иɦũ ɦσα già đứng bên ngoài chắp tay, kính cẩn dò hỏi: "Điện hạ, người có muốn để nhà bếp làm nóng lại thức ăn không?"
Lý Nguyên Mẫn nhìn đồ ăn nguội ngắt trêи bàn, khuôn mặt có phần buồn bã thất vọng, lặng lẽ thở dài một hơi, "Không cần đâu, иɦũ ɦσα bưng xuống đi." . TruyenHD
"Nhưng điện hạ còn chưa ăn gì cả, hay là..."
Lý Nguyên Mẫn ngẩn ra, mới sực nhớ ngay cả mình cũng chưa động đũa, nhưng hiện giờ y đã chẳng còn khẩu vị gì, có điều, sợ иɦũ ɦσα già lải nhải, y bèn chỉ tay về phía một món ăn trông khá đẹp mắt, nói: "Ta dùng nửa chén súp hầm thập cẩm này là được rồi."
иɦũ ɦσα già nghe vậy thì rất vui mừng, vội vàng vâng dạ, đương lúc sai bảo các tỳ nữ dọn dẹp, chợt nghe Lý Nguyên Mẫn gọi lại.
"иɦũ ɦσα Vương à, gọi Tùng Trúc vào đây."
Tùng Trúc nhanh nhẹn tiến vào, dò hỏi: "Thưa Điện hạ?"
Lý Nguyên Mẫn ho nhẹ một tiếng, hỏi nó: "Có thấy Nghê Tham lĩnh về chưa?"
Tùng Trúc vội thưa: "Dạ, chưa thấy."
"Hắn có báo tin về không?"
Tùng Trúc cũng lắc đầu.
Trong lòng Lý Nguyên Mẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, sao Nghê Liệt lại vô duyên vô cớ mà để y chờ lâu như vậy. Nếu như có chuyện đột ngột, thì nhất định hắn sẽ cho người về báo tin trước, chứ chưa bao giờ để xảy ra chuyện như tối nay. Nghĩ vậy, trong lòng vừa buồn rầu vừa lo lắng, bèn lập tức ra lệnh:
"Tùng Trúc, lập tức gọi người chạy ra đại doanh ngoài thành một chuyến... Xem Nghê Tham lĩnh có đang vướng bận chuyện gì không."
Tùng Trúc vâng lời rồi vội vàng lùi ra.
Lý Nguyên Mẫn nhìn bóng đêm sâu hun hút bên ngoài, đôi mày chau lại, đáy mắt hiện lên vẻ sầu lo.
***
Nơi đại doanh ngoại ô.
Đã vào những ngày cuối cùng trong năm, trời lạnh đất đông, cái không khí lạnh lẽo giá rét còn vấn vít đến tận khuya.
Tốp năm tốp ba vệ binh lập đội tuần tra, ánh lửa lay động trêи mặt đất, thỉnh thoảng có một hai tia lửa bung ra; trong bóng đêm, cờ quạt theo gió lạnh mà tung lên phần phật, tiếng vang như xa như gần.
Bên trong doanh trại chính, một người tùy tùng đang hồi hộp đến nín thở, nhanh chóng dọn dẹp cơm thừa canh cặn trêи bàn rồi rón rén đi xuống.
Nghê Liệt còn chưa cởi áo giáp, lúc này hắn đang cầm một tấm khăn bằng vải thô lau chùi thanh trường kiếm trong tay. Khuôn mặt hắn không cảm xúc, ánh mắt chăm chú, như thể việc trước mặt này là điều quan trọng nhất trêи đời.
Tào Cương đứng hầu ở phía dưới, thấy vậy, do dự một chặp, nhưng rồi vẫn mở miệng khuyên nhủ: "Bẩm đại nhân, đã vào giờ Hợi rồi, nếu không còn việc khác thì nên về phủ thôi."
Không biết có phải do ảo giác hay không, mà Tào Cương thấy vẻ mặt người kia dường thoáng qua một tia phẫn nộ, nhưng vừa nhìn lại, thì hắn đã đặt kiếm xuống, không thèm liếc y mà chỉ lạnh lùng nói: "Hôm nay ngủ lại doanh trại."
Tào Cương hơi nhíu mày, nghĩ thầm mấy nay trong doanh đâu có việc gì quan trọng, sao tự dưng đang yên đang lành lại không chịu quay về.
Từ khi trở về Lĩnh Nam, suốt mấy ngày nay, trái tim y đều căng thẳng, chỉ một chút gió thổi cỏ lay thôi cũng đã khiến y cảnh giác rồi. Y phò tá Nghê Liệt nhiều năm, nên có thể dễ dàng thấy được hôm nay tâm trạng quan trêи nhà y đang vô cùng bực bội, cả ngày nay cứ nôn nao mãi, đến giờ vẫn chưa thôi.
Từ lúc hắn sống lại đến nay, chưa có giờ khắc nào như thế.
Tào Cương bắt đầu nghiền ngẫm lại những sự việc ngày hôm qua, muốn tìm manh mối, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui vẫn không dò ra dấu vết, đành phải tạm vâng theo hắn.
Đương lúc y định lùi xuống kêu quân sĩ chuẩn bị, người sau lưng bỗng gọi y lại, ho nhẹ một tiếng, trầm giọng ra lệnh:
"Mau tìm vài tên thợ thủ công đi tu sửa Phủ Tham lĩnh -- cành nhanh càng tốt."
"Chuyện này..." Tào Cương cả kinh, bèn chạy lại vài bước, hỏi: "Đại nhân muốn dời ra Quảng An Vương phủ ư?"
Nghê Liệt bực mình mà liếc y một cái, cứ như thể y vừa hỏi một câu hết sức ngu ngốc thừa thãi.
Tào Cương lấy làm băn khoăn, nghĩ thầm, lúc mới từ Giang Bắc về đến vương phủ, Xích Hổ Vương rõ ràng đã định rằng ban đầu cứ bình thường như cũ, sau này lại tùy cơ ứng biến, nhưng sao mà chưa được mấy ngày đã đổi ý rồi -- Rời khỏi Quảng An Vương phủ không phải là việc nhỏ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho hắn đưa ra quyết định hết sức bất lợi như vậy? Nghĩ đi nghĩ lại, mấy hôm nay không có việc gì đáng ngờ xảy ra... Tào Cương là người cực kỳ nhạy bén, y quan sát sắc mặt Nghê Liệt thật cẩn thận, đoạn hỏi: "Đại nhân, có phải là tối qua Quảng An Vương đã trở lại?"
Lời còn chưa dứt, cặp mắt sắc bén kia như mang theo gió lốc, dòm thẳng về phía y, Tào Cương sởn cả gai ốc, lập tức cúi đầu.
"Thuộc hạ vô lễ!"
Lòng dạ Xích Hổ Vương vốn thâm sâu, nào có dễ chịu như vậy bao giờ, Tào Cương có phần hối hận vì câu hỏi đường đột vừa rồi của mình, nhưng cũng từ đó mà có thể suy ra rằng tâm trạng bất thường của hắn suốt cả ngày hôm nay nhất định có liên quan đến Quảng An Vương.
Đêm qua, đến tột cùng hai người này đã xảy ra chuyện gì?
Tào Cương không dám hỏi thêm, chỉ đành rụt rè chắp tay vái lạy rồi lui ra.
***
Màn đêm đen dày, vạn vật lặng thinh.
Tiếng hít thở nặng nề cứ chập trùng mãi, xen lẫn với tiếng rêи rỉ nghèn nghẹn như có như không.
Nghê Liệt nằm mơ thấy con yêu tinh kia.
Khuôn mặt y hồng hào tươi đẹp, tựa như một đóa hoa tỏa hương rực rỡ; đôi môi mềm mại ươn ướt hơi dẩu lên, đôi con ngươi rũ xuống nhìn hắn, vừa ngọt ngào vừa quyến rũ; vòng eo lay động, sóng dâng hết đợt này đến đợt khác; từng lạch nước nhỏ róc rách hội tụ thành con sông rộng dài mà tráng lệ. Trong luồng sáng trắng chói lòa hai mắt, Nghê Liệt trơ mắt nhìn bản thân sa ngã từ chốn non cao vời vợi, để rồi đắm mình trong con sóng phù sa đẹp đẽ ngây ngất ấy.
Không thở nổi.
"A -- "
Nghê Liệt đột nhiên bật dậy, thở hổn hển, nơi đũng quần hắn có cảm giác ướt át dấp dính.
Ngọn đèn leo lét, chỉ còn tiếng gió rì rào.
Nghê Liệt nhắm mắt lại, lấy bàn tay che lên khuôn mặt đẫm mồ hôi.
Trong bóng đêm, hắn nghiến răng kèn kẹt, sắc mặt dữ tợn.
***
Hai ngày nay, cuộc sống của mọi người trong quân doanh khốn khổ quá chừng, hơi một chút là bị chủ soái đại nhân mắng xối xả, thậm chí cả hai người luôn được việc là Tào Cương và Lý Tiến cũng lần lượt bị cho ăn mắng. Không khí trong doanh trở nên căng thẳng, ai nấy hết sức cẩn thận, chỉ lo có hơi sơ sẩy chút là bị chủ soái cho ăn phạt ngay lắp tự -- Tính ra, chủ soái nghỉ lại ở đại doanh mới có ba ngày thôi, nhưng chúng binh sĩ cứ ngỡ đâu là đã qua nửa năm rồi, khổ đến mức kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay.
Ngay cả Nghê Anh cũng cảm thấy ông anh trai mình hình như trúng tà.
Nàng thúc vào bụng ngựa, chạy nhanh về phía người đàn ông cao to đàng xa.
"Sao mấy nay không thấy a huynh về phủ?"
Hầu kết Nghê Liệt giần giật, không đáp lời nàng, chỉ rút một thanh cung màu đỏ từ bên hông ra rồi đưa cho nàng, cung này có tên gọi là Chúc Long, là một loại cung nhẹ nhưng vô cùng cứng cáp, là vật quý hiếm có khó tìm.
Tuy Nghê Anh chỉ là cô gái mười bốn tuổi, nhưng nàng mang huyết thống Nghê gia, nên nào phải hạng nữ lưu yếu đuối. Nghê Anh nhận lấy cung, bèn lập tức phát hiện ra giá trị của nó, nàng vô cùng vui mừng, cứ vuốt ve mãi, rồi thử giương cung, tuy là ban đầu có hơi khó khăn một chút, nhưng nàng cũng giương lên được một nửa.
Thậm chí trong chốn quân doanh, cũng không được mấy người nam nhi có được trình độ như nàng.
Trêи khuôn mặt Nghê Liệt xuất hiện vài tia sáng hiếm hoi, hắn bèn tiến lên hướng dẫn vài lần. Quả nhiên, chỉ trong một nén nhang, Nghê Anh đã có thể hoàn toàn giương cung, nàng phấn khởi nhặt một mũi tên trêи mặt đất, rồi một âm thanh xé gió sắc bén vang lên, mũi tên kia xuyên thẳng vào một tảng đá phía xa, đâm sâu đến nửa tấc. Nghê Anh thấy thế thì mở cờ trong bụng, lập tức quên khuấy đi vấn đề vừa rồi, vội vàng kéo dây cương rồi say mê luyện tập hết lần này đến lần khác.
Tào Cương đứng xa xa, ghé mắt nhìn hai anh em kia, trêи vầng trán thấm vệt sầu lo, đương khi thở dài một tiếng, định về lại doanh trướng của mình, thì một người vệ binh vội vàng chạy tới.
"Tào Chấp sự, Quảng An Vương đến."
Lời nói như sét đánh bên tai. Tào Cương nghe vậy thì cả kinh, da đầu tê dại cả đi, quả thật là sợ cái gì thì đến cái đó. Y hoàn toàn không biết tình hình hiện thời giữa hai người là như thế nào, rồi mình thì nên ứng đối ra sao, đành giương mắt nhìn về phía bóng người đằng xa, nuốt khan, hồi hộp tiến lên báo cáo.
"Sao cơ? Điện hạ ca ca đến ư?" Nghê Anh mừng rỡ, nhanh chóng xoay người xuống ngựa rồi vội vàng hỏi: "Bây giờ người đang ở đâu?"
"Phỏng chừng lúc này đã đến nơi rồi ạ."
Tào Cương vừa nói vừa âm thầm quan sát Nghê Liệt, thấy mặt mũi hắn vẫn bình tĩnh như thường, nhưng đáy mắt như chợt có hàn băng. Trong bụng Tào Cương lo lắng, ngập ngừng một chút, mới nói: "Đại nhân, việc này..."
Nghê Anh ngắt lời y, vừa ôm lấy cẳng tay Nghê Liệt, vừa cười mắng: "Có gì mà này với chả nọ, chúng ta còn không mau ra nghênh tiếp?"
Mặt mày Nghê Liệt lúc đỏ lúc trắng, hắn khẽ nghiến răng, nhưng rồi cũng phải nhịn xuống mà theo Nghê Anh rảo bước ra ngoài.
Tào Cương lau mồ hôi, cũng vội vàng đi theo sau.
Mặt trời đã ngả về Tây, những dải mây trong trẻo, trăng trắng phía chân trời nay đã nhiễm sắc hồng, cảnh sắc tiêu điều hiu hắt.
Vài chục người binh sĩ vây lấy một chiếc xe ngựa dừng lại trước doanh trại. Màn xe nhanh chóng hất lên, một quý nhân phong thái đường hoàng được đứa sai vặt đỡ từ từ xuống xe ngựa.
Mọi người đồng loạt cúi đầu, "Quảng An Vương."
Lý Nguyên Mẫn cười khẽ, ra hiệu miễn lễ.
Nghê Anh chỉ ước gì có thể ngay lập tức chạy lên mà khoe khoang chiếc cung mới toanh của mình, sau đó kéo y về phía sân tập để biểu diễn cho y kỹ năng mình mới vừa học được, nhưng nàng cũng biết phép tắc, đành phải kìm nén lại niềm hứng khởi trong lòng, đứng nghiêm trang ở đó.
Tào Cương đứng bên cạnh trộm nhìn Nghê Liệt, trong lòng đánh 'thịch' một cái, chủ soái của bọn họ đang lăm le dòm về phía người kia, tựa như đang nhìn một con mồi, đuôi mắt hắn hồng lên, lồng ngực phập phồng liên tục, đủ để biết hơi thở của hắn lúc này dày nặng như thế nào.
Vừa quay đầu lại, cả đám người chợt bùng lên tiếng reo hò mừng rỡ.
Hóa ra, vừa hai ngày nữa là đến Giao thừa, Quảng An Vương quyết định ban thưởng cho toàn bộ tướng sĩ. Nhờ có Nghê Liệt mà chúng binh tướng Lĩnh Nam rất là kính nể vị phiên vương này. Lúc này, theo lệ thường, Quảng An Vương đoan chính nho nhã sẽ động viên khen ngợi quân sĩ một lúc, bầu không khí vốn dĩ nghiêm túc trong doanh đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Nhưng mà có một người lại cố tình không chịu hòa vào bầu không khí vui vẻ này.
Nghê Liệt nhìn khuôn mặt đoan trang rạng rỡ kia, trong lòng vừa giận dữ ngút trời, vừa nôn nao khó tả, hắn tức tối mà nghĩ thầm, đứa luyến sủng kia trưng ra bộ mặt dối trá ấy mà làm gì!
Y nên có dáng vẻ như thế nào mới phải?
Nghê Liệt hậm hực nghĩ, y phải cau mày, hé đôi mắt ướt nhẹp, lấy tay chống đỡ lồng ngực hắn, khóe mắt đuôi mày rưng rưng ngấn lệ... Như thế mới đúng!
Làn môi đang khép mở kia không nên nói những lời trang nghiêm đạo mạo vô nghĩa như vậy, mà nên mím chặt lấy nhau, thắm đỏ như máu, như khóc như không. Đúng vậy, đôi môi ấy phải thật ướt át, khi ngậm trong miệng thì mềm mại, ngọt ngào như mật ong, thỉnh thoảng lại nhè lưỡi, ɭϊếʍ mất nửa cái mạng người ta.
Ánh mắt nóng bỏng lại dừng lại trêи cổ áo màu trắng của y, tròng mắt hơi nheo lại, cánh mũi giần giật, dường như đánh hơi được một mùi hương thoang thoảng như có như không, lảng vảng giữa hai chiều hư thực. Hắn nghĩ thầm, y đứng gần mọi người như vậy, chưa biết chừng ai nấy đều có thể tranh nhau hít ngửi mùi ngon ấy rồi.
Ý nghĩ như vậy làm Nghê Liệt tức đến nổ phổi.
Y vậy mà dám làm ra vẻ đạo mạo như vậy! Sao y có thể làm ra vẻ đạo mạo như thế?
Nghê Liệt quả thật bị dáng dấp đứng đắn đường hoàng này của y làm cho tức giận đến phát điên, trong thoáng chốc, trái tim táo bạo nóng nảy của hắn dâng lên vô số cảm xúc bạo ngược điên cuồng, hắn hận không thể xé nát y, à không, thậm chí ngay cả việc xé nát y cũng không đủ làm hắn nguôi ngoai.
Cổ họng hắn khò khè, đáy mắt như lửa thiêu.