“Phu quân, chàng cảm thấy truyện cười của ta không đáng cười một chút nào sao?” Đây là truyện nàng lấy từ “truyện cười_ bách khoa toàn thư”, thật sự siêu buồn cười nha!
“Hử?” ngẩng đầu lên, vừa thoáng ý thức được nàng nói rất đúng, một truyện cười thật bình thường, khóe môi cong lên, “Buồn cười!”
“Buồn cười cái đầu chàng ý, phối hợp một chút có được hay không?” Ném chén cơm sang một bên, mượn danh nương tử hẳn là sẽ có phân lượng hơn.
“Hả? Phối hợp?” Người nào đó nháy nháy mắt oan uổng, hắn đã phối hợp cười rồi mà!
Vươn hai tay xoa bóp khuôn mặt non nớt, kéo khóe miệng sang một bên, làm ra một cái mặt quỷ thật to, thuận tiện ngón út kéo mũi hắn nhếch lên, sau đó nói như ra lệnh: “Bây giờ có thể cười rồi!”
Ngây người, cố gắng mở mắt nhìn Tây Nhi một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn không cam lòng, sau đó dùng lực nhếch miệng, cười, rốt cuộc cũng qua được cửa này!
“Kỳ thật ta biết nàng không nỡ để bọn họ như vậy, nhưng mà bây giờ dù sao bọn họ cũng ổn rồi mà, ít nhất việc chung thân đại sự cũng tốt cả không phải sao?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên ân cần gắp một món ăn bỏ vào trong chén của Tây Nhi, nhẹ giọng an ủi nàng.
“Cũng đúng, có lẽ cũng đến lúc bọn họ phải trở về nhà rồi, có níu kéo cũng không được nữa!” Nàng cảm thán, vỗ về bụng mình chậm rãi nói.
“Đúng vậy đấy, cho nên không cần buồn phiền nữa, lúc nào cũng thở vắn than dài sẽ không tốt cho đứa trẻ trong bụng!” Lại gắp thêm một chút rau, tất cả các món bổ dưỡng ở trên bàn đều bay đến chén của Tây Nhi.
“Ta ăn không nổi nữa!” Nàng hờn dỗi nhìn hắn một cái, nhưng trong lòng rất ấm áp, mặt khác thấy hai vị nghĩa huynh cũng tìm được một nửa ngọt ngào của mình, chỉ là chuyện của mẹ chồng… Nàng ngẩng đầu lên, thử thương lượng cùng Đoan Tuấn Mạc Nhiên: “Chuyện của nương…”
“Đã nói rồi, không cần đề cập đến nữa!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, cúi đầu, lại gắp đùi gà đặt trên đỉnh cái núi thức ăn nho nhỏ trong chén của Tây Nhi: “Ngoan, ăn hết bát cơm trước mắt đi!” hắn dùng giọng điệu của một đứa trẻ mà nói!
Tây Nhi xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, xem ra, chuyện này thật sự chỉ có thể bí mật tiến hành, nhưng mà, ít nhất là phải chờ tới lúc sinh hạ xong đã!
Tháng chín ngày trùng dương (ngày 9/9) qua đi không lâu, cái nóng bức của mùa hè đã là quá khứ, Tây Nhi thuận lợi sinh hạ ra một đứa trẻ mập mạp trắng trẻo, mà đứa trẻ này vừa sinh ra lại không khóc, ngược lại còn mỉm cười, cười đến mi mắt híp lại, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng tựa như một quả ô mai chín làm mọi người nhìn thấy đều nhịn không được tiến lên hôn lên hai cái má phúng phíng của bé, lại còn sờ sờ không ngừng, cho đến khi Tây Nhi phải giấu bảo bối đi, gắt gao ôm con trai bảo bối vào trong ngực, không cho ai chạm vào!
“Hình như rất giống!” Đích xác, giống hệt ngoại hình của Đoan Tuấn Mặc Nhiên, khuôn mặt trắng hồng, ngũ quan tuấn tú như phấn điêu ngọc mài, hai hàng lông mày thanh tú, hai mắt sáng rực.
“Nhưng hình như không giống lắm!” Đương nhiên không giống, ít nhất đáng yêu hơn vương gia ác ma kia gấp vạn lần, trong đôi mắt thật to thật đen luôn là ý cười, lông mi thon dài, nhẹ nhàng nháy nháy, hai cái tay hồng hồng nhỏ bé không ngừng hươ hươ trong không trung, trong cái miệng nhỏ phát ra thanh âm ơ ơ a a, thanh thúy mà lại khiến kẻ khác sung sướng! (xạo thấy ớn @@)
“Nương nương, để cho Lục Nhi sờ thiếu gia một chút đi mà, ngườ xem, thật là đáng yêu khả ái nha, thật sự khác người nha!” Lục Nhi là nha hoàn thân thiết không ngờ cũng không có đặc quyền, chỉ muốn sờ một chút thôi mà đã bị Tây Nhi hùng hổ ngăn cản.
“Đúng vậy nương nương, Lưu An thấy tiểu thiếu gia cũng rất đáng yêu, không như…” Tay vừa vươn tới, không nói hai lời đã bị Tây Nhi đánh trở về: “Không được sờ, muốn sờ đi sờ vương gia yêu quý của các ngươi ý!” Nàng cong cái miệng nhỏ nhắn, chỉ chỉ Tiểu Tuấn Tử ngồi đó, từ khi con vừa ra đời đã giả vờ thâm trầm, hắn, đã bị bỏ quên rồi.
“Vương gia?” Lục Nhi cùng Lưu An liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn đến một góc nơi có một đôi mắt đang trừng trừng mở lớn, cực kì u oán _ Vương gia, trừ khi bọn họ không muốn sống, nhìn tiểu bảo bối một lần nữa, nuốt một ngụm nước miếng, hai người lùi lại, nhẹ nhàng đi ra cửa.
“Tiểu bảo bối!” Tây Nhi không để ý tới bọn họ, trực tiếp chơi đùa với đứa bé trong lòng, còn cười đến ngọt ngào với tiểu bảo bối, nàng không quan tâm đến Tiểu Tuấn Tử có còn ở đó hay không!
“Tây Nhi!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên thở phì phì lên tiếng, tay vươn tới đôi má phúng phính của con, đó là con của hắn, nhưng mà lúc lại khiến hắn đau đầu.
“Hửm?” Tây Nhi mở mắt ra, bởi vì tiểu bảo bối tè dầm rồi!
“Tới đây, cầm cái này!” Nàng ném tã cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên, sau đó chỉ thấy hắn ấm ấm ức ức khụt khịt, ngừng thở, nhíu mày, hướng về phía cửa, hét to một tiếng: “Lục Nhi!” Sau đó liền thuận tay ném vào trong cái chậu mà Lục Nhi bưng tới.
“Tây Nhi!” Hắn không nhụt chí, tìm kiếm cơ hội bước lên phía trước.
“Hửm?” Lần này ngay cả mí mắt cũng lại thèm động đậy, bởi vì tiểu bảo bối đói bụng nên bận cởi áo.
“Từ từ đã, ý của nàng là…” Hic hic, đã đến lúc hắn cùng tiểu tử này phải đồng thời chia xẻ rồi sao?
“Làm sao?” Lần này Tây Nhi rốt cuộc cũng mở mắt nhìn hắn, khó hiểu nhìn vẻ mặt ghen ghét của nam nhân trước mặt, đây cũng không phải lần đầu tiên mà? Hắn kinh ngạc cái gì chứ?
“Nàng muốn…” Hắn gian nan khoa tay múa chân, cảm giác thật sự uất ức, có một loại cảm giác chính mình bị phân chia thứ gì đó.
“Đương nhiên, hẳn không phải là chàng… Trời ơi, nó là con của chàng đấy!” Tây Nhi không nhịn được cười khẽ, oán trách trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó tiểu bảo bối kia cũng liếc hắn một cái tà mị, trời ạ, hắn không có nhìn lầm nha? Tại sao tiểu tử kia cười đến đắc ý như vậy?
“Đứa trẻ thối tha!” Nhìn tiểu tử kia vừa ăn vừa khoa chân múa tay, trong lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên tràn đầy thương cảm, ánh mắt chứa đựng vẻ ai oán, dựa vào chân tường đứng ở một bên, thật không muốn thấy tiểu tử kia làm nũng với nàng.
“Tây Nhi!” Rốt cuộc chịu không được nữa, hắn nhất định phải tranh thủ quyền lợi hợp pháp của chính hắn!
“Cái gì?” giọng nói nho nhỏ, bởi vì cục cưng đang ngủ!
“Ta phản đối!” Hắn lớn tiếng mở miệng, đột nhiên, từ phía đối diện bay tới một cái gối, hung hăng nện lên đầu hắn, “Nói nhỏ một chút, tiểu bảo bảo buồn ngủ rồi nha!”
“Ta phản đối…” giọng nói còn nhỏ hơn cả muỗi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cúi cúi thắt lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn không cam lòng đi tới, trong lòng ôm cái gối cẩn thận mở miệng. Nói là tới kháng nghị , nhưng còn không bằng là tới nói chúc ngủ ngon.
“Cái gì?” Lo cho cục cưng xong, lúc sau, rốt cuộc Tây Nhi cũng ngoái đầu nhìn lại, đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn ai oán tới cực điểm của hắn từ trên xuống dưới.
“Chàng… Nếu ta không có nhìn lầm, hình như chàng không vui sướng khi được làm cha!” Nàng bất mãn lên án, thế nào chứ, không vui sao? Nhưng mà đó là tiểu bảo bảo của ai hả!
“Đương nhiên không có!” Hic hic, bảy ngày rồi, mới nhìn ra sao? Từ cái ngày tiểu tử kia ra đời đến nay, trong mắt Tây Nhi chỉ có tiểu bảo bối, cả ngày chỉ biết là cười với cục cưng, hắn đã bị nàng bỏ quên rồi, hơn nữa còn là phi thường phi thường quên lãng!
“Sao?” Nàng nheo lại mắt uy hiếp, trong ánh mắt tràn ngập sự cảnh cáo.
“Cũng không phải …” Giọng điệu thật ôn nhu, vui vẻ lắc cái mông bò lên giường, khẽ hôn rồi ôm nương tử vào trong ngực, thừa dịp tiểu tử kia ngủ, không còn ai quấy rầy hắn, rốt cuộc hắn có thể nhổ ra chuyện bị đè nén trong lòng rồi!
“Vậy thì là gì?” Tây Nhi vẫn không hài lòng, trừ khi hắn nói hắn thật sự vui sướng!
“Chỉ là ta cảm thấy nàng thích nó nhiều hơn, hơn cả thích ta!” Hắn chỉ chỉ tiểu bảo bối đang ngủ, tiểu tử này, đến cùng có chuyện gì vui mà cười như vậy chứ, ngay cả trong mộng cũng ngọt ngào mở cái miệng nhỏ nhắn ra, hai mắt mặc dù đang đóng chặt, nhưng mà lông mi thật dài nhẹ nhàng khoát lên hình bán nguyệt, sống mũi cao, kết hợp khéo léo với đôi môi đỏ mọng, tựa như quả anh đào, thật ngọt ngào động lòng người, ai gặp cũng thích bộ dáng kia, hơn nữa còn luôn mỉm cười ngọt ngào, ô ha ha, Đoan Tuấn Mạc Nhiên gặp khắc tinh rồi!
“Vậy sao? Đó là bởi vì nó đáng yêu hơn chàng nhiều!” Không biết an ủi người khác chút nào, Tây Nhi nói thẳng một câu đả kích trái tim Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Nàng… Thật sự nghĩ như vậy?” A a a a, đây nhất định không phải con của hắn, con của hắn sao có thể như vậy chứ? Nhưng mà khuôn mặt kia như được khắc ra từ khuôn mặt của hắn, hắn có muốn chống chế cũng khó khăn!
“Đúng vậy, phu quân, đây là con của chúng ta mà, dáng vẻ đáng yêu như vậy, ai cũng sẽ yêu quý nó nha!” Tây Nhi không cho là đúng, nhìn cục cưng nhỏ bé đang ngủ, cũng không nhịn được sờ nắn bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của bé.
Bộ dạng uỷ khuất giống như đứa trẻ bị bắt nạt, khóe miệng bĩu xuống tỏ vẻ thương cảm, ánh mắt tràn ngập vẻ ai oán, Đoan Tuấn Mạc Nhiên hích hích cái mũi nhỏ, sau đó vươn bàn tay to giật nhẹ vạt áo của Tây Nhi: “Nương tử…” Giọng nói ngập tràn vẻ thương cảm, tựa như một con mèo nhỏ đang bị bao vây trong đám người, sợ hãi ngẩng đầu lên.
“Phu quân?” Tây Nhi vui sướng nhìn hắn, thấy dáng vẻ u oán của hắn nên không khỏi khó hiểu nhíu mày: “Ngươi làm sao vậy?”
Làm sao vậy? Chẳng lẽ nàng không nhận ra sao? Chẳng lẽ nàng đã không cảm thấy hắn rất cô đơn sao? Hắn ra vẻ ngoan ngoãn, cúi cái đầu nhỏ, dáng vẻ thật đáng thương!
“Được rồi, phu quân, chàng còn chưa có đặt đại danh và thủ danh (tên thật và tên gọi ở nhà) cho tiểu bảo bối của chúng ta nha!”
“Phiền toái!” Người nào đó nhỏ giọng lầm bầm.
“Cái gì?” Ngoáy ngoáy cái lỗ tai, cố gắng nghe cho rõ.
“Chán ghét!” thanh âm càng nhỏ.
“Chàng nói lại lần nữa xem!?” Vẫn chưa nghe thấy gì.
“Tiểu bại hoại!” Nghiến răng nghiến lợi.
“Đoan Tuấn Mạc Nhiên!” Hai tay chống ở bên hông, lần này nghe rõ rồi, nghe thầy hết rồi!
“Ta nói con tên là Đoan Tuấn Nghị Phong.” hắn nhanh nhẹn trả lời, vui vẻ ra mặt, lấy lòng Tây Nhi, thuận tiện cọ cọ đầu vào ngực nàng , nhu thuận ở yên đó không rời đi.
“Nghị Phong? Tốt, nhưng mà nhủ danh để cho ta đặt được không?” Nàng hưng phấn nheo nheo mắt, tranh thủ cơ hội quang vinh lớn lao này.
“Tùy ý!” Dù sao bên ngoài chỉ tuyên bố đại danh!
“Vậy gọi là Rain đi, đây là thần tượng ta yêu thích nhất!” Ô ha ha, còn là tên tiếng Anh nữa nha!
“Nhuế Ân? Thần tượng?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cảnh giác ngửi được mùi dấm chua.
“Thần tượng chính là người được mọi người sùng bái, Rain chính là thần tượng của ta đấy!” Tây Nhi có chút mơ mộng, nhắc tới Rain thì nước miếng cũng nhịn không được chảy xuống.
“Nàng sùng bái ai, không phải ta sao? Lúc nào… Oa, nàng hồng hạnh vượt tường sao?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cất giọng the thé, thật quá đáng, từ khi tiểu tử kia sinh ra đã làm cho hắn đã bị quên lãng rồi, hôm nay…
… Quả nhiên là lỗi thời!
Đoan Tuấn Nghị Phong ra đời đã làm cho vẻ yên lặng trong vương phủ Đoan Tuấn biến mất, thêm vào đó là tiếng cười nói râm ran, Hoàng thượng tới thăm, ban cho rất nhiều dị bảo quý hiếm, thuận tiên đưa thái hoàng thái hậu đã hồi phục hoàn toàn đi, Tây Nhi chỉ lo chăm sóc cho tiểu bảo bảo, cũng bỏ sang một bên chuyện của Liên Nhu. Sau khi tiểu Nghị Phong ra đời, Liên Nhu vẫn như trước, nhưng thật ra so với trước kia trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, nhưng mà, một ngày trôi qua thật dài, cả ngày ngẩn ngơ, đến một ngày, bà nhận được một phong thư do chính tay thái hoàng thái hậu viết, tại mặt trên của thư, thái hoàng thái hậu yêu cầu Liên Nhu chủ động quay về hoàng cung, từ trước đến nay, không có một phi tần nào của hoàng thượng lại sống ở ngoài cung, huống chi thân phận của bà bây giờ là thái phi (phi tần của hoàng thượng đã chết).
Mây đen tầng tầng chồng chất trên không trung, vừa trầm vừa nặng, gió, thổi hiu quạnh, càng thổi càng mạnh, hình như trời muốn mưa, lát sau, từng đợt sấm rền vang, mưa tầm tả mưa to rốt cuộc rơi xuống, vừa vội vừa nặng đánh vào hoa văn khắc trên cửa sổ .
Liên Nhu chậm rãi nhắm mắt lại, nắm chặt bức thư trong tay, bà biết, sở dĩ thái hoàng thái hậu không tự mình hạ chỉ là bởi vì nể mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, đồng thời cũng là vì giữ mặt mũi ình, kỳ thật không thể ở bên Đoan Tuấn Ninh Viễn thì ở đâu cũng giống nhau, trong lòng quyến luyến là vì khi Đoan Tuấn Mạc Nhiên khi còn bé cùng với cháu nội giống nhau như đúc, bé mỉm cười ngọt ngào làm cho bà nhớ lại ngày xưa, nhưng trong lòng lại đau nhức, bà đã chờ đợi hai mươi năm rồi, tưởng rằng ra khỏi hoàng cung có thể tìm được tự do, nhưng mà… Bà cười thê lương, đúng là vẫn phải quay về!
Ngày hôm sau, Liên Nhu trang phục chỉnh tề, tinh thần rất tốt, sáng sớm đã chờ trong đại sảnh, bà muốn trông thấy Nghị Phong trước khi vào hoàng cung… Bà nhẹ thở dài một hơi, trong lòng đau nhói, chẳng lẽ đây là số mệnh của bà sao? Dù có thoát đi rồi lại phải trở về…
“Nương!” Tây Nhi ngáp lên ngáp xuống, con còn nhỏ, hôm qua mưa to gió lớn, sét đánh quá to khiến tiểu bảo bảo tỉnh giấc.
“Tối hôm qua ngủ không được ngon giấc sao?” Liên Nhu quan tâm hỏi, ôm tiểu Nghị Phong vào trong ngực.
“Vâng!” Tây Nhi uể oải mở miệng, làm mẫu thân mới biết là không dễ dàng.
“Đáng tiếc ta không thể giúp con…” Vốn định ở lại đến ra tháng, bà có thể giúp Tây Nhi chăm sóc đứa nhỏ một chút, nhưng mà…
“Nương nói gì vậy, bây giờ nó còn nhỏ… hả?” đột nhiên Tây Nhi bị nét mặt bi thương của bà khiến cho kinh ngạc, “Người làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Ta… Phải về hoàng cung rồi!” Bà chậm rãi nói, lưu luyến hôn lên khuôn mặt tiểu Nghị Phong một cái, khuôn mặt bé điêu ngọc mài nhưng lại phun nước miếng cười với bà, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, ịn đầy nước miếng lên mặt bà.
“Trở về? Tại sao?” Tây Nhi kinh ngạc, thấy bà lưu luyến như vậy, biết nhất định không phải bà tự nguyện !
“Thái hoàng thái hậu muốn ta trở về…” lời còn chưa nói hết đã thấy Tây Nhi đứng lên: “Bà ấy còn chưa từ bỏ ý định sao? Không cần quay về, có Tiểu Tuấn Tử ở đây, bà ấy không dám làm khó dễ người đâu!”
“Tây Nhi, ta không muốn làm khó Tuấn nhi, vốn dĩ một thái phi ở ngoài cung cũng không phù hợp quy định của liệt tổ liệt tông đã định ra, nếu để cho Tuấn nhi lại vì ta mà đối nghịch với triều đình…” Bà nhẹ thở dài một hơi, vậy là đủ rồi, khi còn sống có thể gặp lại Đoan Tuấn Ninh Viễn một lần, có thể ở bên con trai, con dâu, cháu nội mấy tháng, bà cũng mãn nguyện rồi!
“Nhưng mà nương, quay về hoàng cung người sẽ sống ra sao? Nhà tù đó thật sự rất lạnh lẽo nha! Nương, người không thể trở về!” Tây Nhi nói như đinh đóng cột, nếu đã đi ra rồi thì sẽ không trở về, thái hoàng thái hậu nguyện ý lập đền thờ trinh tiết cho bà, người còn sống quan trọng nhất là chính mình hạnh phúc, không cần quan tâm người khác nói gì!
“Tây Nhi, ta phải trở về, ta nên trở về, không cần làm khó Tuấn nhi, ngay cả Đoan Tuấn Ninh Viễn cũng có thể thanh thản bình yên ở trên núi Bắc Vân…” Bà khẽ thở dài, bà cũng từng oán hận Đoan Tuấn Ninh Viễn, nếu hắn có dũng khí, chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu, nói một câu thôi, nói nguyện ý ở bên cạnh bà, dù là thái hoàng thái hậu phản đối thì bá cũng sẽ kiên quyết không trở về, ít nhất bà sẽ tranh thủ, nhưng mà bây giờ…Bà là một người cô đơn, ngay cả mục tiêu đi lên cũng không có, bà còn có lý do gì kiên trì nữa chứ?
“Đầu sỏ gây nên chuyện này chính là hoàng thúc, nếu đã yêu tại sao không dám gánh chịu trách nhiệm này, con nói, thúc ấy là một người nhu nhược!” Tây Nhi hung hăng mở miệng, hiện tại xem ra, chỉ có cách tung ra tuyệt chiêu!
“Nương, đêm nay người hãy ở lại vương phủ một đêm nữa, tin tưởng con, con nhất định có biện pháp giải quyết vấn đề này ! Hoàng cung, tuyệt đối không thể trở về!” Nàng nói chăc như đinh đóng cột, ngữ khí kiên quyết làm cho Liên Nhu thấy trong lòng ấm áp, bà cười thê lãnh, biết Tây Nhi nói rất đúng, chuyện gì cũng nhất định có biện pháp, nhưng mà thật sự có thể chứ?
“Người sợ sao?” Tây Nhi thấp giọng nói, nhìn sắc mặt bàtái nhợt, nhíu chặt mày.
“Ta không sợ, nếu không phải vì Tuấn nhi, ta đã sớm rời khỏi cõi đời này, với ta mà nói, trên thế giới này đã không còn gì đáng sợ nữa…” Bà thở dài, nắm thật chặc bàn tay nhỏ bé của Tây Nhi, “Thứ ta sợ chính là nếu chuyện bại lộ, Tuấn nhi, nó sẽ không hiểu!” Bà vĩnh viễn không quên được hắn luôn miệng nói bà đã vọng tưởng xa vời, bà sợ hãi từ mắt của hắn có nhìn ra hắn khinh thường bà!
“Yên tâm đi, chuyện này để con lo, nếu hắn biết, cùng lắm thì… ừm… con ôm con rời nhà trốn đi!” Tây Nhi đã tính trước vỗ vỗ ngực cam đoan!
… Lại là rời nhà trốn đi, thì ra đó là tuyệt chiêu mới nha!
Vậy khóc cho hắn xem, từ khi tiểu Nghị Phong ra đời vẫn chưa hề khóc, thật là một đứa trẻ kỳ quái!