Cả người Lý Nguyên Mẫn căng lên, mười ngón tay luồn vào thớ tóc của hắn, muốn đẩy hắn ra, nhưng lý trí của y biết rõ rằng đừng nên làm vậy.
Y cần một đồng minh, một đồng minh biết rõ y đang dùng thân thể dị dạng này thai nghén đời sau.
Hiển nhiên, người đàn ông hùng mạnh trước mắt này là lựa chọn phù hợp nhất.
Y nhìn xuống dưới, thấy người đàn ông đang hôn lên vùng bụng hơi phồng của mình.
Một cảm giác rợn tóc gáy chạy dọc lên từ xương đuôi, khiến cho ngón chân y cuộn lại, suýt nữa rít lên, y lập tức cắn chặt môi, cố gắng tự trấn an bản thân bình tĩnh lại.
Y nín thở, một cảm giác phức tạp, pha trộn giữa xấu hổ, bất lực, tự ghét bản thân như muốn nhấn chìm y.
Y dằn lòng lại, mặc cho Nghê Liệt kéo y chìm vào bùn sâu nghẹt thở.
Mãi đến khi Nghê Liệt nôn nóng, khấp khởi hôn lên môi y lần hai, hắn mới chợt phát hiện ra một mùi máu tanh thoang thoảng.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhận ra Lý Nguyên Mẫn đã mồ hôi đầm đìa, tóc đen bên thái dương đã ướt đẫm, bờ môi rớm máu, tựa như một yêu tinh diễm lệ.
Nhưng chính Lý Nguyên Mẫn lại chẳng hề hay biết, y vừa thấy Nghê Liệt rời khỏi bụng mình thì vội nhỏm dậy, dường như thở phào một hơi, đôi môi cong lên, lộ ra một nụ cười: "Được rồi, ngươi trở về đi."
Y kéo chăn lên cao một chút, che đi bụng dưới.
Cũng vì động tác như vậy, y mới chợt nhận ra mình vừa cắn thủng môi mình, lại lấy mu bàn tay lau đi, thấy trên tay dính máu, cả người hơi khựng lại, sau đó thè lưỡi liếm đi vết máu trên môi.
Rồi chậm rãi nằm xuống, cuộn người lại, giấu mình sau lớp chăn.
Ánh mắt Nghê Liệt sâu thẳm, hắn nhìn y một lát, đoạn xốc chăn lên, chui vào, ôm người vào lòng.
"Chờ ngươi ngủ rồi, ta sẽ đi."
Lý Nguyên Mẫn nghe hắn nói vậy, chỉ cười, ngoan ngoãn nhích lại gần hắn rồi nhanh chóng nhắm mắt lại.
Ánh đèn như hạt đậu, khe khẽ lung lay, khiến cho mọi vật trong phòng cũng hoen mờ đi.
Trong sự yên lặng đấy, Nghê Liệt đột nhiên thốt lên một câu không đầu không đuôi: "Đừng sợ."
Không biết đây là lần thứ mấy hắn nói với y hai chữ này.
Lý Nguyên Mẫn nghe xong, lại càng thu mình trong lồng ngực của hắn.
Rất lâu sau, y mới mở miệng: "Ngươi có thể đồng ý với ta một chuyện không?"
Thái độ khác thường của y làm cho Nghê Liệt linh cảm thấy đây không phải là chuyện dễ dàng gì, hắn nhắm mắt lại, hầu kết giần giật, nói: "Ngươi cứ nói đi."
"Không." Lý Nguyên Mẫn bướng bỉnh: "Ngươi phải đồng ý cái đã."
Thấy Nghê Liệt không đáp lời mình, Lý Nguyên Mẫn rướn người lên, hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của hắn: "Ngươi đồng ý với ta, có được không?"
Chóp mũi cọ cọ hắn, giọng nói mềm nhũn: "Ta chỉ xin ngươi chuyện này."
Bề ngoài y mảnh mai, nhưng nội tâm hiếu thắng, chưa bao giờ là người ưa làm nũng, cũng rất ít khi nói những lời yếu thế như vậy.
Cho nên Nghê Liệt cũng sao có thể không chiều theo y, hắn lặng lẽ thở dài: "Ngươi nói đi."
Lý Nguyên Mẫn thở phào nhẹ nhõm, cười cười, lại nằm xuống, ôm lấy vòng eo rắn chắc của Nghê Liệt, nhích người lại gần: "Ta tìm được một người nông phụ.
Đứa trẻ trong bụng chị ta và...!trong bụng ta cũng cỡ như nhau.
Chồng chị đi tòng quân, phận nhà chị ấy thì nghèo khó, lại thui thủi một mình, không thể nuôi nổi đứa bé này.
Ta đã phái người đưa chị một ít bạc, sau khi chị sinh con, ta sẽ sai người lén mang đứa trẻ này vào cung."
Nghê Liệt là kẻ nhạy bén, vừa nghe vậy, mọi thớ cơ trên người hắn chợt căng lên, bất chợt ngắt lời y: "Ta không đồng ý."
Lý Nguyên Mẫn bối rối, y lại nhỏm người dậy, nhìn Nghê Liệt bằng ánh mắt khẩn cầu, "Ngươi hãy nghe ta nói hết đã."
Y nuốt nước miếng: "Người phụ nữ này đã đồng ý.
Nhưng để cho đảm bảo, thời gian này ta sẽ tìm thêm vài người phù hợp, chắc chắn rằng sẽ không có sơ hở nào."
Ánh mắt Nghê Liệt dần lạnh lẽo, mặt mày không cảm xúc, nhìn y nghiêm túc đưa ra những kế hoạch tưởng chừng như hết sức chỉn chu chặt chẽ kia.
"Đương nhiên, chúng ta không nhất thiết phải nhờ cậy đến những đứa bé đó.
Nếu ta sinh ra một đứa trẻ bình thường, thì cũng sẽ nuôi nấng những đứa bé kia...!Điều này cũng dễ, trước đây ta ở Lĩnh Nam cũng từng thu nuôi rất nhiều đứa trẻ."
"Còn lỡ đâu sinh ra...!một đứa trẻ giống như ta..."
Nghê Liệt lạnh nhạt nói: "Thì sao?"
Lý Nguyên Mẫn liếm môi, trên môi y có một vết thương còn mới, đụng vào là đau, nhưng Lý Nguyên Mẫn lại cứ cố tình lấy đầu lưỡi mà liếm nó một cách bệnh trạng, như thể đang thưởng thức cái sự đau rát ấy.
"Có một loại thuốc, uống vào là có tác dụng rất nhanh." Y vội nói thêm, cứ như sợ Nghê Liệt phản đối, "Ngươi yên tâm, nó sẽ không đau, giống như ngủ một giấc mà thôi, không hề khó chịu —— Ta tìm rất lâu mới phát hiện ra."
Sống lưng Nghê Liệt lạnh lẽo, nghĩ rằng biết đâu chính bản thân y cũng mơ ước thứ thuốc này, trái tim đập thình thịch: "Ngươi tìm làm gì? Đang yên đang lành ngươi tìm thứ thuốc rác rưởi đấy làm gì! Ta không đồng ý! Ngươi bỏ ngay cái ý nghĩ này đi cho ông!"
Lồng ngực Nghê Liệt phập phồng kịch liệt, hắn ngồi bật dậy nhìn Lý Nguyên Mẫn, hai con mắt đỏ ngầu: "Ai tìm cho ngươi? Là Hà Duyện, hay là Trương Long? Nói đi! Ông đây bẻ cổ bọn họ!"
Nhưng Lý Nguyên Mẫn chỉ nở một nụ cười thê thảm:
"Ngươi không hiểu, ngươi...!không hiểu."
Y níu chặt Nghê Liệt, cố gắng giải thích cho hắn hiểu được nỗi thống khổ của mình: "Thân thể thế này, một mình ta là đủ rồi."
Y sống cả hai đời, mới vỡ lẽ, có một số việc đã thành số mệnh.
Kiếp này, so với những đau khổ trên đời, những gì y có được quả thật quá nhỏ bé.
Đã thế, những điều hiếm hoi ấy lại cứ dễ dàng tuột khỏi lòng bàn tay.
Y nỗ lực hết mình mới có thể bằng được khởi điểm của người ta, mệt mỏi đến tận xương tủy.
Thuở ấu thơ sống trong vũng bùn đầy rẫy chán ghét, khinh thường, căm hận; lớn lên rồi lại phải chịu đựng những ánh nhìn gièm pha, thèm thuồng, dâm dật.
Dường như suốt cả đời, y chưa từng có một ngày được sống như người bình thường —— Tâm lý của y cũng sắp trở nên dị dạng mất rồi.
Nếu bọn họ thất bại, vậy thì một đứa trẻ cũng lạc loài như y phải sống như thế nào? Còn nếu như thành công, thì rồi mai đây, đứa bé đó cũng sẽ sống trong ánh mắt kỳ thị của người đời.
Trao cho đứa trẻ vô tội một tương lai vô vọng, bi đát như thế, thật quá tàn nhẫn.
Cho dù đó chỉ là một khả năng nhỏ nhoi, y cũng phải chặt đứt bằng được.
Để tất cả mọi bi kịch kết thúc ở đời y đi thôi.
Nghê Liệt nhìn y thật lâu, rồi nhẹ nhàng kéo y vào lòng: "Ta không đồng ý."
Lý Nguyên Mẫn giận lắm, viền mắt đỏ ửng: "Ngươi hứa với ta rồi!"
"Ta hối hận rồi." Nghê Liệt đê hèn mà lật lọng, nhưng lời nói ra lại rất mực dịu dàng: "Trước mặt ngươi, ông đây là thằng tiểu nhân chân chính, tội nợ gì cứ thêm lên đầu ông."
Lý Nguyên Mẫn nhắm mắt lại, lòng đầy bất lực.
Cõi lòng Nghê Liệt đau xót vô cùng, đây là lần đầu tiên hắn ý thức được người trước mặt không bình thường, nỗi căm ghét thân thể mình đã trở thành bản năng của y.
Nỗi căm hờn ấy chính là do thế đạo bủa vây, rồi thuần hóa từng chút một.
Ánh mắt của bọn họ, sự tọc mạch của bọn họ làm xói mòn ý chí y, để rồi chính y cũng khinh khi thân thể mình.
Những kẻ dị loại trên đời rồi sẽ bị đại chúng bỏ rơi, hoặc sẽ bị bới móc, dè chừng.
Lý Nguyên Mẫn đấu tranh suốt nhiều năm như vậy, nay đã kiệt sức mất rồi.
—— Y không thể động viên mình bước tiếp được nữa.
Nghê Liệt nhìn y gồng mình trong đau khổ, cả người hắn như sôi lên, tâm thế phản kháng chưa từng có lúc nào chực chờ bùng nổ như vậy, hắn đột nhiên cầm tay y đưa lên miệng rồi cắn mạnh một cái, trầm giọng nói: "Kiều kiều, đừng để người ta thuần hóa."
Hắn nhìn dấu răng sâu đến mức bầm ứ trên tay người ấy, lại nhẫn tâm cắn thêm một cái, như thể muốn dùng sự đau đớn này để đánh thức một linh hồn đang bên bờ tiêu vong, "Đừng để bọn chúng thuần hóa ngươi!"
Đôi mắt sắc bén của hắn tỏa ra vầng sáng trước nay chưa từng có, miệng gằn từng chữ một: "Bọn chúng mới là kẻ cần thay đổi, chứ không phải là Lý Nguyên Mẫn ngươi."
Lý Nguyên Mẫn bị hắn cắn đau đến ứa nước mắt, nhưng Nghê Liệt lại áp lên trán y, hắn khống chế y, tựa như loài hổ dữ, "Ngươi muốn thế đạo thế nào, hãy tự mình tạo ra!"
"Ta giúp ngươi!" Nghê Liệt nhìn y, ánh mắt nóng cháy, "Cả cuộc đời Nghê Liệt này đều sẽ giúp ngươi."
"Lý Nguyên Mẫn!"
"Đừng sợ!".
Danh Sách Chương: