“Chào bạn, chỗ này còn trống mình có thể ngồi không?” Đang đắm chìm trong suy nghĩ thì một giọng nói trầm của thiếu niên vang lên, Nhi ngước đầu khỏi tờ lịch thi đầu và ngồi dịch sang bên. Trước mặt Nhi là một học sinh thuộc trường cấp 3 – Hà Đông: “Bạn cứ tự nhiên”.
Khi nam sinh ngồi xuống thì nhìn thấy tờ lịch thi đấu của Nhi: “Bạn cũng quan tâm đến bóng đá sao?”
“Trường mình có tham gia”. Nhi gật đầu.
“Hay quá, trường mình cũng tham gia, tuy năm nào cũng chỉ vào được bán kết thành phố nhưng đó là quá khứ, năm nay trường mình sẽ vào được chung kết”. Cậu bạn vui vẻ nói: “Trường bạn là Việt Nam – Ba Lan sao, năm ngoái chính là trường may mắn vào được vòng loại giải Quốc gia đó hả”
“Ừ, là đội bóng trường mình đó”. Nhi hơi cau mày vì cái từ “may mắn” mà người này nói ra. Năm ngoái cả đội ở lượt về của vòng loại Quốc gia bị thua ở màn penalty khiến cho cả đội buồn suốt cả dịp hè. Năm nay, nỗi buồn thua trận đó sẽ được mọi người quyết tâm trả lại gấp đôi. Còn chuyện may mắn khi được giải Á Quân thì có thể hiểu được vì gặp được toàn đội yếu hoặc sức bình bình như đội. Nhưng khi vào vòng loại thì sức đấu đã tăng lên hơn trước, không thể nói vì may mắn mà vào được trận vòng loại lượt đi.
Nhi nhìn sang cậu nam sinh bên cạnh nói:“Bạn sao biết trường mình may mắn? Bạn có mặt trên sân lúc đó hay sao?”.
Cậu nam sinh hơi ngạc nhiên khi nghe Nhi chất vấn, nhưng nhìn khuôn mặt vì hơi tức giận mà hồng hồng khiến cậu ngơ ngác một hồi. “Mình không có trên sân nhưng một đội bóng mười năm liền đều không có thành tích nổi bật mà có thể vào được trận chung kết của thành phố rồi vòng loại Quốc gia thì không lạ sao?”
“Nhi, Nhi, bạn ở đây sao?” Đang lúc Nhi định trả lời thì một tiếng gọi làm Nhi quay đầu lại nhìn. Nhi thấy Hà đang vui vẻ đi cùng Lâm.
“Sao hôm nay lại đi tàu cao tốc vậy?” Lâm nhìn Nhi đang ngồi trên hàng ghế nhà chờ thì hỏi.
Nhi gãi tai, chân đá đá dưới đất, nói: “Hôm nay mình chót dậy muộn nên đi muộn, đi tàu cao tốc cho nhanh”. Cả Lâm và Hà nhìn hành động cùng lời nói của Nhi thì sửng sốt, những gì trong năm qua để lại trong ấn tượng của hai người là cô bạn này không có thói quen quân nhân thì cũng là thói quen của mấy người già, nghiêm chỉnh thực hiện mọi việc. Nhìn ra sự thắc mắc của hai người, Nhi nói: “Hôm qua mình cố đọc hết quyển “Ngôi nhà của những vì sao” (*), ngủ muộn nên dậy muộn”.
“A, bạn đã đọc hết quyển sách đó rồi sao? Quyển đó chưa có bản dịch tiếng việt mà”. Cậu bạn ngồi bên cạnh lập tức nắm tay Nhi hỏi: “Bạn có bản dịch online à, có thể nói cho mình biết cuối cùng của câu truyện là gì không?”
“ Không, mình đọc bản tiếng Ý của truyện mà” Nhi rút tay mình về và nói. “Laura cuối cùng trở thành nữ hoàng của New Tinh cầu, bên cạnh cô là hoàng tử Sew. Joen vì bảo hộ cả dải ngân hà mà làm tự mình điều khiển tàu vũ trụ làm nổ tung con đường đen kết nối giữa các hố đen. Laura vì tình cảm của Joen với New Tinh Cầu mà đã ban tặng danh hiệu Nữ anh hùng của New Tinh Cầu. Khi Joen mất, Sew mới biết người mình yêu là Joen chứ không phải Laura, nhưng vì lời hứa bảo vệ New Tinh cầu của Joen mà anh trở thành hiệp sĩ của Laura nhưng hai người không kết hôn.”
“A, tớ yêu Joen lắm cơ, cô ấy như đóa hóa bách hợp luôn vì người khác mà sống, một cô gái tốt như vậy mà cuối cùng lại có cái kết buồn như vậy, thật đau lòng mà”. Hà không biết từ khi nào lại gần hai người góp ý kiến.
“Cũng không hẳn, ở phần phiên ngoại, tớ thấy có cái đoạn miêu tả một ánh sáng trắng chiếu vào Joen trước khi con đường bị nổ tung. Khi cô ấy mở mắt thì thấy một bầu trời xanh, lúc này cô ấy phát hiện mình là một đứa trẻ mới sinh, giọng nói của Sew vang bên tai cô ấy: “Lần này anh sẽ không buông tay em”.
“Woa, tác giả thật có tình người nhé. Cuối cùng cũng có cái kết mở. Tớ rất thích”. Cậu nam sinh vui vẻ reo lên khiến rất nhiều nữ sinh bên cạnh chỉ chỏ. Cậu ta ngồi lại ghế nói: “Tớ là fan của “Ngôi nhà của những vì sao”, từ khi truyện mới có tập một đến nay là sáu tập rồi, chỉ cần tác giả có bản dịch tiếng việt là tớ đăng ký mua đầu tiên luôn.”
“Tớ cũng thích tác phẩm này. Một tác phẩm đặc sắc.” Hà cũng không tiếc lời khen cho tác phẩm này. “Nhi à, bạn thật tuyệt vời, đã review cho tớ, yêu bạn chết mất”. Hà làm biểu cảm hôn gió hướng Nhi. Nhi nhìn Hà mà cười cười. Nếu Sơn là người đưa Nhi đến với các tác phẩm boylove thì Hà lại là người đưa Nhi đến với boy girl, hai người này tuy rằng luôn bất đồng về sở thích nhưng khi nói về giá trị của quyển sách thì đều có chung một tiếng nói, tác phẩm đó phải hay, có logic và đặc biệt là phải miêu tả tâm lý nhân vật sâu sắc. Nhi gãi tai nghĩ về sở thích của mình được hai người này ảnh hưởng nên bản thân cũng rất khó tính trong việc chọn lựa một tác phẩm hay để đọc. Nhi nhớ đến ngày trước lúc nào bản thân cũng bị ảnh hưởng bởi Thiên đối với phần lớn các bản báo cáo nghiên cứu, khi đi học thì gặp ngay Jame với đam mê bóng đá, Luck với nhạc cụ, May với công nghệ. Đến nay, thế giới quan của Nhi đã trở nên phong phú hơn rất nhiều.
Lâm nhìn ba người bắt đầu rơi vào vòng xoáy ngôn tình. Đến khi tàu cao tốc hướng Yên Nghĩa tới thì cậu bạn kia nhảy lên chuyến tàu mà không nỡ tạm biệt. Lúc này Lâm cũng chú ý đến lịch thi đấu các trường THPT thành phố Hà Nội. Năm nay, trận thi đấu diễn ra trong 3 ngày tại sân vận động Bách Khoa, Hàng Đẫy và công viên Ss.Y. Trận chung kết là ở Hàng Đẫy. Còn hai tuần nữa sẽ bắt đầu giải bóng đá thành phố Hà Nội.
Sau đó từ tháng 12 sẽ bắt đầu các trận bóng khu vực của các vùng. Đến cuối tháng 4 sau khi thi xong học kỳ thì sẽ tổ chức giải đấu chính thức các trường THPT toàn quốc. Lâm biết năm nay Nhi sẽ tung ra đội hình chính thức cho cả năm, với thành viên lớp mười năm nay được chọn lựa khá kỹ càng nên chất lượng đội bóng của trường năm nay rất tốt. Lâm nhìn cô bạn nhỏ nhắn đáng yêu phía trước, nghĩ tới những trận bóng sắp tới sẽ rất hưng phấn thì mỉm cười chân thành. “Cảm ơn, Nhi“.
”Hả?” Nhi ngạc nhiên nhìn sang Lâm, “sao tự dưng lại cảm ơn tớ?”
”Không... bạn nghe nhầm rồi“. Lâm quay đầu nhìn sang hướng khác.
Nhi ngơ ngác nhìn Lâm một hồi, “rõ ràng nghe thấy bạn ấy cảm ơn mà, người này thật là kỳ lạ“.