“Dùng trong buổi hòa nhạc,” Kỳ Vân vừa nói, vừa giơ kiếm huỳnh quang của gã lên vung mấy lần, “Cứ dùng như vậy, cổ vũ.
Đây là quà fans hâm mộ tặng cho tôi, bởi vì tác phẩm của tôi đều dùng kiếm làm chủ đề, cho nên lightstick cũng là hình kiếm, gần đây tôi vừa ra tác phẩm mới “Phong đao treo kiếm”.”
Ánh mắt của cảnh sát Tào dần dần mông lung.
Lâm Tầm cố gắng khống chế mình không nên cười ra tiếng.
Cái khó ló cái khôn, cái khó ló cái khôn.
Sống chết trước mắt, quả nhiên con người có thể bộc phát ra tiềm năng vô hạn.
Hắn cảm thấy mình nên vỗ tay cho Kỳ Vân.
Nhưng mà hiển nhiên lí do thoái thác này có trăm ngàn chỗ hở, cảnh sát Tào là một cảnh sát nhân dân lão luyện, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng.
Quả nhiên, chỉ nghe cảnh sát Tào nói: “Đưa đây để tôi nhìn xem.”
Kỳ Vân chần chờ đặt kiếm lên trên tay cảnh sát Tào.
Cảnh sát Tào ước lượng: “Nặng như vậy, làm bằng gì đây?”
Kỳ Vân: “Tôi cũng không biết, công nghệ cao đi.”
Ước lượng xong trọng lượng kiếm, chỉ thấy cảnh sát Tào đặt kiếm sang ngang, có vẻ như sắp cứa vào lưỡi kiếm
Nhưng trí thông minh của Kỳ Vân vẫn giữ vững trạng thái online dưới áp lực mạnh kéo dài, lấy nhãn lực của Lâm Tầm có thể nhìn ra gã đang phóng ra linh khí, hoặc là kiếm khí gì đó để bọc lại thân kiếm.
— kiếm khí có thể tụ tập thành một lưỡi đao cực mỏng để đả thương người ta, vậy dĩ nhiên cũng có thể bao trùm lên lưỡi kiếm, để khi sờ vào nó có cảm giác như bị cùn.
Cảnh sát Tào lướt ngón tay lên trên lưỡi kiếm, không hề bị thương gì.
Kỳ Vân thở dài một hơi mà mắt thường có thể thấy được.
Nhưng cảnh sát Tào cũng không dừng điều tra ở đây.
Cảnh sát Tào: “Tắt đi tôi xem một chút.”
Lâm Tầm: “Khụ… vật này của anh ta có chất lượng không tốt, sáng lên liền không thể tắt đi được, phải chờ tới lúc hết điện mới được.”
Cảnh sát Tào nửa tin nửa ngờ.
Lâm Tầm nhập tên Kỳ Vân vào công cụ tìm kiếm, chỉ cho Tào cảnh sát nhìn: “Anh xem, anh ta đúng là minh tinh, toàn hát về kiếm.”
Kỳ Vân phụ họa.
Cảnh sát Tào nhận lấy điện thoại xem một lần, lúc này mới đưa gậy huỳnh quang cho Kỳ Vân.
Kỳ Vân như được đại xá: “Cảm ơn cảnh sát.”
Cảnh sát Tào: “Cậu nói cậu rất biết đánh nhau, kết quả là lấy ra một cái gậy huỳnh quang à.”
Kỳ Vân nghiêm mặt: “Sư môn tôi có một quy củ, người ở kiếm ở, không có gì là không thể làm kiếm, mặc dù tôi chỉ cầm một cái gậy huỳnh quang, nhưng…”
Kỳ Vân tạm ngừng.
Lâm Tầm bổ sung: “Nhưng anh ta có thể phát huy cái gậy huỳnh quang này ra uy lực của kiếm, còn có thể chọc vào mắt kẻ địch nữa.”
Cảnh sát Tào: “Tôi cảm thấy hai người đang lừa gạt tôi.”
Nói đến đây, ánh mắt của anh ta chuyển qua Lâm Tầm: “Ngày đó cậu cầm một thứ màu đỏ, bạn của cậu cầm một cây trượng sắt dài màu vàng, tôi đã cảm thấy nhóm mấy người có vấn đề rồi.”
Hay lắm, bây giờ bọn họ đã biến thành một đội, đây tuyệt đối không phải là tính từ hay.
Lâm Tầm lấy bàn phím từ trong ba lô ra, bật ánh sáng lên, biện bạch: “Đây chỉ là một cái bàn phím.”
Có lẽ là độ thiện cảm có tác dụng, cảnh sát Tào quan sát bàn phím của hắn, hơi phun khí ra khỏi lỗ mũi, sau đó khoát tay, xem như tạm thời buông tha.
Kỳ Vân chỉ vào ba cánh cửa sổ trong đó: “Ba gian phòng này thông nhau.”
Cảnh sát Tào nhìn về phía gã: “Cậu nhóc này cũng được đấy.”
Lâm Tầm: “Bây giờ chúng ta có thể đi vào.”
Cảnh sát Tào có ý là lấy chứng cứ tại chỗ trước, sau đó ra ngoài, nhưng Lâm Tầm cảm thấy mình và Kỳ Vân vẫn phải đi, chỉ sợ nơi này có ma vật.
Cảnh sát Tào nói: “Tôi đã thông báo cho các cảnh sát khác đang chờ ở cổng rồi, sau đó sẽ thông báo cho bảo vệ khu nhà.
Hai người các cậu chú ý an toàn, bọn họ không có khả năng không có vũ khí.”
Kỳ Vân: “Cùng lắm là dao bổ dưa thôi.”
Cảnh sát Tào trừng mắt liếc gã một cái: “Người trẻ tuổi không thể coi trời bằng vung được, đội cảnh sát chúng tôi mỗi năm đều có thương vong.”
Kỳ Vân kích động: “Trảm yêu trừ ma chính là sứ mệnh của kiếm tông chúng tôi!”
Cảnh sát Tào: “Kiếm tông?”
“Tôi nói nhanh,” Kỳ Vân nói: “Ký Nghiên tông, Ký Nghiên tông chúng tôi từ lâu đã lấy việc cổ vũ cho nghệ sĩ biểu diễn trên sân khấu để nhận thù lao, cho nên đến lúc đó tôi cũng sẽ ở bên cạnh cổ vũ cho cảnh sát.”
Nhưng trong chớp mắt, cảnh sát Tào bỗng nhiên vung một quyền thẳng vào mặt Kỳ Vân!
Kỳ Vân nhanh chóng nghiêng người tránh đi, cánh tay trái cách ở phía cánh tay phải của cảnh sát Tào.
Cảnh sát Tào thu tay lại: “Cũng được.”
Kỳ Vân: “Tôi cũng cảm thấy tôi cũng được.”
Trí thông minh của Kỳ Vân đã được đề cao trong năm phút ngắn ngủi này, quả nhiên áp lực mới là động lực.
Lâm Tầm mở mắt ra, lấy lại tinh thần, hắn đang dò xét hoàn cảnh xung quanh.
“Xung quanh có camera cỡ nhỏ, tôi nhìn thấy ba cái, có vẻ một cái là do bọn họ lắp,” Lâm Tầm nói rất nhanh: “Có lẽ chúng ta đã bị chú ý tới.”
Cảnh sát Tào quyết định thật nhanh: “Đi ra cửa trước.”
Bọn họ bước nhanh vòng qua tòa nhà, đi ra phía trước, đây là khu C tòa nhà số 6, cửa vào tầng hầm tối tăm sâu hút, sau khi đi vào, có hai lối rẽ, một cái phía bên trái, một cái phía bên phải.
Căn cứ vào vị trí mà Kỳ Vân nghe được từ âm thanh, chỗ có điều kì quặc là ba căn phòng ngoài cùng bên phải dưới tầng hầm.
Cảnh sát Tào nói: “Để lại một người canh giữ ở đầu hành lang, chờ người phía sau tiếp ứng.”
Kỳ Vân nói: “Lâm Toán ở chỗ này trông coi.”
Lâm Tầm không muốn: “Vì sao anh không ở nơi này trông coi.”
Kỳ Vân: “Tôi có thể chiếu sáng.”
Lâm Tầm: “Anh thật sự là niềm kiêu ngạo của kiếm tông.”
Kỳ Vân: “…Tôi xxx anh cậu.”
Sao cuộc giao tiếp ngắn ngủi, chỉ thấy Kỳ Vân cà lơ phất phơ huýt sáo một tiếng, một tay hững hờ lắc lư cái gậy huỳnh quang của gã, đi theo cảnh sát Tào xuống dưới.
Lâm Tầm đặt ba lô của mình xuống, ôm bàn phím nâng cao tinh thần đề phòng, hắn biết nguyên nhân nhất định cảnh sát Tào phải để một người giữ cửa — ba gian tầng hầm ở bên dưới tương ứng với hộ gia đình bên trên, tầng hầm đã có điều kì quặc, người sống trên đó tuyệt đối cũng không phải người lương thiện gì… Chỉ là không biết có quan hệ với nhà bà lão kia hay không.
Mà nếu ba cái camera kia thường có người theo dõi, chắc chắn hành động của ba người bọn họ sẽ khiến nhóm người này cảnh giác.
Cảnh sát Tào bị độ thiện cảm mê hồn, cứ như vậy mà đi xuống cũng là chuyện tốt, một khi có ma vật đánh lén, nếu như bị rất nhiều cảnh sát khác nhìn thấy, đúng là hắn không biết nên nói như thế nào.
Hắn nhìn hành lang, chuẩn bị lúc nào cũng có người hoặc là ma vật từ phía trên lao xuống.
Nhưng vào lúc này, dưới mặt đất truyền đến động tĩnh, nghe giống như là Kỳ Vân phá vỡ cửa chống trộm bằng sắt.
Tiếng máy móc vận chuyển ầm ầm đột nhiên phóng đại, cùng lúc đó, những tiếng va đập binh binh bang bang cũng vang lên, hình như đã đánh nhau.
Hắn đang tập trung lắng nghe, bỗng nhiên nghe thấy Kỳ Vân hô lớn một tiếng: “Lâm Toán cẩn thận!”
Một giây sau, gió mạnh đập vào mặt, ba bóng đen đi nhanh sát đất, đột nhiên vọt lên ở chỗ cách hắn khoảng nửa mét, ba bóng đen nhào tới chỗ hắn từ ba phương hướng khác nhau!
Tường lửa tự khởi động, khó khăn lắm mới ngăn lại một kích này, ba bóng đen bị bắn ra, sau đó, một cái bóng đen gầy cao trong đó gào lên một tiếng sắc bén, nhào tới chỗ hắn lần nữa!
Đây cũng không phải là ma chủng bình thường, mà là ma vật đã thành hình, có phòng ngự của mình, Lâm Tầm bỗng chốc không có cách nào trồng virus vào được, chỉ có thể nâng bàn phím ra ngăn!
Lực va đập mạnh truyền đến từ chỗ tiếp xúc của bóng đen và bàn phím, cảm giác bóng đen rất hư vô, lại có lực, giống không khí lấp kín tường.
Bởi vì bị ngăn chặn, tốc độ của nó thoáng chậm lại, nhưng mà hai cái bóng đen khác lại đồng thời chui lên, tập trung đánh lại!
Trong chốc lát, thời gian giống như bị kéo dài, một kiếm quang màu hồng sáng lên, kiếm khí đầy sát khí, trong chốc lát đã chặn lại đường đi của hai bóng đen, Kỳ Vân đuổi lên từ từ hành lang dưới đất.
Kỳ Vân: “Vì sao bọn chúng lại đi tìm cậu—!”
Lâm Tầm phi người lên, nhờ Khinh Thân Thuật và bàn phím trong tay cận chiến với bóng đen kia: “Tôi cũng không biết.”
Ma chủng hướng về phía hắn, đêm qua bóng đen quỷ dị trong phòng vệ sinh của cậu bé cũng hướng về phía hắn, bây giờ ba thứ này cũng không ngoại lệ.
Hắn đã là Trúc Cơ, dựa theo lý thuyết, trong cơ thể đã có linh lực, mặc dù không biết nên sử dụng như thế nào, nhưng dùng tấn công vật lý đơn giản cũng đã có thể tạo ra chút tổn thương đối với bóng đen rồi.
Cộng thêm có một kiếm tu cũng là Trúc Cơ, còn rất biết đánh nhau, hai người đối phó với ba bóng đen, bỗng chốc cũng không bị thua thiệt.
Cảnh sát Tào cầm dùi cui điện vội vàng chạy từ dưới đất lên, trông thấy tình hình phía trên, nhất thời ngơ ngác cầm dùi đứng đó.
Lâm Tầm nhìn thấy anh ta, nghiêng người tránh thoát một kích của bóng đen, nói với cảnh sát Tào: “Trong ba lô của tôi có một chiếc gương!”
Cảnh sát Tào hiểu ý, bước nhanh về phía trước, lấy mặt gương Thái Cực Bát Quái ra: “Cái này?”
Lâm Tầm: “Chiếu vào chúng nó.”
Cảnh sát Tào gặp nguy không loạn, quơ gương chiếu về phía một cái bóng đen trong đó, bóng đen bị pháp bảo đạo gia khắc chế, động tác đột nhiên dừng lại, phòng ngự quanh thân cũng không còn hoàn hảo nữa!
Lâm Tầm bắt lấy cơ hội này, gửi tệp virus cho nó.
Cảnh sát Tào cũng đã nhận ra tác dụng của tấm gương, bắt đầu chiếu qua chiếu lại trên người ba ma vật.
Ma vật rít lên, thân thể kéo dài, xoay quanh vài vòng giữa không trung, có vẻ như muốn trốn thoát.
Lâm Tầm vô ý thức nhớ lại cách khống chế ma vật của lão Hoắc hôm qua, nói với Kỳ Vân: “Dùng linh lực ép bọn chúng.”
Kỳ Vân: “Kiếm tu không có linh lực.”
Lâm Tầm: “Trước có kiếm tu sau có trời của anh đâu?”
“Đờ mờ,” Kỳ Vân: “Tôi không muốn cầm gậy huỳnh quang phóng ra chiêu lớn đâu!”
Lâm Tầm đá văng đầu của một bóng đen: “Anh cứ xem đó mà làm!”
Chiến lực của kiếm tu chính là bug của giới tu chân, một kiếm tu kỳ Trúc Cơ, hẳn là có chiến lực kỳ Kim Đan mới tính là bình thường, huống chi Kỳ Vân còn là đại sư huynh kiếm tu.
“Trước có kiếm tu sau có trời!” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Kỳ Vân cầm kiếm lướt xuống đất, hai mắt nhắm lại, ngón trỏ tay phải chụm lại với ngón giữa, lướt một phát trên lưỡi kiếm, sau đó bỗng nhiên chỉ mũi kiếm lên bầu trời.
Nhưng Kỳ Vân không dừng ở đây, lưỡi kiếm đâm rách ngón tay của gã, giọt máu đỏ thắm nhỏ lên trên thân kiếm, sau đó bị nó hấp thu.
“Vô Tình… Kiếm Ý — Nhật Thần Tiên!”
Kỳ Vân bỗng nhiên mở hai mắt ra, kiếm quang trong trẻo bỗng nhiên sáng lên!
Bầu không khí yên tĩnh một cái chớp mắt, sau đó bỗng nhiên bị hàn ý lạnh thấu xương bao phủ!
Trong chốc lát, xung quanh giống như rơi vào mùa đông giá lạnh, một bông tuyết rơi xuống.
Kỳ Vân chỉ kiếm vào bóng đen, Lâm Tầm cong người lướt sang một bên.
Tất cả chỉ xảy ra trong phút chốc, Kỳ Vân lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bay người lên trước, kiếm quang xẹt qua tầm mắt của Lâm Tầm nhanh như chớp, xiên ba bóng đen thành một cái que hồ lô.
Bóng đen thét lên, khí đen trên người cũng tiêu tan đi từng chút một, khi chúng nó tổn thất đến mức vừa đủ, Lâm Tầm quơ gương lần lượt chụp lấy chúng.
Lâm Tầm: “Vô Tình Kiếm Ý là cái gì?”
Kỳ Vân: “Kiếm ý.”
Lâm Tầm: “Ý là rất lạnh lùng vô tình?”
Kỳ Vân: “Vì mỹ quan và gieo vần thôi, cậu biết đấy, tôi làm rap.”
Nơi xa truyền đến tiếng bước chân, cứu viện đã đến.
Nhưng tất cả đều đã kết thúc.
Lâm Tầm cũng không phải là một người thường xuyên rèn luyện, vừa vận động quá kịch liệt, hắn có chút hụt hơi, nhưng vẫn thở hổn hển mấy cái, đi đến bên cạnh cảnh sát Tào: “Cảnh sát, đây là tuyệt học độc nhất vô nhị của chúng tôi, nhất định anh phải giữ bí mật.”
Kỳ Vân nheo mắt nhìn vẻ mặt của cảnh sát Tào, lặng lẽ cất kiếm đi.
Trong tầng hầm có ba người đang bất tỉnh, sau khi khống chế được bọn họ, dưới sự giúp đỡ bảo vệ của cảnh sát, dựa theo số phòng dưới đất tìm ra được ba hộ gia đình, lần lượt bắt lại.
Trong đó có một người, Lâm Tầm nhìn rất quen.
Là phụ nữ, trang phục màu đỏ, tóc màu vàng rất ngắn, đeo khuyên môi, trông còn giống xã hội đen hơn cả Kỳ Vân, chính là mẹ của cậu bé kia.
Ở cùng với cô ta là một đại ca có cánh tay hoa lá cành, hai người đứng chung một chỗ, thế mà còn có mấy phần tướng phu thê.
Mà căn cứ vào tài liệu, hai người bọn họ cũng không phải là vợ chồng, người phụ nữ quần áo đỏ có quan hệ hôn nhân khác, nhưng ông chồng lại không rõ tung tích.
Chuyện còn lại lầ lấy chứng cứ để điều tra, Lâm Tầm cảm thấy mọi chuyện cũng gần tra được manh mối rồi.
Người mẹ này và đại ca xăm trổ kia cấu kết với nhau, mà đại ca kia cũng không sạch sẽ, tổ chức một xưởng chế ma túy nhỏ ở tầng hầm.
Có thể cha cậu bé phát hiện ra mình bị cắm sừng, hoặc là phát hiện vợ mình làm ăn trái phép — càng có khả năng là cả hai, thế là muốn báo cảnh sát.
Báo cảnh sát không thành công, anh ta bị giết trong phòng vệ sinh.
Bóng đen trong phòng vệ sinh, điện thoại báo cảnh sát vang lên vào mười hai giờ, có lẽ đều là anh ta.
Hắn và Kỳ Vân bị kéo đi làm ghi chép, sau một phen bận rồi, đã đến khuya.
Trên xe bus, Kỳ Vân đeo tai nghe hừ hừ — không ra giai điệu gì hết, Lâm Tầm cũng không để ý đến gã nữa, mà nhắm mắt lại tiến vào không gian hệ thống.
Sau khi đi ra khỏi cục cảnh sát, hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành — đương nhiên, độ thiện cảm của cảnh sát Tào tiện thể lại tăng một đợt.
Lần này trong những phần thưởng của hệ thống có một bảo rương hỗn độn, có thể mở ra đồ vật ngẫu nhiên, sẽ gia tăng số lượng kỹ năng của hắn.
Thật ra vào đêm hôm nay, Lâm Tầm vẫn luôn nghĩ rằng bản lĩnh của mình trong việc tu tiên vẫn chưa được.
Cho đến bây giờ, hắn cũng chỉ có thể dựa vào tấn công virus, dùng tường lửa phòng ngự — cái này rất không chính cống.
Giống như người khác dùng đao thật thương thật để đánh nhau, thắng thua đều phải xem trình độ của mỗi người, hắn thì phải tìm cơ hội vẩy phấn độc với kẻ địch mới có thể chiến thắng.
Cùng lúc đó, người khác đều có chiêu thức phòng thân của mình, hắn lại mặc thứ gì đó đao thương bất nhập trong quần áo.
Cái này không phù hợp với mỹ học của tu tiên.
Cho nên, trong chuyện tu tiên này, nhất định còn có cửa ải gì đó mà hắn chưa nắm giữ được.
Hắn đưa tay đặt lên trên bảo rương hỗn độn..
Danh Sách Chương: