Trong lòng cười lạnh hai tiếng, mạnh mẽ nhịn khó chịu xuống, Bạch Minh Ngọc lạnh lùng nói: "Là chuyện về ông chủ của Quan Lại Quyền Quý, mời con giúp một chuyện, làm tiết mục giải trí cho công ty tên Lan Ninh gì đó, con không rảnh, nên đã hẹn trước với anh ta, nhưng anh ta lại trói con mang về, thậm chí bắt buộc con ký hợp đồng."
Nhớ đến bản thân bị vũ nhục, người ta sử dụng tay mình làm gạt tàn thuốc, trong lòng Bạch Minh Ngọc dâng lên một sự oán độc, vốn là nơi dễ bỏng, cậu ta càng đau thì càng khó chịu.
Nhà họ Đường nhìn ra tâm tình cậu ta không tốt, Đường Thiên Hào nhìn đứa nhóc mình đã nuôi từ nhỏ, đương nhiên ông ta không nỡ để Bạch Minh Ngọc chịu như vậy, bởi vậy phẫn nộ nói:
"Quá đáng, quá vô pháp vô thiên, ba..."
"Ừm." Đường Quân không phản ứng giống ông ta, mày cau lại, trên mặt lộ ra vẻ chần chừ: "Ông chủ của Quan Lại Quyền Quý, có phải họ Lan không?"
Hiện giờ lão gia nhà họ Đường đã lớn tuổi, hơn nữa từ nhỏ ông học trung y, tính tình cực kì ổn trọng, cũng không phải người ham mê hương sắc, đương nhiên không thể đi đến chỗ bướm hoa đó, nhưng Quan Lại Quyền Quý ở đế đô rất nổi danh, nơi đó quả thực giống như tên một hội sở, là nơi cực lạc của quan lại quyền quý.
"Con nhớ anh ta tên là Lan Bưu." Nếu họ Lan, Bạch Minh Ngọc đã nghĩ Hoắc Hi từng kêu anh Bưu, lúc này nghe được Đường lão gia vừa hỏi, cậu ta chỉ nghĩ ông tìm hiểu Lan Bưu để giúp cậu ta hả giận, nên kiên nhẫn, nói tiếp:
"Ông nội, chuyện này ông phải giúp con."
"Minh Ngọc, nếu ông chủ của Quan Lại Quyền Quý quả thật họ Lan, mặc kệ anh ta là Lan Bưu hay gọi là gì, có thể cháu đã gặp phải một phiền toái không nhỏ." Sắc mặt Đường lão gia nghiêm túc, chau mày: "Hi vọng sẽ không phải vị kia, nhưng công ty kia tên là Lan Ninh, Lan Ninh?" Đường lão gia càng nói, vẻ mặt càng ngưng trọng, tựa như đụng phải chuyện buồn rầu, đứng dậy đi tới đi lui trong phòng khách.
"Ba, họ Lan, có gì đặc biệt hơn người? Dù Lan Bưu kia có thân phận, nhưng chỉ là một thương nhân thôi..." Đường Thiên Hào nhịn không được nói một câu, Đường Quân lập tức trợn mắt nhìn ông ta: "Nếu chỉ như thế này, ta còn nói là phiền toái sao?"
Đường Tu Viễn nhìn vẻ mặt cố nén của Bạch Minh Ngọc, lại thấy ba anh ta bị mắng nói không ra lời, vội vàng hoà giải: "Ông nội, nếu ông biết người này là ai, không bằng nói ra để mọi người nghĩ biện pháp. Hiện tại cháu đang làm việc ở đại học Đế Đô, đây do hiệu trưởng Tô đích thân đến nhờ vả, nếu chỉ là một chuyện nhỏ, thì nhờ ông ấy giúp đỡ một chút. Chỉ huỷ bỏ một hợp đồng mà thôi, chắc sẽ không sao đâu?" Đường Tu Viễn vừa dứt lời, Bạch Minh Ngọc gật đầu nhìn về phía anh ta, Đường lão gia nở nụ cười lạnh:
"Hiệu trưởng Tô? Nếu ta đoán không sai, chỉ sợ hiệu trưởng Tô thấy cậu ấy cũng phải cố cười lấy lòng đấy!"
Thốt ra lời này xong, tất cả mọi người nhà họ Đường đều giật mình, vài người chú của Đường Tu Viễn vẫn không nói tiếng nào đều đã đứng lên, vẻ mặt không dám tin.
Tô Doanh ở Hoa Hạ đại biểu cho cái gì, nhà họ Đường ai cũng rõ, Đường Tu Viễn kinh hô: "Làm sao có thể?"
"Làm sao không thể?" Sắc mặt Đường Quân khó coi, đang muốn muốn nói gì đó, thì con trai ông đã không vui nhìn chằm chằm Bạch Minh Ngọc nói: "Minh Ngọc, sao cháu lại gặp phải một người như vậy? Cháu không biết sẽ mang đến đại nạn cho nhà họ Đường chúng ta sao?"
Cho đến nay nhà họ Đường không phải là thế gia chính trị gì, dựa vào sự phóng khoáng đối với mọi người ở ngoài ra, cộng thêm y thuật giỏi mới được các nguyên thủ coi trọng, Bạch Minh Ngọc không phải là người nhà họ Đường, nếu trước kia Đường Thiên Hào nể mặt bạn tốt nuôi dưỡng cô nhi thì thôi, dù sao nhà họ Đường không thiếu cơm nuôi bọn họ, nhưng nếu Bạch Minh Ngọc rước lấy một tai họa như vậy cho nhà họ Đường, thì sẽ không ai hài lòng nữa.
Vốn nhà họ Đường chỉ là một thế gia trung y, tuy ngoại trừ Đường lão gia ra con cháu cũng làm những công việc khác, trước đây gia tộc còn có thể so sánh với các đại gia tộc khác, bây giờ chỉ có thể dựa vào thể diện của Đường lão gia mà chống đỡ, giả sử Bạch Minh Ngọc chọc phải chuyện gì, thì Đường Thiên Hào sẽ nể mặt anh em, khẳng định sẽ giúp bọn họ giải quyết, tuy bán gương mặt già của Đường Quân đi thì sự tình có thể giải quyết, nhưng thể diện vài thập niên này của Đường Quân sẽ bị mất sạch trước các đại lão, về sau con cháu nhà họ Đường có chuyện gì, nhà họ Đường sẽ khó được giúp nữa.
So sánh giữa thể diện với một người ngoài, đương nhiên người nhà họ Đường vẫn quan trọng hơn.
Con trai vừa nói xong, Đường Quân ngẩn người, đồng thời, Đường Thiên Hào cũng lộ ra vẻ mặt đau lòng, nhưng ông lại không lên tiếng.
Bạch Minh Ngọc vừa thấy tình cảnh này, nhất thời hơi sốt ruột, trong lòng thầm mắng vài câu, vẻ mặt tối tăm: "Chú tư, cháu không biết, nếu cháu sớm biết, cháu nhất định sẽ không trở về cầu ông nội rồi." Lúc này cậu ta nghe Đường Quân nói lai lịch Lan Bưu không nhỏ, trong lòng nửa tin nửa ngờ.
Một mặt hoài nghi Đường Quân cố ý nói vậy, vì không muốn giúp mình, viện cớ từ chối mà thôi. Dù sao Tô Doanh là người thế nào, ngay cả cậu ta cũng biết thanh danh của ông ấy, chỉ cần là người Hoa Hạ, đoán rằng ai cũng biết vị hiệu trưởng vang danh thiên hạ này, hàng năm đại học Đế Đô có nhiều sinh viên tốt nghiệp như vậy, hầu như người trong ngành nghề nào cũng đều phải gọi ông ấy một tiếng thầy, nói khắp thiên hạ cũng không đủ, cho dù không nhắc đến người cha nguyên thủ kia của ông ấy, thật ra thanh danh của chính bản thân ông ấy cũng không hề thua kém ai.
Tuy Bạch Minh Ngọc tự cho mình rất cao, nhưng nếu so sánh cậu ta với Tô Doanh, mặc kệ xuất thân hay địa vị, cậu ta cũng tự hiểu bản thân rất kém so với người khác.
Nhưng một nhân vật như vậy, bây giờ Đường lão gia lại nói nếu ông ấy thấy người họ Lan thì sẽ cố cười lấy lòng, Bạch Minh Ngọc hoàn toàn không tin, trong lòng cảm thấy Đường lão gia đã già hồ đồ rồi.
Nhưng mặt khác cậu ta biết tính cách Đường Quân, không phải người ăn nói lung tung, nếu Đường lão gia nói thật, vậy thì thể hiện hành vi cuồng vọng lần này của cậu ta khẳng định đã chọc đến một người khó lường, Bạch Minh Ngọc là người chưa bao giờ nhận sai, tuy trong lòng cậu ta oán hận Lan Bưu ỷ thế hiếp người, nhưng cậu ta cũng biết, nếu họ Lan thật sự có năng lực như Đường lão gia nói, cho dù cậu ta không muốn thua người khác, chỉ sợ chuyện này sẽ không giải quyết toàn vẹn được, còn phải xin nhà họ Đường ra mặt hỗ trợ mới ổn.
Cậu ta biết từ lúc còn trẻ Đường lão gia vẫn là thầy thuốc bên cạnh một vài vị đại lão, hiện tại đã lớn tuổi nhưng cũng chưa về hưu. Thỉnh thoảng sẽ ra ngoài đi vài vòng với người ta, lúc ấy cậu ta còn chưa trưởng thành, từng cùng với anh cả đi theo Đường Tu Viễn được Đường lão gia mang ra ngoài chơi, đã được tiếp xúc với xã hội thượng lưu. Không giống nhà họ Đường, ăn uống thanh đạm, loại cao nhã ấy đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng cậu ta.
Đáng tiếc từ đó về sau cậu ta không còn được ra ngoài nữa, anh cả Bạch Minh Xuân từng mịt mờ đề cập qua anh ấy muốn làm chính trị, nhưng mặt ngoài người nhà họ Đường lại giả vờ chiếu cố anh em cậu ta, nhưng sau lưng hoàn toàn không phải thế, người nhà họ Đường khéo léo từ chối tâm nguyện của Bạch Minh Xuân, đả kích lòng tự trọng của anh ta, về sau trong lòng hai anh em nảy sinh oán hận. Thậm chí Đường Thiên Hào còn ép buộc Bạch Minh Xuân đi theo y học. Tuyên bố đã nhìn trúng thiên phú y học của Bạch Minh Xuân, chỉ vì muốn anh ta tạo ra thanh danh cống hiến cho nhà họ Đường mà thôi!
Chính vì như vậy, Bạch Minh Xuân đã đi tha hương, sau khi xuất ngoại không còn trở về nhà họ Đường nữa. Sau đó Bạch Minh Xuân có tiếng, vẫn không nhắc đến nhà họ Đường. Chỉ nói từ nhỏ bản thân không cha mẹ thôi, bản thân Bạch Minh Ngọc cũng không trở về nhà họ Đường. Nếu bây giờ cậu ta không xảy ra chuyện, cậu ta tuyệt đối sẽ không đặt chân vào nhà họ Đường nửa bước, không thèm đi năn nỉ bọn họ, hiện giờ quả nhiên cậu ta lại bị sỉ nhục thêm lần nữa!
Cơn oán hận của Bạch Minh Ngọc như gợn sóng từng đợt từng đợt dâng lên, nhưng cậu ta hành động vô cùng tốt, lúc này vì tránh để người khác nhìn ra, đầu cúi thấp xuống, làm ra dáng điệu suy nghĩ và sợ hãi bất an, cậu ta biết cha con Đường Thiên Hào nhất định sẽ không đành lòng nhìn cậu ta như vậy, quả nhiên, Đường Thiên Hào cất giọng:
"Được rồi, chú tư, Minh Ngọc vẫn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, chú gây sự làm gì?" Tuy Đường Thiên Hào nói giúp Bạch Minh Ngọc, nhưng đáy lòng Bạch Minh Ngọc không hề cảm kích, theo cậu ta, nhà họ Đường đều là chồn chúc tết gà, không có lòng tốt, cậu ta hoàn toàn không cảm kích! Nhà họ Đường đối xử với cậu ta và Bạch Minh Xuân như thế, chỉ lợi dụng anh em cậu ta, cho rằng anh em cậu ta thiếu nợ bọn họ!
"Cái gì bảo em gây sự, rõ ràng nó không biết tốt xấu, nhà họ Đường chúng ta nuôi dưỡng nó và anh nó nhiều năm như vậy, giúp bọn nó trả học phí, cho bọn nó ăn uống, đưa bọn nó ra nước ngoài học, những thứ này chẳng lẽ không dùng tiền bạc sao? Hiện tại tuổi ba đã lớn, vẫn gắng gượng đi làm việc, anh em nhà họ Bạch không biết cảm ơn thì thôi, mấy năm nay sau khi có tiền đồ có hề đề cập qua nhà họ Đường không? Trở về thăm hỏi gì chưa? Hiện tại gặp phải chuyện lớn, còn muốn kéo chúng ta vào..." Chú hai nhà họ Đường cũng lớn giọng, Đường Thiên Hào yếu ớt nói: "Nhưng dù sao bọn nó cũng là người nhà họ Đường..."
"Anh cả, anh xem bọn nó là con, nhưng người ta không muốn gọi anh một tiếng ba đâu!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Bạch Minh Ngọc chịu không nổi ôm đầu, ánh mắt âm u. Lời nói lạnh nhạt của người nhà họ Đường truyền vào tai cậu ta, khiến cậu ta bị tổn thương, để cậu ta hận không thể hủy diệt hết nhà họ Đường, nhà họ Đường thiếu cậu ta cái gì, cậu ta muốn nhà họ Đường đến bồi thường tất thảy!
Đường Tu Viễn không biết trong lòng anh em tốt của anh ta sớm đã hóa đen, sau khi an ủi cậu ta vài câu, thì buồn bực khuyên giải.
Cuối cùng cũng nhận được sự chấp nhận của Đường Thiên Hào. Buổi sáng tan học nhận được điện thoại của Lan Lăng Yến, hai người vốn có hẹn trước sẽ cùng ăn cơm, nhưng Ninh Vân Hoan vừa lên xe, thì Lan Lăng Yến nhận được một cú điện thoại.
"Đi về trước, có chút việc." Sau khi Ninh Vân Hoan lên xe, Lan Lăng Yến kéo vai cô, không lo lắng nói, Ninh Vân Hoan nhẹ nhàng thở ra, cô thật sự sợ Lan Lăng Yến sẽ nhắc lại chuyện cũ, lúc này không nghe anh nói gì, vội vàng gật đầu.
"Đường lão gọi điện thoại, nói có việc, lúc này người đã ở dưới chân núi rồi." Hiện tại nơi hai vợ chồng ở phòng thủ cực nghiêm, ngay cả Lâm Mẫn cũng không có chìa khóa, lúc trước cũng phải chờ dưới chân núi, lúc này tuy Đường lão không phải người xa lạ, thậm chí lúc Ninh Vân Hoan mang thai và cảm mạo lần trước đều do Đường lão này khám cho, nhưng ông ta vẫn không có đặc quyền tự do ra vào.
Nhưng nhắc đến họ Đường, khiến Ninh Vân Hoan nhớ đến Bạch Minh Ngọc đã bị chỉnh đến cửa nát nhà tan. Hai ngày trước nghe Lan Bưu nói đã trói Bạch Minh Ngọc trở về, lúc này người nhà họ Đường đã tìm đến cửa, trong nháy mắt Ninh Vân Hoan hiểu rõ: "Vì chuyện của em nên khiến anh khó xử phải không?"
Mỗi lần có vấn đề gì Lan Lăng Yến đều ra mặt mời Đường lão đến, tuy không nói được mấy câu với ông ấy, nhưng Ninh Vân Hoan cũng ít nhiều nhìn ra được vài phần tính cách của ông ấy, là người không kiêu ngạo không siểm nịnh, Lan Lăng Yến có vài phần hảo cảm với Đường lão, lúc này nếu vì chuyện Lan Bưu trói Bạch Minh Ngọc để Đường lão ra mặt, tốt xấu gì người ta cũng từng giúp cô vài lần, nếu đổi thành Ninh Vân Hoan đối mặt với tình huống này chỉ sợ sẽ khó xử.
Lan Lăng Yến lắc đầu, cầm ngón tay cô thưởng thức, không để ý nói: "Nhà ai không có vài đứa cháu bất tài chứ? Huống chi muốn trói Bạch Minh Ngọc thì trói thôi, chỉ là một diễn viên mà thôi." Thật sự anh không để chuyện này trong lòng. Tuy Đường lão và Lâm Mậu Sơn có giao tình, lúc Ninh Vân Hoan có việc anh cũng từng mời Đường lão đến, nhưng mỗi lần Lan Lăng Yến đều vì việc công, tuy Đường lão đến khám bệnh tại nhà, nhưng anh luôn đối đãi lịch thiệp với ông ấy. Hơn nữa nói danh tiếng ngự ý của nhà họ Đường được như bây giờ, nói khó nghe thật ra có được tên tuổi như thế, là vì chăm sóc cơ thể cho các nguyên thủ, trừ thanh danh ra, trên thực tế không có bao nhiêu chỗ tốt.
Tuy rất nhiều người nghĩ nhà họ Đường rất lợi hại, nhưng nói về tài sản, đoán rằng nếu những năm gần đây không vì hai anh em Bạch Minh Ngọc kia, nhà họ Đường có thể duy trì cuộc sống giàu có rồi. Thật ra Lan Lăng Yến không thuộc vào hàng đại lão của Hoa Hạ, nhưng lại có liên quan đến đại lão giống Lâm Mậu Sơn vậy, ra tay vô cùng hào phóng. Nếu phú thương muốn mời bọn họ chữa bệnh, nhà họ Đường sẽ không đồng ý vì tiền hơi thấp, và vì thanh danh của bọn họ.
"Nhưng em cảm thấy Đường lão không tệ. Trước đây mang thai ông ấy đã giúp em điều trị cơ thể, về sau lại kê thêm nhiều phương thuốc..." Ninh Vân Hoan nhìn anh, hơi do dự, nhưng vẫn cầu tình. Cô ghét Bạch Minh Ngọc, tuy nhà họ Đường thu dưỡng anh em họ Bạch, nhưng thật ra nguồn gốc đều từ anh em họ Bạch, thậm chí nhà họ Đường vì thu dưỡng hai người tàn nhẫn, kẻ thì hung ác, kẻ lại vong ân bội nghĩa mà cuối cùng rơi vào kết cục cực kỳ thương cảm, là nhân vật thanh cao nổi tiếng, nhưng càng về sau lại không nhận ra đáy lòng đen tối, cả chó cũng không bằng của anh em họ Bạch, Ninh Vân Hoan nghĩ ngay đến kiếp trước của bản thân, thật ra đều là những người đáng thương, bị người mình tín nhiệm cắn một ngụm, rồi nhớ đến vị Đường lão hiền lành kia, Ninh Vân Hoan thật không đành lòng khó xử bọn họ.
Lần đầu tiên Lan Lăng Yến nhìn thấy cô giúp người khác cầu tình, khi bản thân thu thập Cố Doanh Tích đã dùng rất nhiều phương thức tệ hại, nhưng cô chưa từng nói lời nào, sau lưng Lan Lăng Yến làm mua bán gì, cô đều biết rõ, nhưng không hề lộ ra dáng vẻ thương xót, lúc này lại giúp nhà họ Đường cầu tình, anh dừng một lát: "Nếu em muốn thế, nhưng Bạch Minh Ngọc chỉ là một tên không ra gì, không có cậu ta, anh vẫn sẽ tìm người khác tốt hơn cho em." Tuy nói vậy, nhưng Lan Lăng Yến vẫn ghi trong lòng, quyết định qua một thời gian nữa, sẽ thu thập Bạch Minh Ngọc thêm lần nữa cho hả giận.
Người họ Đường được Ninh Vân Hoan cầu tình mà rất nhanh đã được bỏ qua, còn lúc này hai nam chủ mà Cố Doanh Tích không biết đã xuất hiện ở Hoa Hạ rồi, gần đây ả cực kỳ buồn rầu, gần đây em gái Cố Doanh Nặc đã trưởng thành, đã biết yêu đương, đối tượng cô ta yêu là một thạc sĩ ưu tú, cảm tình hai người vô cùng tốt, đây là chuyện tốt, vì niềm vui này mà cả người Cố Nhàn đều tựa như được lên tinh thần rất nhiều, tuy bạn trai Cố Doanh Nặc không ưu tú giàu có như những người đàn ông mà trước kia bà ta quen biết, nhưng cậu ta cũng không kém, cậu ta có thiên phú về phương diện hóa học, vì có cậu ta, sau khi Cố Nhàn hoàn thành giải phẫu thay thận thì muốn một số dược kháng bài xích, hiện tại cậu ta đang lợi dụng thân phận mình để làm vài thứ trong phòng thí nghiệm.
Điều này giúp Cố Gia giảm đi một khoản tiền lớn, để Cố Nhàn nhìn cậu ta càng thêm hài lòng.
Vốn Cố Doanh Tích rất vui cho em gái, nhưng hơn nửa tháng trước, ả khó khăn lắm mới xong ca đêm mà về nhà, lúc ấy uống đến say túy lúy, nguyên nhân hiện tại Quan Lại Quyền Quý đã không thu lưu ả vì lúc ấy việc ả muốn bán mình đã náo rất lớn, hiện tại ả chỉ có một cái quán ăn đêm uống rượu chào hàng thôi, mỗi lần nếu muốn bán được rượu, thì bản thân phải uống hơn phân nửa, ngày đó ả uống rượu về nhà, người nhà đều đã ngủ, hình như ả uống nhiều rượu lắm, trên đường về đã rất muốn đi toilet, vừa về nhà trực tiếp vọt vào WC.
Lúc ấy trong WC cũng có Tống Mẫn Nhiên vừa làm thực nghiệm trở về, hình như ả rửa tay rồi xảy ra quan hệ với Tống Mẫn Nhiên. Đợi khi hai người tận hứng ả mới tỉnh ngộ bản thân phạm phải cái gì, may mà lúc ấy Âu Dương Chấn Thiên không ở nhà, gần đây thân thể Ninh Vân Thành không khoẻ nên đã ngủ sớm, còn Cố Thiếu Đào bị Âu Dương Chấn Thiên đánh một trận, bây giờ chưa về nhà, trong nhà không ai thấy được tình huống như vậy, nếu không ả thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt.
Hai người váng đầu làm chuyện như vậy, Cố Doanh Tích cũng không dám tắm rửa, rất sợ bị Cố Doanh Nặc phát hiện. Bản thân lập tức khẩn trương đẩy Tống Mẫn Nhiên ra rồi chạy vào phòng, nhưng việc này đã trở thành chuyện phiền nhiễu đến hôm nay, từ sau đêm đó, Tống Mẫn Nhiên thường xuyên dùng cặp mắt tối đen không thấy đáy nhìn ả, khiến ả tâm hoảng ý loạn.
Buổi trưa vừa đến, Cố Doanh Tích tính chiều mới đi làm, Ninh Vân Thành đang ngủ trưa trong phòng, từ sau khi làm phẫu thuật, thân thể người đàn ông này không lớn bằng lúc trước nữa. Trước kia mỗi đêm đều có thể lăn qua lăn lại khiến ả cầu xin tha thứ, hiện tại tối đa hai lần đều vội vàng rút ra. Thân thể Cố Doanh Tích đã sớm đã thích ứng với mấy người đàn ông tráng niên rồi, tối qua Ninh Vân Thành quấn cô một lần, nhưng không chờ cô thoải mái, Ninh Vân Thành đã tước vũ khí đầu hàng, khiến Cố Doanh Tích mất hứng, buổi sáng hôm nay bất chấp liêm sỉ, lại quấn anh ta một lần, nhưng không chỉ không được trải nghiệm cảm giác vui sướng tràn trề, ngược lại lúc này càng khó chịu hơn trước.
Sau cùng Ninh Vân Thành dường như sợ ả quấn lấy mình, nên đi ra ngoài phòng khách ngủ. Trước kia đều anh ta đều quấn ả không rời, ả khóc xin tha thì mới buông ả ra, khi đó muốn ả bao nhiêu, thì bây giờ không cần ả bấy nhiêu. Hiện tại trở thành tên đàn ông né tránh lo sợ rồi hả?
Cố Doanh Tích khó chịu trống rỗng, cái loại cảm giác này thật sự quá khó tiếp nhận rồi. Sau cùng ả run rẩy, nằm trên giường đắp chăn, tay sờ soạng xuống bụng dưới.
Tiếng oa oa nha nha như tiếng khóc thống khổ truyền đến, Cố Doanh Tích cắn chặt răng nhịn xuống, sắp lên đỉnh, môi đỏ mọng của ả run rẩy rên rỉ ra tiếng, thoáng thấy chẳng biết lúc nào cửa đã bị người mở ra, một người đàn ông mặc quần áo màu trắng tay đang ôm ngực, ánh mắt phía sau lớp kính mắt híp lại, lúc này đang thích thú nhìn ả.
Có thể vì thật sự quá kinh ngạc, hay có người nhìn nên có một loại khoái cảm cấm kỵ, hơn nữa người này lại đeo kính mắt nhìn rất giống anh Lan Cửu, Cố Doanh Tích cảm thấy bị sự sảng khoái áp chế, lúc này thét ra tiếng chói tai.
"Thật nhiệt tình nha, lớn tiếng như vậy, không sợ để Ninh Vân Thành nghe được sao?" Tống Mẫn Nhiên vừa vào phòng, vừa đóng chặt cửa lại rồi khóa cứng, bản thân bắt đầu cởi quần áo ra.
Cố Doanh Tích sợ tới mức hồn bay phách tán, lui đến đầu giường: "Cậu muốn làm gì?"
"Chị!" Tống Mẫn Nhiên cười tà khí, nhìn nửa người trên của anh ta rất cường tráng, nhìn ra được quanh năm vận động, gương mặt vốn lịch sự cấm dục, lúc này trở nên có chút tà khí, Cố Doanh Tích vừa muốn đẩy cậu ta, lại bị cậu ta nắm trong lòng bàn tay, trên tay ả vẫn dính dịch của bản thân, nhớp nháp, mang theo một mùi hương rất ngọt.
"Chuyện như vậy cũng làm, nếu chị thật sự muốn, sao không tìm em?" Cậu ta học theo Cố Doanh Nặc kêu Cố Doanh Tích là chị, Cố Doanh Tích vốn vì kính mắt của cậu ta mà có chút mê say lập tức tỉnh ngộ lại, đỏ mặt, thân thể yếu đuối vô lực đẩy cậu ta hai lần: "Cậu không sợ Nặc Nặc trở về sao?"
Đã lâu ả không được làm sảng khoái rồi, lần trước là trong nhà cầu với Tống Mẫn Nhiên, tuy Cố Doanh Tích đã trải qua không ít đàn ông, nhưng Tống Mẫn Nhiên lại đặc biệt lớn, trước đó chỉ cảm thấy không chịu nổi, tựa như bị xé rách, nhưng lúc này phía dưới căng trướng, tựa như muốn phá hủy, dưới thân lại chảy ra dòng nhiệt dính dính.
"Nặc Nặc đang học, trưa nay ăn ở trường luôn. Buổi tối mới trở về, chỉ cần chị không nói, em không nói, sao cô ấy biết được?" Tống Mẫn Nhiên thật sự thích cô bạn gái thanh xuân xinh đẹp kia, quả thật khiến cậu ta có chút mê muội, nhưng không biết vì sao, cậu ta cảm giác thân thể Cố Doanh Tích vô cùng hấp dẫn cậu ta, lần trước sau khi cậu ta làm với Cố Doanh Tích trong nhà cầu, cậu ta vẫn nhớ mãi không quên!