Đội trưởng Lý cùng hai tên bảo an nghe vậy trên trán toát ra mấy cái hắc tuyến, vị bác sĩ Tần này của bọn họ thật đúng là càng ngày càng cool, nhìn thật đã ghiền, so với mấy bác sĩ khác xử lý thân nhân bệnh nhân thì mang cảm giác hơn nhiều.
Vi Thải Giai vừa đi vừa hô to."Mọi người mau tới xem một chút, tính tình bác sĩ bệnh viện Nhã Đức là như thế này này. Hại chết con trai tôi. Tôi tới muốn có một giải thích cũng bị người đuổi đi! Tôi đây đã làm cái nghiệt gì đây, để cho con trai tôi phải chịu đối xử như vậy. Mọi người nhất định phải xem cho rõ, ngàn vạn lần không nên tìm Tần Dĩ Duyệt xem bệnh. Nếu không mọi người chết như thế nào cũng không biết..."
Một tên bảo an đưa tay che miệng Vi Thải Giai, mới để cho bà ta ngậm miệng một chút.
Tần Dĩ Duyệt dùng sức nhắm mắt một cái, đem cái cảm giác xung động muốn đánh người trong lòng kia ép xuống.
Tiểu Phương nuốt nước miếng một cái nói: "Chị Tần. Làm sao đây? Người này nếu là hô to lên, thì bệnh nhân nghe được chắc chắn sẽ truyền đi, sau này lại thật sẽ không có người tới tìm chị khám bệnh nữa."
"Loại chuyện này không cần nhọc lòng, em sửa sang phòng làm việc một chút đi. Chị đi xem Trần Liễu Phi đã. Cậu ta bây giờ là ở nhà xác hay bị đưa đến nhà tang lễ rồi?"
"Ở nhà xác. Nghe bệnh viện lãnh đạo nói, pháp y cùng cảnh sát sẽ tham gia."
"Có cần thiết sao?"
"Bệnh viện lãnh đạo mỗi ngày đều cho lấy hồ sơ bệnh lý cùng số liệu của Trần Liễu Phi. Phát hiện triệu chứng mạng sống có bất kỳ khác thường nào cả. Tối hôm qua thời điểm Trần Liễu Phi chết có người báo qua cảnh, vì vậy cảnh sát bên kia đã tham gia. Sáng hôm nay sẽ có pháp y tới làm kiểm nghiệm xác."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu một cái, luôn cảm thấy chuyện này quá mức quỷ dị, cô luôn có loại dự cảm xấu.
Lúc Trần Liễu Phi chết có người báo cảnh sát?
Có người đoán được cậu ta sẽ chết, hay là vừa vặn thấy?
Nếu là người sau, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là nên gọi bác sĩ trực hoặc y tá sao?
Tại sao phải trực tiếp báo cảnh sát?
Tần Dĩ Duyệt như có điều suy nghĩ nhìn ngoài cửa sổ, không có câu trả lời.
**
Buổi sáng Tần Dĩ Duyệt giải quyết công việc theo thông lệ xong, lập tức đi đến nhà xác.
Vừa mới chuyển qua bãi đậu xe, liền thấy trước nhà xác ngừng một xe cảnh sát.
Bên cạnh xe còn có một nữ pháp y.
Vóc dáng của cô ta tuy ở kế một tên cảnh sát không bị dìm xuống cũng không thấy thấp bé, cả người mặc bộ quần áo màu trắng sạch sẻ gọn gàng của pháp y, không chút nào có cảm giác không dứt khoát.
Nữ pháp y kia thấy Tần Dĩ Duyệt đi tới, dừng nói chuyện cùng cảnh sát, "Cô chính là bác sĩ chính của Trần Liễu Phi?"
"Là tôi. Cậu ta đã làm kiểm nghiệm xác xong chưa?"
"Đã xong, tôi muốn hỏi cô mấy vấn đề."
"Mời cô nói."
"Đồng nghiệp tôi nói cho tôi là triệu chứng sinh mệnh của cậu ta chỗ này luôn bình thường, nhưng tối hôm qua đột nhiên chết ngoài ý muốn, cô cho rằng nguyên nhân ở đây là gì?"
"Thành thật mà nói tôi không biết. Cậu ta từ khi vừa vào viện liền do tôi phụ trách chăm sóc, không biết là do cậu ta không có biện pháp nói chuyện hay không, hơn nữa nuốt đồ ăn cũng rất khó khăn, vì vậy đối với cậu ta tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng. Dĩ nhiên, cũng có thể là còn có những nguyên nhân khác, cảm xúc cậu ta cực kỳ tệ, thường thường vô duyên vô cớ nổi giận hoặc là tuyệt thực. Bác sĩ chúng tôi, hết khả năng, chăm sóc cậu ta nhiều hơn, so với bệnh nhân khác càng dụng tâm hơn, nhưng chúng tôi chăm sóc có lẽ sẽ để thành gánh nặng cho cậu ta. Dẫu sao ở khoảng thời gian nằm viện, thân nhân cậu ra còn không có trả qua một phân tiền tiền thuốc thang. Tôi nghĩ hay là cậu ta không muốn sống, mới vạn bất đắc dĩ lựa chọn tự sát."
Nữ pháp y ở trên máy vi tính xách tay nhanh chóng ghi chép, nói: "Tôi cũng nghe nói cậu ta không trả một phân tiền."
"Thân nhân cậu ta tổng cộng xuất hiện được hai lần. Một lần, là ở ngày thứ hai cậu ta nhập viện; một lần là sáng sớm hôm nay." Tần Dĩ Duyệt nhìn một chút cảnh sát từ trong nhà xác, hỏi: "Tôi có thể vào xem một chút không?"
"Có thể, mời vào."
"Cám ơn."
Nữ pháp y nhìn bóng lưng Tần Dĩ Duyệt biến mất ở trong nhà xác, nói cùng với người cảnh sát kế bên: "Rốt cuộc ở giới y học tôi cũng đã trong thấy một nữ bác sĩ giống như tôi rồi."
"Thiết, người ta so với cô tốt hơn nhiều, làm gì giống nữ lưu manh cô chứ."
"Tôi lại không lưu manh với anh nha. Trước nghe chớ Mạc lão nói bộ mô hình xương người của em trai tôi được một nữ bác sĩ mua, chắc là cô ấy rồi."
Người cảnh sát liếc mắt, "Cô nghĩ làm gì nữa? Đồ đưa đi còn muốn nó trở lại sao?"
"Chậc chậc chậc, đúng là tôi với anh chả có tiếng nói chung. Các đồng chí, thu công thu công." Nữ pháp y nói xong lưu loát lên xe.
**
Tần Dĩ Duyệt đi vào nhà xác, đứng ở trước một cái phản đắp vải trắng.
Sau đó ngón tay mới run rẩy kéo vải trắng ra, lộ ra khuôn mặt xanh trắng của thiếu niên.
Trên mặt cậu ta còn có tổn thương lúc uống a xít tạo thành.
Làn da khô ở trên mặt còn có vết ấn đen thùi lùi, nhìn thấy mà giật mình.
Trần Liễu Phi không phải là bệnh nhân mà cô tiếp xúc nhiều nhất kể từ khi cô làm bác sĩ đến nay, nhưng lại là bệnh nhân khiến cho tâm trạng cô không ổn định nhất
Từ lúc cô cấp cứu nhận được Trần Liễu Phi, đến lúc cậu ta chết, cô cũng một mực đưa người thiếu niên mười mấy tuổi này để ở trong lòng.
Cô không cách nào tưởng tượng nổi, một đứa trẻ mười mấy tuổi đã gặp phải chuyện gì, mới muốn uống a xít tự sát.
Mà sau khi Trần Liễu Phi bị thương, cậu ta lại có thể bình tĩnh đón nhận hết mọi chuyện.
Trong mấy tháng nằm viện, không có một người đến thăm, cậu ta cũng lặng lẽ thừa nhận.
Là do nội tâm cậu ra quả thực không chống nổi đau khổ, nên mới lựa chọn chết?
Hay là cảm thấy còn sống một chút ý nghĩa cũng không có, không bằng chết đi?
Tần Dĩ Duyệt rất chán ghét khi nghĩ đến mấy chuyện sâu xa rối rắm như thế này.
Đau khổ như thế, cô không có trải qua, cũng không cách nào tưởng tượng đau khổ tới trình độ nào mới có thể cam nguyện buông tha sinh mạng?
Ngay cả chết cũng không sợ, thì còn có vấn đề gì không giải quyết được?
Tần Dĩ Duyệt đứng ở mép giường hồi lâu, mới nhẹ nhàng đậy lại vải trắng.
Lúc muốn xoay người đi, thấy được Ninh Phóng ở cửa, "Ninh ca, sao anh cũng tới?"
"Có người kêu anh qua đưa cậu ta vào quan tài."
"Đồng nghiệp bệnh viện chúng ta nói sao?"
"Một nữ pháp y."
"Ồ, em mới vừa thấy cô ấy."
Ninh Phóng đi tới mép giường, nói: "Sau này nếu bệnh nhân em chết, em đừng lập tức xuất hiện, như vậy sẽ khiến người khác không khỏi nghĩ xa."
"Em không đến mới để cho người hiểu sai. Đây là thói quen công việc, em không thể nào dựa theo ý nguyện của người khác mà đi thay đổi được, em chăm sóc bệnh nhân này hơn bốn tháng; bây giờ cậu ta đi, em không tới gặp cậu ta một lần cuối thì đúng là không thể nào nói nỗi."
"Cái đầu gỗ của em làm anh thật sự chẳng biết nói thể nào cho phải nữa. Ỷ vào chuyện em gả cho thổ hào, hiện tại bắt đầu liều mạng tìm chỗ chết đúng không?"
"Cái này cũng bị anh phát hiện. Lại gần một cây đại thụ, em không tự do phóng khoáng một chút sao được?" Tần Dĩ Duyệt cười nói.
Ninh Phóng nhìn nụ cười như có như không, nhắc nhở: "Người ở trên thương trường làm ăn lăn lê bò lết không phải là người mà đứa ngốc như em có thể giải quyết được, em có được mấy cái mắt nhìn người đâu chứ. Anh ta bây giờ đối với em tốt, không có nghĩa sau này đối với em cũng tốt. Đến lúc đó anh ta hồi tâm lại, xem em tìm ai khóc. Bây giờ đắc tội những người đó, người ta đến lúc đó cũng xông lại, một người ói một ngụm nước miếng là có thể dìm chết em."
"Ninh ca, hôm nay anh nói nhiều ghê."