• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hoàng Bích Ngọc

Buổi tối lúc Lại Tư trở về, Tô tẩu sớm đã chuẩn bị một bàn cơm gia đình đầy mỹ vị.

"Cha, hôm nay con lái xe điện không gặp một chút trở ngại, cũng không đâm vào thứ khác, con có thể tiếp tục học lái xem với cha không?" Kể từ khi cắt đuôi theo dõi cho đến nay, Trích Trích bắt đầu cảm nhận sâu sắc được hai cha con họ cùng chung chí hướng, ngày nào cũng sùng bái anh, nguyện vọng muốn cha tinh trùng dẫn đi lái xe.

"Công chúa Đô muốn học Piano."

"Được, tất cả đều cho."

Mắt Lại Tư nhìn xuống dưới chân hai đứa trẻ, đưa cặp công văn cho Tô tẩu, mỗi tay một đứa, dễ dàng ôm hai trái tim nhỏ vào lòng, hôn mỗi bên một cái.

"Mau tới đây ăn cơm đi, thức ăn cũng dọn hết lên bàn rồi." Tuyết Thuần dọn xong bát đũa, dịu dàng cười nhìn bọn họ đi vào.

Có con trai có con gái, có vợ đẹp, Lại Tư cảm thấy cuộc sống đã mỹ mãn rồi. Đây chính là hạnh phúc cần trân quý mà các Đương gia đời trước đắm chìm vào mỹ sắc dục vọng mà bỏ qua mất.

"Nói nhiều lần vậy rồi, đũa không phải cầm như vậy, ngón tay phải khép lại, là như thế này..... Đúng, đúng, chính là như vậy, ơ, Trích Trích làm hoàn toàn chính xác, Đô Đô vẫn phải cố gắng."

Tuyết Thuần ăn cơm cũng không bớt lo, quy quy củ củ dạy Trích Trích Đô Đô cách cầm đũa.

Lại Tư mỉm cười nhìn, chậm rãi nhai kỹ nuốt chậm, một màn trước mắt là gì trong mơ anh cũng mong đợi, hôm nay hạnh phúc như vậy, anh không còn cầu xin gì nữa.

Trong lúc bất chợt, anh vô cùng hăng hái: "Cuối tuần này, một nhà bốn người chúng ta đi chơi thôi."

Một nhà bốn người chúng ta. Trong lòng Tuyết Thuần ngọt như mật, lực chú ý từ trên người Trích Trích Đô Đô chuyển về phía anh: "Đi chơi ở đâu?"

"Vâng ạ! Đi chơi!" Đô Đô hô to một tiếng, một tay cầm một chiếc chiếc đũa cắm vào trứng gà vừa bóc bỏ, còn ngây ngô cười khanh khách.

Tuyết Thuần lấy tay che mắt, cô dạy bảo các con quá thất bại.

"Giao cho anh, anh sẽ sắp xếp mọi thứ tốt nhất." Lại Tư nhanh chóng chớp mắt về phía cô, không quên nháy mắt một cái.

Tuyết Thuần mặt mũi rất đỏ, ngay trước mặt Trích Trích Đô Đô, người làm mẹ như cô vẫn rất ngại ngùng nha.

Gian kế Lại Tư được như ý, cảm thấy vợ của anh thật quá dễ trêu đùa, ở cùng nhau lâu như vậy mà cứ động tý lại đỏ mặt.

Con ngươi Trích Trích xoay đi lòng vòng, thân hình nhỏ bé cảm thán: "Mẹ có cha rồi rất khác."

Tuyết Thuần lông mày xếch lên: "Khác thế nào?"

Trích Trích để đũa xuống trưng ra bộ mặt tỉnh táo phê phán: "Mẹ lười hơn. Trước kia chuyện gì đều là do mẹ sắp xếp, kể từ sau khi cha tinh trùng xuất hiện, mẹ vô cùng không có chủ kiến."

"Không có chủ kiến." Đô Đô nhại theo chỉ vào Tuyết Thuần, cắn nửa quả trứng gà cười ngốc ha ha mà nói, thật ra thì chính bé cũng không biết không có chủ kiến là cái gì.

Lúc này chính là cần một người cha cao lớn làm người khác kinh sợ như Lại Tư: "Không được nói mẹ như vậy, đàn ông phải gánh vách mọi chuyện, phụ nữ chính là để che chở cưng chiều, cũng như lúc nào con cũng muốn bảo vệ em gái mình vậy. Hôm nay con làm rất tốt, sau này cũng không được để ai bắt nạt em gái của con, kể cả thầy cô giáo của con."

Tuyết Thuần luống cuống nghe Lại Tư dạy bảo Trích Trích đi vào con đường sai trái, nhưng lại không thể nói gì.

Trích Trích gần đây cực kỳ sùng bái Lại Tư, tính tình trẻ con vô cùng tin tưởng lời nói của người mà nó sùng bái nói một chính là một, cực kỳ nghe lời gật đầu một cái.

Trong phòng, Lại Tư cực kỳ mong đợi đời sống tình cảm đến.

Áo ngủ anh cũng không mặc, chỉ quấn khăn tắm bên hông, không kịp chờ đợi nhào tới.

Tuyết Thuần gương mặt đỏ ửng, đẩy lồng ngực của anh: "Em tới tháng."

Lại Tư thất vọng nằm ngửa ở bên cạnh cô, hạnh phúc tình cảm của anh vừa mới khôi phục được vài ngày, cảm giác như nghẹn thở vậy, cô chợt nói không được.

Tuyết Thuần thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm mấy ngày nay anh đều yêu cầu vô độ, tối nay cuối cùng có thể nghỉ ngơi một chút. Bằng không, cô cũng không dám đảm bảo eo của cô không có một chút tổn hại nào.

Lại Tư một tay chống nửa bên mặt, ngắm nhìn mặt bên này của Tuyết Thuần, chỉ vuốt ve vành tai xinh xắn mềm mại của Tuyết Thuần: "Thật sự không tính từ chức?"

Tuyết Thuần rất vô tội nháy mắt với Lại Tư mấy cái: "Mới làm vài ngày đã bỏ, em thấy hơn nửa tiền đồ bị anh hủy rồi, nhưng em không muốn làm một nhân viên thất bại, ít nhất để em làm thêm nửa năm nữa thôi."

"Em cố ý để anh lo lắng." Sắc mặt Lại Tư lập tức khó coi , lật người nằm ngang không lên tiếng nữa.

Trong lòng Tuyết Thuần căng thẳng, thật vất vả quan hệ của bọn họ mới có xu hướng ổn định, nếu là bởi vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận sẽ không có lợi. Cô ngồi dậy, gương mặt Tuyết Thuần có chút lo lắng: "Anh tức giận?"

Lại Tư khép mắt lại, anh sợ ánh mắt của anh bán đứng mưu kế, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Tuyết Thuần gấp gáp, nhanh chóng rũ đầu xuống, nhìn kỹ gương mặt anh giả bộ căng thẳng: "Anh đừng tức giận, mặc kệ như thế nào, trong lòng em anh và con vĩnh viễn đều là những người quan trọng nhất." Nếu không hôm nay cũng sẽ không ngoan ngoãn theo anh rời đi công ty.

"Vậy em phải có trách nhiệm." Con ngươi hài hước Lại Tư mở ra, kéo bàn tay nhỏ của cô hướng về phía vật cứng nhọn: "Đói bụng."

Tuyết Thuần mặt đỏ rồi lại mặt đen, thì ra mục đích của anh chính là cái này. Tay vừa đụng vào vật kia, lập tức rụt ra.

Lại Tư cũng mặc kệ, tay thăm dò vào bên trong quần áo của cô, lưu luyến vuốt ve làn da trắng của cô, ánh mắt chân tình kèm theo dục vọng nóng bỏng.

Thấy gương mặt cô ngây ngốc đỏ hồng không nói gì. Lại Tư không kịp đợi, không nói hai lời kéo cô xuống lập tức hôn sâu, cô bị hôn đầu óc choáng váng.

Thân thể cường tráng đột nhiên đè xuống, kéo tay cô lên trên đỉnh đầu, sau đó hai chân nửa quỳ kẹp giữa người cô, tháo khăn tắm ra: "Tuyết Thuần ngậm giúp anh."

Tuyết Thuần muốn ngất xỉu bởi vì vật thể trước mắt cùng với lời của anh, lập tức run một cái tỉnh táo lại. Vốn là cả mặt đỏ hồng, giờ phút này càng thêm đỏ, lan đến tận xương quay xanh tinh xảo.

Phía dưới mỹ nhân như ngọc, xinh đẹp như hoa, đẹp không sao tả xiết, Lại Tư cảm thấy yết hầu căng thẳng, cũng không nhịn được nữa.... ....

Cốc cốc cốc.... ....

"Cha, mẹ! Công chúa Đô muốn ngủ cùng cha mẹ."

"Trích Trích cũng muốn!"

Tuyết Thuần quay mặt đi, nhỏ giọng nói: "Lại Tư anh đứng lên."

Lại Tư tức giận chạy vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Sáng sớm đến công ty, Tuyết Thuần cho rằng hôm qua lời đồn bị sụp đổ, hôm nay hẳn là có thể bình thường làm việc.

Không ngờ mọi người vẫn còn thỉnh thoảng nghiêng ánh mắt nhìn cô, Tần Hồng so với lúc cô mới đi làm thì chỉ có hơn chứ không có kém, mang cả một tập văn kiện chất cao như núi ném xuống chỗ cô: "Nội trong hôm nay giao lại cho tôi, nếu không hoàn thành cũng đừng mong về đúng giờ." Tiếp theo nữ vương cao ngạo rời đi.

Ế.... ....... Tuyết tinh khiết trái lo phải nghĩ vẫn không biết đã đắc tội gì với cô ta.

Thịt viên thấy Tần Hồng uốn éo mông vào phòng làm việc quản lý, đạp tới đây, che miệng cười trộm: "Sự hâm mộ đố kỵ của phụ nữ là đáng sợ nhất! Cô phải cẩn thận! Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà."

Đột nhiên hiện lên câu nói của Lại Tư nói Thịt viên là người chuyển giới, Tuyết Thuần có vài phần mất tự nhiên. Vì vậy thời điểm khi Thịt viên dựa tới, cô lui về phía sau khẽ ngước nhìn, muốn nhìn cô ấy rõ ràng hơn một chút.

Đôi lông mày rậm của Thịt viên ngay từ khi bắt đầu đã hấp dẫn ánh mắt của cô, trước đó cô cũng không phát hiện Thịt viên có gì đó khác so với phụ nữ bình thường, cho dù là phụ nữ cũng có thể có muôn hình vạn trạng không chỗ nào là không có.

Sau khi Lại Tư nhắc nhở như vậy, Tuyết Thuần mới phát hiện xương hông của Thịt viên rõ ràng, sống mũi rất cao, nhưng ngoài ra, da của cô ấy từ đầu đến chân rất đẹp, giọng nói cũng ôn nhu trung tính, một người như vậy, là người chuyển giới sao?

"Này! Hồi hồn đi!"

Tuyết Thuần giật mình, cười xin lỗi.

"Nói với cô cũng không thèm trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm tôi như thế? Không phải cô để ý tôi rồi chứ?" Thịt viên nhạo báng chọc chọc cằm ngọc của cô đắc ý.

Thịt viên biết mình có mấy phân mấy lượng, nói sắc đẹp của mình mê hoặc cô, ngay cả chính mình cũng không tin được, Tuyết Thuần với chồng của cô, hai đứa con của cô dáng dấp cũng đẹp hơn cô vạn phần. Tại sao ánh mắt lại quen thuộc như vậy?

"À, không có gì."

Tuyết Thuần nhìn rất nhập tâm, nghe cô ấy vừa nói thì vội vàng thu hồi ánh mắt khác thường. Thật ra thì trong lòng cô bất luật là người chuyển giới hay người bình thường, cũng vẫn có thể chấp nhận được, người ta đều muốn thay đổi từ trong đáy lòng, bất luận là ai cũng không thể tùy tiện phán xét một người là tốt hay là xấu, chỉ cần phẩm chất của cô ấy tốt, làm bạn cũng là chọn lựa không tồi.

"Tóm lại cô phải cẩn thận những người phụ nữ kia." Thịt viên mang theo một chút nóng nảy đẩy trở về. Có phải Tuyết Thuần đã phát hiện ra cái gì rồi hay không?

"Khang Đương!"

Mọi người trong công ty đang vùi đầu trong công việc bỗng đưa ánh mắt lả tả về phía cửa phòng của quản lý, Tần Hồng mặt mày xanh mét đang đứng trước cửa phòng, vừa nãy chính là cô ta đá cửa phòng quản lý.

Dũng mãnh! Thịt viên làm một khẩu hình miệng với Tuyết Thuần.

Tần Hồng cả đầu nhuộm màu tóc đang mốt trên trán có mấy sợi tóc rủ xuống, bây giờ rất xộc xệch khác hẳn với dáng vẻ bình thường cẩn thận tỉ mị của cô ta, càng quỷ dị hơn là khóe môi xinh đẹp nhếch lên vài tia máu.

"Bà chủ" tức giận, lập tức mọi người lại cúi đầu trong công việc, không dám lên tiếng, chỉ sợ bà cô già mang lửa giận trút lên đầu mình.

Có lẽ trời sinh cô ta quá xung khắc với Tuyết Thuần, Tần Hồng giẫm giày cao gót vênh váo tự đắc đi về phía cô, Tuyết Thuần cảm thấy có chút nóng nảy không dứt, trong lòng đang kêu Lão phật gia, Thánh mẫu Maria cầu cứu. Đương nhiên thiên thần không nghe thấy được khấn cầu của cô, Tần Hồng cầm tài liệu trong tay ném lên trên người Tuyết Thuần.

Sớm biết vậy nên luyện cho Tần Hồng một viên cảnh tỉnh trái tim, Tuyết Thuần lập tức nằm sấp xuống bàn ôm đầu, làm tư thế bảo vệ.

Tuyết Thuần nhắm híp hai mắt một lúc lâu, không ngờ, không có tan nạn đến như suy nghĩ. Lúc này ngẩng đầu, phát hiện Thịt viên bắt được cổ tay của Tần Hồng, gầm lên giận dữ: "Con mẹ nó nhà cô chơi đủ chưa!"

Phản ứng đầu tiên của Tuyết Thuần là, người này thật men nha!

Tần Hồng không hề yếu thế chút nào, mắt trừng ra như trống đậu, giống như mắt lồi của ếch, giống như sắp đẻ trứng. Đáng tiếc Thịt viên như kiểu không tiếc giá nào, không hề sợ hãi, cười nhạo nhưng cũng không nhượng bộ.

Tuyết Thuần rất cảm động, không ngờ Thịt viên lại oai phong lẫm liệt như thế, cho dù cô thật sự là người chuyện giới thì có cũng chẳng có quan hệ gì cả? Tuy rằng chỉ có mấy ngày ngắn ngủn, cô đã sớm nhìn ra, ở đây đều là lợi ích kết hợp với lợi ích, những người đồng nghiệp quan hệ thân thiết, đấu tranh gay gắt, chỉ trong một giây ngắn ngủi ai cũng có thể trở mặt thành thù. Mà Thịt viên thế nhưng không để ý đến chén cơm của mình, công khai chống đỡ cô, cô cũng nên bày tỏ một chút cảm ơn, không nên làm một con đà điểu.

"Thịt viên, cám ơn cô! Nhưng chuyện cứ để cho một mình tôi giải quyết." Tuyết Thuần kéo Thịt viên ra, cô có Lại Tư chống lưng, bị đuổi việc cũng không sao, nhưng cô nhớ Thịt viên từng nói qua gia cảnh nhà cô không được tốt, cho nên dù hy sinh cũng phải là cô.

"Tuyết Thuần đứng qua một bên, tôi nhẫn nhịn cô ta lâu rồi! Đi theo tôi đến công ty làm việc thì thôi đi, lại còn làm người tình của người khác, cô có còn biết xấu hổ hay không!" Thịt viên giận đến chống nạnh, lỗ mũi vẫn hít hà, hiển nhiên đang cật lực đè nén lửa giận.

Đến công ty cùng Thịt viên? Trước đây bọn họ biết nhau? Tuyết Thuần nhất thời không kịp hiểu. Vì không để cho tình huống xấu hơn, ánh mắt Tuyết Thuần xin giúp đỡ quét về phía các đồng nghiệp khác ở cửa.

Đáng thương xã hội lạnh lùng, tất cả mọi người đều yên tĩnh nhìn bên này, những ánh mắt thấy Tuyết Thuần cầu xin thì đứng trân trân nhìn, cũng không dám đi ra khuyên ngăn một câu.

Như vậy có thể thấy được nhiều năm qua Tần Hồng tạo ra sự uy tín không hay ho! Chỉ nghe cô ta mắng lại Thịt viên: "Tôi không cần mặt mũi thì sao, cũng không bằng cô là người chuyển giới!"

Tất cả mọi người đang yên lặng hóng chuyện vừa nghe thấy vậy, lập tức ánh mắt khiếp sợ nhìn lên, tất cả đều trừng mắt về phía Thịt viên.

Sắc mặt Thịt viên đột nhiên trắng bệch! Hình như khí huyết lập tức mất hết, cô run rẩy môi, giống như lá rụng mùa thu, theo gió thổi tới.

Tuyết Thuần thấy cô ấy có gì không đúng, vội vàng cấu vào cánh tay của cô ấy. Thịt viên bị đau, tức giận trừng mắt về phía Tuyết Thuần, ngoài dự đoán, lại thấy được ánh mắt lo lắng của cô. Cô đang lo lắng cho mình! Thịt viên giật mình.

Lúc này cửa phòng quản lý mở ra, quản lý Tiêu cho dù đã trung niên nhưng vẫn duy trì được vóc dáng cao lớn tinh tráng.

"Tần Hồng không được làm bừa, trở về." Quản lý Tiêu trong mắt tinh quang lóe lên, chỉ nhìn từ bên ngoài, phong độ có thể chấp nhận được, không có chút nào giống người đàn ông đắm chìm trong sắc đẹp.

"Em không trở về! Tại sao cơ hội tốt như vậy không cho em, lại đưa cho cô ta! Cô ta chỉ là một người mới! Anh nói, tại sao lại nói cô ta đặc biệt! Có phải anh đã chán em rồi hay không, đi coi trọng cô ta?"

Tần Hồng điên cuồng cười lạnh: "Phát hiện người ta dung mạo đẹp hơn tôi, anh liền động lòng! Tôi theo anh một năm, anh đã cho tôi được cái gì!" Câu cuối cùng là đau đớn gào ra.

Sau đó Tuyết Thuần nhìn thấy Tản Hồng mà bọn họ luôn thấy lạnh lùng cao quý lệ rơi đầy mặt, trong lòng Tuyết Thuần không khỏi chua xót, nhìn xem, một người phụ nữ tốt, tại sao muốn làm người tình của người khác? Bức tranh về vinh hoa phú quý hay là dịu dàng đáng thương? Thời điểm cuối cùng khi không sót lại bất cứ thứ gì mới thấy thê lương như thế nào!

Quản lý Tiêu đỏ mắt, mặc dù quan hệ của bọn họ đều là vụng trộm bí mật công khai, nhưng cũng không có người nào nói toạc ra, trở thành quy định bất thành văn của xã hội này. Nhưng cho dù có đặt bên ngoài mặt, là lần đầu tiên, Tần Hồng đã xúc phạm ranh giới cuối cũng của anh ta, không thể giữ lại!

"Tiểu Trương, cậu gọi điện thoại cho bảo vệ, mau đuổi người đàn bà điên này ra ngoài." Quản lý Tiêu mặc dù vì tức mà đỏ mắt, nhưng vị trí quản lý này không phải làm cho chơi, khống chế cảm xúc, tàn nhẫn vô tình, sớm luyện thành công phu.

"Anh chết tâm đi! Người ta có một người chồng gấp hàng vạn hàng tỷ lần anh, so với anh ta anh chỉ là con cóc ghẻ thôi."

Tuyết Thuần cau mày, nhìn Tần Hồng hô to gọi nhỏ bị lôi ra ngoài. Người đàn ông bức một người phụ nữ đến tận bước đường cùng như này, tuyệt đối không thể chấp nhận! Trong lòng Tuyết Thuần âm thầm đánh giá, nhớ tới Lại Tư, chợt phát hiện quản lý Tiêu trước mắt quả thật không có cách nào có thể so sánh với Lại Tư. Lại Tư so với anh ta, nhất định chính là thiên sứ trong thiên đường, thuần khiết mà chung tình.

Tần Hồng vừa bị lôi ra ngoài, quản lý Tiêu giống như tất cả chưa từng xảy ra chuyện gì, đột nhiên lộ ra khuôn mặt tươi cười có thể xem như vài phần thân thiện nói, ngôn từ khẩn thiết: "Tiểu Tuyết a, Tổng công ty vừa gửi lệnh xuống, nói Tổng giám đốc mới nhậm chức công việc bận rộn, cần điều thêm người lên. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ thấy mỗi cô là thích hợp nhất."

Tuyết Thuần không hiểu chỉ chỉ về mình: "Tôi? Tôi là người mới tới a!" Nhiều nhân viên kỳ cựu như vậy, lại điều nột người mới như cô đi, không thấy kỳ quái sao? Phàm là công ty có chút đầu óc, đặc biệt là công ty khổng lồ như vậy, trợ lý cho Tổng giám đốc nếu không phải là người xuất sắc, thì cũng là một nhân viên kinh nghiệm đầy mình.

"Vào phòng làm việc của tôi rồi nói." Quản lý Tiêu giả vờ cười.

Tuyết Thuần lại bị những ánh mắt ghen ghét đố kỵ chỉa vào người, theo quản lý Tiêu tiến vào phòng quản lý.

Tuyết Thuần nháy mắt, trong đầu có chút rối rắm: "Tôi nhớ là nhận lời với cương vị tạo ra phương án quảng cáo."

"Đúng là như thế, nhưng có lúc con người phải hiểu được cách linh hoạt, người hướng về chỗ cao, nước chảy về chỗ thấp. Cô nhìn những người phụ nữ ngoài kia một chút, xinh đẹp là xinh đẹp, nhưng đều là những người hay ngồi lê đôi mách, lại không có khí chất." Quản lý Tiêu khinh thường liếc bên ngoài một cái, chân mày cau lại, có thể thấy được anh ta xem thường người bên ngoài như thế nào.

Tuyết Thuần sau một hồi im lặng. Cô rất ghét những người trong ngoài bất đồng, nếu như khinh thường những người bên ngoài như vậy, vậy nhận bọn họ vào làm để làm gì?

Quản lý Tiêu thấy Tuyết Thuần hơi cúi đầu, cũng không biết đang nghĩ gì. Thầm nghĩ không biết người này có bối cảnh như nào, thế nhưng Tổng bổ chỉ rõ là muốn cô ta, còn bắt anh ta không được để lại dấu vết gì.

"Nhưng tôi chỉ muốn làm phương án thôi." Hồi lâu, Tuyết Thuần lễ phép cười một cái, nghĩ tới công việc mới làm mấy ngày lại bỏ lại.

Quản lý Tiêu vừa nhìn, thầm nghĩ không được! Nếu như có chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, bên trên sẽ lại chèn ép anh ta. Xã hội bây giờ cạnh tranh kịch liệt, anh ta phấn đấu bao nhiêu năm, mới từng bước từng bước bỏ ra tâm huyết để leo lên vị trí hiện tại. Cấp trên rất coi trọng việc này, nếu làm không xong, còn có thể để Tổng giám đốc lộ mặt, nói không chừng Tổng giám đốc vừa nhìn, phát hiện anh ta là hạt giống tốt, sau đó một bước lên trời…..

"Đây là cơ hội đó!" Quản lý Tiêu vội vàng ngăn Tuyết Thuần muốn từ chối lại: "Hơn nữa ở bên cạnh Tổng giám đốc, đều tiếp xúc với những vụ làm ăn lớn, rất cần những người có tài như cô, tài năng của cô ở đâu cũng có thể tỏa sáng."

"Thật?"

Quản lý Tiêu gật đầu như giã tỏi: "Làm sao quản lý có thể lừa gạt nhân viên được!" Đổ mồ hôi! Nếu công việc này tuyển người công khai, lại không phải có một đám ruồi bu vào hay sao, tại sao vào tay cô lại không đáng giá một xu vậy, thân là quản lý mà phải đi cầu xin nhân viên. Cái logic này, đây là lần đầu tiên anh ta thấy.

"Nói như vậy, cũng được." Tuyết Thuần cực kỳ thông minh cảnh tỉnh, những ngày này đều có thể thấy mọi việc thay đổi rất nhanh, nếu đã như vậy, cũng không xung đột với ngành nghề của mình, Tuyết Thuần liền đáp.

"Tôi đưa cô qua đó." Quản lý Tiêu ân cần đứng dậy, đưa tay ra nói: "Mời đi bên này."

Tuyết Thuần nghi ngờ nhìn động tác với ánh mắt của anh ta, tư thế này giống như là tiếp đãi khách VIP, trong lòng cô nhận ra vấn đề rất lớn, công ty này thiếu người sao? Lại để quản lý hộ tống nhân viên.

Tuyết Thuần giống như không chút để ý hỏi: "Gấp như vậy sao."

"Bên kia không đợi được, muốn nhanh chóng tìm trợ lý." Quản lý Tiêu cười haha, suýt nữa cười đến liệt mặt.

Tuyết Thuần đoán không ra, chỉ cảm thấy người này cười thật cứng ngắc, không khỏi quan tâm hỏi: "Quản lý mặt của anh không sao chứ?"

Vừa hỏi xong, mặt của quản lý Tiêu co rút một hồi.

Lúc cô đi ra dọn đồ đạc, những người đồng nghiệp cùng làm việc mấy ngày nay, trước hết cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, tranh nhau nói chuyện với cô, đều nghĩ một đằng nói một nẻo chúc mừng cô. Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu, nếu không phải là sau lưng có hậu thuẫn lớn, làm sao có thể một bước lên trời!

Chỉ có Tuyết Thuần là cả người chẳng hay biết gì.

Tuyết Thuần xuống xe, đầu vừa ngẩng lên, sau đó gương mặt giật giật, tòa nhà đẹp đẽ cao chọc trời như này, hàng chữ to nổi bật, không phải là tập đoàn YD thì là gì? Trong lòng chấn động, Lại Tư kia cô đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn phải đến chỗ của anh để làm....! Phải làm sao đây!

Quản lý Tiêu thấy cô chần chừ lại vội lại đưa tay ra nói: "Tuyết tiểu thư mời đi bên này." Đường đường là quản lý của một công ty con lại phải vừa cúi đầu vừa mời mọc trước mặt nhân viên mới. Thật là chuyện lạ hàng năm nha, mà có phải năm nào cũng có đâu.

"Tôi không đi." Tuyết Thuần siết chặt túi xách, phải chạy nhanh. Cô không muốn làm việc với Lại Tư, người đàn ông kia, cô muốn có cuộc sống của chính mình, làm người phụ nữ độc lập thời đại mới, không ngờ quanh đi quẩn lại lại trở về địa bàn của anh, lại đứng dưới bóng mát của anh.

"Ây! Đừng mà!" Quản lý Tiêu nắm vào dây túi xách của cô, cứ như là lão phật gia trông coi cô, không thể để cho cô chạy mất, vô cùng đau đớn kể khổ: "Bà cô ơi, coi như tôi van xin cô. Cô là trợ lý mà Tổng giám đốc muốn, nếu như tôi mà không làm được! Nếu như có vạn nhất, Tổng giám đốc sa thải tôi, một nhà mười người lớn bé chúng tôi, gào khóc đòi ăn, tôi làm sao có thể sống nổi đây?"

Uổng cho lúc trườc Tuyết Thuần còn khen anh ta đến tuổi trung niên mà vẫn giữ được dáng người vẫn rất tốt, bây giờ lại khóc lóc thế này! Thật là vứt hết thể diện mà.

"Mười người? Ngoài bố mẹ và vợ ra, đúng là không ít con a! Sáu đứa, thật là có thể sinh sao!" Tuyết Thuần nghi ngờ hỏi, không khỏi cảm thán. Vậy cô sinh xong Trích Trích Đô Đô, cũng có thể sinh đứa thứ ba thứ tư…….

Quản lý Tiêu sững sờ, giật mình lời nói phóng đại của mình, lại nói đã mất thể diện rồi cũng chả ngại mất thêm lần nữa, nhưng bây giờ đâm lao là phải theo lao: "Phải phải, cho dù Tuyết tiểu thư không làm trợ lý nữa, nhưng ít nhất phải đi một chuyến, nói không chừng mười cái miệng nhà tôi vẫn còn có cơm ăn."

Tuyết Thuần nhìn khuôn mặt anh ta thê thảm, nhớ tới mấy ngày trước cô tìm việc cũng gặp khó khăn, thầm nghĩ tìm được công việc tốt thật không dễ dàng gì! Vừa nghĩ như vậy, nhất thời liền mềm lòng. Cô có thể nói chuyện với Lại Tư, nhưng việc này quản lý Tiêu thật sự vô tội (Được rồi, thật ra thì anh ta đối xử với Tản Hồng như thế kia, cô thấy có chút xả giận), Lại Tư lừa đảo, ép người ta đến cùng. Cuối cùng cô cũng chỉ không đành lòng nói: "Tôi chỉ đồng ý với anh là đi lên."

Quản lý Tiêu trên mặt vui mừng, miệng nói không ngừng: "Được được được."

Đến trước đại sảnh, khuôn mặt quản lý Tiêu tươi cười: "Chào cô, tôi là quản lý Tiêu của công ty chi nhánh Ngân Hồ, tôi dẫn trợ lý mới của Tổng giám đốc đến." Theo anh ta thấy, ngay cả cửa của Tổng công ty cũng rất cao quý.

Nhân viên xinh đẹp chuyên nghiệp cười một cái: " Xin chào quản lý Tiêu, Lại tổng đã thông báo cho chúng tôi, nói anh tới thì trực tiếp đi lên trên đó."

"Cám ơn." Quản lý Tiêu lấy được chỉ thị, rất nhanh lôi Tuyết Thuần đi lên tầng cao nhất. Để lại một câu rồi bỏ chạy: "Nhanh, đừng chọc Tổng giám đốc mới tức giận."

Tuyết Thuần nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại, bất đắc dĩ xoay người đi tới phòng làm việc của Tổng giám đốc. Rất nhiều năm trước, cô đã tới rồi, còn đích thân thưởng thức vị trà ngon tuyệt của Lại Tư. Lúc ấy cô liền cảm thán, người này thật sự từ trong ra ngoài, bên ngoài rực lửa nhưng bên trong lại ưu nhã, rất có khí chất a.

Không ngờ đến cuối cùng, vẫn là một con sói đội lốt cừu, lại là một con sói xám lớn, lão hồ ly, lúc cô ý thức được điểm này, thì vẫn đang ở trong xiềng xích ở nhà chính không thể nào thoát ra được.

Bình thương thì sẽ là Thư ký Trương dẫn vào, nhưng cô ấy không dẫn Tuyết Thuần vào. Bởi vì Tuyết Thuần đã sớm thấy, Lại Tư tây trang phẳng phiu đang đứng dựa người vào cửa, hai tay khoanh lại, thong dong lịch sự mà cười cười. Nụ cười này giống như đang nói..., nhìn đi, em không thể trốn khỏi lòng bàn tay của anh đâu.

Đột nhiên, Tuyết Thuần không muốn kháng cự, có lẽ trải qua những chuyện lúc trước, tất cả những kích động điên cuồng đều trở nên cảm động gấp bội. Giống như bây giờ mới phát hiện ra, có một người đàn ông để cô dựa vào, đặt cô trong lòng bàn tay để che chở, không đành lòng để cô ở ngoài chịu mưa gió, đâu chỉ là một việc không tệ, nhất định chính là chuyện cực kỳ đẹp đẽ.

Nếu như cô bình yên tiếp nhận những thứ anh đưa, có lẽ làm tròn trách nhiệm của một người vợ, hoặc là thế giới của cô chỉ có anh và Trích Trích Đô Đô, cũng có thể cô sẽ giống như một người vợ nhỏ mỗi ngày ở nhà đều đợi chồng đi làm về.

Như vậy, tất cả đều nhẹ nhõm hơn so với hiện tại. Không có nhiều suy nghĩ như vậy, cũng sẽ không có nhiều nỗi khổ tâm như vậy. Vì anh, hy sinh một chút suy nghĩ của bản thân, làm tròn trách nhiệm của một người vợ cô cũng cam tâm tình nguyện.

Nháy mắt, ngay giây phút này cô không muốn rời xa một chút nào nữa. Người đàn ông này, cô rất rất thích, yêu duy nhất một người. Nếu như thế giới này chỉ còn lại một mình anh, có thể ở cùng với nhau, cho dù là ngày tận thế cô cũng thấy rất hạnh phúc.

Trên mặt Tuyết Thuần không khỏi hiện lên nụ cười thư thái. Nếu như đã vậy, tại sao cô lại không thể sống một cuộc sống dưới sự che chở của anh? Huống hồ chuyện này đối với nhiệm vụ theo đuổi Lại Tư của cô, đạt được mục đích từ bỏ ly hôn, vô cùng có lợi.

Có lẽ, cô nên toàn tâm toàn ý giao chính mình cho anh. Có lẽ, quá khứ cô chưa từng toàn tâm toàn ý giao chính mình cho Lại Tư, để cho anh nghi ngờ cô không yêu anh. Không cho anh cảm giác an toàn của tình yêu, cuối cùng dẫn đến cuộc hôn nhân của bọn họ xuất hiện một vết rách lớn.

Lần này, cuộc sống đã giúp cô hiểu được, cả đời hưởng thụ.

"Chịu đến chỗ anh làm việc?" Lại Tư bất động, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, bên môi lại nở nụ cười lưu manh.

"Phải" Tuyết Thuần đến gần anh, chủ động ôm thắt lưng cường tráng của anh, cười xinh đẹp: "Chỉ là tiền lương không thể thiếu, không được làm thêm giờ, không làm việc vặt."

Tròng mắt đen của Lại Tư có ánh sáng thoáng qua, giống như nhũng ngôi sao trên màn đêm đang vỡ ra, ánh mắt sáng chói: "Yêu cầu nhiều quá." Tuy là nói như vậy, Lại Tư rất tự nhiên kéo tay của cô, đi vào phòng làm việc của Tổng giám đốc, để lại thư ký Trương thần kinh căng thẳng nhìn không chớp mắt nhốt ở bên ngoài.

"Biết tại sao anh lại muốn để em làm việc dưới tay anh không?"

"Tại sao?" Tuyết Thuần nhìn mười ngón tay của bọn họ đan chặt vào nhau, không yên lòng hỏi.

Lại Tư đột nhiên xoay người một cái, đẩy cô đến cạnh cửa, hai tay chống hai bên, để cho cô không thể trốn thoát. Lại Tư cười lịch sự vô hại, lộ ra hai hàm răng trắng sáng, gương mặt tuấn tú càng lúc càng gần, cho đến hô hấp của hai người làm một.

Anh mập mờ thở ra một hơi khí nóng: "Bởi vì anh muốn có tình yêu công sở." Có thể không như thế này sao, trong nhà có hai đứa tiểu quỷ lúc nào cũng nhìn chằm chằm, hại anh rất nhiều lần đang hôn nồng nhiệt cũng phải bỏ dở, cứ nghẹn như vậy, anh sẽ bị điên mất.

Cự ly gần như vậy, Tuyết Thuần cũng không muốn chạy trốn, thật ra cô cũng rất muốn gần gũi anh hơn nữa. Nhưng mỗi lần nghe thấy lời tâm tình của anh, cô đều sẽ không nhịn được đỏ mặt tía tai, còn lần này cô lại nhìn thẳng vào đôi mắt lưu ly của anh: "Cám ơn anh đã tạo cơ hội cho chúng ta."

Lại Tư nghe cô nói như thế ngược lại sững sờ, ngay sau đó lại cười rất vui vẻ: "Tuyết Thuần của anh rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi."

Nói chuyện suông thì không được, anh đã cúi đầu xuống, chuẩn xác đặt lên môi cô. Trong nhà không thể tùy tiện thân mật, coi như thân mật cũng không dám phát ra tiếng động quá lớn, biệt thự nhỏ của Tuyết Thuần rất đẹp, nhưng hiệu quả cách âm không tốt, hai đứa bé lại sát vách, sợ dạy hư hai đứa bé, hai người cũng rất khống chế.

Nơi này chính là khoảng không của anh, thích là gì thì làm.

Tuyết Thuần không kịp đề phòng, hai tay chống vào lồng ngực rắn chắc của anh. Sức lực yếu ớt như vậy Lại Tư tự động bỏ qua, cả cơ thể đều đang hưởng thụ cảm giác dây dưa ở môi và đầu lưỡi. Anh không phát ra tiếng động mang cô di chuyển vào trong, chính là vì muốn cùng cô hưởng thụ thế giới của hai người.

Đầu lưỡi ở trong miệng vô số lần va vào hai hàm răng, động vào nơi mẫn cảm của cô, dây dưa với cô. Bởi vì vội vàng cuồng nhiệt, phát ra những âm thanh vang vọng.

"Leng keng keng…." Âm thanh vui nhộn trong điện thoại phát ra.

Tuyết Thuần bị hôn đến mơ hồ giật mình, bởi vì điện thoại kêu quá lâu, đối phương đã từ bỏ rồi. Tuyết Thuần muốn xem là ai, Lại Tư cầm lấy điện thoại di động của cô: "Em yêu, bây giờ là thế giới của hai người chúng ta."

Tuyết Thuần không quên, hình như hôm nay cô đến nộp đơn làm trợ lý.

Cô đẩy Lại Tư: "Nơi này là phòng làm việc."

Lại Tư cắn vành tai trắng ngọc của cô, hô hấp không ổn định: "Lén lút ở phòng làm việc."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK