“Keng keng keng —— “
Tiếng chuông như gần trong gang tấc, Vưu Minh dùng thời gian nhanh nhất nhẩm đọc Thanh Tâm chú.
Nhưng thanh âm kia vẫn như vang lên tứ bốn phương tám hướng, không để lọt khe hở nào.
Vưu Minh vừa niệm Thanh Tâm chú vừa bấm thủ quyết, duy trì tỉnh táo.
Đây là do cậu luôn cảnh giác sớm chuẩn bị từ trước mới kịp phản ứng, nếu không….
Vưu Minh đã không thể nhẩm đọc, mà đọc thành tiếng, ngôn ngữ của người cũng có sức mạnh.
Cậu đeo dao mổ heo ra sau, đè ý thức của bản thân xuống, để thân xác đi theo tiếng chuông.
Lúc này Vưu Minh đã không còn chú ý xem Trâu Phàm có đi cùng mình hay không.
Đây là cơ hội tốt nhất, cũng có thể là cơ hội duy nhất.
Chờ ý thức khôi phục lại, đứng trước mặt Vưu Minh chính là nam nhân đội nón rộng vành xuất hiện trong đám sương mù lần trước.
Vưu Minh đứng đơ ra, hai mắt vô thần, cậu không thể chuyển động con ngươi đánh giá xung quanh.
Trên mặt đất có đốt nến, ánh sáng rất yếu ớt, thậm chí Vưu Minh không thể nhìn ra nơi này là cõi âm hay là dương gian.
Bên cạnh nam nhân còn có mấy người đang đứng, Vưu Minh nhận ra một trong số đó chính là Khấu Xuyên.
Khấu Xuyên không ngụy trang, không đội nón giống nam nhân kia, nó đứng đó, âm u nói: “Lâm đại sư, đây là kẻ có huyết châu.”
Thanh âm của Lâm đại sư rất nhẹ, nghe không ra là người trẻ tuổi hay là người trung niên, nhưng trung khí đầy đủ.
“Tên là Vưu Minh à?”
Khấu Xuyên: “Đúng.”
Lâm đại sư cười nói: “Ta đã nghe qua cái tên này, Chu gia và Trịnh Thiếu Cường là vì cậu ta mới rời khỏi Quảng Châu.”
Khấu Xuyên mang theo nghi hoặc hỏi: “Phải không? Cậu ta có điểm nào để nhóm thiên sư để mắt đến?”
Lâm đại sư: “Chu gia giấu rất kỹ, ta chỉ biết có như vậy.”
Khấu Xuyên: “Chu gia tính là thứ gì? Cũng đáng giá Lâm đại sư nhìn ở trong mắt?”
“Ha ha ha ha ha.” Lâm đại sư cười rộ lên, cười đủ mới nói: “Không thể nói như thế, Chu gia dầu gì cũng là thiên sư thế gia, từ Thanh triều truyền đến bây giờ vẫn chưa từng đứt đoạn, nhà bọn họ còn có Chu Viễn, mỗi khi Chu gia sắp không xong, lại có thể xuất hiện một người có khả năng.”
Vưu Minh đứng trước mặt bọn chúng, không thể động, không thể nói chuyện, ngay cả chớp mắt cũng không thể.
Hai mắt của cậu cay xè, chỉ có thể niệm chú giảm bớt, nếu là người thường, mở mắt lâu như vậy đã sớm phế đi.
Lâm đại sư đi tới trước mặt Vưu Minh, hắn thấp hơn Vưu Minh một cái đầu, là nam nhân mà nói chiều cao này thật sự quá thấp.
Nhưng dù thấp, khí thế của hắn vẫn bày ra đó.
(EbookTruyen.Net)
Vưu Minh không thể cúi đầu, nhìn thẳng phía trước, Lâm đại sư ngửa đầu nhìn Vưu Minh, thở dài nói: “Nếu ngươi tự nguyện giao huyết châu ra, thì đâu phải chịu tai bay vạ gió này chứ?”
“Nếu không phải ba bên quỷ vương tụ hội, ta cũng không cần vội vàng tìm huyết châu như vậy.” Lâm đại sư đưa tay vỗ lên mặt Vưu Minh.
Vưu Minh rất muốn quăng cho hắn cái liếc mắt xem thường, nhưng đáng tiếc là tình huống không cho phép.
Lâm đại sư: “Vưu Minh.”
“Huyết châu ở đâu?”
Vưu Minh đứng ngây ra tại chỗ, miệng khép mở, cậu nghe thấy chính mình nói: “Không có trên người ta.”
Lâm đại sư: “Ở chỗ nào?”
Vưu Minh: “Ở nhà.”
Khấu Xuyên ngạc nhiên: “Đồ vật quan trọng như vậy mà cậu ta không mang theo trên người?”
Lâm đại sư lắc đầu: “Hồn phách bị chuông chiêu hồn dẫn tới sẽ không nói dối, xem ra huyết châu đang ở dương gian thật.”
Nhóm người phía sau vội vàng nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, sư phụ? Chúng ta cũng không thể trả cậu ta về, nếu để cậu ta khôi phục, nhận thấy có gì không đúng thì sao? Vậy lần sau có thể chiêu tới nữa không?”
Lâm đại sư nhìn đám đồ đệ, thở dài: “Sao cậu ta có thể phát hiện chứ?”
“Lẽ nào chúng ta còn có thể để lại sơ hở gì trên hồn phách của cậu ta?”
Lâm đại sư nói: “Trước cứ để cậu ta trở về, đoán chừng cậu ta cũng không biết cách dùng huyết châu đâu.”
“Không phải ai cũng có thể dùng huyết châu.”
Khấu Xuyên: “Không được, không thể thả cậu ta trở về!”
Lâm đại sư quay đầu nhìn Khấu Xuyên: “Tại sao không được?”
Vưu Minh cũng căng thẳng trong nháy mắt, rốt cục cậu phản ứng kịp, hiện tại cậu đang là hồn phách, không ở trong thân thể mình, hồn phách ly thể càng lâu, sau khi trở về di chứng để lại càng lớn, ví dụ như thân thể không nghe theo khống chế, vân vân.
Đối phương rất cẩn thận, bọn chúng chỉ chiêu hồn phách cậu, hồn phách không giống quỷ, hồn phách mới ly thể cho dù là người hay quỷ cũng không nhìn thấy được.
Vì lúc ấy hồn phách chưa thành hình hoàn toàn.
Một khi hoàn toàn thành hình, thì không thể trở lại thân thể được nữa.
Lần này bọn chúng chỉ là muốn hỏi xem huyết châu ở đâu, nếu có lần sau, chắc hẳn chúng sẽ không dùng cách cẩn thận như thế này nữa.
“Cậu ta đã nhìn thấy ta!” Khấu Xuyên nhe răng: “Nếu cậu ta có ấn tượng với ta, hoặc sau đó nhớ ra, nói cho Giang Dư An biết thì ta phải làm sao?”
Lâm đại sư cười nói: “Ngươi đã dám phản bội Giang Dư An, còn sợ hắn tìm ngươi tính sổ?”
Khấu Xuyên buồn bực nói: “Ngươi không hiểu! Hắn… Hắn quả thực không giống người chết hóa thành quỷ.”
Lâm đại sư: “Vậy ta quả thật không hiểu được ngươi, ngươi sợ hắn như vậy, lại dám phản bội hắn.”
Khấu Xuyên mím môi: “Ta xác thực sợ hắn, nhưng rất nhanh nữa ta sẽ không còn sợ hắn.”
Vưu Minh lắng nghe, cậu muốn biết vì sao Khấu Xuyên lại phản bội Giang Dư An.
Khấu Xuyên cười lạnh nói: “Khi còn sống ta chịu nhiều đau khổ như vậy, chỉ vì muốn sau khi chết đi có thể phù hộ gia tộc, kết quả bây giờ, khác nào chịu khổ không công? Không có Giang Dư An thì ta mới là quỷ vương!”
Lâm đại sư nở nụ cười: “Đều là mệnh, khi sống xem mệnh, chết rồi cũng như thế, phải xem mệnh.”
Hai mắt Khấu Xuyên đỏ ngầu: “Giang Dư An mới chết mười năm! Mới mười năm mà thôi! Nếu là tên quỷ già Trâu Phàm kia thì cơn giận này ta còn có thể nuốt trôi, thế mà cố tình không phải! Cơn giận này làm sao ta nuốt xuống được chứ? Ta còn phải đầu nhập dưới trướng hắn mới có thể vượt qua lịch kiếp mười năm, nếu đổi lại là ngươi, ngươi có thể giả vờ như không có gì xảy ra sao?”
Lâm đại sư nhún nhún vai: “Ta cũng không phải ngươi.”
Khấu Xuyên: “Đừng quên, bây giờ chúng ta chính là châu chấu đậu trên một sợi dây, ta giúp ngươi lấy được huyết châu, ngươi giúp ta trở thành quỷ vương.”
Lâm đại sư cười nói: “Hợp tác vui vẻ mà, ngươi không nên gấp gáp, không phải chúng ta đang từ từ tiến lên sao?”
Khấu Xuyên chỉ vào Vưu Minh: “Tóm lại là không thể thả cậu ta về!”
Lâm đại sư: “Giữ cậu ta lại đây thì có ích gì? Chẳng lẽ cậu ta có thể biến ra huyết châu à?”
Khấu Xuyên: “Chúng ta có thể đến dương gian, để cậu ta đưa chúng ta đi tìm huyết châu, như vậy không phải hay hơn à?”
Lâm đại sư liếc mắt nhìn Khấu Xuyên: “Hồn phách ly thể càng lâu, chúng ta càng nguy hiểm, chẳng lẽ ngươi cho rằng quỷ vương sẽ không phát hiện? Bây giờ đã biết huyết châu để trong nhà cậu ta, chúng ta không thể tự tìm đến à?”
Lâm đại sư thở dài: “Ngươi làm quỷ đã lâu, đã quên làm người như thế nào rồi.”
Nhóm đồ đệ cũng nói: “Sư phụ nói rất đúng, nếu để ở nhà cậu ta, chúng ta không thể tìm không ra, cần gì phải mạo hiểm đối mặt với nguy hiểm?”
Khấu Xuyên do dự, không biết tại sao, lúc này hắn cảm thấy được nguy hiểm.
Trực giác nói cho hắn biết, hắn không nên thả Vưu Minh rời đi, nhưng lại thấy Lâm đại sư nói có lý.
Ngay lúc hắn đang rơi vào mê mang, Lâm đại sư đã rung chuông chiêu hồn.
Hồn phách Vưu Minh dần mờ nhạt, chậm rãi biến mất trong tầm mắt Khấu Xuyên.
Khấu Xuyên nhắm hai mắt, rõ ràng hắn không có tim, cũng chẳng phải người, vậy mà cứ cảm thấy hoảng hốt không yên.
Đến lúc Vưu Minh mở mắt ra lần nữa, thì đã trở lại trạch viện, cảnh tượng vẫn giống như trước khi cậu nghe thấy tiếng chuông, chỉ là lúc ấy cậu vốn ngồi, bây giờ lại đang gục đầu xuống bàn.
Trâu Phàm vẫn ngồi ở chỗ cũ, không có bất kỳ thay đổi gì, căn bản không biết hồn phách Vưu Minh mới ly thể.
Vưu Minh xoa xoa huyệt thái dương, ngón tay có chút cứng ngắc, cậu duỗi ra gập vào mấy lần mới hoạt động như thường được.
Đây chính là di chứng hồn phách ly thể, may là cậu trở về nhanh, nếu không hậu quả rất khó lường.
Dưới trạng thái hồn phách ly thể, cho dù cậu bấm thủ quyết niệm chú cũng chẳng có tác dụng gì, cho dù có cũng là nhỏ bé không đáng kể.
May là thu được thông tin hữu dụng, không phải một chuyến không có thu hoạch.
Vưu Minh nói với Trâu Phàm: “Ta đến dương gian một chuyến, ngươi đi theo ta hay đi báo cho Giang Dư An biết?”
Trâu Phàm không cần suy nghĩ, đáp ngay: “Ta để Vân Đồng đi báo cho lão đại, ta đi với ngài.”
Vưu Minh gật đầu.
Trâu Phàm nhanh chóng trở lại, một người một quỷ quay lại dương gian.
Chuyện đầu tiên Vưu Minh làm khi trở về là tìm sách, dùng Cố Hồn chú cho bản thân.
Nghĩ lại lúc hồn phách ly thể, trong lòng Vưu Minh vẫn sợ hãi không thôi.
Nếu lúc đó Lâm địa sư kia đồng ý với đề nghị của Khấu Xuyên, không thả cậu về, vậy cậu phải làm sao?
Chỉ còn cách nhảy qua cánh cửa sinh tử, trực tiếp làm quỷ.
Giờ phút này Vưu Minh thật sự muốn thưởng cho mình một bạt tai.
Cân nhắc không đủ tỉ mỉ, Vưu Minh hít một hơi thật sâu, để bản thân tỉnh táo lại.
Kỳ thực cậu suy nghĩ đã rất chu toàn, cách đối phó có thể nghĩ ra đều đã nghĩ.
Nhưng chỉ một chút sơ sót nhỏ, cũng tạo thành đòn trí mạng.
Cậu động não, đối phương cũng động não.
Chỉ là thứ đối phương nghĩ đến, cậu không nghĩ đến mà thôi.
Vưu Minh hỏi Trâu Phàm: “Vừa rồi hồn phách ta ly thể, ngươi không cảm giác được?”
Trâu Phàm thấy Vưu Minh dùng Cố Hồn chú thì đã đoán được đại khái, lắc đâu : “Không.”
Vưu Minh thở dài.
Cái chuông kia…
Không phải chuông chiêu hồn bình thường, ngay cả lệ quỷ ngàn năm như Trâu Phàm cũng không phát hiện, Lâm đại sư kia rốt cục là thần thánh phương nào?
Vưu Minh lấy huyết châu từ trong tủ ra, dự tính giao huyết châu cho Giang Dư An.
Lúc trước hạt châu này trong tay cậu còn hữu dụng, bây giờ lại thành trở thành nhược điểm, cậu cũng không thể vì an toàn mà theo bên cạnh Giang Dư An không rời được, nếu đã thế, vậy huyết châu nằm trong tay Giang Dư An chính là an toàn nhất.
Đám người kia nhất định sẽ đến đây, bây giờ chắc đã tìm đến Vưu gia.
Vưu Minh gọi điện thoại cho chú Trịnh và Chu Viễn, trong điện thoại không tiện nói rõ mọi chuyện, chỉ nói có người muốn cướp huyết châu.
Lần này trái lại mọi người tập hợp rất nhanh.
Hai người Chu Viễn đến nhanh nhất, Chu lão cũng theo tới.
Chú Trịnh cũ mang theo cả Dương Vinh Bảo cùng tới.
Dạo gần đây ba mẹ Vưu không ở nhà, ba Vưu đến nơi khác tham gia hội nghị, cùng đôi tác giao lưu, mẹ Vưu đi cùng ông.
Người nhà đã đi hết, trong lòng Vưu Minh không có gì đè nặng.
Trước khi đi ba mẹ Vưu cũng cho dì Trịnh nghỉ phép, hiện tại Vưu gia chỉ còn lại Vưu Minh, không cần lo an nguy của người nhà.
“Tên Lâm đại sư kia biết mọi người.” Vưu Minh ngồi trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc.
Trịnh thúc sờ ót: “Biết chúng ta cũng không có gì lạ, vòng thiên sư cũng chỉ lớn nhiêu đó.
Thiên sư họ Lâm… Họ Lâm nhiều lắm, trong thời gian ngắn ta cũng không nhớ ra được là ai.”
Vưu Minh: “Hắn cao khoảng 1m50 mấy.”
Trịnh thúc vỗ đầu gối: “Vậy thì ta biết, trong họ Lâm chỉ có một người có chiều cao ấy, tên là Lâm Ngữ, là con thứ ba của Lâm gia.
Nhưng ta nghe nói hắn không có thiên phú trên phương diện này, không phải đã đến nơi khác kinh doanh rồi à?”
Chu lão cũng nói: “Lâm Ngữ lòng dạ nhỏ nhen không thích hợp làm thiên sư, có thiên phú nhưng người nhà không dám cho học.”
Làm thiên sư cũng có yêu cầu về tính tình, thiên sư học đều là viết chú pháp thuật thức, nếu để người tâm thuật bất chính học được, dùng làm việc ác, vậy hậu quả khó mà lường.
Hơn nữa nghề này không có người chỉ dạy thì khó mà học thành, Vưu Minh thì chính là ngoại lệ, là Giang Dư An cho cậu sách cổ, còn là sách cổ đã biến mất từ lâu.
Thiên sư bình thường thì chỉ có thể dựa vào sư phụ dẫn dắt.
Cho nên một người có thể làm thiên sư hay không, có yêu cầu rất nghiêm khắc.
Chu lão thở ra: “Vẫn để cho hắn học được rồi.”
Chú Trịnh: “Không phải ta nói, hội hợp tác thiên sư của các ông là chuyện gì xảy ra? Một chút về Lâm Ngữ các người cũng không biết à?”
Chu lão hiếm khi trào phúng lại chú Trịnh: “Chúng ta cũng không phải thần tiên, từ sáng đến tối chỉ nhìn chằm chằm một người, nhìn hắn ăn uống ngủ nghỉ, còn nhìn xem hắn học pháp thuật từ đâu?”
“Bọn chúng đang trên đường tới đây.” Vưu Minh cau mày: “Không lâu nữa sẽ đến nhà tôi, tôi đã để quỷ đi báo cho Dư An, Dư An sẽ nhanh chóng đến.”
Chú Trịnh: “Cậu ta tới làm gì? chỉ mấy người chúng ta đã thừa sức đối phó một Lâm Ngữ, để ta xem hắn học pháp thuật bên ngoài thì lợi hại được đến đâu.”
Vưu Minh lắc đầu: “Chú không nên xem thường hắn, trong tay hắn có một cái chuông chiêu hồn, nhưng uy lực lớn hơn bất kỳ chuông chiêu hồn nào mà chúng ta từng thấy.”
Chú Trịnh sửng sốt: “Ra sao ?”
Vưu Minh tỉ mỉ nhớ lại, nói: “Toàn thân màu đen, lu mờ ảm đạm, không giống làm từ kim loại bình thường, không phải đồng cũng không phải thiết, trên mặt khắc chú, cháu không nhớ được khắc chú gì, nhưng trên chuông kia có âm khí rất nặng.”
Chú Trịnh và Chu lão nhìn nhau, trăm miệng một lời: “Hắc linh!”
Dương Vinh Bảo nghe không hiểu, hỏi lại: “Sư phụ, đó là cái gì? Sao con chưa từng nghe tới?”
Vưu Minh cũng nhìn chú Trịnh, chú Trịnh thở dài, nói: “Nói ra thì dài lắm, ta nói ngắn gọn lại đi.”
“Chuông chiêu hồn không phải vĩnh viễn không hỏng, một cái chỉ có thời gian sử dụng từ nửa năm đến hai năm, hỏng rồi thì phải đổi cái khác.”
“Hắc linh không giống vậy, nó không làm từ kim loại, thâm chí không phải làm từ vật liệu của dương gian, mà là dùng Thất Hồn Thạch của âm phủ tạo thành.
Thất Hồn Thạch không phải đá thông thường, nó chỉ có ở nơi cực âm, cần ngâm trong máu người hai trăm năm, còn phải thay máu thường xuyên.”
Chú Trịnh nói tiếp: “Cho dù là huyết châu hay Hắc linh đều giống nhau, cực đại âm khí dùng mạng người nuôi dưỡng, máu người khiến chúng có sức mạnh cực đại.”
“Hắc linh không chỉ có thể chiêu hồn, còn có thể chiêu âm, khống chế quỷ, uy lực nhỏ hay lớn thì phải xem sức mạnh của người sử dụng.”
Vưu Minh: “Hắc linh này nằm trong tay Lâm Ngữ hoặc Lâm gia từ trước rồi sao?”
Sắc mặt Chu lão vô cùng khó coi: “Hắc linh do Chu gia trông giữ.”
Chu Viễn im lặng không nói.
Chu lão: “Chu gia tốn không ít thời gian mới phong ấn được nó, trông giữ nó, ta vẫn nghĩ nó đang bị trấn áp dưới lòng đất đây.”
Chú Trịnh: “Người Chu hia của ông có thể đáng tin hơn một chút được không? Vật quan trọng như vậy còn vứt lung tung?”
Chu lão mím môi, đột nhiên đứng bật dậy.
Chú Trịnh giật nảy mình, còn tưởng Chu lão thẹn quá hóa giận muốn đánh mình.
Nhưng Chu lão chỉ lấy di động ra gọi điện cho con trai.
“Con xuống mật thất nhìn thử xem Hắc linh còn ở đó hay không?”
Qua khoảng mười phút, Chu lão vẻ mặt trầm trọng tắt điện thoại, nói với Vưu Minh: “Hắc linh trong tay Lâm Ngữ đúng là của Chu gia.”
“Đây là sai phạm của Chu gia.” Sắc mặt Chu lão cực kém, lão nắm chặt tay, nói: “Sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ đưa ra câu trả lời thích đáng.”
Chú Trịnh khịt mũi: “Câu trả lời thích đáng? Trả lời cái gì? Lẽ nào ông có thể khiến thời gian quay lại, để chuyện này không xảy ra?”
Vưu Minh lại nói: “Trong tay hắn không chỉ có Hắc linh.”
Lời vừa nói ra, tầm mắt mọi người đổ dồn vào Vưu Minh.
Vưu Minh cầm ly trà lên uống một ngụm, bình tĩnh nói: “Hắn có sáu đồ đệ, còn có một lệ quỷ ngàn năm, muốn gì đó trong bốn quỷ vương.
Hắn là người sống, muốn thứ gì trong trận tranh đấu của tứ phương quỷ vương chứ?”
Vưu Minh trầm ổn nói: “Tôi suy nghĩ tất cả khả năng có thể, đưa ra một đáp án.”
“Hắn muốn trường sinh.” Vưu Minh ngẩng đầu, khằn định: “Trường sinh bất lão.”
Hô hấp của Dương Vinh Bảo cứng lại, trầm mặc một lúc lâu, mới cười khan nói: “Con người sao có thể trường sinh bất lão, chỉ cần là người thì sẽ có lúc phải chết.”
Vưu Minh lắc đầu: “Nếu hắn có thể dùng thân xác người hấp thu tứ phương quỷ vương thì sao? Vậy hắn không phải tồn tại như nửa người nửa quỷ, mà là một vị thần theo nghĩa khác.”
“Hắn không thể có bản lĩnh kia đi?” Dương Vinh Bảo không tin: “Đấu với một quỷ vương đã rất khó, huống chi là bốn.”
Vưu Minh: “Tình huống bây giờ chẳng lẽ không phải là ba quỷ vương còn lại muốn nuốt Giang Dư An sao? Quỷ vương nổi lên tranh đấu, chính là cơ hội tốt nhất của hắn.”
Dương Vinh Bảo khẩn trương: “Không thể! Đây cũng chỉ là suy đoán của anh thôi!”
Chu Viễn: “Vưu Minh nói không sai, chỉ giải thích như vậy mới có vẻ hợp lý, vì sao hắn tạo ra trò chơi chết người, tại sao cần có huyết châu?”
Dương Vinh Bảo ngốc ngốc hỏi: “Tại sao hắn lại tạo ra trò chơi chết người nha?”
Chu Viễn: “Hắc linh cần máu người chết thảm, mới có thể phát huy tác dụng, người chết thảm này nhất định phải là tự sát, nhưng trên đời có ai tự sát mà chọn cách chết thảm đâu.”
Dương Vinh Bảo nuốt nước miếng: “Mẹ nó chứ, đây là điều kiện quỷ quái gì vậy?”
“Sao nhà các người không trực tiếp hủy Hắc linh đi?” Dương Vinh Bảo hỏi.
Chu Viễn: “Nếu hủy được thì chúng tôi cần phí nhiều công sức phong ấn nó như vậy làm gì?”
Dương Vinh Bảo còn muốn gì đó, Chu Viễn đã đánh gãy: “Việc cấp bách bây giờ là bảo vệ huyết châu, đợi đến khi Lâm Ngữ dẫn người tới, chúng ta chỉ có thể cùng hắn phân cao thấp.”
“Nếu chúng ta thua, cũng không thể để huyết châu rơi vào tay hắn.”
“Một khi bị hắn lấy được, hậu quả không cần nói mọi người cũng biết rồi đó.”
Vưu Minh đứng lên, hỏi Trâu Phàm: “Quân hệ của ngươi và Khấu Xuyên thế nào?”
Trâu Phàm giương mắt nói: “Quen biết.”
Vưu Minh: “Vậy thì tốt, đợi chút nữa gặp nó cũng không phải ngạc nhiên quá.”
Trâu Phàm không hiểu: “Có ý gì?”
Vưu Minh cười lạnh: “Nó phản bội Giang Dư An, muốn nhân cơ hội này trở thành quỷ vương, hẳn là không phải nhất thời mới có suy nghĩ này, mà là có ý định từ lâu.”
Trâu Phàm: “… Sao ngài biết được?”
Vưu Minh: “Lúc hồn phách bị chiêu đi, Khấu Xuyên có mặt bên cạnh Lâm Ngữ, thiếu chút ta đã không thể trở về.”
Dương Vinh Bảo: “Thiếu chút nữa không về được là có ý gì?”
Vưu Minh đưa tay sờ mũi, mệt mỏi nói: “Khấu Xuyên sợ thả tôi về sẽ nhớ được lúc hồn phách ly thể, muốn Lâm Ngữ giữ hồn phách tôi lại, không cần thời gian một ngày, tôi sẽ từ ly hồn biến thành quỷ.”
Ai nấy đều sững sờ.
“Tên Lâm Ngữ kia.” Mặt Dương Vinh Bảo đỏ bừng: “Rốt cục hắn học pháp thuật ở đâu?”
Chu Viễn: “Hắn học được pháp thuật không có gì lạ, tuy Lâm gia không quá có danh tiếng, nhưng Lâm phu nhân rất thích sưu tập sách pháp thuật cổ, có vài bản còn không có tên, bên trong chủ yếu là pháp thuật dùng để hại người.”
“Pháp thuật chính thống khó học, tà ma ngoại đạo lại dễ học hơn.”
Chu lão gật đầu tán đồng.
“Vậy các anh mặc kệ nhà họ giữ những loại sách ấy?” Dương Vinh Bảo cảm thấy khó mà tin nổi.
Chu Viễn khô khốc nói: “Sách thì nhà nào chả có, đừng nói Lâm gia, Chu gia cũng có, chúng tôi không có quyền ngăn họ sưu tầm sách.”
Trong giới thiên sư, cả gia tộc đều làm thiên sư rất hiếm thấy, nhà nào chả có bí mật riêng, tốt nhất là người không quản ta, ta cũng chớ quản người, đây là ngầm hiểu giữa các đại gia tộc.
Vưu Minh: “Hiện tại truy cứu việc này không có ý nghĩa gì cả, có quản được thì vẫn sẽ có cá lọt lưới, Chu gia không làm gì sai, muốn Chu gia quản toàn bộ thiên sư là việc không thể.”
Chu Viễn nhìn Vưu Minh, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”
Vưu Minh bình tĩnh nói: “Không cần cám ơn, chúng ta cần nghĩ cách đối phó với bọn chúng, thời gian không còn nhiều.”
“Trước tiên mọi người dùng Cố Hồn chú cố định hồn phách lại, không nên để đến lúc đó hồn phách lại bị chiêu đi mất.”
Chu Viễn cau mày: “Cố Hồn chú đã thất truyền từ lâu.”
Dương Vinh Bảo cũng nói: “Đúng vậy, cũng vì Cố Hồn chú đã thất truyền, nên Chiêu Hồn chú mới trở nên đáng sợ như thế.”
Vưu Minh sửng sốt: “Phải không?”
Chu Viễn cùng Dương Vinh Bảo đồng thời gật đầu.
Vưu Minh: “Vậy để tôi cố hồn cho mọi người.”
Chu Viễn: “Sao cậu làm…”
Còn chưa dứt câu, đã thấy Vưu Minh bấm thủ quyết, miệng lẩm bẩm.
Chu Viễn mở to mắt không nhúc nhích, không phải hắn không muốn động mà là không thể động, cả người từ trên xuống dưới, ngay cả đầu ngón tay cũng không nghe hắn sai sử.
Hô hấp của Chu Viễn trở nên dồn dập.
Cố Hồn chú.
Dù chưa từng được thấy qua, không biết cảm giác Cố Hồn như thế nào, nhưng Chu Viễn biết, đây chính là Cố Hồn chú.
Một pháp chú thất truyền đã lâu, vô số thiên sư tốn rất nhiều tinh lực và thời gian cũng không thể tìm được.
Vậy mà lúc này ưu Minh lại đang dùng trên người hắn?
Trong nhất thời, Chú Viễn bỗng cảm thấy thế giới này quá mức huyền huyễn.
So với Chu Viễn, chú Trình còn không trấn định hơn, sau khi có thể hành động như trước, ông đã vội vàng đứng lên đi đến trước mặt Vưu Minh, nhìn chằn chằm vào cậu, nhìn đến mức Vưu Minh sợ hãi.
Chú Trịnh kích động nói: “Vưu tiên sinh, nếu không ghét bỏ thì ngài nhận ta làm đồ đệ đi! Ta đảm bảo, sau này ngài muốn ta làm gì ta liền làm cái đó!”
Vưu Minh: “…”
Mọi người: “…”
Chu lão cả kinh nói: “Ông cũng quá không biết xấu hổ rồi đi?”
Danh Sách Chương: