Khẩu Tâm nói:
- Thì ra ngươi cũng khẳng khái lắm, nếu muốn đi chết để gặp con mụ già Cửu Nạn, Tôn Hứa Khải, Tàu Chánh Khê thì ta cho ngươi toại nguyện!
Lục Y Thiếc nói:
- Lục Y Thiếc ta thề nếu không đánh thắng được ngươi, ta sẽ lập tức tự sát ngay, không cần ai giết!
- Ha ha! - Khẩu Tâm cười lớn nói - Ngươi lên đi! Ta nhường ngươi trước bốn chiêu.
Lục Y Thiếc hô lớn:
- Được!
Dứt lời lập tức phóng vào Khẩu Tâm, tấn công liền ba chiêu.
Khẩu Tâm liên tục đảo người tránh né trảo chiêu của Lục Y Thiếc, quả nhiên không đánh trả.
Sang đến chiêu thứ tư, Khẩu Tâm trùng chân xuống bật người lên nhảy qua đầu Lục Y Thiếc.
Khẩu Tâm đáp xuống đất, quay người lại, bắt đầu trụ bộ, dồn nội khí từ đan điền lên ngực, lan ra hai cánh tay.
Khẩu Tâm vận nội công xong phóng tới trước mặt Lục Y Thiếc, một quyền đánh ra.
Quyền đánh ra rất nhanh như sao xẹt lao đi trong màn đêm.
Lục Y Thiếc dùng Song Cung Bảo Huyệt đối phó Khẩu Tâm.
Lục Y Thiếc bước lui chân phải, gối chân trái cong theo thế hổ vồ, hai tay bắt chéo trước ngực đỡ đòn quyền.
Binh!
Khẩu Tâm dùng tay phải xuất chiêu đầu bị bật trở ra phải lùi ba bước, cười gằn một cái nói:
- Nội công không tệ.
Sau đó lại nhảy vào Lục Y Thiếc, liên thủ chặt chẽ hai quyền tấn công.
Lục Y Thiếc thấy Khẩu Tâm vừa đang chuyển thế tiến về phía trước, thì cấp tốc lùi ra sau tránh hai đòn, để cho song quyền đánh vào không khí nghe vù vù.
Lục Y Thiếc bắt đầu sử tuyệt kỹ Tam Hợp Trảo Thiếc Thủ, nhấc bàn chân trái lên, đầu gối trái co thành thế Hạc tấn, cánh tay phải dang thẳng ra ngang tầm vai, ba ngón tay cái, trỏ và giữa của bàn tay phải co lại, đoạn bỏ chân trái xuống lật cổ tay phải lên vòng từ dưới xỉa lên chụp vào cổ họng Khẩu Tâm.
Khẩu Tâm co gối trái lên đạp xuống đất bắn tung người lên hai thước, lộn một vòng rồi dùng chân trái đá một cú vào bàn tay Lục Y Thiếc.
Bốp!
Khẩu Tâm tránh được tuyệt kỹ của Lục Y Thiếc một cách dễ dàng.
Lục Y Thiếc lại còn bị phản đòn bằng cú đá đâm mũi bàn chân vào tay chàng, khiến chàng nghe rêm cả tay.
Hai người tiếp tục qua lại hơn ba mươi mấy chiêu.
Bốn cánh tay đập vào nhau bật lên những tiếng nổ giòn như pháo Liên Châu.
Lục Y Thiếc xuất cước, chân phải đá ra.
Khẩu Tâm đưa tay trái lên, gạt bàn chân Lục Y Thiếc sang trái, trong khi tay phải đánh vào đầu gối đối phương, đồng thời Khẩu Tâm cũng tung cước trả đòn, cú đá bằng chân phải này điểm ngay vào hạ bộ Lục Y Thiếc.
May cho Lục Y Thiếc là Trấn Lực kịp thời nhảy vào đá một cước vào ống quyển Khẩu Tâm.
Năm người giúp việc của Lục Y Thiếc nghe có tiếng đánh nhau, cũng từ ở hậu sảnh chạy ra, quay Khẩu Tâm vào giữa.
Lục Y Thiếc nhảy lùi khỏi vòng chiến.
Khẩu Tâm đánh dạt đám người ở và Trấn Lực ra ngoài.
Lục Y Thiếc nhảy bổ vào Khẩu Tâm, Kim Long Cước xuất ra, cú đá bằng chân phải nhắm vào bụng Khẩu Tâm.
Khẩu Tâm lách mình sang trái, tay phải chặt xuống ống quyển Lục Y Thiếc.
Lục Y Thiếc bị trúng quyền lập tức hạ chân, nhưng vẫn không lui, mà bước chân phải ra phía trước lập thành Đinh tấn, vung trảo trái hướng ra ngoài, thiếc trảo đi nhanh như trường phong, mạnh như núi lở, ngỡ chụp trúng tảng đá cũng làm cho đá tan vỡ.
Khẩu Tâm tung Bàn Quang Chưởng, đỡ thẳng vào đòn trảo của Lục Y Thiếc.
Lần này, Khẩu Tâm sử mười hai thành công lực đánh ra.
Bùm một tiếng thật lớn, công lực của Khẩu Tâm cao hơn Lục Y Thiếc rất nhiều, nên Lục Y Thiếc văng ngược về sau, lảo đảo, lui bảy tám bước mới gượng lại được.
Lục Y Thiếc cảm thấy tức thở như có tảng đá ngàn cân đè lên ngực chàng vậy, trong bụng nhộn nhạo, cuối cùng hộc một búng máu rồi ngã người về sau.
Trấn Lực và năm người ở của Lục Y Thiếc xông vào Khẩu Tâm, nhưng sáu người này chỉ vừa giơ tay lên, chưa kịp đi quyền, sáu tiếng veo véo rít lên.
Năm người ở không kịp đề phòng, bị năm mũi chủy thủ đâm phập vào cổ chết ngay.
Trấn Lực mau lẹ ngã người về sau, tránh được chủy thủ.
Lúc chủy thủ lướt qua trên mặt, mũi Trấn Lực ngửi phảng phất được mùi tanh hôi, hiển nhiên biết trên lưỡi chủy thủ có bôi chất độc.
Trấn Lực tức tối ra mặt khi thấy Khẩu Tâm dùng thủ đoạn đê tiện như vậy, bật người dậy xông vào Khẩu Tâm, nhưng dẫu Trấn Lực có cố gắng cách mấy thì cũng chỉ là cao thủ nội gia nên chỉ xông xáo một lúc, cuối cùng, không gượng nổi nữa, chàng hét lên một tiếng, ngã nhào trên đất tắt thở.
Lục Y Thiếc nằm ngửa trên đất, đầu ngóc lên, thấy Trấn Lực và năm người ở của mình chết thảm, long mắt tức tối nhìn Khẩu Tâm.
Khẩu Tâm tiến lại gần Lục Y Thiếc.
Lục Y Thiếc không còn sức lực gì nữa, định cắn lưỡi tự sát, thì Khẩu Tâm lao đến bóp miệng Lục Y Thiếc há ra.
Một đứa bé trai khoảng chừng năm tuổi từ bên trong đại sảnh chạy ra đứng trong sân.
Đứa bé vừa khóc vừa nói với Khẩu Tâm:
- Cháu biết các cống sinh ở đâu, để cháu nói, thúc đừng giết cha cháu!
Lục Y Thiếc quát lên:
- Im miệng!
Khẩu Tâm lập tức cung chân, đá một cước vào bụng Lục Y Thiếc, hất tung thân hình Lục Y Thiếc lên, rơi xuống đất kêu một tiếng bịch.
Khẩu Tâm tiếp tục bóp miệng Lục Y Thiếc há ra.
- Cha!
Đứa trẻ kêu lên.
- Nhóc con – Khẩu Tâm nói – Mau nói, bằng không ta đánh gãy tay cha ngươi!
Lục Y Thiếc nhân lúc Khẩu Tâm nói chuyện với con trai chàng, gom toàn lực, đánh một chưởng vào bụng Khẩu Tâm.
Khẩu Tâm đưa tay không bóp miệng Lục Y Thiếc, chụp lấy bàn tay, rồi gặt mạnh xuống.
Bàn tay Lục Y Thiếc gãy lìa, da còn dính nơi cổ tay.
Khẩu Tâm dùng bàn chân chặt xuống, mảnh da đứt, Khẩu Tâm đá bàn tay Lục Y Thiếc văng vào đại sảnh.
Lục Y Thiếc bị gãy tay, nhưng quá lo lắng con trai chàng sẽ nói chỗ ở của Cửu Dương cho Khẩu Tâm nghe, nên chẳng còn biết đau đớn là gì.
Khẩu Tâm nói với đứa trẻ:
- Ngươi còn không nói, ta sẽ đánh gãy tay còn lại của hắn!
Đứa trẻ nhìn cánh tay Lục Y Thiếc buông xuống, máu chảy ròng ròng, nói:
- Cháu biết, cháu biết! Để cháu nói, cháu nghe cha và Trấn thúc nói chuyện với nhau rằng cống sinh ở hướng Tây, cách con suối Nhã Lung hai dặm!
(còn tiếp).
Danh Sách Chương: