• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đợi hai tiếng đồng hồ, trong đầu anh đã tự biên diễn ra hàng nghìn câu hỏi, nhưng điện thoại vẫn cứ im lìm như cũ. Càng lúc anh càng nôn nóng, cuối cùng không nhịn được anh vẫn gọi điện qua. Mất một lúc mới có người bắt máy
"Sao không gọi cho anh?" Anh tủi thân chất vấn

Từ Hoãn vừa tắm xong, vừa khéo nhận cuộc gọi, cô vừa lau tóc vừa đáp, "Em vừa tắm"
"Hừ, nãy em nói luyện tập là tập cái gì thế?" Ạnh làm bộ lơ đãng hỏi
"Một tiết mục ca hát trong chương trình chào đón tân sinh viên"
"Ồ" Giang Quyết yên lòng, không đào sâu thêm nữa, chắc là hợp xướng thôi
"Anh còn chưa được nghe em hát" Giọng anh mang theo sự tiếc nuối
"Thích thì lần sau em hát cho anh nghe, nhưng em hát cũng chỉ bình thường thôi" Từ Hoãn cười
"Vợ anh chắc chắn hát hay, giọng Hoãn Hoãn bảo bối của anh dễ nghe như vậy, ai cũng không bằng em" Ai đó bắt đầu cười ngốc nịnh hót
"Nhất là trên giường, lúc bị chồng làm ấy" Anh lại đế thêm một câu đầy sắc dục

"Anh...! Nói nhăng nói cuội gì đấy!" Cô hờn dỗi, kéo khăn bông che kín gò má ửng đỏ
"Ký túc xá của anh có người không đấy?" Cô chợt nhớ ra vấn đề này, dẫu sao ký túc xá cũng không phải nơi riêng tư gì, tuy mồm miệng anh xấu xa, lại còn hay khoác lác nhưng cô cũng không muốn mấy lời này bị người khác nghe thấy
"Không có ai, bọn họ đi tắm cả rồi"
Từ Hoãn yên tâm
"Vợ ơi, anh nhớ em " Giang Quyết nằm ngửa trên giường khẽ nói
"Em cũng nhớ anh ~" Cô dịu dàng đáp
"Vợ ơi, em hát cho anh nghe đi, nếu không anh mất ngủ đó" Giang Quyết làm nũng, một người đàn ông cao m9 lăn lộn lung tung trên giường, quả thực rất buồn nôn, đám bạn cùng phòng anh về trông thấy mà đơ cả người
Từ Hoãn nhìn thời gian, dã mười một giờ rồi
"Khuya lắm rồi, em phải cúp máy đây, bạn cùng phòng em muốn ngủ rồi"
"Còn chưa nói chuyện được bao lâu mà" Anh phẫn nộ đấm lên giường, mạnh mẽ kháng nghị
"Ngoan nào, nghe lời em, mai nói chuyện tiếp nhé, khuya lắm rồi, em cũng buồn ngủ, ngủ ngon nha" Từ Hoãn dỗ anh
"Được rồi, ngủ ngon bảo bối, yêu vợ, mai nhớ gọi sớm cho anh nhé" Anh dặn dò
Cúp máy xong, anh liếc một đám đang vây quanh giường mình hóng hớt, "Nhìn cái gì?"
"Buồn nôn!" Trần Đông Lâm chà xát làn da mà sởn cả da gà
Hai thằng bạn khác của anh cũng làm động tác nôn mửa, nhìn anh bằng ánh mắt cực kỳ ghét bỏ
Giang Quyết cười khúc khích, vì thông cảm cho ba con cẩu độc thân này cho nên anh mới không mắng người đấy
Trở mình lại, anh mở album ảnh được mã hóa, vùi đầu vào trong chăn ngắm ảnh riêng tư của vợ.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK