Vận động quá liều, tay không lưu loát.
Hai câu này chồng lên nhau, khiến cho người ta không muốn nghĩ nhiều cũng khó.
Ân Như Ly ba bước thành hai đi qua, cầm lấy ấm nước bằng thủy tinh, rót một ly nước chanh đưa cho Mạc Vân Sam, muốn có bao nhiêu ân cần liền có bấy nhiêu.
Mạc Vân Sam mỉm cười, "Tôi không cần tiếp đón, thư ký Tô đứng ở cửa cũng mệt rồi mà cậu còn không mời người ta vào ngồi, không khỏi quá thất lễ."
Ân Như Ly ôm lấy eo Mạc Vân Sam, cười nhạt: "Thư ký Tô, vợ của tôi muốn mời cô vào nhà ngồi, cô có muốn nhận phần ý tốt này không?"
Vợ?
Tô Tần lại ngơ ngẩn một lần nữa, so với vừa nãy còn muốn ngạc nhiên hơn.
Cô ấy thất thần vài giây, nhếch môi, cười nói: "Ân tổng nên sớm một chút báo tin vui kết hôn này với tôi, để tôi còn biết đường chuẩn bị quà tân hôn thật tốt nữa."
Cô ấy cho rằng lúc bản thân nói ra câu nói đó sẽ rất đau lòng, nhưng tựa hồ như cũng không có đau như vậy.
Thật giống như hết thảy rốt cuộc trần ai lạc định, cuối cùng cũng có người giúp cô ấy vẽ một dấu chấm câu.
Theo đuổi một người mà chú định sẽ không cho cô ấy bao nhiêu phân tình yêu, quá khó, cũng quá mệt mỏi.
"Vợ của tôi thân phận đặc biệt, chờ đến lúc thời cơ chín mùi mới có thể công bố, thư ký Tô phải bảo mật giúp chúng tôi đó a!"
Ân Như Ly lại rót thêm một ly nước nữa, đi qua đặt lên bàn trà, "Thư ký Tô đừng khách khí, vào ngồi đi."
"Vậy tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh, quấy rầy rồi." Tô Tần vẫn duy trì nụ cười có lễ vào nhà, ngồi xuống.
Mạc Vân Sam bưng ly nước đến.
Ân Như Ly tự nhiên mà nhận ly nước trong tay nàng, đặt lên bàn, hai người song song ngồi xuống.
Mặc dù không nói quan hệ giữa hai người các cô là gì, nhưng người khác vừa thấy cũng sẽ không hoài nghi, Mạc Vân Sam chính là nữ chủ nhân của căn nhà này.
Tô Tần cong môi: "Lần gặp mắt trước cũng đã là chuyện không lâu trước đây, hôm nay gặp lại thì đã thành Ân tổng và Ân thái thái rồi, thực là khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn."
"Mấy lần gặp trước đều quá hấp tấp, không thể chào hỏi nhau thật tốt, thư ký Tô cũng đừng nên cho rằng tôi là một người khó ở chung, kỳ thật tôi là người rất dễ ở chung đó." Mạc Vân Sam quay đầu nhìn về phía Ân Như Ly, "Có phải không?"
"Ừm, vợ của tôi rất dễ ở chung." Ân Như Ly giờ phút này không dám nói một câu phản lại ý của Mạc Vân Sam.
Cô nghĩ đến chuyện trước kia lấy Tô Tần làm lá chắn, đầu từng trận từng trận trướng lên, chỉ hy vọng nhanh chóng kết thúc cục diện ba người ở chung một phòng thế này.
Tô Tần nhướng mày, "Ân tổng có muốn lên lầu xem thử nội dung văn kiện không? Nguyễn tổng cố ý muốn tôi tự mình đưa văn kiện đến, nói vậy rất quan trọng. Tôi vừa lúc cũng có thể tâm sự với Mạc tiểu thư, đền bù mấy lần gặp mặt vội vàng trước."
Để vợ mình và người đã từng theo đuổi mình ở chung một phòng, loại chuyện ngu xuẩn thế này Ân Như Ly chắc chắn sẽ không làm.
Cô cười lắc đầu: "Nào có đạo lý bỏ lại khách mà đi làm việc của mình chứ, không vội."
"Tôi thích người chú tâm cho sự nghiệp," Mạc Vân Sam nói, "Có tôi ở đây, còn sợ chậm trễ khách nhân sao?"
Ân Như Ly đối diện với vợ mình vài giây, đứng dậy.
Bước chân cực chậm, tựa hồ như là muốn nghe lén một ít nội dung cuộc nói chuyện của hai người.
Mạc Vân Sam cười ngâm ngâm hỏi: "Màu son hôm nay của thư ký Tô thật là đẹp, là màu gì vậy?"
"Mạc tiểu thư chờ một lát, để tôi xem lại xem." Tô Tần móc từ trong túi ra một thỏi nhỏ màu bạc, "Là 376, nếu Mạc tiểu thư thích tôi có thể cho cô một cây."
"Vô công bất thụ lộc, sao có thể nhận đồ của thư ký Tô được." Mạc Vân Sam quay đầu nhìn về phía thang lầu, "Sao Mạc thái thái còn chưa lên trên, có phải tối hôm qua quá mệt không?"
"......"
Ân Như Ly khôi phục lại bước tốc như bình thường.
Tô Tần uống miếng nước, nói: "Mạc tiểu thư đây là cố ý chọc giận tôi?"
"Thư ký Tô đã nhìn ra?" Mạc Vân Sam che miệng hư nhẹ một tiếng, "Xin lỗi, con người tôi chính là có tính chiếm hữu tương đối mạnh, ở trước mặt tình địch lại càng khống chế không được bản thân mình."
"Mạc tiểu thư cũng biết tôi khổ cực theo đuổi Ân tổng nhiều năm, chị ấy đột nhiên nhiều thêm một cô vợ, trong lúc nhất thời tôi đúng thật là khó có thể tiếp thu." Tầm mắt của Tô Tần dừng lại trên tay Mạc Vân Sam, "Bất quá tôi thấy trên tay Mạc tiểu thư không có gì cả, là bởi vì do công việc không tiện, hay là làm rơi mất rồi?"
Mạc Vân Sam cười lắc đầu: "Kết hôn là cùng người cộng độ cả đời, cũng không phải là cùng nhẫn cộng độ cả đời, giữa chúng tôi, không cần dựa vào một chiếc nhẫn để ràng buộc lẫn nhau. Đồng dạng, tôi cũng không cần dựa vào thân phận Ân thái thái mà giúp cậu ấy nhổ hết hoa hoa cỏ cỏ bên ngoài, người ưu tú có người yêu thích là chuyện hết sức bình thường, nếu cậu ấy dễ dàng bị mê mắt như vậy, thư ký Tô cũng không đau khổ theo đuổi nhiều năm rồi mà còn không buông xuống được, không phải sao?"
Tô Tần đánh giá Mạc Vân Sam một lát, nói: "Mạc tiểu thư hiện tại so với lần đầu gặp mặt rất khác nhau."
"Sao lại nói như vậy?" Mạc Vân Sam nói, "Có phải thư ký Tô cảm thấy tôi càng ngày càng xinh đẹp không?"
Tô Tần bật cười: "Người ta luôn nói nữ nhân tự tin là nữ nhân xinh đẹp nhất, điểm này Mạc tiểu thư làm được rất tốt."
"Tôi đây coi như là thư ký Tô đang khen mình vậy," Mạc Vân Sam cười nói, "Tôi cũng cảm thấy thư ký Tô hiện tại so với lần đầu gặp rất khác nhau, hình như cũng không có đáng ghét lắm."
Ánh mắt của Tô Tần chuyển hướng về phía thang lầu, "Tôi trước nay chưa từng nghĩ tới chị ấy sẽ thật lòng yêu một người, cho dù là có một chút yêu, cũng là được tạo thành dưới tiền đề không tổn hao đến ích lợi của mình. Cho nên tôi từng nghĩ bản thân có lẽ có thể trở thành người kề vai chiến đầu với chị ấy, nhưng cũng không hy vọng xa vời từ chỗ chị ấy phân ra thêm được bao nhiêu chân tình."
Dừng một chút, "Mạc tiểu thư xuất hiện, khiến cho nhận thức của tôi về Ân tổng thay đổi rất nhiều."
Mạc Vân Sam nhẹ giọng nói: "Cậu ấy trục lợi nhưng cũng sẽ không bị ích lợi chi phối, cậu ấy chỉ là sống tỉnh táo hơn so với rất nhiều người mà thôi, vì vậy mới có thể để cho người khác cảm thấy đây là một người khó tiếp cận. Tôi may mắn hơn thư ký Tô bởi vì tôi đã sớm giao cả một trái tim chân thành cho cậu ấy, nói đúng ra, là tôi tương đối ngốc tương đối cứng đầu, mặc kệ cậu ấy có muốn hay không, cũng phải mạnh mẽ đưa cho cậu ấy."
Tô Tần nhìn Mạc Vân Sam, ánh mắt chân thành: "Bại bởi người khác tôi sẽ không cam lòng, nhưng bại bởi Mạc tiểu thư, tôi nhận. Không phải Mạc tiểu thư đủ may mắn, so với tôi gặp chị ấy sớm hơn mười mấy năm, mà là cho dù khi đó tôi có gặp được chị ấy cũng chắc chắn là làm không được chuyện không quan tâm tất cả chỉ vì yêu một người. Tôi đã bị chị ấy hấp dẫn, có lẽ vốn dĩ bởi vì chúng tôi là cùng một loại người, một loại người có thể đi chung một con đường không hề tranh chấp tiến thẳng về phía trước, cũng sẽ không hề giữ lại gì mà mang tim mình treo ở trên người một người khác cho nhau ràng buộc tiến về phía trước. Tôi phải sớm nên tỉnh táo mới phải."
Mạc Vân Sam an an tĩnh tĩnh nghe.
"Tôi nói những điều này chính là vì hy vọng Mạc tiểu thư có thể loại bỏ được băn khoăn, Ân tổng nhiều năm như vậy đều duy trì khoảng cách thích hợp với tôi, sau này, tôi cũng sẽ không vượt Lôi Trì một bước, loại chuyện như phá hoại gia đình người khác, tôi còn khinh thường làm." Tô Tần bưng ly nước trước mặt lên, "Lấy nước thay rượu, chúc hai người hạnh phúc."
"Cảm ơn." Mạc Vân Sam nhẹ nhàng chạm ly, "Vì biểu hiện tôi rộng lượng, tôi muốn giữ thư ký Tô lại cùng ăn cơm trưa, có nể mặt không?"
"Tình địch ngày xưa mở miệng mời, tôi chối tự ngược lại lại trông có vẻ làm ra vẻ." Tô Tần đặt ly xuống, "Bất quá Ân tổng chỉ sợ là sắp đau đầu."
Lúc này, Ân tổng đang ngồi ở trên ghế trong thư phòng hắc xì hai cái, thỉnh thoảng nhìn ra cửa, nôn nóng bất an.
......
Mạc Vân Sam gõ cửa thư phòng, chuyển động then cửa, mở cửa ra, người bên trong lập tức chới với, ngã lên người nàng.
"......"
Mạc Vân Sam liếc xéo, "Vừa rồi là Ân tổng đang nghe lén sao?"
Ân Như Ly thuận thế ôm lấy eo Mạc vân Sam, "Ân thái thái thật là biết nói đùa, tôi vừa lúc cũng muốn ra ngoài, xem ra chúng ta rất ăn ý."
"Nghe lén thì cứ nhận là nghe lén, thoải mái hào phóng thừa nhận không phải tốt hơn sao?" ngón trỏ của Mạc Vân Sam đặt lên giữa mày Ân Như Ly, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày, câu cười, "Tôi giữ thư ký Tô lại ăn cơm trưa, nói với cậu một tiếng, cậu cứ tiếp tục bận rộn đi, cơm chín rồi sẽ gọi cậu."
Ăn cơm trưa?
Tại sao phải ăn cơm trưa cùng nhau!
Ân Như ly ra vẻ trấn định, trán chạm trán với nàng, "Khó có được cuối tuần, Ân thái thái không muốn trải qua thế giới hai người với tôi sao?"
Khóe mắt Mạc Vân Sam cong cong: "Chỉ sợ là Mạc thái thái đã quen giữa chúng ta không quá thoải mái, tôi hiện tại thấy cậu là bốc hỏa. Hơn nữa lần trước không biết là ai ra vào có đôi có cặp với thư ký Tô. Tôi giữ thư ký Tô ở lại dùng cơm thì cậu hẳn là rất vui vẻ mới đúng."
"Cậu biết đó là tôi cố ý chọc giận cậu." Thanh âm của Ân Như Ly nhu mị, "Cậu cũng biết, trong mắt tôi cũng chỉ có một mình cậu, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là tôi sẽ lập tức vứt bỏ hết thảy chạy đến trước mặt cậu."
"Cậu đừng cho là tôi sẽ tin mấy lời hoa ngôn xảo ngữ đó của cậu!" Mạc Vân Sam cắn lên mũi Ân Như Ly một cái, xoay người liền đi.
Hai má hồng hồng, nhiệt ý xông thẳng lên đỉnh đầu.
Ân Như Ly đi theo phía sau, rất muốn biết hai người kia vừa rồi rốt cuộc là đã nói gì với nhau.
Cô cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với vợ mình, không cần chột dạ.
Đúng vậy.....Không chột dạ.
..........
"Thư ký Tô ăn nhiều một chút, tay nghề của dì Lý đặc biệt tốt, tôi cũng bị dì ấy dưỡng béo lên hai cân." Mạc Vân Sam cười khanh khách nhìn về phía Ân Như Ly, "Cậu cũng tương đối thân thuộc với thư ký Tô, đừng chỉ lo ăn một mình, mau gắp thức ăn cho người ta a!"
"Chúng tôi cũng không có thân thuộc như vậy, lui tới cũng chỉ là vì chuyện làm ăn." Ánh mắt Ân Như Ly chuyển về phía Tô Tần, ý bảo, "Thư ký Tô thấy tôi nói đúng không?"
"Tôi cảm thấy chúng tôi cũng rất thân thuộc," Tô Tần nói, "Cho dù là không bởi vì chuyện làm ăn mà lui tới thì mỗi tháng cũng sẽ gặp nhau không ít lần, gặp nhiều, thì sẽ luôn sinh ra một hai phân tình cảm."
Ân Như Ly gắp một miếng cua vị nấm đút cho Mạc Vân Sam, "Bảo bối tay của cậu không tiện, đừng nhúc nhích, để tôi đút cậu."
"....."
Mỗi một tấc da bên ngoài của Mạc Vân Sam đều nổi cả một tầng da gà.
Toàn thân Tô Tần cũng ớn lạnh một trận.
Ân Như Ly trấn định tự nhiên, hỏi: "Xin lỗi, vừa rồi thư ký Tô nói gì vậy? Tôi vội chiếu cố vợ mình, không nghe thấy."
Tô Tần cười nói: "Tay của Ân thái thái còn rất yếu, thường xuyên lăn lộn như vậy, có phải ăn không tiêu không a? Hơn ba mươi tuổi đúng là thời điểm tinh lực tràn đầy, có một số người như lang như hổ, ở nhà ăn không đủ no, liền dễ dàng ra ngoài trộm tanh."
Ân Như Ly ra vẻ không hiểu, kinh ngạc nói: "Thư ký Tô nói như vậy là cảm thấy thức ăn nhà chúng tôi không thể ăn sao? Nhưng thật ra tôi lại cảm thấy cơm nhà là ăn ngon nhất, đương nhiên, thức ăn chỉ là thứ yếu, quan trọng là người cùng ngồi ăn cơm. Có đôi khi tôi căng thẳng đến nổi ăn không vô, nhìn thấy vợ mình tú sắc khả san, vẫn là có thể ăn thêm một chén nữa."
Mạc Vân Sam: "Vậy cậu ăn thêm một chén nữa đi, tôi nhìn cậu ăn."
Ân Như Ly ngạc nhiên một lát, đứng dậy, đi đến phòng bếp đôm cơm.
Mạc Vân Sam cắn cắn đầu đũa, buồn giận trong lòng vẫn không có cách nào phát tiết.
Kịch bản xé tra nam tra nữ trên TV cũng không phải viết như vậy!
Tô Tần bất đắc dĩ lắc đầu, hai người kia ở cạnh nhau, quả nhiên là sẽ cùng nhau biến thành ấu trĩ.
Có lẽ, đây mới là bộ dáng của tình yêu chân chính, cho dù cô ấy có chấp nhất thế nào, cũng sẽ không có ngày được cùng Ân Như Ly như vậy.
Ân Như Ly còn chưa kịp ngồi xuống, chuông cửa đã "king kong king kong" vang lên.
Hai mắt cô sáng lên, bước nhanh đi mở cửa.
Ngoài cửa là khuôn mặt thuần tịnh của Nguyễn Khinh Ngữ.
"Sao Khinh Ngữ lại đến đây? Mau vào nhà!"
Ân Như Ly cho tiểu cô nương một cái ôm, nói nhỏ bên tai em ấy: "Dì giúp con báo thù, hôm nay đầu tiên là đòi lại hết thảy mặt mũi trước đó đã vứt ở chỗ Tô Tần."
Nguyễn Khinh Ngữ vào nhà, nhìn đến người ngồi ở chỗ kia đã hồi lâu không gặp, không cho nhiều thêm một ánh mắt, cao ngạo ngồi xuống, ngay cả một câu cũng không nói.
Trong đầu Mạc Vân Sam đột nhiên hiện lên một ý niệm, đôi mắt của tiểu cô nương này sạch sẽ thuần túy, còn không phải là nữ chính mà mình muốn tìm sao?
- ----------
Editor:
♡\( ̄▽ ̄)/♡