Mạc Vân Sam đánh giá trên dưới cô gái nhỏ trước mặt - Bối Thu Thu, tiểu cô nương mà bản thân đã rất xem trọng lúc quay hình chương trình tuyển chọn vũ đạo sinh < Nhảy lên nào bảo bối >.
Chương trình kia đã đi đến hồi kết, Bối Thu Thu chính là quán quân mùa này, âu chương trình thu hoạch được một đợt nhân khí lớn, lúc nhìn thấy em ấy đến nơi đây, thực sự là khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
"Chào nhà sản xuất, chào đạo diễn, em là Bối Thu Thu, là một diễn viên mới, còn mong các vị lão sư chỉ giáo nhiều hơn." Bối Thu Thu khom mình chào hỏi, hai tay nắm chặt nhau.
Có thể nhìn ra được tiểu cô nương có chút khẩn trương.
Mạc Vân Sam lên tiếng trước: "Tôi còn nhớ em, nhảy rất khá."
Bối Thu Thu lại hướng về phía Mạc Vân Sam khom lưng một góc 90 độ, "Cảm ơn Mạc lão sư!"
Mạc Vân Sam: "Tôi rất tò mò, tại sao em lại muốn đóng phim, còn vô thanh vô tức đến thử vai."
Buổi thử vai hôm nay chủ yếu là dành cho những diễn viên nhỏ không có tên tuổi, từ trong tư liệu mà bọn họ gửi đến, nhân viên công tác sẽ tiến hành bước đầu sàng lọc, an bài phỏng vấn. Người báo danh không ít, chờ ở cửa xếp hàng có đến hai mươi người.
Tuy rằng Bối Thu Thu chỉ là người mới xuất đạo không bao lâu, nhưng bằng vào nhân khí đã tích góp được trước đó thì cũng coi như là người lão làng, nếu như để người đại diện nói trước một tiếng, có thể lược đi không ít phiền toái.
"Kỳ thật chuyện em đến đây thử vai người đại diện không biết." Bối Thu Thu nói, "Cô ấy không ủng hộ việc em đóng phim, nhưng em nhất định phải thử, bằng không sẽ hối hận."
"Người đại diện không biết a...." Mạc Vân Sam cong môi, "Mấy lời này của em hẳn là nên giữ đến lúc phỏng vấn rồi lại nói, bằng không vì tránh cho phiền toái, cho dù kỹ thuật diễn của em có đạt tiêu chuẩn, đoàn phim cũng không có khả năng nhận em."
"Em cảm thấy Mạc lão sư không phải là người như vậy," Bối Thu Thu ánh mắt chân thành, "Nếu Mạc lão sư thật sự bởi vì chuyện này mà đào thải em, vậy....em đối với Mạc lão sư quá thất vọng rồi."
Trợ lý Tề Dĩnh Nhi đứng ở phía sau Mạc Vân Sam nghe thấy câu này, xoa xoa giữa mày.
Mạc Vân Sam cười khẽ: "Sao tôi lại cảm thấy như em đang uy hiếp tôi, nếu như đạo diễn không hài lòng em, có khi nào em cũng đổ hết lên đầu tôi không?"
"Ý của em không phải vậy!" Bối Thu Thu khẩn trương nói, "Em vẫn luôn rất tôn kính Mạc lão sư, em tin rằng Mạc lão sư là một người chính trực!"
Mạc Vân Sam: "......."
Chính trực? Này xem như là đang khen mình đi.
Đạo diễn Cao Hàn bên cạnh mở miệng: "Nếu như theo lưu trình đến báo danh, vậy cứ như trình tự mà làm đi, diễn thử trước, những chuyện khác sau này hãy nói."
Mạc Vân Sam bĩu môi, "Sao đạo diễn Cao có thể phá sân khấu của tôi như thế? Để trông hệt như đang khó dễ tiểu cô nương nhà người ta."
Đầu ngón tay Cao Hàn di động gõ hai cái, "Tối nay tôi còn có việc, phải chú ý thời gian."
Mạc Vân Sam: "Cô cũng thật là thực tế."
Cao Hàn: "Mạc lão sư không thể lúc nào cũng sống trong mộng được."
Tề Dĩnh Nhi khom lưng, lặng lẽ nói bên tai Mạc Vân Sam: "Mạc lão sư, chị là người đã có gia đình."
"....."
Tôi làm gì?!
Mạc Vân Sam đánh một cái lên trán Tề Dĩnh Nhi, ngồi thẳng người lại, biểu tình nghiêm túc: "Bắt đầu đi."
Chuyện kết hôn Mạc Vân Sam cũng không gạt trợ lý, dù sao thì ngoài vợ ra thì đây cũng là đối tác trong công việc gắn bó lâu dài nhất, giấu cũng không thể giấu được gì, còn tăng thêm ngờ vực.
Nàng tin tưởng Tề Dĩnh Nhi miệng phong sẽ không loạn thổi.
Trong kịch bản trước mắt, vai phản diện nữ mà Mạc Vân Sam đóng không có nhiều cảnh lắm, nhưng mỗi lần xuất hiện đều sẽ khiến cho lông tơ người ta dựng ngược, mỗi một lỗ chân lông đều phát lạnh.
Cô ấy nhận được sự giáo dục tốt có tài phú có địa vị, nhưng nhân cách phản xã hội khiến cô không có cách nào hiểu được vui buồn của người bình thường. Lúc trước dang tay về phía cô gái nhỏ đang cận kề cái chết kia ----- cũng chính là nữ chính của câu chuyện ---- chỉ là bởi vì cảm thấy chơi vui.
Mà nữ chính lại hoàn toàn bất đồng.
Trong lòng nàng có nùng liện hận thù và mê luyến, hận cha mẹ vô tình vứt bỏ, mê luyến nữ nhân đã vươn tay cứu rỗi nàng.
Mạc Vân Sam đứng dậy, chầm chậm đi tới trước mặt Bối Thu Thu, trên mặt là ý cười như không, "Không hổ là người mà ta nhặt về, chỉ mới mấy năm đã giải được câu đố của ta, thật là khiến cho người ta kiêu ngạo."
Không có người hô bắt đầu, nhưng rất hiển nhiên, đã bắt đầu rồi.
"Tại sao lại gạt ta?" Trong mắt Bối Thu Thu có bi có giận, ngữ khí vừa ẩn nhẫn vừa khắc chế.
"Người lừa gạt ngươi không phải ta, là ký lục trong phòng thí nghiệm." Mạc Vân Sam nhún nhún vai, rất là bất đắc dĩ, "Kia có lẽ là do anh chị em nào đó của ta lưu lại." Nàng điểm điểm huyệt thái dương của mình, "Bọn họ đôi khi thích làm chút chuyện nghịch ngợm."
Bối cảnh trước đó của phân đoạn này là: Mức độ ô nhiễn của trái đất đã đạt tới trình độ không thể xoay chuyển được nữa, thảm thực vật tiêu biến, tài nguyên khô kiệt, mọi người muốn dựa vào mặt nạ đặt chế để duy trì sinh mệnh, mà mặt nạ yêu cầu phải có một nguồn năng lượng liên tục để duy trì, mấy vạn người thường phải dựa vào sức lao động để đổi lấy năng lượng chống đỡ mặt nạ, nếu không sẽ bởi vì không được hít thở nguồn không khí sạch, hô hấp suy kiệt mà chết. Cha mẹ nữ chính vô lực không có cách nào gánh vác thêm phần năng lượng tiêu hao của con trẻ, đem nàng vứt ở trên phố tự sinh tự diệt. Nữ chính sáu tuổi chỉ còn lại có một giờ sinh mệnh, ở giây phút cuối cùng, một nữ nhân vươn tay về phía nàng.
Lâu dài tới nay, nữ nhân luôn dạy dỗ nữ chính phải làm một người quang minh chính đại, tương lai phải thay đổi thế giới này.
Cho đến một ngày nào đó, nữ chính phát hiện hết thảy đều là giả, nàng nhận ra rằng nguồn năng lượng mới dễ dàng có được mà nữ nhân muốn hợp thành kia, không phải dùng để cứu càng nhiều sinh mạng, mà là hoàn toàn hủy diệt thế giới này.
"Cho dù ngươi muốn hủy diệt thế giới này ta cũng sẽ đứng về phía ngươi, nhưng tại sao lại muốn giả chết gạt ta!" Âm lượng của Bối Thu Thu không cao, nhưng lực xuyên thấu lại không ngừng tăng gấp bội.
"Ngươi là một đứa trẻ tốt, không nên làm chuyện hủy diệt thế giới thế kia, từ nhỏ ta đã không giáo dục ngươi như vậy." Mạc Vân Sam đi ra phía sau Bối Thu Thu, lấy ra một cây dao, đặt lên trên tay nàng, "Ta đã dạy cho người, với người xấu phải đối đãi với thế nào, sao ngươi lại không nhớ? Phải cầm dao hung hăng đâm về hướng yết hầu của đối phương."
"Giống như vậy sao?" Bối Thu Thu bắt đầu lấy dao, nhanh chóng xoay người đẩy Mạc Vân Sam đến ven tường.
Mũi dao dừng lại ở giữa xương quai xanh của Mạc Vân Sam, tùy thời có khả năng đâm thủng.
"CUT!"
Đạo diễn Cao hô dừng.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một người mới có sức bật mạnh đến thế, không có bất luận cái gì bảo hộ bên ngoài, cô ấy sợ hai người sẽ hãm sâu bên trong cảm xúc không thoát ra được, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bối Thu Thu nghe được tiếng đạo cụ hô dừng liền cúi người khom lưng thật sâu về phía Mạc Vân Sam, "Mạc lão sư thật xin lỗi, là do em muốn biểu hiện tốt một chút, không phải là cố ý mạo phạm chị."
Mạc Vân Sam xua xua tay, "Không có việc gì, em làm rất tốt."
Vừa rồi từ tận đáy lòng nàng cảm nhận được sợ hãi, ánh mắt như vậy, hoàn toàn không giống với một nữ sinh mười tám tuổi sẽ có, rồi lại khiến cho nàng phi thường muốn.
Không cần do dự tự hỏi, Mạc Vân Sam khẳng định Bối Thu Thu chính là nữ chính mà nàng muốn tìm.
Tề Dĩnh Nhi đưa đến một cái bình giữ ấm, "Chị Vân Sam uống nước đi."
Hai mắt của Bối Thu Thu dừng lại trên mặt tiểu trợ lý một lát, xoay người đi về hướng đạo diễn, "Đạo diễn Cao, biểu hiện vừa rồi của tôi có được không?"
Trong mắt tràn ngập chờ mong, cùng với người mới vừa rồi như hai người khác nhau.
"Em diễn không tồi, có phải trước đó đã từng tham gia lớp đào tạo diễn viên không?" Cao Hàn hỏi.
Bối Thu Thu lắc đầu, "Chỉ là cân nhắc xem một số bộ phim, đoạn diễn này em cũng đã từng xem rất nhiều lần, cảm xúc của nhân vật ra sao, em nghĩ là em có thể hiểu được một ít." Khóe môi nàng nhẹ giương lên một hình cung nhỏ, "Tư vị bị người khác lừa gạt và vứt bỏ, thật không dễ chịu."
Mạc Vân Sam nhận ly nước, nói với trợ lý: "Chim cánh cụt nhỏ, lấy cho Thu Thu một ly nước uống đi em."
Nàng rất thích gọi tiểu trợ lý của mình như vậy, vừa Q vừa manh.
Tề Dĩnh Nhi cầm lấy một chai nước khoáng đi đến trước mặt Bối Thu Thu, "Bối tiểu thư, nước của cô."
Bối Thu Thu tiếp nhận, cầm trong tay, "Có phải như vậy là xong rồi không ạ? Bởi vì một lát nữa em còn có thông cáo, cho nên....."
"Không có việc gì không có việc gì, em đi đi." Mạc Vân Sam xua xua tay, "Chúng ta cũng thu quán đi."
Đạo diễn và trợ lý: "???"
Cứ vậy mà thu quán?
Mạc Vân Sam cười tum tỉm nói: "Tôi sẽ tìm thời gian liên hệ với người đại diện của em, cố lên!"
Bối Thu Thu thụ sủng nhược kinh, lại cúi người chào thêm lần nữa.
Người đi rồi, Cao Hàn mới lên tiếng: "Sản xuất Mạc có phải quá qua loa không?"
Mạc Vân Sam: "Không qua loa, diễn cùng với em ấy cảm thấy không tồi, một tiểu cô nương chưa từng nhận được đào tạo chuyên sâu lại có thể diễn được như vậy, có thể nói là kinh hỉ lớn nhất trong sự nghiệp làm diễn viên mười năm nay của tôi, cải trắng tốt thế không nhanh chóng bứng lên sẽ bị người khác đoạt chạy."
Cao Hàn: "....." Tiểu cô nương chắc cũng không muốn bị trở thành cải trắng đi!
Tề Dĩnh Nhi hỏi: "Chị Vân Sam về nhà hay là đến phim trường xem thử?"
"Về nhà đi." Tâm tình của Mạc Vân Sam rất tốt, nụ cười trên mặt cũng tươi hơn vài phần.
Hôm nay kết thúc công việc sớm, tiểu hồ ly nhất định rất cao hứng.
..........
Mạc Vân Sam mặc váy ngủ hai dây màu đen, hai bên eo khoét rỗng, dục cự hoàn nghênh.
Tất cả đèn phòng khách đều tắt, chỉ chừa lại đèn trần cạnh sô pha, ánh đèn vàng ái muội đánh lên người, trông hệt như một tượng điêu khắc trưng bày trong viện bảo tàng.
Cửa lớn vang lên tiếng "tích tích" mở khóa.
Mạc Vân Sam dựa nghiêng trên sô pha, răng cắn môi dưới, ánh mắt mê ly.
Rất nhanh, cửa mở.
Nhưng tiến vào không chỉ có một mình hồ ly tinh.
Ada nghiên người đỡ Ân Như Ly tiến vào, thở hồng hộc nói: "Ân tổng cẩn thận dưới chân."
Cô ấy vừa ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy bóng người trên số pha, sợ tới mức giật mình một cái.
"Phu nhân tôi đối với Ân tổng không có chút suy nghĩ quá phận nào, Ân tổng đau dạ dày không có cách nào đi đường tôi mới đỡ cô ấy, tôi thề với trời!" Mỗi câu mỗi chữ của Ada đều hữu lực vô cùng, sợ thanh âm nhỏ quá phu nhân tổng tài sẽ nghĩ nàng đang chột dạ.
Mạc Vân Sam thoát ra khỏi trạng thái hóa thạch, tùy tay với lấy tấm thảm bên cạnh khoác lên người, đi qua.
"Có nghiêm trọng hay không?" Nàng tiếp nhận người từ tay Ada.
"Tôi không sao, là Ada đại kinh tiểu quái." Ân Như Ly an ủi nói.
"Tôi tuyệt đối không đại kinh tiểu quái, càng không có nhân cơ hội ăn đậu hủ của tổng tài!" Ada nói, "Xác thật là Ân tổng không có cách nào đi đường cho nên tôi mới đỡ cô ấy!"
Tổng tài: "....."
Ada từ trong túi móc ra một lọ thuốc, "Đây là thuốc của Ân tổng, trước khi ngủ uống hai viên, tôi đặt ở trên bàn, không quấy rầy hai vị nữa."
Động tác của cô ấy nhanh chóng, đặt đồ xuống liền đi.
Mạc Vân Sam nói thầm trong lòng: "Tôi đáng sợ như vậy sao?"
Ân Như Ly tựa hồ như hiểu rõ tâm tư vợ mình, cũng trêu ghẹo nói: "Cậu xem cậu dọa Ada rồi kìa, hệt như là chuột gặp mèo vậy."
Mạc Vân Sam hừ nhẹ một tiếng, "Khẳng định là cô ấy đọc quá nhiều tiểu thuyết tổng tài! Tôi cũng không có băm rớt cái tay cô ấy chạm vào cậu."
Ân Như Ly đỡ trán bật cười.
Mạc Vân Sam: "Tôi nhiều nhất là chém rớt cánh tay nào mà cậu bị cô ấy chạm vào thôi."
Tươi cười trên mặt Ân Như Ly dần biến mất.
"Có phải cậu uống rượu không?" Mạc Vân Sam nhíu mày, "Đau dạ dày còn uống rượu! Hay là bởi vì uống rượu mới đau dạ dày?"
Ân Như Ly ôn thanh nói: "Bị chút viêm dạ dày, gần đây cũng không có tái phát, không nghĩ tới hôm nay mới uống hai ly đã đau."
"Cậu có bệnh sao không sớm nói tôi biết?" Mạc Vân Sam đau lòng cực kỳ, lại không có biện pháp gì.
"Lời này hình như là đang mắng tôi." Ân Như Ly cười nhéo mặt vợ mình, "Chút bệnh vặt thôi, không quan trọng."
"Vậy cậu tự sinh tự diệt đi đừng phiền tôi!" Mạc Vân Sam làm bộ muốn buông Ân Như Ly ra, giây tiếp theo, bị gắt gao ôm chặt.
"Cậu mặc như vậy, không phải là muốn cho tôi một món quà sao?" Khẩu môi của Ân Như Ly dán sau sườn cổ Mạc Vân Sam, trượt dần về phía vành tai, "Vợ dụng tâm chuẩn bị quà tặng, tôi còn phải ra sức."
"Ra sức cái rắm!"
Mạc Vân Sam một phen ôm eo Ân Như Ly đem người giá lâm về phóng ngủ, ném lên giường.
"Tôi đi rót nước cho cậu, uống thuốc xong rồi ngủ!"
Ân Như Ly nhỏ giọng nói thầm: "Khó trách Ada sợ hãi, vẫn là rất hung dữ."
Mạc Vân Sam khom lưng tới gần, tay chống trên giường, "Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói cảm giác có người quan tâm thật tốt." Ngón trỏ Ân Như Ly câu lấy đai áo ngủ của Mạc Vân Sam, "Tôi không cần uống thuốc, ăn cậu là tốt rồi."
"Muốn ăn tôi a," Mạc Vân Sam cúi người, chóp mũi chạm chóp mũi hồ ly tinh.
Ân Như Ly đang muốn kéo người xuống, đã bị hung hăng rống một câu: "Tưởng bở!"
Mạc Vân Sam chọc chọc trán hồ ly tinh, "Từ ngày mai tôi bắt đầu giám sát một ngày ba bữa của cậu, trường hợp có thể không uống rượu thì không cần uống rượu, cậu đau dạ dày tôi một chút cũng không đau lòng, chờ ngày nào đó cậu đau đến bò không đứng dậy được thì liền trực tiếp quăng cậu ra ngoài, tôi lại tìm một tiểu cô nương trẻ tuổi khỏe mạnh, cùng nhau hưởng dụng tài sản của cậu."
Ân Như Ly nhướng mày, "Cậu có đau lòng hay không, tôi phải đích thân xác định mới biết được."
"Cậu sờ chỗ nào đó! Xú hồ ly....Ưm......"
Người đau dạ dày có lẽ không ăn vô những thứ khác, nhưng mà món ăn hàng trân quý, thì dù có đau dạ dày đến nằm đất lăn lộn cũng như ăn được thuốc.
- ----------
Editor:
Lon tham nô si ಥ‿ಥ