"Trung Quốc có câu ngạn ngữ, tử hữu đạo bất tử bần đạo( hình như có nghĩa là người khác chết còn mình thì bất tử), con trai ta thật sự là vận dụng nhuần nghuyễn đạo lí này, không hổ là con trai ta!"
Ninh Vân Hoan ở bên cạnh nghe tới mức thổ huyết, ba Lan rõ ràng là lớn lên ở nước ngoài, lại cứ thích nói mấy câu văn cổ, thường được hiểu theo nhiều nghĩa khác nhau, nên lời ông nói ra làm cho người ta phải nghiên cứu kỹ càng.
Nghe thấy cha con hai người thảo luận về tương lai của Lan Ý, trong lòng Ninh Vân Hoan đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cô không muốn rời xa con trai, nhưng cô không biết mình nên nói như thế nào nữa. Cô biết phương thức tuyển chọn người thừa kế của Lan gia, lúc trước Lan Lăng Yến cũng phải chịu như vậy, cô không dám chắc con trai cô sau này có phải đi trên con đường cũ đầy máu, mồ hôi và nguy hiểm như cha của nó hay không, gần như là dắt đầu bên eo vậy, nhưng Lan gia người ta mấy trăm năm nay đều như vậy, cùng lắm thì cô cũng chỉ có thể bất mãn rằng tại sao mình lại gả cho người như Lan Lăng Yến thôi, mà không có cách nào thay đổi quy định của Lan gia.
Cô rất sợ sau này con trai mình sẽ sống trong cảnh bom đạn, thường xuyên bị người khác đuổi giết, sống một cuộc sống lo lắng đề phòng. Nhưng cô cũng biết rõ, biết rõ con trai mình sẽ sống một cuộc sống như vậy, chỉ cần nó sinh ra tại Lan gia, chỉ cần nó mang họ Lan một ngày, cho dù nó được Lan Lăng Yến bảo vệ lớn lên, nhưng đứa trẻ chưa từng trải qua sóng gió làm sao có thể ngồi vững trên chiếc ghế gia chủ Lan gia đây.
Ở một nơi như Lan gia, chỉ dựa vào thân phận thì không thể áp chế bọn yêu ma quỷ quái được.
Lan Lăng Yến có thể bảo vệ con trai một lúc, nhưng không thể bảo vệ nó cả đời được, nếu như Lan Ý có thể đi theo một con đường khác, mặc dù có thể cách xa cô một chút, nhưng chỉ cần nó an toàn, Ninh Vân Hoan không khỏi có chút kích động.
Hai cha con trò chuyện thương lượng, ba Lan chỉ muốn xát nhập thế lực của Lâm gia vào lòng bàn tay ông, cho dù chỉ là tạm thời, có khả năng dự định của Lâm Mậu Sơn không chỉ có vậy, có khả năng ông chỉ là muốn Lan Ý phát triển, để bù đắp lỗ hổng về nhân tài của Lâm gia hiện nay, thậm chí sau này ông ta sẽ đổi họ cho Lan Ý. Nhưng bất luận ra sao, chỉ cần Lâm gia còn nắm giữ cốt nhục của Lan gia một ngày, thì có thể mang tới nhiều thuận lợi để Lan gia phát triển tại Trung Quốc.
Đây cũng là lí do tại sao hôm nay ông ta để Lâm Mẫn ở lại với ba mẹ vợ quyền thế ngập trời này, là nguyên nhân chủ yếu ông trở về gặp con trai, dù sao sức ảnh hưởng của Lâm gia tại Trung Quốc, đáng để ông ta đi một chuyến này.
Cha con hai người bàn xong chuyện chính, lúc này ba Lan mới vắt chéo chân lên, lấy tay vẩy vẩy chút bụi không hề tồn tại trên bộ tây trang màu trắng, cười thờ ơ:
"Nói ra thì, cho đến nay ba vẫn chưa gặp Lan Ý lần nào. Đúng lúc cho cậu nhóc một món quà gặp mặt, sáng sớm mai ôm về Lâm gia, để mẹ con gặp mặt luôn." Thái độ vừa rồi của đứa con Lan Lăng Yến này làm cho ba Lan hiểu rõ, hai cha con nói chuyện đã quyết định tương lai của Lan Ý, mặc dù Ninh Vân Hoan biết con trai lớn lên ở Lâm gia an toàn hơn khi ở Lan gia nhiều, nhưng nghĩ tới sau này con trai cô sẽ thuộc về Lâm gia mà không còn là của cô nữa, trong lòng liền đau đớn.
Sự trầm mặc và yên tĩnh của cô làm ba Lan rất hài lòng, mặc dù cô con dâu này có xuất thân không cao, nhưng được cái biết thân biết phận, cũng hiểu chuyện, điều này nghe có vẻ dễ, nhưng để làm được thì không dễ gì, ngay cả Lâm Mẫn trước khi đi lấy chồng, cũng không thể bình tĩnh khi nói đến những chuyện như thế này được.
Ba Lan hài lòng, buổi sáng ngày thứ hai khi Ninh Vân Hoan tỉnh dậy, Lan Lăng Yến liền lấy một phần văn kiện trong tủ ra đưa cho cô.
Bình thường vào thời điểm này Lan Lăng Yến đều tới công ty, khó có được một hôm ở nhà với cô như hôm nay, tối hôm qua nghĩ tới chuyện của con trai, Ninh Vân Hoan lăn qua lăn lại cả đêm không ngủ ngon giấc, cũng may Lan Lăng Yến không nói gì, cho tới khi trời sáng hẳn anh mới mí mắt nhìn cô, tuy rằng thời tiết bên ngoài âm u, nhưng có thể thấy không còn sớm nữa.
"Mấy giờ rồi?" Giọng nói của cô có chút yếu ớt, đầu óc mê man, ngay cả cơ thể cũng có chút đau nhức.
Lan Lăng Yến hôn lên trán cô trước, sau đó mới đưa xấp văn kiện giày cộp cho cô: "Ba cho em, sắp 10 giờ rồi, đói bụng chưa?"
Ninh Vân Hoan nghe thấy ba Lan cho cô, mặc dù chưa nhìn thấy, nhưng có thể đoán ra ba Lan tặng đồ không nhỏ, chỉ là nghĩ tới Lan Ý, đôi mắt không khỏi có chút cay cay: "Con trai bị ôm đi chưa?"
Lan Lăng Yến gật đầu, giơ tay ra ôm cô vào lòng, lấy chiếc áo lông dài quý phi ở bên cạnh bọc lấy cô, lúc này mới bình tĩnh nói:
"Ôm đi rồi, Hoan Hoan, em phải biết, Lan Ý ở Lâm gia tốt hơn gấp trăm lần so với ở Lan gia, hơn nữa nó chỉ mang họ Lâm, không có nghĩ nó không phải con trai em." Chỉ giống như đem con trai cho người lớn trong nhà nuôi thôi, không đồng nghĩa với việc nó không phải là con trai Ninh Vân Hoan, Ninh Vân Hoan biết anh nói có lí, nhưng trong lòng vẫn không thể chấp nhận: "Đều trách anh!"
Lúc đầu Lan Lăng Yến ép buộc cô ở cùng anh, cũng chưa từng nói qua về cách thức chọn người thừa kế tàn nhẫn của Lan gia, lúc Lan Lăng Yến thượng vị đã trải qua cửu tử nhất sinh, anh em của anh đại đa số đều chết dưới tay anh, nhưng ít nhiều cũng có cá lọt lưới, hoặc là đàn ông Lan gia tranh vị thất bại, những người này sinh con ra, liền trở thành người tranh giành thừa kế với đời sau của Lan Lăng Yến, nếu như Lan Ý mang họ Lan, mọi người tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nó, hơn nữa con cháu Lan gia vô cùng oán hận trước sự thành công của Lan Lăng Yến, không cần đoán Ninh Vân Hoan cũng biết, hai cha con Lan Lăng Yến đều nắm quyền thừa kế Lan gia, điều này cũng quá chói mắt rồi, rất dề làm cho người ta chú ý vào Lan Ý.
Súng bắn chim đầu đàn, Lan Ý vừa sinh ra đã bị súng ngắm tứ phía. Lan Lăng Yến chỉ không thích con trai lấy đi quá nhiều sự chú ý của Ninh Vân Hoan, nhưng đồng thời, anh không chỉ muốn một chút lợi ích như vậy, Lan Ý đến Lâm gia, cho thấy sau này nó sẽ trở thành trợ thủ của Lan gia chứ không trở thành mối đe dọa của Lan gia, nó không mang họ Lan, liền đại biểu cho việc nó không có tư cách tranh đoạt quyền thừa kế Lan gia, rất nhiều con cháu Lan gia sẽ không coi nó là mối đe dọa, ngược lại vì Lâm gia, còn phải vui vẻ nịnh nó, mặc dù anh đã giết chết không ít anh em, gây thù chuốc oán với không ít người trong Lan gia, những người này nói không chừng sẽ ra tay với con của anh, nhưng chỉ cần Lan Ý không mang họ Lan, trên đời này cũng không có thù hận mãi mãi, chỉ có lợi ích mãi mãi thôi.
Ba Lan đưa ra ý kiến, vừa có thể đáp ứng nhu cầu của Lâm gia, từ đó buộc chặt Lâm gia vào Lan gia, hơn nữa cũng có thể hóa giải nguy hiểm cho Lan Ý, nhất cử lưỡng tiện, moi mặt đều nghĩ tới!
Ninh Vân Hoan hiểu rõ những điều này, nhưng cũng không tránh khỏi thầm oán bản thân khi gả cho nhân vật nguy hiểm như Lan Lăng Yến, làm cho mấy ngày liên tiếp không để ý tới anh.
Mặc dù hôm đó ba Lan ôm con trai đi, nhưng lại để lại số tài sản khổng lồ, ông cho Ninh Vân Hoan 30% số tài sản của Lan gia ở Trung Quốc. Số tài sản này mặc dù chỉ là 30%, có lẽ không thể bằng được công ty Tạ gia, nhưng cũng không hề ít.
Mà số tiền này chỉ là số ít, quan trọng hơn là, ba Lan giao cho Ninh Vân Hoán nắm giữ đội ngũ năm người đầy thế lực!
Đây mới là quan trọng nhất! Đội ngũ này mặc dù nhân số không đông, chỉ có năm người mà thôi, nhưng những người này đều được huấn luyện từ nhỏ tại Lan gia, không chỉ tinh thông về các lĩnh vực cận chiến hay ám sát, quang trọng nhất là, những người này vô cùng trung thành, Lan Lăng Yến đã nói với cô, nếu như giao cho họ những nhiệm vụ mà chỉ có con đường chết, họ cũng chấp nhận không chút do dự!
So sánh thì mặc dù tiền tài nhiều, nhưng chỉ có đội ngũ ba Lan tặng cho cô mới là thứ được Lan gia coi trọng!
Cho dù Lâm Mẫn gả cho ba Lan nhiều năm như vậy, bà có thể ra lệnh cho một vài thủ hạ của ba Lan, nhưng một đội ngũ nhân tài thuộc quyền sở hữu riêng như vậy, ngay cả một người bà ta cũng không có, Ninh Vân Hoan không ngờ cô còn có thể dựa vào chuyện bán con trai, lại nhặt được tiền tài, còn nhặt được một kinh hỉ ngoài dự đoán.
Đến nay con trai bị ôm đi rồi, cho dù cô có buồn bực như thế nào cũng vô dụng, may mà con trai vẫn gọi cô là mẹ, cho nên trong lòng cô cũng không quá bi thương, người ba Lan tặng cho vừa đúng lúc cần dùng, đang lúc cô cảm thấy người trong tay mình quá ít, không thể dám sát Cố Doanh Tích, lúc này ba Lan tặng người vừa đúng lúc giải quyết tình thế cấp bách của cô.
Nghỉ ngơi ở nhà hai ngày Ninh Vân Hoan liền đi tới Lâm gia thăm con trai, trước đây khi Lan Ý ở nhà cậu nhóc thường xuyên nghịch ngợm làm cho cô hận không thể tét mông nó, nhưng con trai hôm nay không giống con trai trước đây nữa. Ninh Vân Hoan nhớ cậu nhóc. Buổi sớm trời vừa sáng Ninh Vân Hoan đã xắp xếp đồ tới Lâm gia, hai ngày nay mưa đã ngớt, nhưng bắt đầu rơi hoa tuyết, bầu trời mù mịt, càng làm cho thời tiết lạnh hơn, vừa tắm rửa thay quần áo, chưa kịp xuống nhà ăn sáng, điện thoại trong phòng đã vang lên, quản gia Lan Tứ gọi tới, nói là người Lâm gia tới nhà.
Nghe thấy vậy, Ninh Vân Hoan không dám chậm trễ, vội vàng sấy khô tóc rồi chạy xuống tầng.
Quả nhiên lúc này người Lâm gia đang ngồi trong sảnh tiếp khách, mặc dù lần này có nhiều người Lâm gia tới, nhưng biệt thự trên núi này của Lan Lăng Yến vô cùng lớn, cho nên dù có mấy chục người ngồi, cũng không cảm thấy chật chội. Ninh Vân Hoan vừa xuống tầng liền nhìn thấy người được mọi người vây quanh, Lâm Mậu Sơn mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn màu xám bạc, tóc hớt ngược ra sau, đang ôm Lan Ý trong lòng mà đùa với cậu nhóc, cậu nhóc cười khanh khách, cũng coi như náo nhiệt.
Nhìn thấy Ninh Vân Hoan đi xuống, trong mắt Lâm Mẫn lộ ra phiền chán, hất cằm lên, lạnh giọng nói:
"Khách đều đến cả rồi, cô vẫn chưa thức dậy, Ninh gia dạy cô đãi khách như vậy hay sao?"
Ninh Vân Hoan cau mày, không biết tại sao, bản thân cô chẳng làm gì, bà mẹ chồng Lâm Mẫn này nhìn cô không thuận mắt như vậy, nếu như vì cô và Lan Lăng Yến hết hôn làm cho bà ta không vui, cũng không nên đem tức giận trút hết lên người cô chứ, dù sao cô mới là người bị hại, nếu như Lâm Mẫn vì chuyện của Lâm Xuyến mà ghét cô, Ninh Vân Hoan cũng chẳng tốt đến nỗi mà đi xin lỗi, bây giờ cô vẫn còn ghét Lâm Xuyến đây này!
"Ông ngoại bà ngoại và ba mẹ tới đây, sao có thể coi như là khách được?"
Đứng trước mặt người Lâm gia, Ninh Vân Hoan cũng chẳng muốn cãi nhau với Lâm Mẫn làm gì, chỉ là tránh nặng tìm nhẹ mà nói một câu, trong mắt ba Lan liền lộ ra vẻ hài lòng, vẫn chưa mở miệng nói chuyện, Lâm Mẫn đã cười lên:
"Chúng tôi đến đây không được xem là khách à? Ngay cả một người mẹ như tôi mà còn không có được một cái chìa khóa, còn không được xem như khách hay sao?"
Lâm Mẫn nghĩ tới hai ngày trước bà ta tìm con trai muốn lấy thêm một chiếc chìa khóa nữa nhưng bị Lan Lăng Yến cự tuyệt thẳng thừng, trong lòng liền hận tới mức ngứa răng, liên lụy tới việc bà ta nhìn Ninh Vân Hoan không thuận mắt:
"Nhưng thôi không tính toán nữa, căn nhà nhỏ như thế này dù sao cũng không phải nơi định cư lâu dài."
Biệt thự này của Lan Lăng Yến không hề nhỏ, tổng cộng có ba tầng, nếu không muốn đi thang bộ thì cũng có thang máy, vợ chồng hai người ở với nhau còn rộng rãi chán, lúc này Lâm Mẫn lại ghét bỏ nó quá nhỏ, Ninh Vân Hoan cũng lười tranh luận với bà ta về những chuyện này, mà cười cười vẫy vẫy tay với con trai, không nói gì.
Thái độ này của cô cũng làm cho Lâm Mậu Sơn hài lòng, Lâm Mẫn làm chuyện gì cũng vọng động, lời nói vừa rồi cũng làm mất đi bối phận của mình, bây giờ Ninh Vân Hoan đã chính thức đăng ký kết hôn với Lan Lăng Yến, đã trở thành con dâu của Lâm Mẫn, mà cho dù hai người này chưa kết hôn, nể mặt đứa nhỏ trong lòng ông, Lâm Mậu Sơn cũng đánh giá cao Ninh Vân Hoan một chút.
Lâm gia ngày nay không đồng đều, chỉ có mấy đứa nhỏ chẳng náo nhiệt gì. Ba đứa con trai của ông, trừ Lâm Thâm ra, hai đứa khác đều bị nuôi thành một lũ phế vật, có thể thấy con trai của chúng nó mà được sinh ra cũng không phải mặt hàng tốt đẹp gì, lúc này có thể nuôi dưỡng một đứa cháu trai ngoại cho Lâm gia, Lâm Mậu Sơn vô cùng hài lòng.
Cho dù ông ta biết ba Lan có toan tính, nhưng ông nguyện ý bị toan tính. Sức khỏe của ông hiện nay vẫn còn tốt, sống thêm hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, Lâm Ý do ông đích thân dạy dỗ, không lo sau này không nên người, cho dù sau này có gì ngoài ý muốn xảy ra, nhưng Lâm Ý vẫn là hi vọng của Lâm Mậu Sơn. Ba Lan mang đến cho ông một hi vọng, cho dù tạm thời đưa tài nguyên của Lâm gia cho Lan gia thì có làm sao? Hơn nữa còn có Lâm Mậu Sơn, ông sẽ không để chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Cũng bởi vì Ninh Vân Hoan hiểu rõ đạo lí, bất kể gia thế như thế nào, nhưng được cái nghe lời hiếu thuận. Lâm Mậu Sơn vô cùng hài lòng về cô, hiện nay nhìn thấy con gái cố tình làm khó cô, không khỏi cau màu, nghiêm khắc nói:
"Mẫn Mẫn, con thất lễ quá rồi đấy!"
Từ nhỏ Lâm Mẫn đã là đứa con gái được Lâm Mậu Sơn sủng ái, trong mấy người con của Lâm gia thì bà ta được sủng lên tận trời, nhưng uy vọng của Lâm Mậu Sơn tại Lâm gia cực cao, ông vừa mở lời, cho dù Lâm Mẫn có bất mãn tới đâu, vẫn phải nghe lời ông, hừ lạnh một cái, không nói gì nữa.
"Ba, tòa nhà này của tiểu Cửu con đã xem qua rồi, phía sau xây dựng thành khu vườn tư nhân, bên phải còn có sân golf, mấy năm không trở về, không bằng chúng ta đi tham quan một phen?" Lúc này ba Lan cũng cười cười nhìn Lâm Mẫn một cái, mở miệng giải vây thay cho Ninh Vân Hoan: "Lâm Ý để Hoan Hoan trông, vừa vặn chúng ta có thể đi dạo khắp nơi."
Đối với người lớn tuổi mà nói, đặc biệt là người như Lâm Mậu Sơn, có cảnh đẹp nào mà chưa xem qua, tuổi càng lớn càng thích những đồ đẹp tự nhiên, hơn nữa còn có khu vườn tư nhân, ông cũng muốn đi xem sao, đặc biệt là vẻ mặt của con gái ông không vui chút nào, vừa đúng lúc dẫn bà ta đi, tránh cho để bà ta ở lại đối đầu với Ninh Vân Hoan.
Mọi người đều đồng ý, Mộ Minh Lệ cùng với con trai con gái Lâm gia đương nhiên không dám phản đối, đoàn người đều đi ra ngoài, Lâm Xuyến lẫn trong đám đông bụm mặt nửa ngày đột nhiên lớn tiếng kêu:
"Ba, con không muốn đi!" Một người mở miệng, làm cho sắc mặt mấy người thay đổi, nhũng người trẻ tuổi cũng lần lượt mở mồm phản đối.
Lâm Mậu Sơn vô cùng không thích đứa cháu gái Lâm Xuyến này, ông ta là người bảo thủ, đối với loại con gái đầu tóc loạn xạ mặt mũi chỉnh sửa tơi bời như ả ta thì vô cùng chướng mắt, hiện nay ả ta không muốn đi, ông cũng không muốn nhìn thấy cô cháu gái này, tất nhiên không thèm để ý tới.
Mấy người rời đi, người trẻ tuổi liền ở lại, Ninh Vân Hoan ôm con trai, Lâm Xuyến dẫn một đám người đặt mông ngồi xuống sô pha: "Có gì ăn ngon không? Đói chết mất!"
Ninh Vân Hoan cau mày, nhìn thấy đám thanh niên chi chít loạn lên, có người còn lấy thuốc lá ra hút, cô vội vàng ôm con trai lên tầng, lười không muốn để ý đám người này, dù sao dưới lầu cũng có quản gia Lan Tứ và mấy người khác, Lâm Xuyến cũng ghét cô, nhìn thấy cô rời đi, liền kéo băng khẩu xuống, cười cô một cái khinh miệt, nhận lấy thuốc lá người khác đưa tới hút.
Người Lâm gia phải tới giữa trưa mới trở lại, lúc này đám người Lâm Xuyến đã không còn ở đây nữa, trong phòng khách còn lưu lại mùi thuốc lá nhàn nhạt, còn kèm theo chút khói thuốc, Lâm Mẫn đi vào thì nhìn bốn phía, sau đó hỏi Ninh Vân Hoan:
"Mấy đứa Xuyến Xuyến đâu?"
Ninh Vân Hoan cũng vừa mới xuống, căn bản không thấy đám người Lâm Xuyến, Lâm Mẫn hỏi như vậy, cô liền lắc đầu thành thật nói: "Không biết."
"Cô có tác dụng gì? Có mấy người thôi cũng không nhìn thấy." Lâm Mẫn vừa nghe thấy cô trả lời, khóe miệng giật giật, vẻ mặt chán ghét làm cho tất cả mọi người đều biết bà ta không hề thích Ninh Vân Hoan một chút nào.
Nghe thấy vậy ánh mắt Ninh Vân Hoan lạnh lẽo, cô cũng không phải người chăm sóc trẻ con của Lâm gia, người không thấy liền tới tìm cô, đám người Lâm Xuyến cũng không phải là mấy đứa trẻ bốn năm tuổi, bây giờ chạy đi đâu mất thì có liên quan gì tới cô, lẽ nào chân của bọn họ mọc trên người cô hay sao? Giọng điệu của Lâm Mẫn vô cùng hùng hồn, không biết có phải vừa rồi đi ra ngoài bị người khác nói cho rồi hay không, lúc này vừa về đã trút giận lên người cô, Ninh Vân Hoan đang muốn mở miệng, ba Lan đã kéo Lâm Mẫn ôm vào lòng:
"Mẫn Mẫn." Giọng nói trầm thấp, mặc dù khuôn mặt tươi cười,nhưng ánh mắt ông lại có chút cảnh cáo.
Nếu là ngày thường Lâm Mẫn sẽ bỏ qua, nhưng nghĩ tới vừa rồi đi ra ngoài, trừ hai người anh trai ra thì ba mẹ, chồng và Lâm Thâm đều khuyên bà ta không được tính toán với Ninh Vân Hoan, trong lòng Lâm Mẫn giận dữ.
Từ nhỏ bà ta đã là thiên chi kiều nữ, tính cách cũng vô cùng cực đoan, thích nhất đối đầu với người ta, bà ta không tin có người có năng lực hơn bà ta! Nếu như hai vợ chồng Lâm Mậu Sơn khiển trách bà ta thì thôi, nhưng cả chồng bà ta và người nhà đều khuyên bà ta không nên so đo với Ninh Vân Hoan, cơn tức của Lâm Mẫn càng không thể áp chế được, lúc này nhìn thấy khuôn mặt Ninh Vân Hoan có chút ý lạnh, trong lòng bà ta càng không thoải mái.
Bản thân bà ta sinh ra con trai, bây giờ muốn vào nhà của nó, còn cần ba Lan đích thân qua đây mở lời, người mẹ ruột như bà ta, ngay cả một cái chìa khóa cũng không có, hơn nữa Lan Lăng Yến tìm một cô con dâu gia thế thấp thì thôi không nhắc tới nữa, anh còn khắp nơi bảo vệ Ninh Vân Hoan chu đáo!