• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Không đợi Lý Kính Dư kịp phản ứng, Mã Cổ đã ngồi xuống án kỉ ngoài đại sảnh: "Bây giờ bắt đầu thẩm án.

Tiểu Thiến bị người khác vu oan, bây giờ thả cô ấy ra, kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện bản quan sẽ điều tra rõ ràng.

Bãi đường!" Mã Cổ nói xong liền rời khỏi công đường mà không buồn quay đầu.
Đại sảnh nổi lên một trận ồn ào.

Người này từ đâu chui ra, tại sao lại ngồi lên ghế tri phủ rồi ra lệnh cho bọn họ, lại còn đòi thả phạm nhân ra nữa.

Ai nấy đều kích động, tiếng bàn tán vang lên không ngớt.
Trông thấy Lý Kính Dư bước ra từ sảnh sau, mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ ngơ ngác nhìn anh.

Lý Kính Dư lặng lẽ quan sát biểu cảm nghi hoặc trên gương mặt mọi người, tư tưởng anh không ngừng đấu tranh.

Cuối cùng anh cắn chặt răng, bước về phía cửa lớn.

Bên ngoài, cỗ xe ngựa vẫn đang đợi anh trong vô vị.
* * *
Trong phòng ngủ Trần Cẩn Phong.
Võ Dương im lặng nhìn Trần Cẩn Phong đang ngồi nghiêm trang bên cạnh mình.


Từ khi biết được chuyện xảy ra trên công đường, chàng cứ luôn ngồi thế này.
"Trần công tử, cứ thể mà thả Tiểu Thiến đi sao?" Võ Dương cảm thấy bực bội.
"Vậy còn làm thế nào được nữa?" Trần Cẩn Phong hỏi ngược lại, trên mặt không lộ chút cảm xúc nào.
"Lý Kính Dư cũng yếu đuối quá mức, tại sao không hạ lệnh chém đầu Tiểu Thiến?"
"Không trách Lý Kính Dư được, huynh ấy không còn là tri phủ Quý Châu nữa rồi." Trần Cẩn Phong nói: "Từ lúc chúng ta quen biết nhau, huynh ấy đã là người thế này.

Mặc dù là người chính nghĩa nhưng lại nhát gan, lúc nào cũng sợ sinh thị phi." Trần Cẩn Phong mỉm cười rồi nói tiếp: "Khoan hẵn nói về huynh ấy, chuyện này cứ tạm để thế đã, chúng ta vẫn còn việc quan trọng hơn phải làm."
Võ Dương gật đầu: "Tiếp theo đây phải làm sao?"
Trần Cẩn Phong chậm rãi đứng dậy, gương mặt lộ ý cười: "Tiếp theo chúng ta hãy đi gặp mặt tên Mã Cổ kia."
Võ Dương phấn khích đáp: "Có gì cần ta làm không?" Trần Cẩn Phong có thể thấy rõ sự mong đợi trên từng đường nét khuôn mặt Võ Dương.

Chàng cười, gật đầu với Võ Dương, đoạn nói: "Có lúc sẽ cần nhờ đến huynh, nhưng bây giờ ta phải đi xem thực hư thế nào đã."
* * *
Phòng khách phủ nha Quý Châu.
Mã Cổ yên lặng quan sát thật tỉ mỉ chiếc nhẫn hộ tiễn bằng ngọc, chốc chốc lại lấy khăn vải lên lau.
"Chậc chậc, đúng là món đồ tốt." Mã Cổ hà hơi nhẹ vào chiếc nhẫn rồi lại tiếp tục lau.
"Đại nhân." Trần Cẩn Phong và Võ Dương đã vào phòng từ lâu nhưng Mã Cổ dường như không phát hiện ra hai người.
"A, các ngươi có việc gì sao?" Cuối cùng Mã Cổ cũng lên tiếng, giọng nói có vẻ uể oải thiếu kiên nhẫn.
Võ Dương cuộn chặt nắm đấm rồi nhìn sang Trần Cẩn Phong.


Nghe thấy tiếng nghiến răng của Võ Dương, Trần Cẩn Phong vội ra hiệu bằng mắt với anh rồi bước lên trước, nói: "Đại nhân.

Chúng tôi là trợ tá bên cạnh Lý đại nhân.."
"Người bên cạnh Lý đại nhân thì cứ đi theo ngài ấy là được." Lúc nói câu này Mã Cổ còn không thèm ngẩng đầu.
"Từ lâu Lý đại nhân đã có ý kiến với chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn tìm một công việc bên cạnh Mã đại nhân." Trần Cẩn Phong khẽ nói.
"Hả?" Mã Cổ giơ chiếc nhẫn hộ tiễn về phía có nắng, được nắng chiếu vào, chiếc nhẫn ngọc trở nên lấp lánh đẹp vô cùng.
"Mã đại nhân.

Tại hạ cũng có một chiếc nhẫn hộ tiễn bằng ngọc giống thế này, nghe nói là của Hoàng đế tiền triều khi tháo chạy đã để lại.."
"Cái gì?" Mã Cổ ngẩng phắt đầu dậy nhìn Trần Cẩn Phong, ánh mắt đầy vẻ phấn khích.
"Nếu Mã đại nhân có nhã hứng, tại hạ có thể mang tới cho đại nhân xem."
"Nhanh đi nhanh đi thôi." Mã Cổ vừa nói vừa nuốt nước bọt.
* * *
Trên đường phố Quý Châu.
Dường như Trần Cẩn Phong thấy hứng thú với tất cả mọi thứ, chàng nhìn đông ngó tây, mỗi khi phát hiện ra một món đồ chơi hay ho đều gọi Võ Dương qua xem.

Võ Dương nhàm chán nhìn Trần Cẩn Phong, bất lực nói: "Huynh nói là huynh có nhẫn hộ tiễn ngọc, bây giờ thì hay rồi, mới nhớ ra phải đi mua, nhưng trên đường phố thì làm gì lấy đâu ra món nào có giá trị cao."
Trần Cẩn Phong bật cười, chàng nói với Võ Dương: "Không cần phải tốt quá đâu.

Huynh nghĩ mà xem, nếu như huynh có món đồ tốt, Mã Cổ có hứng thú với huynh, đến lúc đó hắn sẽ tìm trăm phương ngàn kế để bắt huynh đi kiếm đồ cho hắn, huynh định đi đâu tìm.


Bây giờ chúng ta chỉ cần thu hút được sự chú ý của hắn thôi, huynh hiểu không?"
"Ta không hiểu." Võ Dương oán trách: "Sớm biết thế này ta đã không ra ngoài với huynh."
"Lúc mới tới đây huynh còn nói Quý Châu là chốn địa linh nhân kiệt, giờ kêu huynh ra ngoài dạo phố huynh lại không chịu."
"Bào ngư, hải sâm ăn đến một lúc nào đó đều thấy chán, ai mà chịu được cảnh ngày nào cũng chạy đi chạy lại trên phố chứ."
"Huynh mau qua đây xem này." Một tay Trần Cẩn Phong nhấc mấy chiếc vòng lên, tay còn lại vốc một nắm trân châu: "Huynh xem cái nào đẹp?"
"Đẹp hết." Võ Dương đáp một cái qua loa lấy lệ.
"Đẹp hết thì mua cả."
"Hả?" Võ Dương trợn tròn mắt.

Anh không dám tin vào mắt mình, Trần Cẩn Phong lúc này giống như ăn phải mê hồn dược.

Người này có còn phải Trần Cẩn Phong thông minh xuất chúng không?
* * *
Phòng khách phủ nha Quý Châu.
Mã Cổ trợn mắt nhìn những hạt trân châu bày ra trước mặt, vẻ mặt đầy châm chọc: "Cái này, cái này có phải đồ từ tiền triều đâu." Mã Cổ khinh thường liếc mắt nhưng những món đồ rẻ tiền ấy.
"Thế thì chúng ta bị lừa rồi." Trần Cẩn Phong giả vờ buồn bã: "Hôm ấy khi nhận những món này chúng ta còn phải bỏ ra mấy chục lượng bạc, sao có thể bị lừa chứ."
"Mấy người đó, phải tìm hiểu cho cẩn thận." Mã Cổ kéo dài giọng: "Mấy chục lượng bạc thì sao mua nổi đồ từ thời tiền triều chứ."
"Đại nhân dạy rất phải ạ." Trần Cẩn Phong cúi người đáp: "Mã đại nhân có thể dạy cho chúng tôi vài chiêu, để sau này chúng tôi có thể giúp đại nhân đi thu thập các món đồ không ạ." Trần Cẩn Phong cố ý nhấn mạnh vào ba chữ "giúp đại nhân".
Quả nhiên mặt Mã Cổ lộ vẻ thích thú, hắn cầm viên trân châu lên, nói: "Ngọc, đá là những món trang sức đẹp.

Ngọc chia làm ngọc cứng và ngọc mềm, ngọc cứng chính là ngọc phỉ thúy mà chúng ta thường gọi.

Ngọc mềm bao gồm đá dương khởi, đá thấu thiểm.


Với những người ở tầng lớp trên như chúng ta, coi ngọc như đại diện thân phận đã trở thành văn hóa.

Văn hóa này cũng có thể phân loại ngọc, ví dụ ngọc Tụ Nham, ngọc Lam Điền, ngọc Hòa Điền và ngọc bích Thiên Sơn.

Ngươi có biết bốn loại ngọc nổi tiếng nhất là bốn loại nào không?" Mã Cổ nói chuyện một cách phô trương.
Võ Dương và Trần Cẩn Phong đều lắc đầu ngơ ngác.
"Ngọc Hòa Điền, ngọc Lục Tùng, ngọc Tụ Nham, ngọc Độc Sơn." Mã Cổ hào hứng nói: "Mỗi loại ngọc đều có đặc trưng riêng.

Nói tóm lại, muốn đánh giá ngọc chủ yếu cần đánh giá tính chất và tay nghề chế tác.

Dưới ánh mặt trời càng trong, càng thuần khiết càng tốt, xét về tay nghề chế tác thì càng tỉ mỉ, càng giống thật càng đẹp." Nói xong, Mã Cổ đắc ý liếc xéo mắt về phía hai người.
"Được nghe đại nhân nói thật mở mang tầm mắt, tại hạ xin bái phục." Trần Cẩn Phong ra vẻ sùng bái Mã Cổ: "Xem ra bộ môn nghiên cứu về ngọc cũng thật uyên bác."
"Có cơ hội ta sẽ dạy dỗ các ngươi." Mã Cổ cười gian: "Ngươi rất có tiền đồ."
"Đại nhân quá khen rồi ạ." Trần Cẩn Phong cười đáp: "Đại nhân có việc gì cần dùng đến tiểu nhân, tiểu nhân nhất định sẽ dốc toàn lực vì đại nhân."
"Tốt lắm tốt lắm." Mã Cổ trông thấy Võ Dương đang đứng bên cạnh bèn hắng giọng nói: "Ngươi có thể lui xuống được rồi."
Võ Dương khẽ cắn môi, hơi cúi người chào Mã Cổ rồi ra ngoài.
Thấy Võ Dương đã đi, Mã Cổ giả vờ nghiêm chỉnh, hỏi: "Nghe khẩu âm của ngươi không giống người gốc ở Quý Châu nhỉ?"
"Vâng.

Tiểu nhân là người Bính Châu, do gia đình gặp nạn nên mới tới Quý Châu ạ."
"Ngươi ở cạnh Lý đại nhân được bao nhiêu năm rồi?"
"Bẩm đại nhân, mới được hai tháng ạ." Trần Cẩn Phong đáp..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK