Cô ấy muốn hỏi, đêm qua bọn họ kịch liệt như thế nào.
“Cô ấy mệt rồi, còn đang ngủ!”
Mặc Tu Trần giải thích rõ ràng như vậy, cũng từ chối một cách rõ ràng như thế, nếu Bạch Tiểu Tiểu còn không biết ý, vậy thì anh sẽ không khách sáo’ với cô ấy nữa.
“Ô, vậy đợi cậu ấy dậy tôi sẽ gọi cho cậu ấy sau.”
“Ù!”
Bên kia ừ một tiếng, cúp máy.
Bạch Tiểu Tiểu trầm ngâm nhìn điện thoại một lúc lâu, lại cảm thấy, hôm nay Ôn Nhiên không thể đến phòng triển lãm, là bạn thân nhất của cô, cô không nên đình công.
Nghĩ vậy, cô trang điểm đơn giản, xách túi rời khỏi phòng.
Mở cửa ra, Bạch Tiểu Tiểu nhìn thấy Mặc Tu Trần đi phía trước, mặc dù chỉ là bóng lưng nhưng cô ấy vẫn nhận ra, một tia kinh ngạc xẹt qua mắt cô, cô ấy buột miệng gọi: “Mặc Tu Trần!”
Mặc Tu Trần dừng lại, quay đầu lại nhìn, biểu tình trên khuôn mặt đẹp trai thờ ơ, không vì nhìn thấy cô ấy mà thay đổi, “Cô Bạch!”
“Mặc Tu Trần, sao anh lại ở đây? Tối qua anh và Nhiên Nhiên cũng ở khách sạn này à, cậu ấy ở phòng nào vậy?”
Bạch Tiểu Tiểu không ngốc, mặc dù không nhìn thấy anh đi ra từ phòng nào, nhưng sự hiện diện của anh đây vào lúc này chỉ có thể chứng minh, đêm qua anh và Nhiên Nhiên ở trong khách sạn này.
Mặc Tu Trần không phủ nhận, cũng không trả lời câu hỏi của cô ấy, giọng điệu bình tĩnh: “Cô ấy rất mệt, nếu cô Bạch không có việc gì, cô có thể đến phòng triển lãm giúp đỡ.”
Sắc mặt của Bạch Tiểu Tiểu hơi thay đổi, trong mắt nhìn Mặc Tu Trần lóe lên vẻ không hài lòng, “Tôi là bạn thân nhất của Nhiên Nhiên, tôi không nhìn thấy cậu ấy sẽ không yên tâm.”
Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, hơi nâng cằm có chút bướng binh, anh không cho cô gặp Nhiên Nhiên, cô càng muốn gặp!
Đôi mắt thâm thúy của Mặc Tu Trần lóe lên tia sắc bén, môi mỏng mím nhẹ, không trả lời.
“Mặc Tu Trần, nếu anh sợ tôi quấy rầy Nhiên Nhiên, vậy thì tôi hứa, sẽ không đánh thức cậu ấy, tôi chỉ muốn xem cậu ấy có thực sự an toàn hay không thôi.”
Bầu không khí có chút ngưng trệ.
Chờ một lúc lâu, Bạch Tiểu Tiểu tự mắng mình một câu, lùi lại một bước.
“Đi theo tôi!”
Mặc Tu Trần nói ba chữ, bước đi.
“Cảm ơn!”
Bạch Tiểu Tiểu vui mừng khôn xiết, nhanh chóng đi theo sau, Mặc Tu Trần dừng ở cửa một căn phòng, lấy thẻ ra mở cửa, cũng không có lập tức cho cô ấy đi vào, mà là trước tiên nhìn về phía trên giường, ánh mắt dừng ở trên người Ôn Nhiên đang say ngủ, trong đôi mắt sâu thẳm có chút ấm áp.
“Vào đi, đừng đánh thức cô ấy!”
Mặc Tu Trần thu lại ánh mắt, nói với Bạch Tiểu Tiểu xong, anh quay người sải bước đi.
Bạch Tiểu Tiều đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi đến bên giường, nhìn Ôn Nhiên đang ngủ rất say, cũng không có đánh thức cô.
Ánh mắt của cô ấy rơi trên má trái của cô, vảy hoàn toàn tương phản rõ rệt với làn da trắng của cô. Cảnh tay của cô đặt bên ngoài chăn bông được bao bọc bằng băng gạc.
Trái tim Bạch Tiểu Tiểu thắt lại, đêm qua, Lạc Hạo Phong nhẹ nhàng nói Ôn Nhiên không sao, nhưng cô bị hạ thuốc, không nói cho cô ấy biết Ôn Nhiên bị thương.
Còn Mặc Tu Trần chỉ nói Ôn Nhiên mệt quá, đừng đánh thức cô.
Hóa ra cô còn bị thương.
Tôi qua, cô đã trải qua chuyện gì, Bạch Tiểu Tiểu đang tự hỏi thì điện thoại di động của cô ấy đột nhiên vang lên.
Ánh mắt của cô ấy hơi thay đổi, sợ đánh thức Ôn Nhiên đang ngủ say, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn thấy cuộc gọi, cô ấy ngạc nhiên ấn nút trả lời: “Alo, anh Cẩm!”
“Tiểu Tiểu, Nhiên Nhiên đâu!”
Giọng của Ôn Cẩm đầy lo lắng, vội vàng truyền tới, Bạch Tiểu Tiểu khẽ giật mình, nhẹ giọng đáp: “Anh Cẩm, Nhiên Nhiên còn đang ngủ.”
“Đánh thức em ấy dậy.”
“Vâng, anh chờ một chút, em sẽ gọi cho cô ấy ngay.”
Bạch Tiểu Tiểu không dám nói không, giọng điệu không thể từ chối của Ôn Cẩm khác với vẻ dịu dàng thường ngày, ngược lại cũng có phần hụt hẫng và vội vàng.
Bạch Tiểu Tiểu cảm thấy, anh ấy đã biết chuyện tối hôm qua nên mới lo lắng, thậm chí, có khả năng anh ấy gọi điện cho Mặc Tu Trần, biết cô bây giờ đang ở cùng Ôn Nhiên.
“Nhiên Nhiên, cậu dậy đi, anh Cầm gọi điện.”
Ôn Nhiên rất buồn ngủ, rất mệt mỏi, cô miễn cưỡng mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của Bạch Tiểu Tiểu, khó chịu nhíu mày, lại giơ tay dụi đôi mắt mờ mờ, nhìn điện thoại trên tay cô ấy.
“Anh Cẩm gọi điện tới, hình như rất gấp.”
Bạch Tiểu Tiểu đưa tay cầm điện thoại di động qua, trầm giọng nói với Ôn Nhiên.
Nghe vậy, ánh mắt Ôn Nhiên hơi thay đổi, một tay ngồi dậy với chăn, cầm lấy điện thoại, mim môi nói nhẹ: “Anh!”
“Nhiên Nhiên, chuyện tối qua anh đã biết rồi, sao em lại ngốc như vậy, có chuyện gì có thể quan trọng hơn tính mạng chứ, nói cho anh biết, bị thương có nghiêm trọng không?”
Giọng nói vừa vội vàng vừa lo lắng của Ôn Cẩm xuyên vào trong màng nhĩ, mũi của Ôn Nhiên đột nhiên trở nên đau nhức, tối hôm qua Mặc Tu Trần cũng đã yêu cầu cô hứa, sau này không được phép làm chuyện ngu ngốc như thế nữa, bây giờ anh trai cô lại nói, không có chuyện gì quan trọng hơn tính mạng, cho dù cô có bị sỉ nhục, tình thương của anh ấy dành cho cô vẫn không giảm đi chút nào.
“Anh, lúc đó em rất vội. Anh đừng lo lắng, em không bị thương gì cả, chỉ là trầy xước một chút thôi, hai ngày nữa sẽ không sao đâu.”
Ôn Nhiên cố gắng nói với một giọng điệu thoải mái, mặc dù cô không muốn anh trai mình biết, nhưng cô cũng hiểu, chuyện tối qua đã báo cảnh sát, anh trai cô nhất định sẽ biết.
“Em bị thương ở đâu, hôm nay em về đi, bên thành phố F để cho chị Lý, anh sẽ phái người tới đón em.”
Ôn Cẩm không nhìn thấy vết thương của cô, không hề yên tâm chút nào.
“Anh à, em chỉ bị trầy xước cánh tay một chút thôi, thực sự không sao đâu. Hai ngày nữa sau khi triển lãm thuốc kết thúc em sẽ về, nếu anh không tin thì lát nữa em sẽ chụp ảnh cho anh xem.”
Trong lòng Ôn Nhiên tràn đầy ấm áp, cùng anh trai nói chuyện, giọng nói của cô vô tình truyền đến một chút ủy khuất, cho dù bây giờ cô có thể một mình gánh vác công ty, nhưng trước mặt anh trai, cô vẫn như trước, vẫn chỉ là cô em gái được anh yêu thương.
Tuy nhiên, Ôn Cầm không có ý định thỏa hiệp, khi anh ấy biết tối qua Ôn Nhiên đã trải qua những chuyện đó, anh hận không thể tự tay giết chết chính mình.
Theo quan điểm của Ôn Cẩm, Ôn Nhiên xảy ra chuyện, tất cả là tại anh ấy.
Là anh ấy không bảo vệ được em gái mình, nếu như tối qua Nhiên Nhiên thật sự xảy ra chuyện, anh ấy sẽ sống trong tự trách và đau đớn suốt đời.
“Không được, cho dù không bị thương nặng, em cũng phải trở về. Anh mới nói chuyện điện thoại với Mặc Tu Trần rồi, cậu ta đồng ý hôm nay sẽ đưa em trở về.”
“Anh, nhưng mà thành phố F bên này?”
Ôn Nhiên biết anh trai đang lo lắng cho cô, nhưng cô không thể bỏ việc nửa chừng được.
“Nhiên Nhiên, nếu anh biết em sẽ trải qua những chuyện gì khi đến thành phố F, anh thà để cho công ty phá sản còn hơn.”
Ôn Cẩm yên lặng trong chốc lát, giọng nói lại truyền đến, mang theo ba phần tự trách, hai phần đau đớn và một phần dứt khoát.
Trong suy nghĩ của anh, Nhiên Nhiên còn quan trọng hơn cả mạng sống của chính mình, huống chi chỉ là một nhà máy sản xuất dược phẩm.
Một tia phiền muộn cứa qua trái tim đầy ấm áp, Ôn Nhiên không thể nói từ chối, cô mím môi, nhẹ giọng nói: “Anh, không ai trong chúng ta có thể đoán trước được tương lai. Chuyện xảy ra đêm qua chỉ là một tai nạn, em sẽ về. Anh đừng tự trách mình nữa, biết không?”