Vội vã đi khi mặt trời vừa ló
Vội vã về mọi thứ có thành không
Nữ thần y trở về căn phòng trọ, đi qua đi lại, trong đầu nàng suy nghĩ rất lung.
Thì ra Tần Thiên Nhân đã đoán trước binh lính sẽ tới đây, tội nghiệp, chắc chàng đã rất khổ tâm.
Lòng nữ thần y chứa đầy lo âu nhưng cùng lúc nàng cũng cảm thấy vui, vì đã tìm ra câu trả lời cho mọi thắc mắc trong lòng nàng rồi.
Nữ thần y và Tôn Hứa Khải không thể trở về đồn Bạch Nhật báo tin ngay bây giờ, chỉ có thể chờ trời tối để đi.
Nhưng khi trời tối, Tôn Hứa Khải nói muốn đi xem trại lính của Tế Độ xem đóng ở đâu và gồm có bao nhiêu nhân mã, chàng bảo nàng ở trong phòng trọ chờ đợi, chợp mắt một chút rồi nửa đêm hoặc tờ mờ sáng hôm sau sẽ dẫn nàng trở về đồn Bạch Nhật.
Nữ thần y đồng ý, nhưng không sao ngủ được, nàng lại đi đi lại lại trong phòng.
Tôn Hứa Khải tìm ra nơi Tế Độ đóng quân là ở dưới chân một ngọn đồi cách chợ Hắc Mộc Na không xa.
Bọn “tam hổ tướng” của Tế Độ đang ngồi quanh đống lửa lưng chừng đồi và Tôn Hứa Khải nghe tiếng rẹt rẹt phát ra đều đều từ mấy thanh binh khí trong tay bọn họ.
Ngụy Tượng Xu, Chu Xương Tô, và Triệu Phật Tiêu đang dùng ba cục đá chuốt trường thương, đao và kiếm.
Truyện Hot
Tôn Hứa Khải không dám tiến lại gần, tuy là mùa đông nhưng trên đồi cành lá khô rơi rụng trải đầy mặt đất, nếu chàng bước lại gần Ngụy Tượng Xu, Chu Xương Tô và Triệu Phật Tiêu sẽ nghe những tiếng xào xạc.
Nhưng chỗ Tôn Hứa Khải đứng bị mấy hàng cây bách tùng che khuất, không thể thấy được bao nhiêu nhân mã để mà về đồn Bạch Nhật báo cáo.
Tôn Hứa Khải đứng chờ khoảng nửa canh giờ bọn “tam hổ tướng” vẫn chưa chịu đi ngủ.
Trên trời trăng vằng vặc, rọi ánh sáng qua những tán lá rậm rạp chiếu xuống đất.
Một canh giờ trôi qua, ở đằng kia ánh lửa vẫn bập bùng, thêm một canh giờ nữa, Ngụy Tượng Xu, Chu Xương Tô và Triệu Phật Tiêu mới dập lửa đi xuống đồi.
Tôn Hứa Khải bước ra khỏi chỗ nấp, ra đến ven rừng.
Bọn lính Chính Bạch kỳ đang trực vòng ngoài doanh trại, bọn này không có võ công giỏi như Ngụy Tượng Xu, Chu Xương Tô và Triệu Phật Tiêu nên không phát hiện Tôn Hứa Khải.
Tôn Hứa Khải đứng ngoài bìa rừng nhìn xuống chân đồi, lạnh gáy khi thấy rất nhiều căn lều.
Có mấy căn lều không buông rèm, Tôn Hứa Khải thấy tụi lính ngồi ăn uống, người chuốt trường thương, người đang nằm nghỉ ngơi, treo trên vách lều là vô số chiến y màu bạch kim.
Tôn Hứa Khải tức tốc trở về nhà trọ tìm nữ thần y.
Nữ thần y nghe nói có quân thiếc giáp nhưng không có đại pháo, hỏa thương, gương mặt ủ dột của nàng có hơi tươi tỉnh lên.
Tôn Hứa Khải tự đấm vào ngực chàng một phát nói:
- Thì ra là thế! Huynh thật ngu! Sao huynh lại không tin tưởng con người nhị ca chứ?
Tôn Hứa Khải càng nghĩ càng cảm thấy hổ thẹn với Tần Thiên Nhân, càng mắng mình thậm tệ chẳng ra gì.
Chàng nói với nữ thần y chàng chẳng phải quân tử một chút nào, chỉ là một kẻ thừa nước đục thả câu với nàng.
Tần Thiên Nhân đã cứu chàng nhiều lần như thế, trọng thương đến gần mất mạng, chàng nợ Tần Thiên Nhân ân nghĩa, thế mà có thể nói những lời yêu thương người con gái quan trọng nhất trong lòng Tần Thiên Nhân trong hang động bên bờ Thông Lĩnh Nam.
(còn tiếp).
Danh Sách Chương: