• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao chuyện hai người không cẩu huyết chút đi?”

Kyo nhìn gia đình ba người đang hạnh phúc ăn bữa tối mà bĩu môi, anh nhớ bản thân anh truy vợ vất vả biết bao nhiêu, còn bị ông già bảo thủ nhà vợ đánh cho sưng mày sưng mặt.Giờ nhìn cái bản mặt hạnh phúc, mọi thứ dễ như trở lòng bàn tay của Thiên khiến anh vô cùng ấm ức, Kyo thấy không ai chú ý trả lời thì gọi điện cho Sơn, nhìn người Sơn ướt đẫm mồ hôi đang cởi áo khiến Kyo nuốt từng ngụm khí, giọng anh khàn khàn làm nũng nói:

“Vợ, anh bị người ghét bỏ.”

Sơn nghe giọng của Kyo, lại nhìn người mình thì biết trong đầu của Kyo đang nghĩ gì, cậu vội vàng mặc lại áo nghiêm chỉnh, tính lườm Kyo thì một bàn tay vươn qua vai cậu và kéo người cậu lại, người nọ nói:

“Em yêu à, sao mặc vội vậy, anh còn chưa ngắm kỹ mà.”

“Bùm”. Ngay cả Sơn ở bên kia cũng cảm nhận được lửa ghen của Kyo huống chi là một nhà năm người Thiên, Thiên trừng mắt lạnh nhìn Kyo dở điên.

“Em… thằng nào dám vo ve vợ ông?” Mặt Kyo đỏ bừng vì tức giận, anh vốn đang chán ghét mấy người hạnh phúc trước mặt anh, ai dè nhìn thấy vợ mình bán nude lại có kẻ thân mật, không lẽ vợ anh cô đơn quá mà tìm đàn ông sao?

“Điên vừa thôi.” Thiên vừa nhìn thì cũng biết đầu óc thằng bạn thân mình đang nghĩ gì, lại nhìn Sơn cũng tỏ vẻ mình không quen biết người này thì anh cảm thấy tiếc thay cho Sơn, lại nhìn về Nhi thì cảm thấy lòng mình ngọt như mía đường.

“Anh đủ rồi!” Sơn vừa đẩy người ở phía sau mình ra, vừa nói với Kyo. Một tên thích chọc ngoáy vào gia đình người khác, một tên thì ghen tuông bất kể người nào.

Quả nhiên, Kyo vừa nghe Sơn mắng thì im lặng như bé ngoan. Nhi nhìn khí phách của người bạn lâu ngày không gặp mà trợn trắng mắt, xem ra trước kia là hủ nam, khi bẻ cong lại thành một nữ vương thụ.

“Hây, Sơn.”

Nhi vươn người ra phía trước Kyo và giơ tay chào hỏi Sơn. Lập tức không chỉ Sơn mà người vốn đang bá vai Sơn cũng mở to đôi mắt nhìn Nhi, cả hai đồng thanh kêu lên:

“Nhi!”

Nhi nhìn thanh niên phía sau, sau đó cười rộ lên, nói:

“Long Phi, lâu rồi không gặp, đã bảo bạn lúc trước phải giữ chặt Sơn vào, ai bảo không nghe, giờ người ta có chồng, có con rồi kìa.”

Lập tức không khí hai bên đều như chết lặng, Kyo nghiến răng nghiến lợi nói với Thiên:

“Ông mau giữ vợ ông chặt vào.”

“Có giỏi thì đi mà giữ vợ mình ấy.”

Thiên vẫn nhàn nhã ngồi, ánh mắt cháy rực nhìn Nhi, đây chính là Nhi của anh, vui vẻ và hoạt bát, con người trầm lặng không hợp với em ấy, nụ cười tỏa sáng đó phải luôn luôn được thắp lên mà không phải im ỉm.

Kyo nhìn bạn thân đang nhìn chằm chằm vào con gái nhà người ta, nghĩ tới hai người vừa chọc mình thì nói:

“Cũng đã phải là vợ của cậu đâu.”

Lời nói của Kyo khiến Thiên sực nhớ tới việc hai người có con rồi nhưng chưa có kết hôn, cái này thiệt thòi cho Nhi, rồi lại nhớ ra con mình chưa có tên bèn kéo Nhi đang vui vẻ trêu chọc hai người bên kia màn hình về phía lòng mình, anh áp hai tay lên má Nhi để Nhi nhìn về phía mình:

“Em yêu à? Chúng ta về phòng nói chuyện riêng nào?”

Nói rồi, bế bổng Nhi lên, Thiên nhìn con trai nháy mắt nói:

“Tối nay cha mẹ liên hệ tình cảm, con qua ở với hai cậu mình nhé.”

Ba đứa bé nhìn Thiên nói xong thì đi không kịp nghe đáp án của mình thì nhìn nhau ngây ngô, sau đó cả ba lặng lặng rời khỏi phòng để lại Kyo đang giải thích với Sơn chuyện của Nhi.

Thiên bế Nhi trở về phòng thẳng tới bên giường và đặt Nhi lên trên, anh nằm đè lên Nhi và nói:

“Chúng ta lấy nhau nhé!”

Anh nhìn Nhi trừng lớn mắt rồi xuất hiện vài vạch đen chạy ngang trên trán mà buồn cười.

“Anh vốn muốn nói nhiều lời hơn cơ, nhưng chúng ta đều đã có con rồi. Mấy lời lãng mạn kia không còn hợp thời nữa rồi. Cho nên chúng ta hãy cùng nhau sinh ra những đứa bé giống chúng ta nhé!”

Thiên vừa vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Nhi vừa nói, anh không phải “gen hoàn thiện”, anh không có tuổi thọ cao như Nhi, nếu tiếp tục năm năm, ba năm như vậy thì anh đã thành ông già rồi, anh cũng không chắc mình lúc đó còn khả năng làm Nhi hạnh phúc hay không, quan trọng hơn là anh sợ mình sẽ bị mất Nhi hoàn toàn.

Nhi quay mặt đi không nhìn Thiên, cô từng nghĩ hai người sẽ nói lời yêu khác cơ chứ không phải leo lên giường với tư thế ái muội để nói những lời này. Mặc dù hai người đã có con, nhưng cô vẫn rất xấu hổ đấy.

“Em … em có đồng ý không?”

Thiên nhìn Nhi xoay mặt đi thì lại lật mặt lại, hai tay áp lên má cô, bàn tay lành lạnh của anh đụng tới hai má ấm áp như thẩm thấu cái ấm áp đó. Thiên đặt trán mình lên trán Nhi để bốn mắt nhìn nhau gần nhất, mũi chạm mũi và môi chạm môi.

Thiên nhẹ nhàng cắn mút đôi môi xinh đẹp mềm mỏng ngay trước mặt mình, đây không phải là lần đầu tiên hai người hôn môi, vì quen thuộc hơi thở của nhau, rất nhanh Nhi cũng đáp lại anh cuồng nhiệt.

Nhi thở hổn hển nhưng không muốn buông tha đôi môi đang càn quấy của anh, cô nghe tiếng anh cười khẽ thì trừng mắt lại, cô nghe anh hỏi:

“Em… đồng ý làm vợ anh nhé…”

Nhi nhắm mắt không thèm nhìn anh, nhưng cái gật đầu nhè nhẹ kia khiến cô cảm thấy thân thể mình bỗng chốc như bốc cháy. Thiên mừng rỡ nhìn Nhi xấu hổ gật đầu và khuôn mặt dần đỏ ửng lên.

Vui mừng quá đỗi khiến Thiên luống cuống ôm cả người Nhi vào lòng. Anh rất muốn cô, nhưng nghĩ tới đứa bé còn chưa có tên, anh hỏi Nhi:

“Nhi, con trai chúng ta tên là gì?”

Nhi mở to mắt nhìn Thiên, thều thào nói:

“Nó lưỡng tính.”

Thiên hơi giật mình, nghĩ tới Tử Lăng và hai đứa bé nhà Tử Lăng cũng là người lưỡng tính thì anh lại mỉm cười:

“Không sao, nếu con nó thích là con trai thì đi phẫu thuật làm con trai, nếu con nó thích là con gái thì đi phẫu thuật làm con gái cho nó. Cùng lắm nếu nó thích cơ thể hiện giờ thì cứ giữ nguyên đi.”

“Không phải vậy.”

Nhi lắc lắc đầu, nói:

“Gen của nó, nó có thể thay đổi gen biến thành một trong hai loại giới tính.”

Như nghĩ tới điều gì, Nhi nói:

“Anh Thiên, đừng nghiên cứu về gen hoàn thiện nữa được không? Em không muốn một ai nữa cũng giống như em, có quá khứ thê thảm.”

Thiên nhìn Nhi bỗng chốc cả người đều không có tinh thần thì ôm cô vào lòng, nói:

“Ngay khi anh tiếp nhận các trung tâm nghiên cứu, anh đã thấy công trình đó đã bị dừng, chính xác là bị dừng từ mười lăm năm trước, hồ sơ đã bị mất hết, chắc là do tiến sĩ Vương lấy đi.”

Nhi gật đầu, nói:

“Đúng vậy, cậu đã xóa bỏ toàn bộ dữ liệu gốc của gen hoàn thiện, lúc đó cậu đã lấy đi gen của mẹ, nhưng vì chưa có cơ hội nên mãi tới khi bắt được em mới lấy được một phần gen của em để hoàn thiện mẫu gen của mẹ. Thanh và Vân được sinh ra là kết hợp gen của mẹ và cậu.”

Thiên không ngờ Nhi lại giải thích cho mình về chuyện của hai đứa bé Thanh và Vân.

“Anh, con chưa có tên.”

Nhi lý nhí nói, lúc trước khi nhớ ra tất cả, cô còn rối rắm về quá khứ bị bóp méo của mình, cho nên cô không muốn và cũng không nghĩ tới đặt tên cho con.

“Vậy đặt tên là Hướng đi.”

Thiên xoa đầu Nhi và nói.

“Hướng – là chỉ về tương lai của chúng ta cũng là tương lai của con. Hướng – cũng ám chỉ giới tính của con, dù là nam hay nữ đều có thể dùng cái tên này.”

Nhi gật đầu, cứ như vậy, đứa bé có một cái tên “Hướng”.

Thiên hôn má Nhi một cái và nói:

“Gia đình anh có lỗi với gia đình em. Nhưng anh cảm thấy rất may mắn vì chính sự có lỗi đó mới dẫn em tới bên anh. Anh nghĩ mình rất ích kỷ, nhưng anh không biết nếu không gặp em thì anh sẽ thành người như thế nào. Biết rõ bản thân mình rất ích kỷ nhưng anh lại không ngăn được sự ích kỷ này của bản thân. Xin lỗi em và cảm ơn em.”

Đúng vậy, xin lỗi em vì gặp anh mà em bị cắt đi đôi cánh ước mơ của mình, nhìn thì ai cũng nghĩ anh vì mơ ước của em mà làm tất cả, nhưng chỉ có anh mới biết mình thực ra là bẻ gãy đôi cánh của em. Cảm ơn em vì đã đến với anh trong cuộc đời này, cảm ơn em đã trở lại xoa tan sự ác độc của anh, nếu em không trở lại, anh sẽ dùng sự ác độc của mình để tìm kiếm em, khi đó anh sẽ không xiềng xích em ở một nơi tối tăm nhất, cảm ơn em đã sớm trở lại. Cảm ơn em đã sinh cho anh đứa bé đáng yêu, cho anh một gia đình.

Càng nghĩ, ánh mắt dịu dàng như hồ nước mùa thu của Thiên càng nhìn Nhi một cách âu yếm khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nhi há miệng định nói, nhưng vừa há miệng thì Thiên đã cúi xuống hôn cô chặn lại những lời cô muốn nói.

Em cũng muốn cảm ơn anh, cảm ơn vì tình cảm anh giành cho em là thực mà không phải giả, em sẽ không biết bản thân mình sẽ ra sao khi biết tình cảm của anh chỉ là giả. Em cũng muốn cảm ơn anh đã chờ đợi em trở lại. Cảm ơn anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK