậy?” Dương Liên cũng biết, mặc dù Đan Kình Hạo bá đạo, nhưng không đến mức tức giận mà không có lý do, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Nguyễn Đào Yêu buông Dương Liên ra, lau nước mắt, nói: “Anh Thẩm Tống cầu hôn tớ.”
Tiếng chuông cảnh báo reo vang trong đầu Dương Liên, hét lớn: “Cái gì??” Cô ấy nhìn Nguyễn Đào Yêu nước mắt lưng tròng: “Sau đó Đan Kình Hạo nhìn thấy?”
Nguyễn Đào Yêu gật đầu, hít hít mũi, nói: “Ừm.”
Dương Liên dựa vào sự nhạy bén của luật sư, lập tức đánh hơi ra được một mùi khác: “Ở đâu?”
“Nhà của tớ.”
Lại một cây búa đập lên ngực Dương Liên, cô ấy tiếp tục truy hỏi: “Sao cậu lại cùng Thẩm Tống tới nhà cậu?”
“Anh ấy nói muốn gặp ba mẹ, sau đó tớ cùng anh ấy về.”
Lúc này Dương Liên đã có chút khó thở: “Không phải cậu lừa Đan Kình Hạo, nói ba cậu bị bệnh, muốn về thăm, sau đó cùng Thẩm Tống trở về nhà chứ.” Dựa theo tính cách của Nguyễn Đào Yêu, ngoại trừ cái cớ này ra, cô không thể nghĩ ra được cái nào khác.
Nguyễn Đào Yêu chớp đôi mắt to, gật đầu.
Dương Liên coi như đã hiểu rõ chân tướng, dưới tình huống như vậy, Đan Kình Hạo làm ra loại hành vi này, thật ra cô ấy cũng không ngạc nhiên.
Ai có thể cho phép vợ của mình lừa mình đi gặp người yêu cũ chứ, còn bị cầu hôn nữa? Nếu là Dương Liên, có lẽ còn có thể tính toán tốt, trong lúc ấy Nguyễn Đào Yêu chắc chắn còn giúp Thẩm Tống nói chuyện.
“Không phải tớ đã nói với cậu, bảo cậu đừng đi gặp Thẩm Tống sao?” Dương Liên hận không thể bổ cái đầu của Nguyễn Đào Yêu ra xem thử xem bên trong có phải chỉ có nước không có óc hay không: “Cậu đi gặp thì gặp đi, cậu còn lừa anh ta? Cậu lừa thì lừa đi, còn để cho anh ta phát hiện?”
“Tớ cũng không biết tại sao anh ấy lại xuất hiện ở nhà của tớ, còn ngay lúc anh Thẩm Tống vừa quỳ xuống cầu hôn tớ.” Nguyễn Đào Yêu có vẻ ủy khuất không thôi, rõ ràng mình mới là người bị hại mà.
Dương Liên không muốn trào phúng cái công lực nói dối của Nguyễn Đào Yêu nữa, Đan Kình Hạo khôn khéo, lòng dạ đen tối, chỉ cần một ánh mắt của Nguyễn Đào Yêu đã biết cô muốn làm gì, nói dối trước mặt anh, không phải Nguyễn Đào Yêu tự tìm đường chết sao?
“Nếu cậu thật sự thích Thẩm Tống như vậy thì nghe lời của tớ, yên phận qua một năm, sau đó ký tên ly hôn, còn về phía Thẩm Tống, tớ sẽ xử lý.
Nếu anh ta thích cậu, chắc chắn sẽ chờ cậu một năm...!Nguyễn Đào Yêu, cậu nghĩ cho rõ, bây giờ cậu là người phụ nữ đã có chồng, câyh lén gặp mặt Thẩm Tống thì bảo Đan Kình Hạo biết để mặt vào đâu? Hành động của Đan Kình Hạo có chút quá đáng, nhưng chuyện cậu làm lần này cũng quá ngu ngốc.”
Người ta ngoại tình, tốt xấu còn biết trộm lẻn ra vào buổi tối, cô thì ngược lại, ban ngày ban mặt, còn làm trò trước mặt chủ nhân, nghênh ngang trèo tường, chủ nhân không tóm được cô mới là lạ.
Đâu có hồng hạnh nào trắng trợn đi ra còn đúng tình hợp lý đi ra như vậy?
“Liên, tớ đi gặp anh Thẩm Tống, tại sao anh ấy lại tức giận như vậy? Chúng tớ đã nói rõ, cho dù kết hôn cũng không xen vào chuyện của nhau mà,” Nguyễn Đào Yêu tức giận muốn phản bác: “Huống hồ, lần trước lúc ở Hongkong, anh ấy gặp mặt ôm nhau với Tô Vy ở trên ban công, tớ cũng đâu chất vấn anh ấy, dựa vào cái gì anh ấy có thể xen vào chuyện của tớ và anh Thẩm Tống?”
Dương Liên nheo mắt, đây có coi như là ghen không? Ấy, từ từ, ai? Tô Vy?? “Người mà cậu nói là ảnh hậu đoạt giải Cannes, Tô Vy?”
Nguyễn Đào Yêu chua chát nói: “Cậu nghĩ còn có mấy Tô Vy có thể khiến cho Đan Kình Hạo nhớ thương?”
“Cô ta có một chân với Đan Kình Hạo?” Dương Liên giống như một con mèo ngửi thấy mùi cá, lập tức tràn đầy năng lượng gấp trăm lần.
Đây là tin tức lớn đó, hình tượng mà Tô Vy xây dựng là cô gái trong sáng, chưởng môn nhân phái Ngọc Nữ, mặc dù bắt đầu có xu hướng gợi cảm trong mấy bộ phim truyền hình gần đây, nhưng nghe nói đời sống tình cảm của cô ta là con số không, hơn nữa, cũng không có tin đồn xấu cô ta với nam minh tinh khác.
Giới giải trí gọi cô ta là nữ minh tinh trong sạch nhất.
Nếu trước kia cô ta từng quen với Đan Kình Hạo, nói cách khác, tất cả những gì cô ta nói đều là dối trá.
Vụ bê bối trong giới giải trí.
“Hình như trước kia quen nhau, nhưng dựa theo quan sát của tớ, là Tô Vy đá Đan Kình Hạo,” Nguyễn Đào Yêu nhắc tới chuyện này, trong lòng lại cảm thấy khó chịu, giống như có một cây kim bị mắc kẹt trong đó: “Đan Kình Hạo cũng bởi vì cô ta nên mới không gượng dậy nổi, bắt đầu chơi đùa phụ nữ.”
Dương Liên thấy đôi mắt bỗng chốc ảm đạm của Nguyễn Đào Yêu, trong lòng hiểu rõ, xem ra cô gái nhỏ này có chút động tình rồi.
“Đào Yêu, cậu nghe tớ nói một câu, chuyện Thẩm Tống, trước tiên đặt sang một bên, tớ sẽ đi giải quyết.
Dù sao cậu với Đan Kình Hạo vẫn còn hợp đồng một năm, đợi sau một năm, cậu muốn làm gì thì anh ta cũng không thể xen vào được.”
Dương Liên cũng không ép cô, cô ấy biết rõ, tình cảm mà Nguyễn Đào Yêu giành cho Thẩm Tống cũng không thể biến mất chỉ vì mấy câu nói của cô ấy.
Nhưng cái đồ ngốc nghếch Nguyễn Đào Yêu này, có lẽ còn chưa nhận ra, bản thân có chút tâm tư với Đan Kình Hạo, nếu không, câu đầu tiên mà cô ấy nói ra chắc chắn không phải đau, mà là tôi muốn ly hôn.
Bởi vì trái tim đau, cơ thể đau, nên mới có nước mắt.
“Liên, chuyện này có phải tớ cũng sai hay không?” Nguyễn Đào Yêu nhớ lại lời của Dương Liên, cảm thấy cũng không vô lý, nếu Đan Kình Hạo lừa cô đi gặp Tô Vy, lại cầu hôn với cô ta thì cô chắc chắn cũng tức giận.
Dương Liên gật đầu, có chút vui mừng, may mà đầu chưa ngốc tới mức hết thuốc chữa: “Cậu có sai, nhưng anh ta càng sai nhiều hơn.
Mấy ngày tới đừng quan tâm tới anh ta, phớt lờ anh ta, làm cho anh ta chịu chút đau khổ.” Dương Liên ác độc nghĩ, một tên đàn ông lớn đầu còn chấp nhặt với trẻ con, Đan Kình Hạo, anh đúng là ấu trĩ..
Danh Sách Chương: