• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Thần bái kiến Hoàng hậu nương nương." Các đại thần hành lễ.
"Bình thân." Vi Hoàng hậu chậm rãi quay người lại nhìn ba vị đại thân đang quỳ dưới đất.
"Tin tức Hoàng thượng băng hà ai gia cứ mãi không dám lên tiếng, nay ai gia triệu các ngươi đến đây là muốn được biết ý kiến của các ngươi thế nào."
Bùi Đàm cúi đầu trộm nhìn Trương Tích một cái, vừa hay thấy Trương Tích cũng đang nhìn sang phía ông.

Hai người họ bắt gặp ánh mắt nhau, cùng đồng thời nhìn sang phía Triệu Thừa Ân.
"Hoàng hậu nương nương, kéo dài chuyện này không phải cách hay.

Theo ý kiến của thần thì vẫn cần thông báo ra bên ngoài." Triệu Thừa Ân là người đầu tiên lên tiếng.
Vi Hoàng hậu đứng dậy, bước nhẹ nhàng về phía trước: "Cái này ai gia biết chứ, nhưng một khi tuyên cáo với bên ngoài, sợ rằng sẽ gây nên một làn sóng lớn."
"Nương nương, theo ý của thần, chuyện này nếu có thể kéo dài thì cứ kéo dài, đến khi nào thực sự không giấu được nữa thì lại tính tiếp ạ." Bùi Đàm nói.
Vi Hoàng hậu khẽ cười: "Chuyện thế này có thể giấu được bao lâu chứ, Hoàng thượng không thượng triều một thời gian dài, không xử lý quốc sự, ta e rằng sẽ gây nên hoài nghi.

Tới lúc ấy trăm miệng cũng khó cãi."
"Nương nương nói phải, chúng ta không thể che giấu chuyện này thêm nữa." Triệu Thừa Ân đáp: "Hiện nay đa số triều thần đều là tâm phúc của nương nương, chẳng lẽ còn phải sợ sao."
"Không thể nói như vậy được, ta thấy vẫn nên phân tích thêm đề phòng chẳng may." Trương Tích nói: "Nếu như một khi công khai tin Hoàng thượng băng hà, nhưng người có thể gây uy hiếp nhất chính là Tương vương, Lâm Tri vương và Thái Bình công chúa.

Theo thần thấy trước khi công khai chuyện Hoàng thượng băng hà thì cần phải kéo mấy người này xuống."
"Trương đại nhân suy nghĩ nhiều rồi." Triệu Thừa Ân nói: "Lúc Tiên hoàng còn tại vị từng muốn truyền ngôi cho Tương vương nhưng ông ấy lại nhường ngôi cho mẫu thân mình là Võ Tắc Thiên.

Trước lúc Võ Hoàng qua đời vì bệnh cũng muốn truyền ngôi lại cho ông ấy nhưng rốt cuộc ông ấy vẫn nhường Hoàng vị lại cho vị Hoàng thượng vừa mới băng hà.

Có thể thấy Tương vương không có hứng thú với ngôi báu.

Với theo quan sát của thần, Tương vương hằng ngày chỉ nghiên cứu trà đạo tinh thần, không hề bận tâm đến việc triều chính.


Còn về Lý Long Cơ, cha nào con nấy, huống hồ tuổi còn trẻ, không đáng kể đến.

Còn Thái Bình công chúa thì cũng chỉ là phận nữ, bà ta có thể giữ mạng đến được bây giờ cũng toàn dựa vào sự che chở của Hoàng thượng.

Nay Hoàng thượng đã mất, chỗ dựa duy nhất của bà ta cũng mất rồi, chẳng làm nên được trò trống gì đâu.
" Lời này của Triệu tướng quân chưa đúng rồi, không thể coi nhẹ Thái Bình công chúa được.

Có thể Tương vương chỉ nhường cho gia tộc Lý thị của ông ta, nếu như Vi Hoàng hậu đăng cơ ngôi báu thì chưa chắc ông ta đã không khởi binh mưu phản.

Còn Lý Long Cơ mặc dù tuổi còn trẻ nhưng có phụ thân làm quân sư thì cũng là một nhân vật không thể xem thường.

"Trương Tích nói.
" Lời của Trương ái khanh rất có lý, nói ra lại khiến ai gia nhớ đến một người, Tiếu vương Lý Trọng Phúc.

"Vi Hoàng hậu lo lắng nói:" Năm đó khi Hoàng thượng mới kế vị, ai gia đã tìm một lý do để điều hắn tới Vận Châu để phụ trách phòng thủ khu vực đó, không cho phép tìm hiểu việc triều chính, cũng không cho phép quay lại kinh thành.

Sau đó có người báo tin Lý Trọng Phúc ở đó chiêu binh mãi mã, huấn luyện binh sĩ, dần xây dựng thế lực.

Nay Hoàng thượng băng hà, sợ là hắn sẽ nhân cơ hội này để khởi binh tạo phản.

"
Nhóm người Triệu Thừa Ân nhìn nhau, không ai nói gì.
" Nói gì đi chứ.

"Vi Hoàng hậu sốt ruột, ngay lập tức bà ta mặt đỏ tía tia, hơi thở cũng trở nên gấp gáp:" Nếu như gia huynh ở đây thì tốt biết mấy.


"
" Không biết bao giờ thì Vi Ôn đại nhân có thể quay lại ạ? "
" Vi Ôn bị phái đi tiêu diệt Đột Quyết, chịu khổ liên miên, theo lý mà nói đáng ra phải quay về rồi.

Nhưng hai người trước ai gia nhận được một bức thư, chắc khoảng ngày mai huynh ấy có thể về.

"
" Vậy thì tốt rồi, nương nương, theo thần thấy không thể không đề phòng Lý Trọng Phúc, chi bằng chúng ta phải một lượng binh mã lớn đi dẹp hắn trước.

"Triệu Thừa Ân nêu ý kiến:" Còn về Tương vương và Lâm Tri vương thì nương nương không cần lo lắng, nếu như ông ta đã không quan tâm đến Hoàng vị, để đề phòng phản loạn thì cứ để con ruột của nương nương là Ôn vương kế vị, sau đó phong cho Tương vương làm Thái uý tham mưu phò chính.

Đợi khi chúng ta xử lý xong được Lý Trọng Phúc, xử lý xong đám Tương vương rồi sẽ đưa người lên ngôi.

"
" Đây cũng là một ý hay.

"Trương Tích đáp:" Triệu đại nhân hãy dẫn đầu năm trăm tinh binh tới Vận Châu để phòng bị Tiếu vương Lý Trọng Phúc.

"
" Được.

"Vi Hoàng hậu đáp:" Hình bộ thượng thư Bùi Đàm, Công bộ Thượng thư Trương Tích xử lý quốc chính, canh giữ ở đông đô chờ gia huynh quya về.


Tả kim ngô Đại tướng quân Triệu Thừa Ân ngày mai lập tức khởi hành tới Vận Châu.

Thêm nữa, ai gia muốn các ngươi tập hợp người ngựa từ phủ mình, ít nhất năm vạn người để Vi Ôn tổng phụ trách.

Con trai Vi Ôn là Vi Kì và các gia huynh của ai gia Vi Đạt, Vi Trinh sẽ kết hợp với Ngự lâm quân bảo vệ Hoàng cung.

Ngoài ra Bùi Đàm này, khanh nhanh chóng soạn một bức di thư, đợi ngày mai thượng triều ai gia sẽ công bố tin Hoàng thượng băng hà.

"
* * *
Điện Thái Cực cung Đại Minh.
Bầu không khí hôm nay khác với mọi ngày, sự căng thẳng khó nói tràn ngập trong không gian.

Vi Hoàng hậu triệu tập quần thần đến điện Thái Cực, thực sự không bình thường chút nào.

Mọi người đã có mặt tại điện từ sớm, ai cũng thì thầm to nhỏ với nhau.
" Hoàng hậu nương nương giá đáo..

"
Theo tiếng hô, Vi Hoàng hậu mặc một bộ váy trắng chậm rãi bước vào từ phía sau.
Các đại thần đều bày ra biểu cảm đầy nghi hoặc, Vi Hoàng hậu chưa nói gì đã khác.

Mọi người chứng kiến vị Hoàng hậu nương nương thường ngày kiều diễm kiêu sa nay lại rơi nước mắt trước mặt bao người thì đều nhận ra có việc không hay đã xảy ra rồi.
Vi Hoàng hậu khẽ lau nước mắt, bà ta chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng ngấn lệ khiến ai cũng thấy xót xa:" Hôm nay ta triệu các khanh đến đây quả thực có một chuyện cần nói.

"Nói đoạn, những giọt châu trong mắt không kìm được mà lăn xuống:" Hoàng thượng long thể bất an, mấy ngày nay lại bị bệnh tật dày vò, vậy nên đêm qua đã..

băng hà rồi.

"Nói xong, Vi Hoàng hậu lại cúi đầu khóc rưng rức.

Vi Hoàng hậu vừa dứt lời, các đại thần đều sững sờ, chỉ một lúc sau cung Thái Cực đã vang lên đầy tiếng thì thầm và sụt sịt.
Vi Hoàng hậu lén liếc mắt nhìn các đại thần phía dưới, thấy thời cơ đã đến, bà ta vừa lau nước mắt vừa nói bằng giọng u sầu:" Chúng ái khanh, trước khi Hoàng thượng mất đã..

"
" Hoàng hậu nương nương.

"Giọng nói rất nhẹ nhưng lại thành công ngắt lời Vi Hoàng hậu.

Các đại thần đều đồng loạt đưa mắt về phía phát ra âm thanh, thấy Thái Bình công chúa đang từ từ tiến vào đại điện.
" Hoàng hậu nương nương xin hãy nén đau thương.

"Thái Bình công chúa bình tĩnh nói:" Trước khi Hoàng thượng ra đi, từng nói với bản cung rằng sợ nương nương đau lòng quá độ, hi vọng bản cung có thể khuyên giải nương nương.

Hôm nay trông thấy dáng vẻ u sầu của nương nương, đến bản cung cũng cảm thấy xót xa.

"
" Cảm ơn công chúa quan tâm.

"Vi Hoàng hậu ngước mắt, giả vờ đau buồn:" Công chúa cũng hiểu được tấm chân tình Hoàng thượng dành cho ai gia, Hoàng thượng vẫn còn nhớ đến ai gia chính là phúc khí mà ai gia tu được.

"Ngập ngừng một lát, Vi Hoàng hậu lại nói:" Công chúa tới đây là để chia buồn chuyện của Hoàng thượng sao? Thông tin lan truyền nhanh thật.

"
" Trước khi hoàng huynh mất, bản cung đã ở bên cạnh huynh ấy, đương nhiên được biết trước mọi người.

"Thái Bình công chúa hắng giọng:" Bản cung vốn định tập hợp mọi người, không ngờ Hoàng hậu nương nương lại làm giúp việc này rồi, hôm nay mọi người tới cũng khá đông đủ.

Đã như vậy, bản cung xin được nói rõ: Hoàng thượng đã đặc biệt để lại một di thư, sắp xếp..".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK