• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sáu giờ sáng Giang Quyết đã tỉnh giấc, rõ ràng ngủ chưa tới năm tiếng đồng hồ mà tinh thần anh hưng phấn giống như được nạp điện hơn mười mấy tiếng vậy.
Ra ngoài chạy vài vòng xong anh đạp xe đi mua bữa sáng cho Từ Hoãn.

Lúc về, cô gái của anh vẫn còn đang ngủ, Giang Quyết lặng lẽ ngắm nhìn không dám quấy rầy cô, buổi sáng thức dậy Tiểu Tổ Tông này của anh cực kỳ cáu bẳn.
Thế là anh tới phòng vệ sinh rửa tay rồi đem giường cùng với quần áo tối qua thay ra đi giặt, sau đó đem quần áo đã phơi khô về phòng, cô gái nào đó lại vùi đầu vào trong chăn.
Thấy không còn sớm, không đánh thức cô thì sẽ muộn mất.
Anh bước tới cạnh giường, khẽ vén chăn lên, "Bé con, dậy thôi nào muộn rồi đấy."
"..."
Không có phản ứng.
"Bé ơi, dậy thôi." Anh hất vài lọn tóc vương trên mặt cô ra dịu dàng nói.
Từ Hoãn khẽ cau mày, lẩm bẩm rồi lật người quay lưng về phía anh.

"Bé..."
"Đừng quấy rầy em." Cô cắt ngang, giọng có vẻ hơi khàn khàn.
Giang Quyết bò lên giường chống tay phía trên cô, cười bất đắc dĩ, "Vợ ơi, sắp chín giờ rồi, không dậy là trễ đó."
Giữa chân mày Từ Hoãn càng càng hằn sâu, cô vùi đầu vào gối, "Anh phiền quá! Em không dậy!"
"Ngoan nào, nghe lời anh, dậy nhé?" Giang Quyết khẽ ôm cô rồi đưa quần áo cho cô.
Cô lại nhắm mắt, "Em không muốn mặc, anh mặc cho em đi."
"Được rồi, tiểu Tông Tông của anh." Anh cười, đang cầu mà còn không được đây.
Từ Hoãn miễn cưỡng cử động, cơ thể chợt nhói lên, ngực như hít phải một ngụm khí lạnh khiến cho cả người bực bội, "Người em đau quá đi mất! Tất cả là tại anh!"
Người đàn ông đang tập trung cúi đầu gài áo ngực cho cô nghe vậy bèn ngẩng đầu hỏi, "Đau hả? Lần sau anh nhẹ nhàng hơn nhé"
"Chỗ nào cũng đau, lần nào anh cũng nói vậy nhưng có lần nào nhẹ nhàng không?"
Anh phì cười, "Ơ kìa, anh mà nhẹ thì em lại không thoải mái còn gì."
"Em không thoải mái bao giờ? Rõ ràng là do anh, lần nào cũng vậy! Lần nào cũng dùng sức! Chẳng khác nào cầm thú cả!"
"Được được, là anh cầm thú, anh là cầm thú."
"Sao anh vẫn chưa cài xong?" Từ Hoãn bực mình.
"Cái này nhìn tưởng đơn giản nhưng sao cài lại khó vậy nhỉ?" Cằm anh tì lên vai cô nhìn xuống, vừa cài xong khuy thứ ba thì hai khuy còn lại lại bung ra.
"Mẹ kiếp??? Rõ ràng vừa cài xong mà???" Giang quyết phẫn nộ, mồi hôi túa ra.
"Anh đần quá"
"Được rồi." Anh thở dài, bắt đầu cài lại hàng khuy một lần nữa.
"Vợ ơi, không phải em có loại cài được từ phía trước ư?"
"Sao?"
"Sau này em mặc loại đó đi, cài loại đó dễ!"
Từ Hoãn trả lời bằng giọng khinh thường, "Anh cho rằng em ngốc giống anh hả? Mặc mỗi cái bra mà mất cả buổi?"
Giang Quyết không đáp, lặng lẽ cẩn thận gài nốt khuy cuối.
"Được rồi." Anh thở phào.
"Lệch rồi." Từ Hoãn ưỡn ngực, "Chỉnh lại chút đi."
Anh chỉnh lại áo, rồi thò tay chỉnh luôn phần bầu ngực.
"..."
"Bỏ ra." Từ Hoãn không biến sắc nhìn bàn tay không thành thật của ai đó bên trong áo ngực.
Giang Quyết thoáng thở dài đầy tiếc nuối, chậm rãi bỏ tay ra, còn không quên khẽ ma sát.
"Sờ một cái thôi mà." Anh thấp giọng lẩm bẩm.
Từ Hoãn mặc kệ anh, cô mặc quần áo sau đó vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Lúc cô ra ngoài thì thấy đồ ăn sáng nóng hổi, mùi hương canh há cảo lan ra khắp phòng khách, Từ Hoãn đỡ thắt lưng rồi ngồi xuống từ tốn ăn.
"Anh ăn rồi à?" Thấy anh không ăn, cô hỏi.
"Ừ, anh ăn trước rồi." Giang Quyết chống tay lên đầu ngắm cô.
"Anh ăn sớm vậy làm gì?"
Từ Hoãn nhăn mũi, "Anh cách em xa một chút, đừng có nhìn em."
Cậu chàng nào đó dở khóc dở cười, "Vẫn chưa hết ngái ngủ à?"
"Không được à? Anh có ý kiến gì hử?"
"Không dám không dám." Giang Quyết buồn bực cười rồi nghiêng người nhìn cô.
"Hừ."
Từ Hoãn không bận tâm tới anh nữa, cô tập trung ăn nốt bữa sáng của mình.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK