Nghĩ như vậy, Nguỵ Vô Tiện không thể không vỗ bàn khen ngợi mưu tính sâu xa của người nào đó một lần nữa.
Hắn nghĩ một hồi, thong thả ung dung nói: "Đã kêu ta lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử rồi, các vị đây gấp gáp di chuyển mắt nhìn như vậy, thay Liễm Phương Tôn biện hộ, hẳn là ngày thường có quan hệ không tồi với Liễm Phương Tôn nhỉ?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người sôi nổi dời đi, không khí lại vi diệu thay đổi ý vị, bàn tính trong lòng mỗi người, bắt đầu đánh lên tanh tách.
Muốn huỷ hoại một người thì vạch trần tâm tư của người đó, điều này là Nguỵ Vô Tiện hắn học được từ Kim Quang Dao, gậy ông đập lưng ông, cảm giác khá tốt.
Người nọ vốn đã có sẵn kế hoạch trong lòng, bị hắn quậy tung thế này, toát ra vài phần kinh hoảng lúng túng, nói: "Phải, phải thì sao.
Liễm Phương Tôn bình thường đối đãi với người khác nhân hậu, chiêu hiền đãi sĩ, người Kim thị, có ai không được hưởng ân huệ từ hắn..." Y nói một câu này chưa xong, đã cảm giác lỡ lời, gần như đưa Kim Quang Dao lên vị trí cực cao, mà tình hình nơi này đang có một vị đứng đầu Kim thị đang ngồi.
Đối nhân xử thế, cẩn thận khắp nơi, cho dù lời này không phải là giả, cũng không nên nói ra trước mặt người đứng đầu, chẳng những không gia tăng được tín nhiệm, ngược lại hoàn toàn phản tác dụng.
Kim Quang Thiện nghe xong, quả nhiên ánh mắt lộ ra vẻ không vui.
Nguỵ Vô Tiện xem kịch xem đến đã ghiền, tiếp tục thêm mắm dặm muối: "Mặt khác còn có một chuyện, ngài đây đối với thuật hiến xá, hiểu biết quá sâu sắc nha, chi tiết loại tà thuật quỷ bí này vừa mở miệng nói ra, đã lập tức liên hệ với mối quan hệ lợi hại giữa ta và Mạc Huyền Vũ, phản ứng nhanh như thế..."
Người nọ tức muốn hộc máu, không đợi hắn nói xong, đã ngắt lời nói: "Nguỵ Vô Tiện! Ngươi âm dương quái khí, đơn giản là muốn nói ta và Liễm Phương Tôn có tư tình, thay hắn nói chuyện mà thôi, không cần quanh co lòng vòng, ta thừa nhận, ta và hắn có quan hệ rất tốt, nhưng vậy thì sao, những gì ta nói đều là sự thật!"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không sao cả, chỉ là ta cảm thấy Liễm Phương Tôn có thể có người bạn tốt thông minh lanh lợi như vậy nên vui mừng giùm hắn mà thôi".
Người nọ nhất thời nghẹn họng.
Nguỵ Vô Tiện thấy dây câu thả đã khá dài rồi, làm như vô tình tung ra một câu: "Lúc chư vị lên núi, có gặp trở ngại gì không?"
Mọi người nhìn lẫn nhau, chuyện này xác thật cũng là chuyện mà bọn họ thấy hoang mang.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Dưới núi Loạn Tán Cương, ta đã bố trí, quanh năm có hàng trăm hung thi tuần tra, các ngươi cũng không nghĩ, vì sao có thể lông tóc vô thương mà tuỳ ý xâm nhập địa bàn của ta sao?"
Kim Tử Huân nói: "Vì sao?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đương nhiên là có người muốn cho các ngươi đi lên, tới trước diệt trừ thay cho các ngươi.
Đợi hai bên chúng ta chém giết, lưỡng bại câu thương, thì hắn đến làm ngư ông đắc lợi.
Không chỉ Di Lăng Lão Tổ, người mà khắp thế gian e sợ, có thể một cú đánh gục, mà Kim tông chủ ngươi, cũng bỏ mạng tại đây".
Kim Tử Huân nói: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Vốn dĩ, bao vây ở Bách Phượng Sơn, muốn giết là người nào, chẳng lẽ trong lòng các vị không biết rõ ràng? Kim tông chủ, Kim Tử Hiên, Kim Lăng mà chết, ai là người thu lợi lớn nhất? Cái này còn cần ta phải nói ra sao?"
Hai ba câu này của hắn phân tích lợi hại, lời ít mà ý nhiều, nói năng có khí phách, trong động Phục Ma nhất thời im lặng như tờ, một cảm giác ớn lạnh bò từ lòng bàn chân lan theo xương sống đi lên, hô hấp và nhịp tim của mọi người đều ngưng trệ.
Nguỵ Vô Tiện vén vạt áo, từ trên giường đá đứng lên, bước từng bước một, xuyên qua hang động trống trải, đi về phía đám người.
Đám người bị cuộc nói chuyện mới vừa rồi làm cho chấn động còn chưa hoàn hồn, đến khi hắn đến gần, mới sôi nổi phản ứng lại, nhưng mà một loạt lời nói của hắn dường như đã thành công làm dao động lòng quân, trong nhất thời cũng không ai rút kiếm ra, sắc mặt lộ ra vẻ cảnh giác, còn lại là tò mò, không biết tiếp theo hắn sẽ làm thế nào.
Rốt cuộc có người cảm thấy không ổn, hét lớn một tiếng: "Nguỵ Vô Tiện! Ngươi hoa ngôn xảo ngữ, lẫn lộn phải trái trắng đen! Hoả thi kia nếu không phải ngươi điều khiển, còn ai có thể rành thuật pháp tà ma như vậy?!"
Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện chuyển sang Kim Quang Thiện: "Chuyện này, ta cũng muốn biết, cho nên ta lại đây hỏi Kim tông chủ câu hỏi cuối cùng, có bằng lòng hợp tác cùng với ta hay không, dẫn dụ người này xuất hiện?"
Kim Tử Huân nói: "Ai biết ngươi chơi trò tâm cơ gì? Bá phụ, đừng nghe lời mê hoặc dụ dỗ của hắn, a Dao y, y làm sao có thể hại chúng ta được?"
Kim Quang Thiện chậm rãi liếc nhìn hắn một cái, trong ánh mắt đầy cân nhắc và ngập ngừng, mà sự trầm mặc này của ông ta, trong mắt những người xung quanh, lập tức trở thành bằng chứng lớn nhất cho những lời Nguỵ Vô Tiện mới vừa nói cho đối phương.
Trong nháy mắt, mọi người đều có chút hỗn loạn, một khắc trước, một phần đám đông chỉ là bị thuyết âm mưu kinh thế hãi tục kia của Nguỵ Vô Tiện làm cho chấn động, từng câu từng chữ tố cáo của Nguỵ Vô Tiện, rất nhiều người hoàn toàn chưa từng hoài nghi, động cơ, mưu tính của hắn, mới nghe lần đầu, nhưng nếu những gì hắn nói là sự thật, lòng dạ thâm sâu, tâm địa độc ác kia của Kim Quang Dao, quả thực là vượt quá sức tưởng tượng.
Mà một số người khác, đối với Kim Quang Dao hoặc trong lòng có bất mãn, hoặc sớm đã phát hiện lòng lang dạ sói và chỗ thâm tàng bất lộ của Kim Quang Dao, vẫn không lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng mạnh ai nấy cong bụng âm thầm tính toán.
Nhưng mà bất kể những người này trước đó nghĩ như thế nào, cũng đều không bày tỏ thái độ mạnh mẽ nào đối với sự trầm mặc của Kim Quang Thiện lúc này, mà tỏ ra, vô thanh thắng hữu thanh.
Nhưng cục diện trước mắt vi diệu ở chỗ, Kim Quang Thiện rốt cuộc chưa tỏ thái độ rõ ràng, nói thẳng ra, ông ta tuy không tín nhiệm Kim Quang Dao, nhưng ông ta cũng không tín nhiệm Nguỵ Vô Tiện, cán cân của sự tín nhiệm này, nghiêng về bên nào, vẫn là một ẩn số.
Nguỵ Vô Tiện thu toàn bộ sự chần chừ của ông ta vào trong mắt, ném quả cân cuối cùng xuống cán cân này: "Kim tông chủ có từng nghĩ tới, vì sao là bây giờ? Vì sao trong thời gian hơn một tháng ta được Mạc Huyền Vũ hiến xá sống lại, ta chưa hề tìm kiếm vận xui của các ngươi, mà một hai lại là vào lúc này? Rốt cuộc là ai, vào thời khắc này, cần phải diệt trừ Kim tông chủ ngươi, thật sớm?"
Một loạt những lời nói không thể giải thích được này, những đề cập trong đó, không chỉ người khác không biết, thậm chí ngay cả bản thân Nguỵ Vô Tiện cũng không biết, vì sao Kim Quang Dao lại chọn thời điểm này để hành động, đương nhiên rất có khả năng, chỉ là nhân cuộc săn bắn ở Bách Phượng Sơn, thuận tiện cho gã hành sự mà thôi.
Một khả năng khác, chính là trong khoảng thời gian này, xuất hiện biến số ngoài dự đoán của Kim Quang Dao, khiến cho gã cần phải nhanh chóng tiêu diệt Kim Quang Thiện sớm hơn một chút, mà biến số này, nếu Kim Quang Thiện trong lòng biết rõ, vậy hẳn là đã phát hiện.
Lúc này Nguỵ Vô Tiện lại đánh cược một phen, để lật ngược hoàn toàn cán cân kia.
Phản ứng của Kim Quang Thiện ít hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn, từ lúc đầu Nguỵ Vô Tiện chỉ ra điểm đáng ngờ của Kim Quang Dao, ông ta đã có điều hoài nghi, xem ra suy đoán giữa hai người đã xuất hiện rạn nứt của Lam Vong Cơ lúc trước, là đúng rồi.
Trong thời điểm tiếng gió dao động này, bị Nguỵ Vô Tiện dùng lời lẽ nghiêm trọng chỉ ra, đạp một chân đủ sức nặng vào trong tim Kim Quang Thiện, cán cân ban đầu chợt nghiêng đi.
Đang lúc Kim Quang Thiện chuẩn bị lên tiếng, Kim Tử Huân ở bên cạnh lại nóng nảy, Kim thị đấu đá nội bộ, vị trí tông chủ với gã mà nói, không quan trọng bằng ác trớ trên người, gã sớm đã nhận định ác trớ là do Nguỵ Vô Tiện làm, nên rốt cuộc không nghe lọt điều gì khác, hận ý của hắn đối với Nguỵ Vô Tiện, là cá nhân, là đối chọi gay gắt, giờ phút này, càng đỏ mắt, ác ý nghiêm trọng nói: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi mơ tưởng khua môi múa mép lừa gạt chúng ta buông tha cho ngươi à! Nãy giờ ngươi luôn mồm tố cáo a Dao, nhưng có chứng cứ gì?? Ngươi cứ lấy ra xem, không lấy ra được bằng chứng, đó chính là ngậm máu phun người!"
Nguỵ Vô Tiện cũng không sốt ruột, hơi mỉm cười: "Được nha, không buông tha thì không buông tha, ta cũng không phải là người sợ đánh nhau".
Kim Tử Huân sửng sốt một chút, ngay sau đó cười lạnh: "Hừ, nói thật dễ nghe, vậy tức là không lấy ra được bằng chứng?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không sai, ta không có chứng cứ".
Kim Tử Huân làm như thở phào nhẹ nhõm, thoáng vui mừng, nói với Kim Quang Thiện: "Bá phụ, hắn không có chứng cứ, chúng ta không thể tin tưởng lời nói của tên tiểu nhân đê tiện này! Hắn quen dùng yêu pháp, ai biết hắn sắp xếp mưu kế gì, sớm bằm thây hắn thành trăm mảnh, thì Kim gia mới sớm có ngày yên ổn!"
Kim Quang Thiện chưa đáp lời, Nguỵ Vô Tiện nheo nheo mắt, nói: "Các ngươi muốn đánh nhau, Nguỵ mỗ đương nhiên phụng bồi, các ngươi cũng rõ ràng, ta không phải là người ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, cho dù đánh tới ngươi chết ta sống, đem nơi này nhuộm thành địa ngục đẫm máu như trên chiến trường Xạ Nhật, cũng chỉ là việc trong nháy mắt".
Câu này vừa nói ra, hồi ức nào đó sâu trong đầu mọi người lần lượt bị đánh thức, trong động Phục Ma, vang lên một loạt tiếng hít khí lạnh, ánh mắt Lam Vong Cơ chăm chú, nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện nháy mắt với y, ý bảo y không cần lo lắng, chuyển hướng sang Kim Quang Thiện, nụ cười trên mặt không giảm: "Kim tông chủ nếu tin ta, chúng ta có thể hợp tác, dẫn dụ người phía sau màn xuất hiện, nếu không dụ ra được, Kim tông chủ cũng không có tổn thất gì đúng không, đến lúc đó chúng ta lại đánh lớn một trận cũng không muộn.
Kim tông chủ nếu không tin ta, vậy cũng không thể giết ta, bởi vì dựa theo suy nghĩ của các ngươi, Kim Lăng không phải còn trong tay ta hay sao? Ta mà chết, thì sẽ không ai biết Kim Lăng ở đâu".
Lời này của hắn nói thật kín kẽ khiến người ta không thể cưỡng lại được, giọng điệu rõ ràng là nhẹ nhàng thoải mái, trên thực tế đã đem đối phương đặt trên cầu độc mộc, giết hắn, không thể, đầu hàng hắn, không thể, vốn dĩ phần thắng đã không đủ, nếu giơ tay đánh nhau còn phải hết sức chú ý không được lấy mạng hắn, càng thêm vướng tay vướng chân, dễ dàng bị diệt sạch toàn quân, bởi vậy, ngàn tính vạn tính, chỉ đành phải tạm thời tin hắn.
Kim Quang Thiện cân nhắc hồi lâu, đã thấy rõ con đường phía trước, trầm giọng nói: "Hợp tác như thế nào?"
Kim Tử Hiên không thể tin nổi: "Bá phụ!"
Kim Quang Thiện nói: "Đừng nhiều lời".
Kim Tử Huân vung ống tay áo lên, tràn đầy phẫn uất không có chỗ phát tiết, tất cả đều nghẹn trên mặt, trướng đến mức xanh đen lẫn lộn, tay nắm chuôi kiếm siết chặt nổi đầy gân xanh.
Nguỵ Vô Tiện rũ mắt cười, nói: "Chuyện này đơn giản.".
Danh Sách Chương: