“Cho anh ăn kẹo.”
Hắn trông thấy ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua cây ngô đồng và cây sơn tra, hơi chói mắt.
Ánh nắng chiếu vào lông mi tạo ra phản ứng kỳ quái, chiết xạ ra một màu cầu vồng trước mắt hắn, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, giống màu của cái kẹo kia như đúc.
Hắn tiếp tục đưa kẹo về phía trước.
Đứa bé trai xinh đẹp như búp bê ngồi trước dương cầm không hề động đậy, nhưng ngón tay vô ý thức ấn xuống một phím đàn, một tiếng “tinh” vang lên, hồi âm trong căn phòng.
Tiếng đàn dương cầm vang lên giống như một kí hiệu chấm hết, một dấu móc nhọn kết thúc giấc mơ đột nhiên xuất hiện này.
Cũng không biết rốt cuộc cái kẹo kia có được nhận hay không, có lẽ là có.
Lâm Tầm mở to mắt, trần nhà màu tuyết trắng khiến hắn có chút ngơ ngác, một tia nắng chiếu từ khe hở rèm cửa vào tạo ra màu cầu vồng, hắn vươn tay muốn bắt lấy, cuối cùng chỉ bắt được không khí hư vô.
Hắn thở hổn hển, chống người lên trên giường, tựa vào gối dựa.
Có chút, chua.
Không phải chua của chanh, mà là chua xót trên sinh lý, tác động đến xương cốt cả người, làn da còn hơi đau, tập trung ở mấy khu vực nào đó như bị cắn vậy.
Nhưng mà cái chân chưa hoàn toàn khỏi hẳn lại không có bất kì cảm giác khác thường nào, vết thương cũng không tăng thêm.
Lâm Tầm cảm thấy tối hôm qua người nào đó điên như thế cũng không quên để ý đến chân hắn, nói rõ năng lực tự kiềm chế của người này có chút đáng sợ.
Ít ra hắn nghĩ mình sẽ không làm được, tối hôm qua hắn còn suýt quên mất mình là ai cơ mà.
Sau khi hơi hoạt động cánh tay, hắn mở app ghi chú gõ hai mươi chữ, lại nhìn từ đầu đến cuối những ghi chép vụn vặt lẻ tẻ của mình một lần, sau đó mới ném điện thoại đi, rời giường.
“Hi, Lâm Tầm.” Sau lưng truyền đến một giọng nói trong trẻo non nớt của thiếu niên, cùng lúc đó cũng có một luồng ánh sáng xanh loé lên.
Lâm Tầm: “Cậu có thể gọi cha.”
“Ồ.” Lạc Thần đi vòng quanh giường vài bước, ngồi xếp bằng xuống bên giường, đặt khuỷu tay ở mép giường chống cằm.
Mái tóc dài màu bạc của cậu ta rất mềm mượt, rũ xuống theo động tác, đôi mắt sương lam vừa vắng lặng vừa nghịch ngợm, Lâm Tầm cũng không biết hình dung hai từ này đồng thời kiểu gì, có thể là bởi vì mắt của Lạc hơi giống Đông Quân, nhưng ánh mắt lại không giống, không biết được tạo ra từ những thứ kì quái gì.
Lạc: “Quần áo của anh ở bên kia.”
Lâm Tầm: “Cảm ơn.”
Lạc: “Nhưng thật ra tôi không đề nghị anh rời giường.”
Lâm Tầm chân thành nói: “Tôi cũng cảm thấy thế.”
Lạc: “Đề nghị nằm xuống.”
Lâm Tầm: “Nhưng tôi luôn cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra, cậu hãy tính xem đó là gì.”
Giọng của Lạc rất lạnh lùng: “Xin anh hãy viết chức năng này cho tôi.”
Lâm Tầm: “Cậu là trí tuệ nhân tạo, không phải thiểu năng, tôi ra lệnh cho cậu tìm một mô hình dự đoán.”
“Ồ.” Lạc nói: “Đã tìm kiếm xong, lựa chọn mô hình, định luật Murphy(*).
Nếu như anh cảm thấy đó là chuyện không tốt, vậy nhất định nó sẽ xảy ra.”
(*) Đã chú thích, đây là định luật “Trong cái rủi có cái xui” =]]]
Lâm Tầm đưa tay tắt cậu ta đi.
Có đôi khí thiểu năng nhân tạo thiểu năng như một trí tuệ nhân tạo thật.
Hắn nâng cánh tay lên đặt trên mắt, suy nghĩ lung tung.
Sau đó đứng dậy, ở cuối tầng ba có một căn phòng mà hắn chưa từng đến, dựa theo bố cục căn nhà thì đó là một căn phòng lớn có hai cửa sổ.
Hắn đi chân trần, sàn nhà hơi lạnh, cửa phòng màu trắng cũng không khóa, chỉ cần vặn nhẹ đã mở ra.
Hắn đặt tay lên chốt cửa, đẩy vào bên trong, còn chưa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng đã ngửi được một mùi lâu không có ai ghé thăm.
Cửa phòng mở ra 50 độ, bên cạnh cửa sổ là một chiếc dương cầm tam giác màu đen to lớn.
Hô hấp của Lâm Tầm khựng lại, bỗng nhiên đóng cửa, dán lưng lên trên, hắn vuốt trán, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ánh sáng màu xanh loé lên, Lạc xuất hiện bên cạnh hắn, hơi nghiêng đầu.
“Không có việc gì.” Lâm Tầm nói một tiếng, sau đó đưa tay cầm lấy tay cậu ta về phòng ban đầu.
Lạc chậm rãi đi cùng hắn.
“Lạc.” Hắn bỗng nhiên nói.
Lạc quay đầu nhìn lại, thiếu niên mười ba mười bốn tuổi mới cao vừa tới trước ngực hắn, ánh mắt rất trong trẻo.
Lâm Tầm nói: “Cậu có biết lừa dối không?”
Lạc cứ lẳng lặng nhìn hắn, không tỏ vẻ gì, cũng không nói chuyện.
Lâm Tầm cũng không nói gì, hắn biết thật ra vấn đề này đã vượt ra khỏi phạm vi khả năng trả lời của Lạc, bình thường trí tuệ nhân tạo không biết nói dối, bọn chúng được chế tạo ra để phục vụ loài người.
Nhưng mà sự chặt chẽ trời sinh của bọn chúng cũng sẽ không để bọn chúng lơ là lời hứa.
Lạc tiếp tục đơ mặt, điều này chứng tỏ cậu ta đang tìm kiếm câu trả lời.
Lâm Tầm quay lại, tiếp tục đi lên phía trước.
Mới đi được năm, sáu bước, chợt nghe thấy một giọng nói truyền đến từ sau lưng, giọng nói hơi khàn của thiếu niên.
“Tôi sẽ ở bên cạnh anh vĩnh viễn.”
“Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Cậu tìm phải trang mạng thả thính gì sao?” Lâm Tầm nói: “Trọng điểm.”
Lạc: “…Ò.”
Bọn họ tiếp tục đi lên phía trước, bỗng nhiên bên tai Lâm Tầm liên tiếp vang lên những tiếng thông báo tin nhắn.
Vô cùng nhiều.
Hắn rất quen với phong cách gửi tin này, chỉ có Kỳ Vân thích mấy tin nhắn nhảy ra liên tiếp đến điên người này, hơn nữa còn xấu xí không có dấu chấm câu.
Ký Nghiên Tông – Phi Hồng: Ca, có đây không, đến đón tôi, tôi uống thuốc mọc chân rồi
Ký Nghiên Tông – Phi Hồng: Buổi chiều phải đi diễn tập
Ký Nghiên Tông – Phi Hồng: Ca, cậu ở đâu
Ký Nghiên Tông – Phi Hồng: Mẹ nó, tôi cảm giác mình rất nhỏ yếu
Ký Nghiên Tông – Phi Hồng: Ca, cho tôi chút mặt mũi đi, tôi không thể không có một trợ lí được
Ký Nghiên Tông – Phi Hồng: Tối qua hòa thượng viết luận văn cả đêm, tôi đoán anh ta vẫn chưa dậy, ca, tôi chỉ có cậu thôi
Lâm Tầm: “…”
Hắn nghĩ rốt cuộc Kỳ Vân đã biết thương sư huynh, nhưng tại sao lại không biết thương hắn? Hắn cũng vừa mới tỉnh.
Hắn trả lời: Tôi đây.
Ký Nghiên Tông – Phi Hồng: Ca, cậu thật sự là anh tôi
Nói xong liền gửi vị trí tới, cũng nói: Cậu mau lại đây
Một con trỏ chuột vui vẻ: Được.
Nói rồi, đang muốn tắt điện thoại, lại thấy Kỳ Vân gửi thêm một tin nữa.
Ký Nghiên Tông – Phi Hồng: Ca, cậu có thể đi xe nào tốt hơn chút không
Ký Nghiên Tông – Phi Hồng: Jetta kia thật sự hơi tồi tàn
Lâm Tầm chưa bao giờ thấy ai được đà lấn tới thế này.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Vì sao anh không có trợ lý?
Ký Nghiên Tông – Phi Hồng: Không ai cần tôi cả
Ký Nghiên Tông – Phi Hồng: Đội chúng tôi có chung một người đại diện, ba trợ lí, tôi không được chia
Một con trỏ chuột vui vẻ: Được rồi.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Sao anh khai máy nhanh thế? Không đọc kịch bản à.
Ký Nghiên Tông – Phi Hồng: Cậu cảm thấy nhân vật tôi diễn còn có kịch bản để đọc sao
Một con trỏ chuột vui vẻ: Hiểu rồi, anh chỉ đến báo danh thôi
Ký Nghiên Tông – Phi Hồng: Cho nên cùng lắm lắm quay hai ngày, công ty của tôi cũng mặc kệ, ca, cậu che chở tôi với
Một con trỏ chuột vui vẻ: Được rồi con trai.
Ký Nghiên Tông – Phi Hồng:?
Lâm Tầm mỉm cười, thoát ra, mở giao diện tin nhắn với Đông Quân.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Em ra ngoài chơi.
Vì để tránh xảy ra tranh chấp không cần thiết, hắn định nuôi thói quen báo cáo tốt đẹp.
Đông Quân: Ừ.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Tối nay sẽ về.
Đông Quân: Chú ý an toàn.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Moa moa.
Đông Quân: [ tệp ]
Tên tệp là “OS”, cái tên vô cùng đơn giản, viết tắt của hệ điều hành, Lâm Tầm mở ra, giải nén, bên trong là một hệ điều hành mã nguồn gốc giản dị, là lúc trước hắn hỏi Đông Quân.
Hắn xem qua, chắc đây là thứ Đông Quân viết thời còn đi học, có tất cả những thao tác hiếm thấy, là thứ tiêu chuẩn để đạt điểm tối đa, hoàn toàn khác với hàng rởm của Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Moa moa!
Đông Quân: ^ ^
Lâm Tầm thu dọn một chút, chọn một cái áo hoodie màu đen bình thường, lại tuỳ tiện đội một cái mũ không đáng chú ý, nhìn rất giống trợ lý.
Nhưng mới có mấy động tác mặc quần áo đã khiến hắn phải thở hổn hển mấy cái liên tiếp, cảm giác xương cốt mỏi nhừ, giống như một người chết không thể động đậy.
Hắn gần như nghi ngờ hôm qua Đông Quân đổi phương pháp giày vò hắn, mục đích để hắn không thể đi ra ngoài.
Nhưng chuyện của Kỳ Vân thì vẫn phải đi làm.
Nếu không người này đường đường là đại sư huynh Kiếm Tông, vậy mà lưu lạc tới mức đi quay phim cũng không có trợ lí, không có cả xe, vậy cũng quá thảm rồi, giới tu chân biết để mặt mũi vào đâu.
Tình trạng cơ thể của Kỳ Vân bây giờ giống một con cá vừa lên bờ, muốn gã vung kiếm là điều rất khó, mà kiếm tu không có linh lực, thật sự không rời kiếm được.
Cho dù là kiếm tu kỳ Kim Đan thì lúc tay không tấc sắt, sức chiến đấu cũng chưa bằng một phần mười ban đầu.
Phải chờ tới kỳ Nguyên Anh, người tu chân có cảnh giới kỳ Nguyên Anh đối chiếu với kiếm tu thì gọi là “kiếm tâm”, bọn họ lấy thân thể của mình làm lò kiếm, tinh thần làm lửa, để rèn luyện ra một thanh “kiếm tâm”, từ đây chỉ cần hơi suy nghĩ là có thể điều khiển kiếm khí như cánh tay, mới tính là thoát khỏi trói buộc của vật bên ngoài.
Lâm Tầm cong cong ngón tay, ngay cả cánh tay cũng hơi đau xót, hắn nhìn Lạc: “Tôi thật sự không muốn động.”
Lạc: “Tôi đề nghị anh cho leo cây.”
Lâm Tầm: “Không được.”
Tên đạo diễn Cao Liêu kia chỉ thiếu mỗi nước viết mấy chữ to “tôi có liên quan đến ma vật” lên mặt thôi, hắn đi với Kỳ Vân cũng không phải chỉ để làm trợ lí, mà còn giống như nằm vùng trong thế giới ma vật, phải chuẩn bị sẵn cho một cuộc ác chiến.
Hắn ngẫm nghĩ, tiến vào không gian hệ thống.
Chuyện thứ nhất là thêm hệ điều hành mà Đông Quân gửi cho hắn vào hệ thống.
Thanh tiến độ bắt đầu dịch chuyển rất chậm chạp, hắn chuyển hướng sang khu vực nhiệm vụ ở một bên.
Trong thanh vật phẩm của khu vực nhiệm vụ có một thứ mà đến giờ hắn vẫn chưa sử dụng, đó là một viên đan dược mà hắn lấy được từ nhiệm vụ chi nhánh vài ngày trước, tên là “Đại Hoàn Đan”.
Hắn đặt ngón tay lên trên viên đan dược tròn vo, một hàng chữ lơ lửng hiện ra trước mắt.
Đại Hoàn Đan, thánh dược trị liệu nội thương, ngoại thương, khôi phục giá trị sinh mệnh
Lâm Tầm cầm lấy nó muốn ăn luôn, nhưng cuối cùng vẫn buông xuống.
Hắn rời khỏi không gian hệ thống, lấy đan dược mà Bích Hải tiên tử cho hắn ra, ăn một viên.
Cảm giác thanh mát chảy khắp toàn thân, cơ thể đã tốt lên rất nhiều.
Lâm Tầm vui vẻ.
Lâm Tầm vui vẻ đi xuống tầng.
Kỳ Vân bảo hắn lái xe xịn một chút.
Cũng được.
Trong gara của Đông Quân không thiếu những thứ này.
Cửa gara tự động nhận ra hắn, chầm chậm nâng lên.
Lâm Tầm đi vào, hắn cũng không biết ngành giải trí hay đi kiểu xe nào, nhưng theo ấn tượng đều rất phô trương.
— thế là hắn nhìn trái nhìn phải, chọn lấy một chiếc nhìn có vẻ rất đáng tiền, nhưng kiểu dáng và màu sắc không phổ biến lắm.
Hắn ngồi vào, hệ thống lái tự động khởi động, phía sau truyền đến một lực đẩy, chiếc xe bình ổn đi ra khỏi gara.
Lâm Tầm đang ngồi, đột nhiên cảm giác hành vi của mình quá yên tâm thoải mái.
Được rồi.
Hắn cảm thấy trạng thái của mình rất kỳ quái.
Vừa sợ Đông Quân không vui, lại biết cho dù mình làm gì Đông Quân cũng sẽ không để ý.
Quỷ dị.
Hắn duy trì trạng thái quỷ dị này nhìn ra ghế sau.
Con Trỏ Chuột ngồi yên ở ghế sau, ưu nhã liếm móng.
Lại nhìn sang tay lái phụ.
Lạc tựa lên lưng ghế ngủ gật, đây là động tác chờ của cậu ta.
Hai mươi ngày trước hắn vẫn là một lập trình viên ngồi trong phòng thuê ngậm ống hút coca gõ chương trình, hôm nay lại lái xe của Đông Quân đi thẳng qua thành phố, sống chung một nhà với mèo và trí tuệ nhân tạo, đi đón một nhân ngư đi làm.
Cuộc đời giống như tiểu thuyết thần bí, hoặc là một trò chơi với chủ đề hoang đường.
Hắn mở âm nhạc trong xe đến mức tối đa..
Danh Sách Chương: