Vốn dĩ, mọi người nghe nói Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện ngủ chung một phòng, tất nhiên là cảm thấy quan hệ không bình thường, nhưng cũng chưa bao giờ nghe nói Di Lăng Lão Tổ có đam mê đoạn tụ, ngược lại lời đồn trêu hoa, ghẹo bướm của hắn vẫn luôn là đề tài để mọi người khua môi múa mép lúc trà dư tửu hậu, hơn nữa hình tượng Lam Vong Cơ quy phạm đoan chính, không dính bụi trần, thật sự là khó khiến cho người ta liên hệ y với bất kỳ mối quan hệ yêu thích nam nam nào, bởi vậy đối với lời nói của Kim Quang Dao cũng là nửa tin nửa ngờ.
Nhưng lúc này Lam Hi Thần nói ra lời chấn động kia, giọng điệu lại thật sự ám chỉ quan hệ giữa hai người hơn xa mối quan hệ quân tử, mà hắn lại là đại ca ruột của Lam Vong Cơ, sức nặng lời nói đương nhiên không giống người khác, tinh thần bát quái của mọi người dâng trào, bắt đầu tụm năm tụm ba xì xào bàn tán.
"Huynh trưởng!" Sắc mặt Lam Vong Cơ biến đổi, trong lòng biết Lam Hi Thần vẫn hiểu lầm quan hệ đêm đó giữa hai người bọn họ, vội vàng quát lên kêu hắn ngừng lại.
Trong lòng Lam Hi Thần luôn canh cánh hạnh phúc cả đời của đệ đệ, mắt nhìn vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện, lại là một vẻ mặt mờ mịt, không khỏi sốt ruột, thân hình nghiêng tới trước, làm như hận không thể túm lấy hắn hỏi một trận ra trò, nhưng bên tai nghe được những âm thanh bàn tán nhỏ vụn, nội dung lại càng lúc càng không chấp nhận được.
"Hay là sau khi Di Lăng Lão Tổ tu luyện tà thuật, âm tà bám vào người, ngay cả giới tính cũng thay đổi, còn đi câu dẫn Hàm Quang Quân?"
"Ngược lại ta nhớ ra một chuyện, Mạc Huyền Vũ còn không phải là đoạn tụ hay sao, có thể nào sau khi đoạt xá, đam mê này cũng truyền cho Nguỵ Vô Tiện không?"
"Nguỵ Vô Tiện tuy là nam tử, nhưng bất kể kiếp trước hay kiếp này, bề ngoài đều không tệ, tính cách lại phong lưu ngả ngớn, phóng túng không chịu gò bó, hiện giờ hắn đơn thương độc mã, nói không chừng suy nghĩ lệch lạc, mong muốn có một đồng minh thật vững chắc, trước giường sau giường đi mê hoặc Hàm Quang Quân cũng không biết được".
"Hai người bọn họ vốn dĩ không phải như nước với lửa sao? Bây giờ lại trở nên thân mật như vậy, nếu không phải loại quan hệ này, thì làm sao giải thích được đây?"
"Vạn lần không ngờ, đường đường Hàm Quang Quân thế mà lại tằng tịu cùng với Di Lăng Lão Tổ? Thể diện Cô Tô Lam thị để đâu? Không biết Lam lão tiên sinh biết ra sẽ nghĩ gì? Vẻ mặt lão nhân gia, nghĩ chắc là sẽ rất đặc sắc".
"Há chỉ có đặc sắc? Đoán chừng sẽ bị chọc giận đến hộc máu ấy chứ!"
"Hàm Quang Quân trước mặt người khác luôn là dáng vẻ thanh lịch chính nhân quân tử, băng thanh ngọc khiết, không nghĩ tới cũng là giả bộ? Đóng cửa phòng lại, cũng là loại đạo đức bại hoại, chậc chậc, thói đời xuống cấp, danh môn không vẻ vang, Cô Tô Lam thị tiếp tay cho kẻ xấu, cũng chỉ thế mà thôi".
Không ngờ một câu nói vô tình của mình, lại trở thành bằng chứng cho đám người nhiều chuyện hiếu kỳ chê cười, nói xấu vu khống, Lam Hi Thần bất đắc dĩ nghẹn lời, chỉ biết tỏ vẻ hơi tức giận nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện bên này, cũng không ngờ phản ứng của Lam Hi Thần lại lớn như thế, thấy Lam Vong Cơ trao đổi ánh mắt với Lam Hi Thần, sắc mặt hai người rất là cổ quái, ngón tay siết chặt Trần Tình hơi động đậy, lại có chút chột dạ không giải thích được, cũng không dám nhìn Lam Vong Cơ.
Hoá ra, ta và Lam Trạm thực sự thân cận như vậy, bây giờ ngay cả Trạch Vu Quân cũng hiểu lầm, không biết Lam Trạm sẽ nghĩ gì?
Y thường ngày thận trọng kềm chế như thế, gia phong lại luôn luôn nghiêm cẩn, bất đắc dĩ bị dây dưa, còn để cho mình lên giường của y, tình hình lúc đó đặc biệt, theo biến cố mà xử lý, nhưng chuyện qua rồi, nội tâm không tránh khỏi ghét bỏ, nói không chừng còn hối hận không thôi...!Lần trước xông vào phòng ngủ của y, phản ứng của y đã rất lớn, lúc này trong lòng hẳn là bực bội muốn chết nhỉ?
Nhưng lời nói mới vừa rồi của Kim Quang Dao, cũng không thấy y có phản ứng gì...!Có lẽ thanh giả tự thanh, đối với tin đồn nhảm nhí này hoàn toàn không thèm để tâm?
Hay là......
Nghĩ như vậy, ánh mắt hơi lệch đi, đảo mấy vòng lên bóng người cao to vẫn thong dong ở bên kia, đụng phải ánh mắt nhìn như bình đạm nhưng sóng ngầm nhấp nhô kia của Lam Vong Cơ, trái tim không khỏi giật nảy lên.
Lam Vong Cơ lại dường như không có ý định dời mắt đi, không nói không rằng không biểu lộ ra cảm xúc gì, cứ như vậy nhìn hắn chằm chằm, không khí đột nhiên xấu hổ, tay chân Nguỵ Vô Tiện luống cuống không biết để đâu.
Mọi người mạnh ai nấy nhiều chuyện, đồng thời liếc nhìn hai người đang ở đầu sóng ngọn gió kia, ai ngờ hai người chịu đủ kiểu lời lẽ xấu xa, nhưng lại nín thở ngưng thần nhìn nhau, trong mắt chỉ có nhau, bầu không khí cực kỳ ái muội vi diệu không thể tả.
Đối với Nguỵ Vô Tiện, người từng tuyên bố không mặc quần áo cũng không ai có thể chịu nổi hắn, mọi người cũng chẳng thấy kỳ lạ, không trông mong gì, nhưng ngay cả Lam Vong Cơ, người luôn coi trọng phong độ lễ nghi, thế mà cũng không yêu quý thanh danh của mình một chút nào, trước công chúng, không coi ai ra gì mà mắt đi mày lại với Di Lăng Lão Tổ, khiến cho người ta có chút bối rối.
Trong sự bối rối này, có chút khinh thường, có chút ghê tởm, lại có chút đáng tiếc không hiểu được, nghĩ một danh sĩ tiên môn được bao nhiêu người cả ngày ngưỡng mộ, tôn làm tiên nhân, thế mà bị nhúng chàm bởi một Nguỵ Vô Tiện chẳng biết xấu hổ, nhân phẩm cực kém, không khác gì lấy nước thải dơ bẩn trong con hẻm tối tăm ở chợ trực tiếp đổ vào Thiên trì trong vắt trên tiên cảnh, nhìn mà không đành lòng, khiến người ta vô cùng xót xa.
Đúng lúc này, lại một người nữa ngự kiếm đến.
"Không xong rồi Liễm Phương Tôn! Kim Lăng --- Kim Lăng tiểu công tử, không thấy đâu ---!!"
Người nọ nói xong, mọi người ở đây đều lặng người, lời xì xào bàn tán đột nhiên im bặt, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc.
Kim Quang Dao chụp người nọ lại hỏi: "Tại sao không thấy?"
Người nọ hoang mang rối loạn nói: "Kim thiếu phu nhân nói nàng vì chăm sóc cho Kim Tử Hiên công tử, trong lúc hỗn loạn, giao Kim Lăng tiểu công tử cho vú em ẵm, cho đến khi --- cho đến khi phá vòng vây xuống núi, nàng vẫn thấy vú em ẵm Kim Lăng, nhưng không biết tại sao, mới vừa rồi sau khi bọn họ ngự kiếm trở lại doanh trại, vú em đã --- đã không thấy tăm hơi! Hiện giờ mọi người, đều gần như phát điên tìm kiếm khắp doanh trại!!"
Kim Quang Dao hơi nghĩ ngợi một chút, nói: "Lúc phá vòng vây xuống núi là một đám hỗn loạn, nói không chừng cũng là bị tấn công vào lúc đó".
"Lúc phá vòng vây xuống núi?" Mọi người tỉ mỉ nghiền ngẫm lời nói này, ánh mắt không khỏi lại quay về phía người nào đó.
Nguỵ Vô Tiện đang nhớ lại hình ảnh cuối cùng lúc nhìn nhau với Giang Yếm Ly, bất chợt, Kim Tử Huân lại từ một xó xỉnh nào nhảy ra, chỉ vào mũi hắn lớn tiếng nói: "Nguỵ Vô Tiện! Lúc phá vòng vây, không phải ngươi ở trên sườn núi sao? Khi đó đường xuống núi phía nam thông thoáng nhưng chỉ có một mình ngươi, nói! Có phải là ngươi không được tham gia tiệc đầy tháng của Kim Lăng, ghi hận trong lòng, lén lút cướp nó đi hay không?!"
"Ngươi......!"
Loại việc vừa nhắm mắt đã bắn lén mũi tên lên người hắn này, dù sao hôm nay Nguỵ Vô Tiện nếm một lần đã đủ rồi.
Lỡ mất tiệc đầy tháng, chính là nguồn gốc của thảm hoạ chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo, thù mới hận cũ quay cuồng lên men trong lồng ngực, đôi mắt đen âm u ảm đạm nhìn chằm chằm Kim Tử Huân, tay mò đến Trần Tình ở bên hông.
Kim Tử Huân không ngờ hắn phát tác nhanh như vậy, bị ánh mắt đầy sát ý không chút nào che giấu của hắn doạ sợ đến mức lùi lại ba bước, rồi tự cảm thấy chật vật, mất hết thể diện, để lấy lại thanh thế, rút bội kiếm bên hông ra.
Mọi người mới vừa nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết xưa nay chưa từng có ở trên núi, trong lòng đều rúng động, cho dù chỉ một tia gió thổi cỏ lay, cũng có thể khiến bọn họ lông tơ dựng đứng, lúc này thấy động tác của Nguỵ Vô Tiện, giống như thần kinh bị chọc mạnh một cái, sắc mặt biến đổi, cũng đua nhau rút kiếm ra khỏi vỏ.
Lam Hi Thần mắt thấy tình hình giương cung bạt kiếm, sợ lại sắp đánh nhau trong nội bộ, vội vàng nói: "Chư vị bình tĩnh, không thể manh động!" Lại hướng Kim Quang Dao nói: "A Dao, việc cần làm lúc này, là tìm người.
Nguỵ công tử cho dù thần thông quảng đại, cũng không thể giấu được một phụ nữ và một trẻ con, suy đoán này, không khỏi quá gượng ép".
Giang Trừng liếc nhìn qua, cũng không chịu được, hôm nay những người này cứ nhắm mọi thứ vào Nguỵ Vô Tiện, trong lòng y biết hắn vô tội, lần đầu tiên hiểu được cảm giác bị người ta hắt nước bẩn lung tung, tức ngực nghẹn lời, rảo bước đi tới chỗ Nguỵ Vô Tiện, vỗ vai như thể trấn an hắn, sau đó đi đến triền núi phía nam, lớn tiếng nói: "Chư vị hôm nay rốt cuộc là tới đánh nhau hay là tới cứu người?! Có thời gian rảnh như vậy, không bằng lên núi tìm một chút!" Rồi dẫn đầu đoàn người Giang thị đi vào rừng toả ra tìm.
Dư quang Nguỵ Vô Tiện liếc nhìn Kim Tử Huân và Kim Quang Dao, Kim Tử Huân bị thù hận và thành kiến che mờ mắt, nhất định đối chọi gay gắt với hắn, nhưng Kim Quang Dao này, trong lời nói mặc dù chưa biểu hiện rõ ràng, nhưng chỗ nào cũng giật dây lôi kéo, vô tình hữu ý dẫn dắt sự hiềm nghi và địch ý hướng lên người hắn, việc mất tích Kim Lăng lần này, không biết có phải cũng là một phần trong liên hoàn kế của gã không, lập tức hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh.
Những người còn ở lại im lặng một trận, dưới sự ra hiệu của Kim Quang Dao, một phần tham gia tìm kiếm, một phần khác cầm kiếm cảnh giác, canh giữ nghiêm ngặt Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ.
Không lâu sau, trên núi vang lên tiếng gọi to tìm người hết đợt này đến đợt khác.
Nguỵ Vô Tiện sau khi nhắm mắt một lúc lâu, lệ khí trong lòng vẫn không tan, trừng mắt nhìn về phía Kim Quang Dao.
Trước sau hắn vẫn nghĩ không ra, Kim Quang Dao tại sao phải nóng lòng tiêu diệt hắn như thế, Nguỵ Anh kiếp trước, rốt cuộc đã phát hiện ra bí mật gì của gã? Hay là, hành động của Kim Quang Dao chỉ là theo lệnh của người khác, người sau lưng muốn nhanh chóng tiêu diệt hắn, là một người khác? Ví dụ như là, Kim Quang Thiện? Cuộc chặn giết trên Cùng Kỳ Đạo hôm đó, Kim Quang Thiện tuy từ đầu đến cuối chưa từng lộ diện, cũng không có bất luận tung tích gì biểu hiện ông ta là người chuẩn bị ở sau màn, nhưng người này xưa nay không hợp nhãn với hắn, rõ ràng sau Xạ Nhật Chi Chinh kiêng kị sức mạnh của hắn, ý đồ muốn cướp Âm Hổ phù.
Sau cuộc chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo, trong mắt mọi người, Mạc Huyền Vũ nổi lên, thay thế Di Lăng Lão Tổ, ông ta liền dời mục tiêu, trên Bách Phượng Sơn mượn hoả thi ra tay, khơi mào mối thù truyền kiếp giữa hắn và bách gia, dùng danh nghĩa này để giết hắn ư?
Nhưng phỏng đoán này lại có một sơ hở rất lớn.
Hoả thi xuất hiện thật sự quá mức quỷ dị, trước mắt xem ra, uy lực của nó rất bá đạo, không có quỷ đạo, nếu Kim Quang Thiện đạt được sức mạnh như thế, cần gì phải kiêng dè hắn, thậm chí trắng trợn táo bạo theo gương Ôn vương, mở ra một kỷ nguyên độc tài mới, cũng không phải là không thể.
Huống chi, hoả thuật là sở trường của Ôn thị, nếu năm đó Ôn thị cũng chưa từng thể hiện tà thuật mạnh mẽ này, thì Kim thị sao có thể làm được...
Một tiếng hét to cắt ngang suy nghĩ của Nguỵ Vô Tiện.
"Tìm được rồi! Bà vú của Kim Lăng tiểu công tử!"
"Đây là?! Đã chết rồi sao??"
"Kim Lăng đâu?? Có tìm được Kim Lăng không??"
"Không có, chỉ có một thi thể!"
Dưới một tán cây khuất sau tầm mắt, cỏ dại mọc um tùm, có thi thể một phụ nữ.
Vẻ mặt của bà ấy hoảng sợ, trên mặt có vài vết máu đã khô, một vòng máu thịt cháy đen bầy nhầy ngay cổ, lờ mờ có thể nhìn ra dấu bàn tay, tình trạng lúc chết cực kỳ giống với nhóm người của Tào tông chủ.
"Hoả thi! Cũng là do hoả thi làm!"
"Nhưng tại sao hoả thi chỉ giết một mình bà ấy? Còn kéo tới bỏ xác ở một góc vắng người thế này, rõ ràng là cố tình mưu hại, khẳng định là để cướp Kim Lăng tiểu công tử đi!"
Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ bị mọi người chĩa mũi kiếm vào, cũng đi theo đến bên cạnh thi thể, Kim Quang Dao khoanh tay đứng thẳng, đã có chút bằng chứng trong tay, tỏ vẻ không cần nói nhiều lời.
Nguỵ Vô Tiện ngồi xuống kiểm tra thi thể, xem xét một lát, rồi nâng tay che nắng nhìn về phía đường xuống núi phía nam, làm như nghiền ngẫm điều gì đó.
Mọi người liếc mắt nhìn hắn, đợi xem hắn giảo biện thế nào.
Hắn cũng không nhìn mấy người muốn xem trò hay đó của hắn, chỉ xoay người nói với Lam Vong Cơ: "Lúc phá vòng vây xuống núi, tuy rằng gấp gáp, nhưng không đến mức không phân biệt được người hay quỷ, nếu do hoả thi làm, tuỳ tiện đi vào giữa đám người như thế, tất nhiên sẽ gây chú ý, khả năng cao hơn, là thần không biết quỷ không hay lẫn vào trong đó ra tay giết người, nói cách khác, hung thủ rất có thể là người chứ không phải quỷ".
Một người nhịn không được cười lạnh xen vào: "Vết phỏng trên cổ này, rõ ràng là do hoả thi làm, chuyện này giải thích như thế nào!"
Ánh mắt Lam Vong Cơ vẫn luôn không rời Nguỵ Vô Tiện, nghe hắn nói xong, trong lòng chợt hiểu ra, liền nói ngay: "Người đánh lén đêm hôm đó, tay của hắn là tay lửa".
Người nọ nói chen vào thấy hai người tự nói với nhau, không phản ứng với mình, cũng chẳng thèm để tâm, chỉ dựng lỗ tai lên nghe, bật thốt lên: "Người đánh lén nào?"
Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện xác nhận bằng ánh mắt, kỹ càng tỉ mỉ kể lại chuyện Nguỵ Vô Tiện bị tập kích và bàn tay lửa làm tan chảy Âm Hổ phù tối hôm đó, cuối cùng bổ sung một câu: "Rất có khả năng, người dùng lửa đốt tay này, chính là hung thủ sau màn thao túng hoả thi tấn công chúng ta hôm nay".
Lượng tin tức trong những lời này quá phong phú, mọi người tiêu hoá một hồi, liền có người chỉ ra điểm nghi ngờ: "Lấy thi thể luyện lửa, còn có thể tưởng tượng ra, dù sao thi thể cũng vô tri vô giác, không đau không kêu, nhưng chưa gặp qua người nào có thể tự đốt lửa trên tay mình, ngươi nói bàn tay hắn đỏ rực như sắt nung, hẳn là nói chuyện quá mức hoang đường đi?"
"Đúng đó! Bịa chuyện cũng không bịa cho đáng tin một chút!"
"Lời lẽ phiến diện, không đủ tin cậy! Muốn chạy tội chứ gì! Hàm Quang Quân, ngươi thật sự bị Di Lăng Lão Tổ mê hoặc lý trí hay sao, còn giúp hắn nói hươu nói vượn ở đây??"
"Đúng vậy! Nếu thực sự có việc này, các ngươi sớm không nói, đợi đến lúc phát hiện ra thi thể của bà vú, đủ loại điểm đáng ngờ nhắm vào người các người rồi mới nói ra? Vừa khéo, nhảy ra một nhân vật như thế, thay các ngươi gánh lấy mọi hiềm nghi? Các ngươi cho rằng mọi người dễ bị lừa lắm hay gì??"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Buồn cười, các ngươi luyện không được thuật pháp, thì kết luận thiên hạ không ai luyện được à, xin hỏi, trước ngày hôm nay, nếu không tận mắt nhìn thấy, có người nào trong các ngươi tin rằng trên đời có loại hoả thi như thế không? Tiếp nữa, nếu ta và Lam Trạm là lời lẽ phiến diện như các ngươi nói, thì phỏng đoán của các ngươi không phải cũng là lời lẽ phiến diện hay sao? Rốt cuộc là chúng ta đang lừa gạt mọi người, hay là có người khác đang cố tình bẻ cong sự thật, dẫn dắt dư luận, cũng chưa biết chừng?"
Những người đó nhất thời không nghĩ ra lý lẽ để phản bác, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng, hừ lạnh một tiếng, câm miệng không nói.
Kim Quang Dao làm như đã nghe xong hết, hắng hắng giọng, nói với Nguỵ Vô Tiện: "Nguỵ công tử, bất kể thế nào, hiện giờ ngươi có hiềm nghi lớn nhất, có thể phải tạm thời uỷ khuất các hạ, cùng chúng ta trở về Kim Lân Đài một chuyến.
Cho dù là chuyện của Tào tông chủ, hay là chuyện tấn công khán đài, Lan Lăng Kim thị chắc chắn sẽ điều tra rõ hung phạm, tuyệt không dung tha, ngày chân tướng phơi bày, nhất định trả lại sự trong sạch cho Nguỵ công tử.
Nếu Nguỵ công tử quang minh lỗi lạc, đích xác không phạm tội, đương nhiên cũng không sợ tạm thời bị giam giữ".
Nguỵ Vô Tiện giả vờ đáng thương rung rung bả vai mấy cái: "Không sợ á? Không, không, Liễm Phương Tôn, ta là vô cùng sợ.
Thủ đoạn và mánh khoé của ngài như thế, một vạn Di Lăng Lão Tổ cũng không bắt kịp, thật sự theo ngươi trở về, chỉ sợ chết như thế nào cũng không biết".
Trong lòng hắn biết sau lưng trận phong ba hôm nay chắc chắn có bàn tay của Kim Quang Dao, chỉ là xui xẻo không có chứng cứ, nên vẫn chưa vạch trần được, chỉ âm dương quái khí trào phúng một hồi, rốt cuộc có người Kim thị nhìn chịu không nổi, chỉ vào hắn cả giận nói: "Nguỵ Vô Tiện! Ngươi nói cho rõ ràng, Liễm Phương Tôn đã mưu hại ngươi cái gì? Ngươi trong tối ngoài sáng ngấm ngầm hại người, chẳng lẽ muốn nói Liễm Phương Tôn tự lấy đá đập chân mình, quậy cho tan nát đại hội săn bắn do nhà mình chủ trì, rồi gây thương vong nghiêm trọng cho các tu sĩ của Lan Lăng Kim thị và các thế gia có quan hệ tốt với Kim thị, cuối cùng còn bắt cháu trai của mình đi hay sao??"
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Các ngươi không phải cũng nói ta vừa giết người vừa cứu người, diễn ra trò hay đó sao? Thế nào, Nguỵ Vô Tiện ta biết diễn kịch, người khác thì không biết à? Không phải là khiêm tốn, Nguỵ mỗ ta tự nhận không có tài năng biểu diễn gì cả, về mặt này, chính là kém xa Liễm Phương Tôn nha".
Người nọ nghe hắn châm chọc mỉa mai, thế mà thật sự đẩy tội danh giết cha thí huynh lên người Kim Quang Dao, nhất thời thở không nổi, đang định tức giận mắng chửi hắn một trận, lúc này, một giọng nói cứng rắn lạnh lùng, như một toà núi đá lớn cất lên: "Kỹ thuật biểu diễn của hắn ta quả thật không tồi, chẳng oan uổng chút nào"..
Danh Sách Chương: