Đây là lần đầu tiên Dương Thiên thấy đại mạc ở biên cảnh phía tây bắc trong “Thiên Hạ”, không giống như trong tưởng tượng của hắn là cát vàng đầy trời nhưng sức nóng của mặt trời cũng không dễ chịu, ánh nắng nóng đến nỗi rát cả mặt.
Đôn Hoàng thành là một thành trì biên cảnh, đất đai khô cằn nhưng gamer chọn nơi đây làm chỗ định cư cũng không ít. Nguyên nhân chính cũng là vì dân chúng ở Lương châu rất dũng mãnh, binh sĩ NPC ở đây nếu là cùng cấp độ với phía nam thì tỉ lệ thăng cấp thành công cao hơn khoảng 10%. Một lý do khác làm gamer cũng thèm muốn không kém chính là “Tây Lương kị binh” nổi tiếng khắp mọi nơi, chỉ nói về ngựa Tây Lương thôi là đã làm gamer chảy nước miếng.
Đây chính là sự thật, Dương Thiên sau khi đi ra khỏi truyền tống trận thì thấy hắn và các gamer khác có chút khác biệt. Gamer ở đây phần lớn đều là sử dụng thiết kiếm, giáp da, tuy nhiên cũng có một số ít gamer sử dụng thiết thương nhưng về cơ bản thì đều là mỗi người có một con ngựa. Không phải tất cả đều là ngựa tốt nhưng coi như là một phương tiện di chuyển, chiến đấu không tồi còn hơn gamer ở các vùng khác rất nhiều.
Đám người Dương Thiên xuất hiện dẫn đến sự chú ý của rất nhiều gamer ở Đôn Hoàng thành, cả một đám đều sử dụng tinh thiết thương, mặc giáp vảy cá tạo nên sức sát thương đối với ánh mắt của các gamer rất lớn. Đối với võ tướng mà nói trang bị bình thường thì giáp vảy cá có tác dụng rất lớn đối với bảo hộ cơ thể, tuy không bảo hộ tốt như giáp sắt toàn thân nhưng độ linh hoạt thì lớn hơn nhiều. Còn đối với binh sĩ trên chiến trường thì giáp sắt toàn thân lại có tác dụng lớn hơn, việc binh sĩ chỉ lặp đi lặp lại một vài động tác đơn giản, nhanh gọn để kết thúc tính mạng kẻ địch. Dưới tình huống như vậy nếu không có giáp sắt toàn thân bảo hộ thì thiệt hại sẽ là rất lớn.
Dương Thiên dẫn đám người đến mã trường trong thành chọn ngựa. Giá cả ngựa tại đây rẻ hơn so với các vùng phía nam rất nhiều. Một con chiến mã trung cấp giá chỉ có 3000 tiền cũng tương đương 30 lượng bạc. Nếu con chiến mã này chuyển tới phía nam không đưa ra được 1 kim thì cũng đừng có nghĩ nhiều.
Sau khi mua hơn hai chục con chiến mã trung cấp Dương Thiên liền dẫn đám người ra khỏi thành.
Mục đích lần này Dương Thiên đến đây là để tìm kiếm da của “Phong lang” thú. Kiếp trước trên diễn đàn hắn thấy người nói sơ qua về loại thú này. Vị gamer trên diễn đàn nói rất đơn giản, hắn là một võ tướng cao cấp, vì tò mò nên muốn thử đi xuyên qua hành lang bão táp để nhập cư trái phép vào nước khác. Kết quả là khi tiến vào gần khu vực hành lang bão táp hắn liền gặp được một đàn sói sinh sống tại đây. Hắn nghĩ rằng đàn sói chỉ là quái thú lv.30 đến lv.40 cho dù có đạt đến lv.60 cũng không thể uy hiếp được hắn. Không thèm để tâm đến đàn sói hắn cứ thế tiến lên nhưng sự đời có ai ngờ, sau khi đối mặt với vài con sói trong đàn hắn đã về thành dưỡng sức. Tin tức duy nhất hắn biết về đàn sói thì chúng gọi là “Phong lang”.
Dựa vào tin tức này Dương Thiên đoán cấp độ của “Phong lang” thú là lv.80 trở lên, cũng tức là quái thú tinh anh. Cùng với “Thiết giáp tê” thực lực sàn sàn nhau. Sau khi di chuyển một quãng đường dài cách xa Đôn Hoàng thành vài ngàn kilomet nếu không có chiến mã trợ giúp thì đám người cũng mệt chết, đó là lí do hắn mua ngựa. Ví dụ mà nói một người đi đường tốc độ cũng chỉ khoảng 40 kilomet một giờ, đối với chiến mã bình thường thì là 80 kilomet, chiến mã trung cấp thì hơn 100 kilomet, chiến mã cao cấp thì hơn 120 kilomet, danh mã thì càng nhanh hơn như “Xích Thố, Tuyệt Ảnh” thì tốc độ đều hơn 200 kilomet một giờ.
Sau khi tìm kiếm một ngày Dương Thiên rốt cuộc đã thấy được một cảnh tượng hùng vĩ.
Cát vàng từ từ bị gió xoáy bốc lên, bay cao đến cả vài kilomet che cả ánh mặt trời. Thực vật trên mặt đất đả không còn giống như trước kia, trên thảo nguyên xanh tất cả thực vật đều mọc sà dưới mặt đất để mặc cho cát vàng bao phủ. Ngẫu nhiên có một vài luồng cuồng phong đem cát xoáy lên tạo thành vòi rồng mang theo khí tức nguy hiểm cuốn qua đám người, nếu không phải mọi người phản ứng nhanh thì ba vị đồ tể thật sự phải thăng thiên rồi. Chỉ là vùng phía ngoài thôi đã khủng khiếp như thế này vào bên trong phải chăng còn nguy hiểm hơn.
Đến lúc này thì chiến mã cũng không còn tác dụng gì nhiều, Dương Thiên nói mọi người xuống ngựa, cẩn thận từng chút một tiến về phía trước.
Tiến lên được khoảng một kilomet cảnh vật xung quanh có chút thay đổi, gió thổi mạnh hơn nhưng cũng không ảnh hưởng tới đám người.
“Cẩn thận!” một võ tướng hét lớn, thương trong tay hắn cũng không chậm, vù một tiếng chỉ thấy một con rắn màu xám đen đứt thành hai đoạn, con rắn đã chết có ý định cắn trộm nhưng lại tìm nhầm đối tượng cứ như thế ngu ngơ mà chết không biết gì cả.
Dương Thiên sau khi sử dụng kỹ năng dò xét đã biết được con rắn này tên là “Sa xà”, lv.75 là quái vật tinh anh, quanh năm núp trong cát, giỏi đánh lén, rất độc. Đồ tể cấp cao có thể thu thập các loại nguyên liệu của nó.
Dương Thiên vui mừng, đúng là đang buồn ngủ lại gặp chiếu manh, hắn mua bí phương chế “Tuyệt mệnh đan” thiếu một loại trung cấp nguyên liệu thất phẩm là túi nọc độc, đang không biết tìm ở đâu, dĩ nhiên nó lại đưa đến trước mặt hắn.
Dương Thiên không nói nhiều lập tức yêu cầu ba vị đồ tể thẳng tay mà mần thịt rắn.
Trình độ đồ tể cấp đại sư có khác, chỉ một thoáng liền có ngay một túi nọc độc đưa tới trước mặt hắn.
Sau khi tiếp tục đi về phía trước hắn đã thấy được một bầy “Phong lang” thú, bầy thú này khoảng vài chục con đang chơi đùa với bão cát, giống như bảo cát không có nguy hiểm gì với chúng. Nhưng cái thân hình của chúng như mãnh hổ thế kia làm cho người không lạnh mà run.
Sói là một loài động vật khát máu, hiếu chiến. Rất nhanh chúng đã thấy đám Dương Thiên. Con đầu đàn ngửa cổ lên trời tru dài một tiếng, đám sói nhanh chóng đáp lại giống như là nhìn thấy một đàn cừu trước mặt.
Sau khi tru một hồi đám sói nhanh chóng tiến về phía đám Dương Thiên, chúng di chuyển rất nhanh chỉ sợ Bạch Vân trấn “Giác mã” cũng không theo kịp. Nhưng nếu là so tốc độ đường dài thì đám sói không là gì với đám “Giác mã”.
Dương Thiên dẫn đám võ tướng vũ chuẩn bị vũ khi sẵn sàng, đem ba vị đồ tể bảo vệ chính giữa.
“Phong lang” thú: lv.78, dã thú tinh anh, sống trong khu bão táp, được phong linh khí cường hóa dẫn đến biến bị, tốc độ tăng cao, giảm lực cản của gió xuống 90%. Đồ tể đại sư có thể thu thập.
Con “Phong lang” đầu tiên đã đến gần một võ tướng, nó nhảy lên định cắn vào cổ vị võ tướng này, ý nó không thèm đem vị này để vào mắt.
Võ tướng tức thì giận dữ, nhanh nhẹn né tránh cú cắn đồng thời một thương sử ra đánh trúng ngay bụng con “Phong lang” làm nó văng ra xa. Hắn đang định tiến lên kết kiễu nó thì mấy con khác cũng chạy tới. Hắn nghĩ vừa rồi đùa hơi quá, giết luôn nó đi thì tốt hơn.
Nhưng bây giờ cũng không phải để hắn muốn làm gì thì làm, đàn thú đã tiến tới.
“Grào…” một con bị một thương đâm trúng tim không cam lòng gào lên một tiếng cuối cùng.
Nhìn thành viên trong đàn chết, đám “Phong lang” hung tính nổi lên liều mạng tấn công.
Có lẽ vận may Dương Thiên không tệ trong bầy sói có một con lại gần hắn, sau khi dùng kỹ năng dò xét, hắn biết đẳng cấp con sói này khác với mấy con kia. Gọi là dã thú thống lĩnh.
Con sói này tấn công rất hung hãn, bất kì phần nào trên thân thể nó đều có thể trở thành vũ khí tấn công. Dương Thiên gặp phải lần khiêu chiến nguy hiểm nhất từ trước đến giờ.
Nửa ngày sau, người và sói tách ra, trên cánh tay hắn có một vết thương dài, mà phía sau con sói cũng có một vết thương lớn. Xem ra ai cũng không chiếm được ưu thế.
Hai bên đứng đằng xa thở hồng hộc, giống như là tiêu hao thể lực rất lớn.
Nhưng bên Dương Thiên tương đối có lợi hơn, bên kia có hơn mười con sói đã nằm bất động, mà bên hắn thì không có ai chết, chỉ là tiêu hao thể lực quá lớn thôi.
Trong lòng Dương Thiên tự mắng mình ngu ngốc rồi âm thầm vận nội công trong cơ thể.
Hiện tại nỗi công hắn đã tu luyện tới đặc cấp tam giai, tuy không cách nào vận kình đả thương người nhưng vận dụng nội lực trong cơ thể để tăng cường thực lực là hoàn toàn có thể. Nếu cứ vận dụng nội lực liên tục thì khoảng 10 phút là hết nội lực. Nhưng hắn không lo lắng vì hắn có nguyên khí đan và tiểu hoàn đan. Cao cấp nguyên khí đan có thể tăng nhanh tốc độ hồi phục nội lực, chỉ là trong chiến đấu tốc độ hồi phục có giảm một chút nhưng cũng không ảnh hưởng, huống gì hắn còn có tiểu hoàn đan trong tích tắc có thể gia tăng một ít nội lực. Rốt cuộc có thể tiếp tục trong bao lâu Dương Thiên cũng không rõ.
Thấy con sói này cũng sắp hồi phục xong, Dương Thiên lập tức lấy ra hai viên đan dược, nguyên khi đan hắn đem dùng luôn còn tiều hoàn đan thì ngậm trong miệng đề phòng có tình huống bất ngờ.
Con sói thấy Dương Thiên thực lực tăng cường vội vàng gào lên rồi lao vào.
Dương Thiên cũng không muốn dài dòng với nó nữa vì ai biết chuyện gì có thể xảy ra.
Lần này giao phong có kết quả khác với lần trước, lúc trước Dương Thiên tấn công mười lần thì hết chín lần con sói tránh được hoặc dùng móng vuốt chặn lại, còn một lần thì không có tác dụng nhiều lắm. Vết thương phía sau con sói là do hắn dùng vết thương trên cánh tay đổi lấy.
Lúc này thân thể Dương Thiên nhanh nhẹn hẳn lên, lực cánh tay cũng mạnh hơn, con sói thì chậm chạp hơn một chút. Tuy nhiên phần lớn công kích nó đều có thể né tránh nhưng máu trên vết thương của nó chảy càng nhiều.
Dương Thiên đâm ra một thương trúng vào chân trước của nó.
“Grào…” con sói bộc phát ra một lực lượng cuồng bạo nhào tới cắn về phía Dương Thiên, tốc độ quá nhanh Dương Thiên lùi đã không kịp, mũi thương vẫn còn cắm trong chân con sói không thể rút về.
Hắn bất chấp tất cả ném trường thương ra, hai tay chụp lấy đầu sói, cũng lùi lại phía sau.
Con sói cũng đã dùng hết lực đạo, Dương Thiên xoay người một cái leo đến trên lưng con sói hướng đến phía đầu nó mà đấm.
“Ư… Ư…” con sói không còn sức lực nằm trên đất rên lên.
Dương Thiên tâm động nhanh chóng sử dụng thuật “Thu phục” đối với con sói.