Tần Dĩ Duyệt ánh mắt không biết là dừng lại một thời gian dài ở câu "Vợ", hay vẫn là dừng lại ở một đoạn lời nói dài phía sau.
Hạ Kiều Yến gửi xong đoạn lời nói đó. Liền không có gửi cái gì nữa.
Tần Dĩ Duyệt viết nhiều lần, cuối cùng đều xóa bỏ rồi.
Cô nghĩ tới rất nhiều phương thức kết hôn. Nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ dùng phương thức như vậy kết hôn.
Cô không phải loại tự coi nhẹ mình. Cô biết rõ ngoại hình của cô điều kiện không chênh lệch mấy, tuổi tác không tính lớn, công việc tiền tài cũng rất tốt. Trong nhà cũng còn có một chút tài sản.
Dùng điều kiện của cô, cô có thể tìm được người tốt để kết hôn.
Cô kết hôn mục đích chỉ có thể là bởi vì tình yêu, mà không phải như hiện tại đột nhiên xuất hiện liền kết hôn.
Thậm chí cô chính mình cũng không biết mình lúc nào đã kết hôn.
Loại phương thức này chẳng những bố mẹ cô không tiếp thụ được. Chính cô cũng khó có thể tiêu hóa.
Dưới tình huống cô không biết gì. Cô đã là mẹ kế của đứa nhóc năm tuổi rồi.
Cô tại sao phải tiếp nhận loại trêu đùa của Hạ Kiều Yến sắp đặt?!
Lạc Minh Mị bưng thức ăn đi ra, liền thấy Tần Dĩ Duyệt cầm điện thoại đang ngẩn người.
"Ai, Hồi hồn. Ăn cơm đi."
Tần Dĩ Duyệt vội vàng để điện thoại di động xuống. Nhìn trên bàn chỉ có đơn giản hai món một chén canh."Baba đâu? Baba không trở về ăn cơm ạ?"
"Ông nội của con thân thể không thoải mái, baba trở về chăm sóc ông nội con rồi."
"Ông nội bị bệnh?" Tần Dĩ Duyệt tay cầm chiếc đũa dừng lại.
"Vẫn là bệnh cũ. Bệnh đau nhức."
"Chúng ta buổi chiều cũng đi qua thăm."
Lạc Minh Mị nhìn cô, "Con không phải không thích trở về quê sao? Sao lần này tự giác vậy? Con lại có chuyện gì gạt mẹ phải không?"
"Con là bác sĩ. Ông nội bị bệnh, con không đi xem cũng không thích hợp."
"Con nói cũng đúng. Vậy thì tranh thủ thời gian ăn cơm, đã ăn xong còn phải gói cho ông nội con vài bộ quần áo nữa."
"Vâng." Tần Dĩ Duyệt mơ hồ mà lên tiếng. Bắt đầu càn quét đồ ăn trên bàn.
**
Sau khi cơm nước xong, Tần Dĩ Duyệt ngay lập tức mà đi lấy đồ cần mang về quê, sau đó thúc giục Lạc Minh Mị nhanh lên.
"Tần Dĩ Duyệt, con là bị người đuổi giết, hay là có người muốn đòi nợ?"
"Cái nào cũng có. Vì con gái của mẹ không bị người băm thành thịt vụn, mẹ tranh thủ thời gian đi."
Lạc Minh Mị xem thường cô một cái, vẫn là theo chân Tần Dĩ Duyệt xuống lầu.
Tần Dĩ Duyệt lái xe ra khỏi nhà, khóe mắt liền nhìn đến chiếc xe Maserati quen thuộc.
Chân run lên, trực tiếp đem chân ga làm thành phanh giẫm mạnh.
Xe thoáng một cái đi thật xa, thiếu chút nữa trở thành tai nạn giao thông.
Tần Dĩ Duyệt cũng bất chấp xuống xe xin lỗi, nhanh chóng đem chiếc xe chạy đi.
Lạc Minh Mị liếc nhìn Tần Dĩ Duyệt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói thật đi, con làm ra chuyện gì rồi hả? Nói đi, mẹ cam đoan đánh không chết con."
"Không có việc gì thật mà."
Lạc Minh Mị nổi giận, "Con đem mẹ trở thành mù lòa, hay vẫn là thành ngốc rồi? Tần Dĩ Duyệt, mẹ nói cho con biết, con không nói ra sự thật, lúc cùng baba chỗ đó, mẹ một câu đều không giúp con nói!"
"Hoàng Ngạch Nương tha mạng..."
"Gọi lão Phật gia cũng vô dụng. Có phải là cùng Hạ Kiều Yến có quan hệ?"
"Làm sao mẹ biết hay vậy?"
"Con cho rằng những cái...tạp chí mẹ mua được đem để trang trí hay sao? Vừa rồi đối diện đường cái xe Maserati không phải của Hạ Kiều Yến hay sao?"
"Mẹ, mẹ không làm thám tử thật sự là thật là đáng tiếc."
"Bớt nói sang chuyện khác. Con liền nói cho mẹ biết, đến cùng con và Hạ Kiều Yến xảy ra chuyện gì!"
"Anh ta cầu hôn con rồi."
Lạc Minh Mị đã trầm mặc vài giây đồng hồ, đột nhiên kịp phản ứng Tần Dĩ Duyệt nói câu cái gì, hét lên một tiếng, sau đó hỏi: "Con đã đồng ý?"
"Còn không có." Tần Dĩ Duyệt kiên trì nói ra.
"Từ chối!" Lạc Minh Mị vẻ mặt quả quyết nói.
"Vì cái gì?"
"Thương nhân giảo hoạt, gian trá, chơi tâm nhãn con chơi không lại bọn họ. Huống chi vẫn là loại tầng lớp như Hạ Kiều Yến, về sau có thể khiến con khóc chết."
Tần Dĩ Duyệt trầm mặc.
Lạc Minh Mị nhìn sắc mặt của cô, "Con muốn đồng ý?"
"Con cảm thấy anh ta rất tốt."
"Con nhìn trúng ngoại hình nó hay nhìn trúng tiền của nó?"
"Mẹ cảm thấy thế nào?"
Lạc Minh Mị nói ra: "Con vừa ý nó, không ngoài ý muốn. Nhưng con có thể xác định nó vừa ý con rồi sao? So với những người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh nó, vóc người đẹp, thông minh hay là thủ đoạn đều cao hơn con? Nó tại sao phải thích con?"
"Mẹ, không đâm miệng vết thương của con được không?"
"Mẹ nói sự thật, giảng đạo lý, chuyện của con mẹ từ trước đến nay mặc kệ, con như thế nào cao hứng, làm sao làm, nhưng trước kia chuyện của Chu Tử Dương, con xử lý rất không đúng. Mẹ đối với việc xử lý vấn đề tình cảm của con, không quá có lòng tin."
Tần Dĩ Duyệt gãi gãi đầu, nghĩ đến như thế nào để làm nền nói ra chuyện cô cùng Hạ Kiều Yến kết hôn.
Suy nghĩ một hồi, mới ngập ngừng nói: "Thế nhưng mà, mẹ, con giống như có chút thích Hạ Kiều Yến rồi. Mẹ có thể giúp con cùng baba nói không?"
"Nói chuyện yêu đương, mẹ và baba con không phản đối, cứ nói chuyện yêu đương đi."
Tần Dĩ Duyệt một tay lái xe, tay kia từ trong túi tiền lấy ra một quyển sổ nhỏ.
Lạc Minh Mị nhìn cái quyển sổ nhỏ kia, sắc mặt đại biến.
"Tần Dĩ Duyệt, con giỏi lắm!"
**
Hạ Kiều Yến ngồi trong xe, nhìn xem cái xe POLO nhỏ kia biến mất trong phạm vi tầm mắt, khóe miệng cong tạo ra nụ cười nghiền ngẫm.
Gọi cho bố mẹ của mình một cuộc điện thoại,"Bố mẹ có thể dẹp đường hồi phủ rồi, con dâu vừa mang mẹ vợ chạy đi rồi."
"Cái thằng ranh con, Có phải mày đem bố và mẹ mày ra đùa giỡn?!" Hạ Gia Minh gào thét một tiếng.
"Bổn thiếu gia không cùng các người chơi. Chứng nhận đều thấy rồi, thân gia gặp mặt thì ra là đẩy sau hai ngày công việc. Nhìn ra được vợ con hiện tại rất không chào đón con đấy, hai người suy nghĩ thật kỹ đến lúc đó giải quyết vấn đề này như thế nào."
"Ngay cả vợ mình đều không được, mày kiếm nhiều tiền như vậy có làm được cái gì?!" Hạ Gia Minh lại gầm lên giận dữ.
Hạ Kiều Yến đưa di động ra một khoảng, đợi đến bên trong an tĩnh, anh mới lên tiếng: "Không phải để lại cho bố cùng vợ bố giải quyết sao?"
"Nói nhảm, có đứa con nói như vậy với mẹ nó sao?"
"Con có nói cái gì sao?"
Hạ Gia Minh bị Hạ Kiều Yến chọc tức, thở phì phì mà cúp điện thoại.
Hạ Kiều Yến đưa di động thả xuống, mới ý thức được chính mình cùng Hạ Gia Minh khẩu khí nói chuyện giống như về tới năm năm trước đó.
Hạ Kiều Yến mấp máy miệng.
Cô gái kia đối với anh ảnh hưởng rõ ràng lớn như vậy.
**
Tần Dĩ Duyệt thấp thỏm không yên, bất an mà ở nhà ông nội ngây người hai ngày, còn tận lực tránh né ánh mắt baba cùng mẹ.
Cô biết rõ tránh được lần đầu tiên, tránh không khỏi lần thứ mười.
Nhưng ít ra cho baba cùng mẹ thời gian hai ngày tiếp nhận chuyện cô đã kết hôn rồi là sự thật, khi về nhà cô sẽ bớt một tội khi công khai xử lý tội lỗi.
Một nhà ba người trên đường trở lại Tần thành, cả đường đều im lặng.
Tần Dĩ Duyệt ý đồ tìm chủ đề mấy lần, đều không có người cổ động.
Thật vất vả về đến nhà, cũng tại cửa nhà gặp phải hai người trung niên nam nữ có cách ăn mặc, khí chất đều không giống như người bình thường.