• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Vân các, Lục phu nhân khó nén cơn tức giận: “Thảo Môi, ả ta thật sự nói như vậy sao?”
Nha hoàn tên Thảo Môi cẩn thận dâng chén cháo nóng trong tay lên nhu thuận gật đầu.
“Thật là quá đáng, ả ta đang muốn lên mặt với ta sao, cho rằng quen biết với vương phi Đoan Tuấn thì có thể coi trời bằng vung à?” Bàn tay nhỏ bé không kiên nhẫn đập lên bàn, cơn tức rung trời khiến nước trong chén trà cũng văng ra ngoài.
“Phu nhân…Hình như nhị phu nhân sắp đến đây…” Thảo Môi nhìn hai phía nhỏ giọng nói.
“Sợ cái gì? Cho dù trong bụng của ả ta có con thì thế nào? Ta vẫn đường hoàng là phu nhân đề đốc như cũ, còn ả Y Nhân kia dù thế nào cũng chỉ là một thị thiếp, một công cụ nối dõi tông đường mà thôi!” Lục phu nhân tức giận giậm chân, lời còn chưa dứt thì đã thấy Y Nhân mỉm cười đứng trước cửa phòng, quả thật như thảo môi nói, một bên để cho Thạch Lựu đỡ, một bên thì cố gắng chống cái bụng căn bản không tồn tại lên, sợ người khác không biết.
“Tỷ tỷ đang tức giận sao? Mấy đứa hạ nhân kia không hiểu chuyện nên khiến tỷ tỷ tức giận sao?” Nàng ta mỉm cười tiến đến, lúc bước qua cánh cửa còn cố ý dừng lại một chút, dường như muốn dò xét gì đó rồi mới cẩn thận bước qua, sau đó không đợi Lục phu nhân ban ngồi đã đi đến trước chiếc ghế đệm màu vàng, thoải mái giống như đang ở trong phòng của mình, cũng không còn dè dặt như lúc trước nữa.
“Chọc ta tức giận thôi thì tính gì chứ? Có vài thứ hạ nhân nha, chính là cái loại không hiểu chuyện, chẳng những muốn tức chết ta mà còn muốn cướp vị trí đại phu nhân của ta, đáng tiếc nha, bổn phu nhân cùng lão gia là thanh mai trúc mã…” Lục phu nhân thẳng lưng, hầm hừ mở miệng, lời còn chưa dứt thì đã bị Y Nhân ngắt lời: “Thời niên vô tư thôi mà, nhưng đã qua nhiều năm như vậy không phải đã chán rồi sao, để ta nói đây, chủ yếu là do cái bụng của phu nhân không thể phình lên, nói cách khác làm gì có phúc phần như muội muội ta chứ!” Y Nhân quái gở mở miệng.
“Ngươi…Y Nhân, ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Vạch trần người khác cũng không đâm thẳng vào yếu điểm, giết người cũng không đến mức đốt xác, ngươi quá đáng như vậy là đang gây sự sao!” Lục phu nhân phẫn nộ đứng dậy, lớn tiếng quát.
“Tỷ tỷ chớ tức giận, mặc dù muội muội nói thẳng nhưng không phải cũng là lời nói thật sao? Quan trọng nhất là, bụng của ta không hề thua kém!” Nàng ta miễn cưỡng ngồi xuống, vỗ vỗ bụng mình vênh váo hăng hái mở miệng.
“Ngươi…Ngươi không cần phải quá kiêu ngạo, đứa trẻ vẫn còn chưa sinh ra, coi như đã sinh ra thì lão gia cũng sẽ đem đến làm đứa con thừa tự dưới gối ta thôi, một thị thiếp nho nhỏ như ngươi mà đòi nuôi dưỡng cốt nhục của Lục gia quả thật là nằm mơ!” Lục phu nhân bực tức nói, vứt bỏ vẻ mặt thảm bại, nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Vậy sao? Đến lúc đó vị trí đại phu nhân của ngươi còn giữ được sao?” Nàng ta cố ý lớn tiếng ồn ào, dường như muốn cho toàn bộ người trong sân nghe thấy.
“Ngươi…ta nguyền rủa ngươi không thể sinh ra đứa nhỏ!” Lục phu nhân dường như đã vô cùng tức giận, được Thảo Môi dìu, hung hăng mở miệng.
Trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh, Y Nhân đã đạt được mục đích tới đây, thân thể lả lướt trở về: “Thạch Lựu, chúng ta đi mau thôi, không nghe thấy đại phu nhân muốn hại chết con của ta sao!” Nàng ta đã có mục đích sẵn nên cố tình giả vờ sợ hãi vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
“Y Nhân, ngươi chờ đấy, một ngày nào đó ta sẽ tính sổ với ngươi!” Thấy Y Nhân rụt rè nên Lục phu nhân càng uy phong, nói ngay những câu độc địa.
“Thạch Lựu, chúng ta đi thôi, đi mau!” Vẻ khiếp sợ trên mặt Y Nhân dường như ngày càng rõ rệt, mà ngay cả bước đi cũng lảo đảo.
“Phu nhân, ngài chậm một chút!” Thạch Lựu khẽ thở dài trong lòng một hơi, sớm biết vậy nên ngoan ngoãn ở trong Lạc Hà cư còn hơn, đi ra khoe khoang cái gì, thị uy cái gì chứ!
***
Trở về từ Tụ Hiền lâu, Lăng Tây Nhi băn khoăn nặng nề trong lòng, nhíu chặt lông mày, vò vò khăn gấm bước vào trong hẻm nhỏ, qua con ngõ này Lục Nhi đang đợi đằng trước.
“Yên Chi!” Giọng nói rất quen thuộc, dịu dàng mang theo một chút uy nghiêm, Tây Nhi giật mình, ngoái đầu nhìn lại, Lâm Y Y, mắt trừng phẫn nộ trừng lớn, hung hăng nhìn nàng.
“Tiểu thư…là ngươi sao?” Lúc này rõ ràng không tiện gặp mặt Lâm Y Y, Lăng Tây Nhi xấu hổ cười cười, chậm rãi tiến lên.
“Đương nhiên là ta, thật không ngờ ngươi đang ở đây phá hoại nhân duyên của người ta lại đụng phải người trong cuộc nhỉ?” Lâm Y Y nói lời cay nghiệt, đôi mắt phượng không kiên nhẫn nhìn khuôn mặt hồng hào đẫy đà của nàng.
“Nguoi…cũng nghe thấy sao?” Lăng Tây Nhi khẽ giật mình, vừa rồi ở trên Tụ Hiền lâu…cũng khó trách, nàng chỉ lo lý luận với Lâm Kiếm Hồng, làm gì còn quan tâm có ai ở bên!
“Đúng vậy, ta tới đây chính là muốn nói cho ngươi một tiếng, việc hôn sự của ta và Lãnh Tuyệt Tâm bất kì kẻ nào cũng không thể ngăn cản được!” Nàng ta ngang ngược nói, tiến lên, gương mặt mang theo một nụ cười không mấy lương thiện.
“Ta…không phải muốn phá hoại, chỉ là bây giờ không phải lúc, nếu như có thể dẹp yên được việc của Thiên Địa Thịnh…a…ngươi làm gì vậy?” Tây Nhi kêu lên một tiếng, trước mặt đột nhiên chỉ còn một mảnh đen kịt, thân thể của nàng chậm rãi rơi vào tay Lâm Y Y.
Mặc dù đã dự tính sẵn nhưng vẫn bị tiếng kêu của Tây Nhi làm cho hoảng sợ, khăn gấm trong tay Lâm Y Y rơi trên mặt đất, Lâm Y Y đỡ lấy thân thể Tây Nhi, có hơi cố sức, quay lại không kiên nhẫn thấp giọng gọi: “Các ngươi còn không mau ra đây?” Nói hết lời, hai gã gia đinh lao ra từ trong đường hẻm cùng với một cỗ kiệu đỏ, hai người kia tiến lên, nhấc Lăng Tây Nhi lên, cẩn thận đặt vào trong kiệu.
“Đi thôi!” Lâm Y Y có chút hoang mang lo sợ, nàng ta gấp gáp ra lệnh.
Hai gã gia đinh gật gật đầu, nhấc kiệu đi.
“Các ngươi tìm tiếp đi, ta xác định đó chính là tiếng kêu của phu nhân!” Bên kia con hẻm, Lục Nhi dẫn theo thị vệ vội vội vàng vàng chạy tới.
“Lục nhi cô nương, thật sự không có mà!” Bọn thị vệ buông tay, đi ra từ Tụ Hiền lâu, chỉ có một con hẻm nhỏ này mà thôi, làm gì có bóng dáng của vương phi.
“Chúng ta lên Tụ Hiền lâu!” Lục Nhi kiên quyết nói.
Dẫn theo thị vệ lên Tụ Hiền lâu, trừng hợp gặp Lâm Kiếm Hồng đang bước ra ngoài, bởi vì Lục Nhi chưa từng gặp Lâm Kiếm Hồng nên hai người chỉ nhìn thoáng qua nhau.
“Ông chủ, xin hỏi có nhìn thấy Lâm thiếu gia không?” Lục Nhi lên lầu gấp gáp tìm một vòng vẫn không thấy bóng dáng Lăng Tây Nhi đâu, vì vậy níu chưởng quầy lại hỏi.
“Không phải là vị vừa rồi mới đi xuống sao?” Chưởng quầy ngạc nhiên chỉ chỉ người trẻ tuổi sắc mặt nghiêm trọng dưới lầu.
“Đi!” Lục Nhi king ngạc, đuổi theo phía sai nhưng đã không còn thấy bóng dáng đâu.
“Làm sao bây giờ? Chúng ta để lạc mất vương phi nương nương rồi!” Lục Nhi nhìn nhìn đám người hối hả đi trên đường mà gấp đến độ sắp bật khóc.
“Lục Nhi cô nương, chúng ta tìm tiếp đi, nói không chừng vương phi nương nương thấy chợ náo nhiệt nên đi dạo cũng không chừng, còn nữa, Lâm phủ ở bên kia, ta sẽ phái người đến đấy ngay lập tức, yên tâm đi, Giang Nam là phạm vi quản lí của chúng ta, ai dám ra tay với vương phi nương nương chứ!”
“Vậy được rồi, tranh thủ thời gian đi, cũng chỉ có thể như vậy thôi!” Lục Nhi hoang mang lo sợ gật đầu.
***
Từ giữa trưa tìm đến xế chiều, biết rõ mặt trời đã dần dần lặn về phía tây, Lục Nhi vẫn chưa tìm được Lăng Tây Nhi, nàng chỉ có thể là quyết định trở về phủ đề đốc quân.
“Vương gia… Vương phi nàng…” Vẫn chưa đợi Lục Nhi khóc sướt mướt kể hết sự tình thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng Đoan Tuấn Mạc Nhiên đâu, Long Thanh cũng chạy theo.
Lăng Tây Nhi mất tích, còn một người để ý khẩn trương nhất thì phải là Y Nhân, kế hoạch chu đáo chặt chẽ, thiên y vô phùng lại bởi vì việc Lăng Tây Nhi mất tích mà sứt đầu mẻ trán.
“Ngươi nói cái gì? Không thấ nàng ta đâu?” Y Nhân dùng sức nắm lấy tay Thạch Lựu hổn hổn hỏi.
“Đúng vậy ạ, phu nhân, nha hoàn bên cạnh vương phi nói hôm nay vừa vào phố đã không thấy tăm hơi đâu, hiện giờ vương gia cùng những người khác đều đang ra ngoài tìm!” Thạch Lựu nói khẽ.
“A di đà Phật, hy vọng bọn họ mau chóng tìm được nàng về!” Khóe miệng Y Nhân hiện lên một nụ cười lạnh.
“Phu nhân thật là quan tâm đến vương phi nha!” Thạch Lựu cảm thán nói.
“Đúng vậy, chúng ta là tỷ muội tốt mà!” Lạnh lùng mở miệng nói, nhấn thật mạnh hai chữ “tỷ muội”.
***
Mở hai mắt ra, đập vào mắt chính là một gian phòng tối như mực, đôi mắt mất một lúc để thích ứng mới mở ra nhìn tình hình trong phòng, một chiếc giường lớn, một cái bàn, một cái ghế, ngoại trừ ba thứ này ra thì không còn vật gì khác, Tây Nhi nhích người, may mắn không trói quá chặt, nàng ngồi dậy, đi xuống đất, bước vào phòng trước, cẩn thận nhìn xuyên qua cửa sổ, hẳn là ban đêm, bên ngoài bóng đêm đặc quánh, không nhìn rõ thứ gì nhưng lại nhìn thấy hai gã gia đinh đang đứng trước cửa phòng, đi tới đi lui, vẻ mặt cảnh giác tới cực điểm.
Lòng Tây Nhi chùng xuống, biết rõ mình đã bị bắt cóc nhưng mà…Nhớ tới lúc trước khi hôn mê, nàng vẫn không thể tin được, người bắt cóc nàng lại là tam tiểu thư lương thiên dịu dàng sao? Nàng lắc đầu, muốn xóa bỏ nghi ngờ trong lòng nhưng lại nhanh chóng nghe thấy giọng nói của Lâm Y Y.
“Thế nào? Vẫn chưa tỉnh sao?”
“Vâng tiểu thư, không có động tĩnh gì, hẳn là vẫn chưa tỉnh!” Gia đinh cung kính bẩm báo.
“Vào nhìn lại xem, nếu như nàng ta chạy mất thì các ngươi cũng sẽ không còn sống mà ra khỏi ngọn núi này đâu!” Lâm Y Y không kiên nhẫn nói, lách người nhìn vào cửa phòng một lúc. Tây Nhi tranh thủ chạy về giường nằm xuống, rất sợ Lâm Y Y phát hiện ra nàng đang nhìn trộm.
“Nếu nàng ta tỉnh lại thì lấy gì đó cho nàng ta ăn, đừng làm tổn thương đến nàng ta!” Một lúc sau Lâm Y Y chậm rãi nói, giọng nói cũng có một chút ôn nhu.
“Vâng tiểu thư!” Gia đinh đáp. Những lời này khiến cho Tây Nhi đang lòng đầy tuyệt vọng bỗng tràn đầy hy vọng, tiểu thư cũng không phải muốn làm hại nàng, nhất định là có nỗi khổ tâm gì đó!
***
“Ngươi nói ngươi đã bắt vương phi Đoann Tuấn sao?” Lãnh Phiêu Hương lạnh lùng đánh giá Lâm Y Y rồi hoài nghi hỏi.
“Đúng vậy, dùng thứ này để bày tỏ quyết tâm hợp tác của Lâm phủ chúng ta và Thiên Địa Thịnh!” Nàng ta uyển chuyển cười, ôn nhu mà trang nhã.
“Ngươi nói xem làm sao ta có thể tin ngươi đây?” Đối với nữ nhân sắp trở thành chủ mẫu đương gia của mình, trong lòng Lãnh Phiêu Hương cũng không mấy thiện cảm.
“Đây chính là minh chứng tốt nhất!” đặt cây trâm trân châu của Tây Nhi lên bàn, Lâm Y Y cười tít mắt.
“Vì sao minh chủ võ lâm lại không tự mình đến?” Lãnh Phiêu Hương nhàn nhạt dò xét Lâm Y Y, nàng ta chưa từng nhìn thấy cây trâm, tất nhiên sẽ không tin, quan trọng nhất là nàng ta muốn gặp người sống!
“Ta là sứ giả của đại ca, thế nào? Lãnh đường chủ không tin ta sao?” Lâm Y Y không kiên nhẫn nói, nàng ta còn muốn hỏi vì sao Lãnh Tuyệt Tâm vẫn chưa xuất hiện!
“Không phải không tin mà chỉ có chút hoài nghi, chuyện lớn như vậy…Lâm minh chủ làm sao dám ra tay chứ?” Thiện Địa Thịnh cũng phải lo lắng mấy phần, huống chi là Lâm Kiếm Hồng! Trong lòng Lãnh Phiêu Hương tràn ngập nghi vấn.
“Ta nói rồi, để báy tỏ quyết tâm! Hiện giờ hình như chúng ta không hợp tác cùng Thiên Địa Thịnh là mà các ngươi không tin tưởng chúng ta, vẫn còn chưa quyết định sao?” Lâm Y Y cười lạnh.
“Được, ta muốn gặp người!” Lãnh Phiêu Hương đứng lên, chỉ cần có Lăng Tây Nhi thì cứu Như Yên ra sẽ dễ như trở bàn tay, nàng ta cũng có đối tượng để thương lượng mọi chuyện, Lãnh Tuyệt Tâm cũng không còn phải một mình cực khổ kháng lại như vậy.
“Được, nhưng ta muốn hỏi một câu, Lãnh đường chủ đã quyết định chưa?”
“Đương nhiên!” Lãnh Phiêu Hương cười nhạt, hai nữ nhân ăn nhịp với nhau, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.
***
Một đêm gian nan, trong đêm nay, Lăng Tây Nhi cũng không thể chợp mắt, nàng nắm chặt ống trúc trước ngực, muốn lao ra ngoài nhưng lại không có dũng khí, tuy nàng đã kiểm tra uy lực của thuốc nổ nhưng trong bụng còn có thai nhi, nàng không thể tùy tiện mạo hiểm, ánh rạng đông sáng sớm dần dần tràn ra trong sự do dự của Tây Nhi, then chốt cửa bỗng nhiên nhúc nhích, nàng giả vờ nhắm mắt lại ngủ say, trong phòng đã có nhiều hơn hai người.
Hai người kia chỉ dừng lại vài giây ngắn ngủi rồi then chốt cửa lại đóng lại lần nữa, một giọng nữ vang lên, kiều mị mềm mại, hình như đã từng nghe thấy, Tây Nhi đã nghĩ vỡ cả đầu cũng không có thu hoạch gì.
“Hiện giờ ngươi tin chưa?” Lâm Y Y cười đầy toan tính, sắc mặt có chút tự đắc đến chướng mắt.
“Ngươi quả thật là thật to gan!” Lãnh Phiêu Hương cười nhạt, lời nói mặc dù có ý mỉa mai nhưng thật sự cũng có chút hả hê, lần này miếng thịt béo chủ động đưa tới cửa, ai mà không cần chứ.
“Thế nào? Trở về nói rõ với gia của các người đi, Lâm phủ chúng ta vô cùng có thành ý với việc liên minh lần này!” Nàng ta cười khẽ, tuy trong lòng vẫn có chút sợ hãi nhưng tên đã lên cung không thể không bắn đi được.
“Được, ta sẽ bẩm báo với gia từ đầu chí cuối, chỉ là có thể giao nữ nhân này cho chúng ta xử lý được không?” Lãnh Phiêu Hương thấp giọng nói.
“Có thể!” Lăng Tây Nhi giống như một củ khoai lang bỏng tay, chỉ mong mau mau tống đi, nếu như bị Lâm Kiếm Hồng phát hiện thì, Lâm Y Y run lên trong lòng, nàng ta không có dũng khí làm tổn thương đến Yên Chi, dù sao cũng từng là tỷ muội tốt, nhưng mà mượn tay người khác…nàng ta sảng khoái đồng ý.
“Cảm ơn Lâm tiểu thư, mong chúng ta sẽ hợp tác thành công!” Hai nữ nhân nhu nhược xinh đẹp nhưng lại có tâm địa độc hơn vạn phần so với rắn rết!
***
“Gia, rất có khả năng Lăng Tây Nhi bị Lâm Kiếm Hồng bắt cóc!” Long Thanh cản thận phân tích những tin tức tình báo thu thập được.
“Người ta muốn chính là Lăng Tây Nhi!” Hai con mắt đỏ ngầu, tràn ngập ngọn lửa giận, nhìn ra ngọn núi phía xa, lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên nóng như lửa đốt.
“Nhưng mà người trong Lâm phủ nói Lâm Kiếm Hồng vẫn chưa trở về, còn có một người nữa cũng không có trong phủ!” Long Thanh nhíu mày, “Lâm Y Y, nàng ta cũng không có trong phủ! Hiện giờ xem ra khả năng lớn nhất chính là Lâm Kiếm Hồng cùng Lâm Y Y câu kết bắt cóc Lăng Tây Nhi!”
“Ngươi xác định cỗ kiệu khả nghi kia đã ra khỏi thành sao?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên thấp giọng hỏi, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng cùng mệt mỏi.
“Đúng! Chính là hướng này, nhưng trong khoảng 5 dặm trở lại đây khắp nơi đều có hộ săn bắn, cũng không dễ dàng tìm kiếm!” Long Thanh gật gật đầu, bóng đêm đen đặc, mặc dù có đuốc soi đường nhưng tầm nhìn cũng chỉ khoảng 200m mà thôi, ban đêm đi trong rừng rất dễ bị lạc đường.
“Tìm một hộ săn bắn dẫn đường, mặc kệ thế nào, trước hừng động ngày mai cũng phải tìm được Tây Nhi!” Lạnh giọng hạ lệnh, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lên ngựa tiến lên, bóng lưng lạnh ngạo cao lớn mà thê lương.
“Vâng, gia!” Long Thanh gật đầu nhận lệnh, lệnh cho thị vệ phía sau đuổi theo.
Sáng sớm, bọn họ tìm được căn phòng nhỏ Tây Nhi bị nhốt, nhưng mà trong phòng lại không có một bóng người, Lăng Tây Nhi đã sớm bị Lãnh Phiêu Hương mang đi.
***
Sau khi bỏ thư vào trong phong thư, cẩn thận dán hồ lại, Lãnh Phiêu Hương đứng dậy, giao cho gã sai vặt sau lưng: “Đưa phong thư này đến phủ đề đốc quân, nhớ vứt vào rồi đi ngay, hiểu chưa?”
“Vâng!” Gã sai vặt nhận lệnh.
Cửa phòng đóng lại, trong lòng Lãnh Phiêu Hương bất an không yên, chuyện này vẫn chưa thương lượng với gia, chỉ là…Nàng ta cắn cắn môi, nàng ta sợ Lãnh Tuyệt Tâm mềm lòng, dù sao nữ nhân kia cũng là Lăng Tây Nhi! Nàng ta quyết định không nói, đợi đến khi trao đổi xong nói cũng không muộn!
Một ngày lại trôi qua, Tây Nhi ban đầu rất sợ hãi nhưng cũng dần dần bình tĩnh lại, nàng biết rõ bọn bắt cóc sẽ không giết nàng, chỉ lấy nàng ra làm điều kiện trao đổi mà thôi, tảng đá trong lòng cũng nhẹ hơn, ít nhất nàng cũng bảo vệ được tính mạng của mình! Nàng nắm chặt ống trúc trong ngực, tựa như cầm một cây cỏ cứu mạng, nàng đang tìm cơ hội chạy trốn!
***
“Người nói cái gì!” Lãnh Phiêu Hương khiếp sợ nhìn Lãnh Tuyệt Tâm.
“Giải tán Thiên Địa Thịnh!” Chém đinh chặt sắt, hàng mi hẹp dài của Lãnh Tuyệt Tâm tràn ngập vẻ kiên quyết, ba ngày qua, ngày ước định với Lâm Kiếm Hồng đã hết, hắn quyết định từ bỏ cơ hội này, giải tán Thiên Địa Thịnh, làm một người giang hồ bình thường!
“Gia!” Lãnh Phiêu Hương không cam lòng rống to, tuyệt đối không thể, kế hoạch của nàng vẫn còn tiếp tục, làm sao có thể…
“Phiêu Hương, chẳng lẽ ngươi muốn cãi lại mệnh lệnh của ta sao?” Lãnh Tuyệt Tâm lạnh lùng nhìn qua Lãnh Phiêu Hương, ánh mắt có vẻ không kiên nhẫn.
“Mệnh lệnh của gia khiến cho Phiêu Hương không thể hiểu nổi! Hiện tại hợp tác cùng Lâm phủ sẽ vô cùng thuận lợi, tại sao gia phải từ bỏ chứ?” Lãnh Phiêu Hương cố gắng ngăn cản.
“Ba mươi công danh tựa cát bụi, tám nghìn dặm đường mây hòa trăng, ta không muốn dùng sự hy sinh của các huynh đệ để đối lấy chút hư danh này!” Hắn năng nề mở miệng, ánh mắt thâm trầm mà cơ trí. Vận số của vương triều Đoan Tuấn vẫn chưa hết!
“Nhưng mối thù của di phụ? Chẳng lẽ cũng bỏ qua sao?” Lãnh Phiêu Hương lớn tiếng nói.
“Ta sẽ lấy lại sự công bằng từ Đoan Tuấn Mạc Nhiên…” Lãnh Tuyệt Tâm thấp giọng nói. Là một thần tử, quân muốn thần chết, thần không thể không chết, huống chi năm đó án tử kia cũng không tính là án oan, trong đó đúng là đã có người tham ô, dẫn đến oán thán sôi trào.
“Công bằng? Nhưng mà người đã chết rồi! Người làm như vậy, nếu Như Yên tỷ tỷ biết được sẽ đau lòng cỡ nào chứ? Thiên Địa Thịnh không phải chỉ là của một mình người!”
“Đã như vậy, ta sẽ rời khỏi!” Lãnh Tuyệt Tâm phẫn nộ lên tiếng, phất ống tay áo giận dữ rời đi.
“Gia…Không phải ta cố tình chống đối gia, ít nhất phải cứu Như Yên tỷ tỷ ra rồi thương lượng cũng không muộn!” Lãnh Phiêu Hương đuổi theo.
“Chuyện này không có gì thương lượng cả! Ta đã quyết định!” Hắn không kiên nhẫn mở miệng, bước nhanh ra ngoài.
“Gia!” Lãnh Phiêu Hương nhăn nhíu mày, sầu khổ giậm mạnh chân, xem ra chuyện này chỉ có thể một mình nàng ta kiên trì! Chỉ cần cứu được Như Yên, Thiên Địa Thịnh hợp tác cùng Lâm phủ kháng lại triều đình, không tin gia không hồi tâm chuyển ý!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK