Mục lục
Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý do khiên Mặc Tu Trân liên tục yêu câu Ôn Nhiên chủ động đối mặt với những người phụ nữ yêu thích anh là vì trong lòng anh thiếu cảm giác an toàn.

Anh mồ côi mẹ từ khi còn nhỏ, ba lấy vợ khác, anh từ một đứa trẻ hạnh phúc trở thành một đứa trẻ mồ côi không được yêu thương, còn bị tổn thương nhiều lần. Bây giờ, anh động lòng với Ôn Nhiên, có tình cảm, anh hy vọng cô có thể đáp lại tình cảm của anh như anh.

Dấu vét buồn bực còn sót lại trong lòng của Mặc Tu Trần cũng tan biến không còn dấu vết vì lời nói “Được” nhẹ nhàng của Ôn Nhiên, cùng ánh mắt mọng nước dịu dàng của cô. Trong ánh mắt sâu thẳm nghiêm nghị có một chút ấm áp, nét mặt lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng hơn.

Qua cửa sổ xe nhìn thấy Trình Giai đang đi tới từ xa, Ôn Nhiên mím môi, chủ động đưa tay ra nắm lấy lòng bàn tay rộng lớn của Mặc Tu Trần.

Ngay khi đầu ngón tay ấm lên, Mặc Tu Trần lập tức thu hồi ánh mắt ra khỏi cửa số, anh nhìn cô với đôi lông mày dịu dàng, trái tim anh ấm áp, anh lật lòng bàn tay, ôm bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô vào lòng bàn tay mình.

Không khí trong xe nhuôm màu hơi ấm từ bàn tay giữa hai người, trong chốc lát, Ôn Nhiên cảm thấy cơn tức giận vừa rồi của Mặc Tu Trần chỉ là ảo giác.

Nhìn mày nhẹ nhàng thoải mái của anh, nghĩ đến bộ dạng vừa nãy anh tức giận phớt lờ mình, Ôn Nhiên đột nhiên cảm thấy buồn cười, không nhịn được liền bật cười.

“Nhiên Nhiên, em cười cái gì thế?”

Mặc Tu Trân nhìn chăm chăm vào nụ cười rạng rỡ của cô, hít thỏ mùi cơ thể êm đềm dễ chịu của cô giữa mũi anh, lòng anh hơi ngứa ngáy, từ khi trở thành vợ chồng với cô, anh trước đây vốn lạnh lùng, nhưng bây giờ lại rất thích chuyện nam nữ. . Truyện Hài Hước

“Không cười cái gì cả.”

Ôn Nhiên vô thức cúi đầu, bị ánh mắt sâu thẳm của anh làm cho sững sờ, khóe mắt bắt gặp Trình Giai đang tiến đến, nhẹ nhàng nói: “Cô ta đến rồi!”

Mặc Tu Trần không trả lời cô, chỉ bật đèn trong xe, thâm tình nhìn cô.

Trình Giai dừng lại bên ngoài xe, hướng vào trong xe gọi ‘cậu Mặc.

Cửa sau từ bên trong mở ra, trong xe vang lên giọng nói của Ôn Nhiên: “Lên xe đi!”

Vẻ mặt của Trình Giai hơi giật mình, có chút ngoài ý muốn khi thấy Ôn Nhiên cũng ở trong xe, cô ta cứ nghĩ chỉ có một mình Mặc Tu Trần, vừa nãy nhịp tim còn tăng nhanh không thể kiểm soát được.

Khi lên xe, nhìn thấy Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên ngồi ở hàng ghé đầu, trong lòng Trình Giai có vài giây cảm xúc dâng trào, khiến bản thân mình trông vừa chân thành vừa đáng thương.

“Cậu Mặc!”

Nhìn thấy Mặc Tu Trần không thèm nhìn mình, Trình Giai căn môi, nhẹ giọng gọi.

Trên ghé lái chính, thân hình của Mặc Tu Trần hơi nghiêng sang một bên, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Ôn Nhiên, bàn tay nhỏ bé của cô nằm trong lòng bàn tay thật tinh tế, không liếc nhìn Trình Giai đang ngồi ở ghé sau.

Cho dù cô ta có gọi anh, anh cũng không quay đầu lại, mà thờ ơ hỏi: “Cô có chuyện gì thì nói đi!”

Giọng điệu rõ ràng không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng ánh mắt nhìn Ôn Nhiên của anh rất dịu dàng.

Chỉ là sự ngăn cách giữa hàng trước và hàng sau, mà thái độ của anh chẳng khác gì tách biệt giữa hai mùa xuân và đông.

Dấu vết tổn thương lóe lên trong mắt Trình Giai, hai tay cô ta để ở bên cạnh vô thức siết chặt thành nắm đấm, hận Ôn Nhiên đến chết.

Cho tới bây giờ, cô ta vẫn cho rằng Ôn Nhiên dụ dỗ Mặc Tu Trần, nếu không có Ôn Nhiên, Mặc Tu Trần cũng sẽ không nghi ngờ cô ta. Càng đừng nói đến việc tìm người điều tra cô ta, cô ta cũng không cần vì để anh tin tưởng mình mà phải dùng khổ nhục kế.

“Cô Ôn, cô có thể tránh một lát được không? Tôi muốn nói chuyện một mình với cậu Mặc.”

Giọng điệu Trình Giai lạnh lùng, nhìn thẳng vào Ôn Nhiên.

Ánh mắt Mặc Tu Trần chọt lạnh, Ôn Nhiên chưa kịp trả lời anh đã lạnh lùng nói: “Nếu cô có chuyện gì mà không thể để cho Nhiên Nhiên nghe, vậy thì cô không cần phải nói cho tôi biệt nữa!”

Sắc mặt Trình Giai tái nhợt, sợ nếu mình còn cố chấp sẽ bị Mặc Tu Trần đuổi đi, cô ta đành phải đè nén nỗi căm hận đối với Ôn Nhiên lại, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Được rồi, cậu Mặc đã bằng lòng để cô Ôn nghe thì tôi sẽ nói. “

“ửI”

Mặc Tu Trần dùng giọng mũi ừ một tiếng, ánh mắt vẫn dừng ở trên mặt Ôn Nhiên, Ôn Nhiên cũng không có nhìn Trình Giai, mà là nhìn Mặc Tu Trần.

Trong không khí vui vẻ ấm áp của hai người ở hàng ghế đầu, Trình Giai im lặng vài giây, khi mở miệng nói, giọng điệu đầy tội lỗi: “Cậu Mặc, tôi xin lỗi, tôi đã nói dối anh!”

Vẻ mặt của Mặc Tu Trần hơi trầm xuống, đôi môi mỏng gợi cảm mím lại thành một đường thẳng kiên quyết lạnh lùng, không trả lời.

Ôn Nhiên cau mày, quay đầu nhìn Trình Giai, nhàn nhạt hỏi: “Cô nói dối Tu Trần cái gì?”

Mặc dù trong lòng Trình Giai có một nghìn một trăm cái không muốn để Ôn Nhiên biết, nhưng Mặc Tu Trần kiên quyết để cô ở lại, cô ta không còn cách nào khác, tuy rằng trong lòng rất khó chịu, nhưng cô ta đành phải trả lời câu hỏi của cô: “Tôi không phải là cô gái năm đó đã cứu cậu Mặc.”

Mặc Tu Trần đã biết được chuyện này vào mấy ngày trước rồi, nghe được câu trả lời của Trình Giai anh cũng không có gì ngạc nhiên. Trên mặt Ôn Nhiên thoáng qua một tia ngạc nhiên, cô quay đâu nhìn vê phía Mặc Tu Trân.

Trình Giai cũng chăm chú nhìn Mặc Tu Trần, thấy vẻ mặt thờ ơ của anh không hề thay đổi, trong lòng cô ta chấn động, cảm thấy lựa chọn thú nhận của mình thật sự đúng, cho dù cô ta không nói, Mặc Tu Trần cũng sẽ tra ra.

“ý của cô là, cô là mạo danh, làm sao cô biết những chuyện đó?”

Nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Mặc Tu Tràn, Ôn Nhiên lấy tay còn lại che lên mu bàn tay anh, truyền sự quan tâm của cô đến anh qua hơi ấm của bàn tay cô.

Sở dĩ cô tiếp lời Trình Giai là vì không muốn cô ta nói nhiều chuyện nhảm nhí, không nói vào chủ đề, cô hỏi điểm mắu chốt, Trình Giai trả lời, như vậy sẽ nhanh hơn.

“Là Tiêu Văn Khanh, khi tôi 12 tuổi bà ta đã tìm tôi rồi.”

Trình Giai không dám giấu giếm nữa, cô ta hơi dừng lại, trìu mến nhìn Mặc Tu Trần rồi nói: “Lúc đó, bà ta tìm tôi, hỏi tôi khi còn bé có từng được cứu một bé trai 12 tuổi không. Sau khi chắc chắn tôi không có, bà ta đã để tôi đóng giả cô gái đó.”

Không nhìn ra được sự thay đổi cảm xúc trên mặt của Mặc Tu Trần, trong lòng vẫn còn hơi sửng sót. Trình Giai bây giờ chưa đầy 23 tuổi, nói cách khác, mười năm trước Tiêu Văn Khanh đã lên kế hoạch tìm một cô gái để đóng giả ân nhân cứu mạng anh.

“Bà ta nói với tôi những chỉ tiết mà bà ta biết, nhưng bà ta không biết tình hình thực sự trước đó của cô gái kia và cậu Mặc. Cuối cùng, ba ta để tôi giả vờ mắt trí nhớ.”

“Mười năm trước Tiêu Văn Khanh đã tìm cô rôi, tại sao đến bây giờ cô mới xuất hiện?”

Ôn Nhiên kìm nén bực bội trong lòng, lạnh lùng hỏi, Tiêu Văn Khanh thật sự là một người phụ nữ tâm cơ, bà ta thế mà lại tính toán cả chuyện này.

Có thể tưởng tượng, Mặc Tu Trần có thể bình an trưởng thành khó khăn như thế nào.

Nghĩ đến đây, tim Ôn Nhiên không khỏi kịch liệt co rút lại, đối với Tiêu Văn Khanh cô càng thêm tức giận, đối với Mặc Tu Trần cô càng thêm đau lòng.

“Tiêu Văn Khanh nói, cậu Mặc quá thông minh, nếu tôi chủ động xuất hiện trước mặt anh, anh nhất định sẽ nghi ngờ.

Từ trước đến nay anh vẫn luôn tìm kiếm, vậy thì để cho anh tự mình tìm ta tôi.”

Sắc mặt Ôn Nhiên thay đổi, Tiêu Văn Khanh nghĩ thật chu đáo, bà ta không chỉ lo lắng việc Trình Giai chủ động xuất hiện sẽ khiến Mặc Tu Trần nghỉ ngờ, mà còn cảm thấy thời gian Mặc Tu Trần tìm càng ở lâu, sau khi tìm được Trình Giai anh sẽ càng quý trọng.

Mặc Tu Trần hừ lạnh một tiếng, “Bà ta không sợ tôi thật sự tìm được cô gái năm đó sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK