Edit: Thích Cháo Trắng
"Chờ, chờ một chút." Tuyết Thuần thở hổn hển kéo xuống chiếc váy viền tơ bị Lại Tư vén cao lên.
"Làm sao vậy?" Đột nhiên bị cắt đứt, Lại Tư chịu đủ loại áp lực, trừng phạt bằng cách nhéo một cái lên ngực trắng như tuyết của cô.
Thân thể Tuyết Thuần run lên, "Em... em... gáy của em hơi đau."
Nghe vậy, Lại Tư lập tức vội vàng cúi đầu nhìn xuống, nghiêm túc quan sát, "Theo lý thuyết, thuốc bôi cũng là loại tốt nhất, nửa ngày là có thể đóng vảy rồi. Để anh xem một chút vết thương có bị nứt ra hay không...... Tạm được, không có gì đáng ngại. Không phải sợ, anh sẽ cẩn thận không làm đau em, anh hôn hôn, rất nhanh sẽ không đau nữa......"
Cần cổ thấm ướt một trận, những nụ hôn dày đặc mát lạnh rơi xuống, tựa như trao cho cô sự che chở tốt nhất. Tay cũng không hề rảnh rỗi, kéo mạnh xé chiếc váy viền tơ mỏng manh của cô ra thành hai nửa. Tuyết Thuần giống như một món quà tặng mặc cho người khác mở ra, mở món quà ra, là lễ vật đang chờ đợi chủ nhân cưng chiều.
"Đợi đã!"
Tuyết Thuần kéo chăn mỏng qua, tốn công vô ích che đi một nửa thân thể.
Lại Tư hơi mím môi cười gian, miễn cưỡng nhẫn nhịn, "Vợ à, em lại làm sao nữa đây?"
"Vết thương trên tay anh rất sâu, phải cẩn thận đề phòng một chút."
Thật ra thì, từ lúc vừa rồi mới bắt đầu, lời Tuyết Thuần muốn nói nhất chính là câu này. Hai người đều bị thương, lại vẫn có tinh thần phấn chấn làm mấy chuyện này. Nghĩ như thế nào, cũng thấy hơi vội vã quá đi.
"Nếu không, hay là em ở phía trên?" Lại Tư cười gian, bàn tay xoa nắn khối mềm mại, dưới thân đột nhiên vọt lên dòng nhiệt lưu sóng sau cao hơn sóng trước.
Tuyết Thuần thở gấp, mở đôi mắt mông lung nhìn anh, "Phía trên thế nào?"
"Bảo bối đừng nóng vội, để anh dạy cho em."
......
Ngày hôm sau, trên bàn cơm.
Tuyết Thuần cắn chiếc đũa, hôm nay là ngày mấy rồi, thức ăn cũng quá khác biệt so với bình thường rồi đi.
Tuyết Thuần còn muốn hỏi, nhưng bên này Lại Tư đã mở miệng nói sang chủ đề khác, "Anh sẽ tìm cho em một huấn luyện viên, ban ngày em đi theo họ học chút kỹ năng phòng thân."
Tuyết Thuần nhíu mày, có chút nghi ngờ, "Nhưng em đã hai mươi lăm tuổi rồi, xương cũng cứng rắn, còn có thể học mấy cái này sao?" Ngộ nhỡ gãy xương chỗ nào đó, tuổi đã cao, muốn thân thể phục hồi lại được như cũ là rất khó.
"Bản lãnh không sợ người có lòng." Lại Tư xoa xoa ngón tay trên chiếc cằm xinh đẹp của cô, khiêu khích trêu đùa, xúc cảm truyền đến vô cùng tốt.
Trong lòng anh đã tính toán từ trước, mặc dù Tuyết Thuần có người của anh bảo vệ, nhưng dù thế nào, thì Tuyết Thuần cũng phải biết một chút chiêu thức căn bản để bảo vệ mình. Như lời anh nói, người mà anh tin tưởng không hề nghi ngờ nhất thế gian, vĩnh viễn chính là bản thân mình! Tuyết Thuần vừa hai mươi, còn rất trẻ, huống chi nhất định tình trạng thân thể của cô cũng tốt, mặc dù không thể luyện thành cao thủ giỏi nhất, nhưng cũng thể luyện thành.
"Được rồi." Tuyết Thuần lên tiếng, mặt có chút ửng đỏ, sau đó ánh mắt dời về phía mâm thức ăn, tránh cho Lại Tư tiếp tục làm mấy chuyện khác người giữa ban ngày ban mặt.
Cô cầm đũa gạt gạt mấy món ăn trước mắt, đều là cà rốt và gan các loại động vật...... Rất nhiều, nhưng chỉ dùng mũi ngửi nhẹ, cô cũng biết đều là những món gì, cô chợt có cảm giác không muốn ăn.
"Thế nào? Không thích những thức ăn này?"
Tuyết Thuần thừa cơ bày ra khuôn mặt tươi cười khéo léo góp lời, "Bình thường cũng không phải ăn mấy món này." Có thể thay đổi lại mấy món ăn như những ngày trước được không, tài nấu nướng của đầu bếp ở đây đều là hạng nhất, muốn ăn bữa ăn kiểu Pháp, Mexico, hay thậm chí là món ăn bí truyền của hoàng thất Thái Lan...... đều có. Đầu bếp nhà họ Lại tựa như túi thần kỳ của Doraemon, tùy ý ta cần ta cứ lấy. Chỉ có không nói ra, chứ chưa hề nói không làm được. Hôm nay đổi lại đồ ăn Trung Quốc, cô cũng rất nhớ những món ăn trong nước, thế nhưng mấy món này là những món ăn cô chán ghét nhất.
"Mắt của em không tốt, tất cả những thứ này đều giàu Vitamin A, về sau cũng phải ăn nhiều rau dưa trái cây một chút."
"Sao anh lại có thể biết?" Lông mày Tuyết Thuần nhếch lên, hơi kinh ngạc, nhưng lại vụng trộm không giấu được vui mừng. Nhất định là tối hôm qua lúc cô bị vấp ngã, Lại Tư đã tỉ mỉ phát hiện ra.
Lại Tư lơ đễnh cười nhạt, "Lúc nào anh cũng chú ý đến em, nếu như ngay cả một chuyện rõ ràng như vậy mà cũng không phát hiện, vị trí chủ nhân nhà họ Lại này cũng đã bị người khác ngồi rồi." Nhưng tâm tình rất vui vẻ, người phụ nữ mình yêu mến dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, nhìn cái gì cũng cảm thấy thuận mắt.
"Em cảm thấy ngày hôm qua ăn tương đối nhiều rồi, nếu không, hay là thay đổi đi?" Tuyết Thuần cười nịnh nọt, mắt híp lại cong cong như trăng khuyết lung linh, sáng tỏ mà xinh đẹp.
Như hòn đá quăng vào giữa hồ bịch một tiếng, hàng mi nét mày như trăng non, khiến cho trái tim cường ngạnh của Lại Tư hơi rung động, như sóng gợn lăn tăn nhộn nhạo lên. Trong đôi mắt đen xinh đẹp lóe lên ánh sáng chiếm hữu mạnh mẽ không ai nhìn thấy.
"Ông lại đây." Gò má Lại Tư nhìn về phía quản gia mặc áo Tuxedo đứng bên cạnh.
"Bà chủ, để thuộc hạ xem một chút."
Lại Tư nhìn lướt qua Vương Kinh Dương, "Bác sỹ Vương xem, nếu là đã ổn rồi, anh sẽ không ép em nữa." Huống chi, cũng không nhìn một chút xem là ai phải ăn một đống những thứ khó ăn gì đó cùng cô.
"Bà chủ, hiện tượng không thể nhìn thấy sự vật vào ban đêm đã xảy ra được bao lâu rồi?"
Người này nhìn rất quen mắt...... A! Nghĩ ra rồi, khi cô trèo lên ngọn núi K2 về bị bệnh, khi đó chính là ông ấy khám bệnh cho cô.
"Chắc khoảng năm năm rồi đi. A không, cũng không phải là không thể thấy đồ vật, chỉ là, so với người khác thì, thời gian cần để thích ứng với ánh sáng yếu ớt lâu hơn một chút." Lúc ấy chỉ cảm thấy bình thường, sau đó tình trạng này lại tăng thêm, cô cũng không thèm để ý, dù sao thì cô không cho rằng việc không thể thấy đồ vật trong ánh sáng yếu, là chuyện rất quan trọng.
"Đã lâu như vậy rồi, tại sao em không đi bệnh viện chữa trị?" Trong lúc lơ đảng, Lại Tư chau đôi mày kiếm lại, bình thường ông chủ che dấu khí thế mãnh liệt của mình lại, giống như gió thổi không lọt áo choàng, lại có lúc sẽ làm lộ ra mấy phần như vậy.
Lời này rơi vào trong tai Tuyết Thuần, trái tim nhỏ không khỏi run lên, ách...... cô có loại dự cảm chẳng lành rồi.
Vương Kinh Dương khám bệnh trong chốc lát, "Ông chủ yên tâm, bệnh quáng gà của bà chủ chỉ là mức độ thấp. Giống như lời tôi vừa mới nói, nguyên nhân chủ yếu là thiếu hụt Vitamin A, phương pháp trị liệu tốt nhất là dùng Thực Liệu, bình thường ăn nhiều cà rốt, quả táo, gan động vật... một chút là được"
Tuyết Thuần vỗ trán, gan động vật...... món cô không ăn được nhất chính là cái này, cà rốt còn có vị rất kỳ quái. Tất cả đều là món cô không thích ăn đấy!
"Tôi có thể uống trực tiếp Vitamin A được không? Chẳng phải có loại thuốc vệ sức khoẻ này đó sao?"
Vương Kinh Dương khẽ mỉm cười, "Cũng có loại này, chỉ là, phương pháp tốt nhất vẫn là Thực Liệu, thuốc bảo vệ sức khoẻ dù sao cũng là thuốc, là thuốc thì có 3 phần độc, tôi có thể đưa bà chủ một ít, có thể khôi phục tốt hơn trong thời gian ngắn. Nhưng quáng gà là bệnh mãn tính, không vội vàng được, cần từ từ điều trị từng chút một."
Vì vậy, Tuyết Thuần không có lý do gì để tiếp tục kháng nghị. Trước khí thế mạnh mẽ của Lại Tư đang nhìn chằm chằm mình, cô miễn cưỡng bới vài miếng cơm. Sau đó chạy ra ngồi lên ghế sa lon, buồn chán đến chết mở tivi LCD lên xem.
Ghế sa lon lún xuống, Lại Tư thanh nhã ngồi gác chân bên cạnh, vươn tay trái ra, dễ dàng kéo cô vào trong ngực, đang muốn anh anh em em nói mấy câu lời ngon tiếng ngọt.
Đúng lúc này, Đao Dân vội vã đi tới, trên mặt mang nụ cười nhè nhẹ, bày ra bộ dạng mang đến tin tức tốt, "Ông chủ."
Con mắt sắc sảo nguy hiểm của Lại Tư chợt nâng lên, "Trù Nhân đồng ý rồi?"
Lộp bộp! Tâm tình ông chủ không tốt...... Không đúng, là tốt quá mức mới đúng! Đao Dân giống như lơ đãng nhìn lướt qua tay ông chủ, người trong vòng tay của ông chủ, là bà chủ đã dính chặt một chỗ với ông chủ suốt hai ngày nay, hiển nhiên, sự xuất hiện của anh làm cho ông chủ đang vô cùng hăng hái lại tơi tả trở về. Anh chính là đầu sỏ khiến cho tâm tình ông chủ không tốt rồi.
Âm thầm đổ mồ hôi lạnh, tiếp theo là mắt nhìn thẳng, từng chữ từng câu báo cáo: "Bởi vì em gái ruột của Trù Nhân, là Trù Nhiên, đoạt mất vị trí chủ nhà của anh ta, anh ta hận Trù Nhiên đén tận xương tủy. Tiểu tử kia lại vì tư lợi bản thân, không tiếc bán đứng cứ điểm trọng yếu của nhà họ Trù cho chúng ta. Ông chủ đưa ra kế này thực sự vô cùng hay! Nhà họ Trù gây hoạ từ trong mà ra, chúng ta có thể tiết kiệm được không ít công sức."
Lại Tư nhếch môi, đây vốn là chuyện trong dự liệu của anh, không có gì đáng để vui mừng, chỉ ngoại trừ Tuyết Thuần......
"Chỉ là, Trù Nhiên muốn gặp người."
Lại Tư nhíu mày, anh và người phụ nữ kia không có gì để nói.
Đao Dân nói: "Trù Nhân từng đến nhà hàng Won¬der tìm cô cả để nói chuyện, rất có thể phía Trù Nhiên đã nhận được tin tức. Hơn nữa Trù Nhân là một kẻ không giữ được miệng, một hai câu thì bị moi ra cũng không biết chừng. Có khả năng chính vì chuyện này mà Trù Nhiên muốn tìm ông chủ đàm phán hay không?"
"Không gặp." Vô luận cô ta muốn ba hoa chích chòe cỡ nào, là nhà họ Trù khiêu khích nổ sùng trước, lúc này muốn toàn thân rút lui là chuyện bất khả thi.
"Vâng"
Trong thế giới xã hội đen, ngày ngày đều xảy ra những việc này, làm sao làm như thế nào vẽ lên dấu chấm xinh đẹp hoàn mỹ, anh đã sớm thành thạo. Lúc này có thể khơi lên hứng thú của anh, chỉ có người phụ nữ bên cạnh mà thôi! Nghĩ tới đây, tâm tình Lại Tư cực tốt ôm lấy Tuyết Thuần, vuốt vuốt đầu ngón tay trắng nõn của cô.
Đao Dân trợn to mắt nhìn, anh không dám tin trừng trừng mắt, vẻ mặt kinh dị chỉ có tăng chứ không giảm, chiếc nhẫn trong tay bà chủ......
Mí mắt Tuyết Thuần nhảy thình thịch, Đao Dân làm gì mà bày ra bộ mặt như nhìn thấy quỷ thế kia! Cô sờ mũi một cái, cô cũng không có làm cái gì mà? Chẳng lẽ Lại Tư sờ tay nhỏ bé của cô cũng có thể kinh dị như vậy sao? Hay là, cô không nên nghe những việc này? Nhưng Lại Tư cũng không có ý bảo cô tránh đi mà.
Đó là chiếc nhẫn đã truyền qua nhiều đời bà chủ Nhà họ Lại! Những lức ông chủ không có ở đây, thấy chiếc nhẫn như thấy ông chủ, có thể điều khiển ba phần tư thế lực của Nhà họ Lại. Tay đeo nhẫn Phượng Hoàng chỉ người, phàm là tất cả các nhân vật quản lý của Nhà họ Lại, từ ông chủ và hội Trưởng Lão, cho tới tầng dưới chót nhất thu thập tình báo, chỉ cần bà chủ gặp nguy hiểm, cần đều phải xông pha khói lửa, đến chết mới thôi.
Đao Dân nặng nề rũ xuống đôi mắt sắc bén vẫn chưa hết kinh ngạc, anh đã đánh giá quá thấp vị trí của người phụ nữ này trong lòng ông chủ.
Tựa như không hề phát hiện ra vẻ kinh ngạc tột độ của Đao Dân, Lại Tư nhàn nhạt hỏi, "Tiệc sinh nhật chuẩn bị như thế nào rồi?"
"Tất cả đều được tiến hành theo trình tự ạ."
Lại Tư trầm mặc một hồi lâu, "Cũng mời cả nhà họ Trù đi."
Đao Dân nhíu mày không hiểu, "Chúng ta đang khai chiến với nhà họ Trù, việc này không hợp lý cho lắm."
Lại Tư mím môi cười yếu ớt, đôi mắt đen sắc bén cười như không cười, "Tôi muốn khiến cho Trù Nhân và Trù Nhiên hoàn toàn trở mặt. Không phải thế lực của bọn họ tương đối ngang nhau sao? Để trong bang phái nhà họ tự tranh quyền đoạt lợi, tiết kiệm được chút sức lực. Chúng ta chỉ cần làm người đứng ngoài xem, vào lúc thích hợp đẩy một cái là được. Chẳng phải Trù Nhiên sống chết cắn Nhà họ Lại không nhả sao? Dưới tình huống như thế này, cô ta tuyệt đối không thể phân thân. Dù sao mỗi năm có tiệc đều mời bọn họ, năm nay cũng không ngoại lệ, còn có thể cho thấy rằng Nhà họ Lại chúng ta rộng lượng."
Đao Dân vui lòng phục tùng, trí tuệ của ông chủ, thế gian hiếm có, cho nên anh sẽ luôn luôn một lòng đi theo mỗi bước của ông chủ. Thông minh cơ trí, nắm bắt thời cuộc trong tay, mưu kế thăm dò cẩn thận, xâm nhập từng bước từng bước, không có chỗ nào không khiến anh cảm phục.
Tuyết Thuần nghe mà không hiểu ra sao, chỉ là, cái đầu đơn giản của cô cũng không hứng thú tiếp tục nghiên cứu những chuyện này.
Đao Dân lui xuống.
Ngay tức khắc vẻ mặt của Lại Tư trở nên nhu hòa, đầu mày cuối mắt đều cười, trán cũng chống lên trán cô.
Mắt hai người gần trong gang tấc, đôi con ngươi sâu như biển nhìn chăm chú vào đôi mắt trong suốt thấy đáy của cô, anh dịu dàng hỏi, "Sợ sao?"
Về sau sẽ còn xảy ra rất nhiều chuyện như này, nếu cô ghét việc anh đánh đánh giết giết, tính toán mưu toan, vậy thì phải làm sao bây giờ? Anh hao tổn tâm cơ che giấu tâm tư thâm trầm của mình, cũng chỉ vì cái nhìn của cô. Tuyệt đối không thể khiến cho Tuyết Thuần ghét anh!
"Tại sao lại sợ?" Tuyết Thuần không hiểu cụng cụng trán của anh, xã hội đen mà, bắt đầu từ thời khắc tiếp nhận anh, cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón thế giới của anh. Huống chi, phương diện này cô hoàn toàn vô năng, cũng chỉ là ngồi nghe, chứ không cần cô ra tay. Nhiều hơn sẽ chỉ là cảm thấy lo lắng thay Lại Tư mà thôi, nhưng thấy anh đều đang mạnh mẽ khí phách nắm giữ tất cả trong tay, lập tức khiến cô hoàn toàn bỏ đi những sầu lo đó.
Lại Tư cười, lòng bàn tay dán lên lớp vải mỏng phủ trên da thịt mát mẻ mềm mại của cô, sau một lúc lâu nội tâm liền dao động.
Anh cúi đầu, nặng nề hôn lên môi cô. Một tay khẽ siết eo nhỏ của cô, một tay luồn vào mái tóc mềm mại mượt mà của cô, ngăn cô lui về phía sau, đầu lưỡi nhẹ nhàng tách môi cô, tiến vào thăm dò, lướt qua hàm răng tựa như trân châu của cô, cuối cùng quấn lấy lưỡi của cô dây dưa.
Bụng dưới đột nhiên nổi lên một đốm lửa nóng, môi Lại Tư bắt đầu dao động trên chiếc cổ trơn bóng của cô, một tay cũng thăm dò vào trong quần áo.
Dường như đang dính cả vào trên người của anh, Tuyết Thuần lập tức cảm thấy được sự biến hóa của anh, thần trí đang mơ hồ lập tức tỉnh táo lại. Đẩy lồng ngực mạnh mẽ của anh ra, hàm hồ kêu lên: "Không được, em còn mệt chết đi."
Trời mới biết hôm nay cả người cô dường như rụng rời hết ra, mới vừa rồi lúc rời giường, chân còn run run, Lại Tư muốn hành chết cô sao!
Lại Tư thấy cô thật sự mệt mỏi, vì vậy ôm lấy cô, để cho cô ngồi trên người mình. Anh thích cảm giác ôm cô trong ngực, có một loại hạnh phúc khi cô hoàn toàn thuộc về anh.
"Vào tiệc sinh nhật hôm đó, em phải xuất hiện cùng anh."
"Ừ." Tuyết Thuần cười, cô sẽ không hỏi nhiều. Lại Tư nói gì, cô làm theo là được.
Người phụ nữ rơi vào lưới tình đều trở nên có chút ngu ngốc ***, bây giờ cô chính là đang trong trạng thái mù quáng rất tin vào tình yêu cuồng nhiệt, đơn phương cho là Lại Tư đều là vì muốn tốt cho cô. Cô là loại người một khi yêu, sẽ một lòng tin tưởng và mến yêu người đàn ông của mình.
Lại Tư cân nhắc cách dùng từ, "Đến lúc đó, có thể sẽ nhìn thấy một số người rất hung ác."
Tuyết Thuần dí dỏm nhăn nhăn mũi, nhe hàm răng trắng muốt như ngọc, "Có người hung dữ hơn anh sao?"
"Còn hung ác hơn anh nhiều." Lại Tư nhíu mày lại, "Anh rất hung dữ sao?"
Anh vốn định giả vờ trêu chọc cô thôi, không ngờ Tuyết Thuần lại cực kỳ nghiêm túc gật đầu một cái, "Rất hung dữ." Còn có chút đáng sợ, trong tâm Tuyết Thuần thầm nói.
Nhớ tới quãng thời gian Trình Lãng xuất hiện trong cuộc sống của hai người, ngày ngày anh đều tỏa ra khí thế lạnh lẽo mãnh liệt, lúc ấy, ngay cả hô hấp của mình cô cũng đè nén lại. Lại Tư mắng chửi người không hề có từ ngữ thô tục, nhưng từng chữ từng chữ lại làm cho người ta đau nhói lòng, làm cho người ta thương tâm khổ sở.
Đầu óc Lại Tư nhanh chóng nhớ lại từng ly từng tý về sự hung ác của anh. Phải kể tới đoạn thời gian mối quan hệ của hai người bọn họ kém nhất, đó chính là khi người cũ kia xuất hiện.
"Không cho phép nhớ."
"Hả?"
Mặt mày Tuyết Thuần vẫn còn đang tươi cười quay ra nhìn Lại Tư, không hiểu tại sao anh lại nói ra lời ấy?
"Chuyện không vui, đều quên đi." Lại Tư nhận thua, với tính tình ngay thẳng của Tuyết Thuần nhất định sẽ không hồng hạnh xuất tường, dù cho rất yêu người đàn ông khác, cũng sẽ không một chân đạp hai thuyền, kiểu gì cũng sẽ đợi đến khi ly hôn với anh mới sà vào lồng ngực của người đàn ông khác. Anh chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn thấu một người, tâm tính Tuyết Thuần vô cùng trong sáng, anh đã khẳng định điều này một lần nữa rồi.
Nhớ tới cái quá khứ đó, ánh mắt sắc bén của Lại Tư chợt lóe lên sát khí, thật là một sự tồn tại chướng mắt mà!
"Được." Gương mặt Tuyết Thuần trở nên sáng sủa tươi cười. Tâm tình tốt, thích Lại Tư rồi, Lại Tư nói gì cũng tốt. Chỉ số thông minh của những người phụ nữ khi yêu chỉ là số lẻ, mà bất hạnh thay cô lại chính là một trong số đó, lại còn rất thích thú.
Từ khi bọn họ mở ra cánh cửa vui vẻ, biết được tâm ý của đôi bên, Tuyết Thuần không bao giờ còn phải cô độc tịch mịch nữa, liền mặc sức tưởng tượng về tương lai, không lúc nào hết cảm giác ngọt ngào. Cô có chồng, tương lai sẽ có em bé, sẽ tạo thành một đại gia đình náo nhiệt.
Tuyết Thuần như vậy, người phụ nữ của anh toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, Lại Tư không nhịn được, cả khuôn mặt cũng được phủ lên một tầng ánh sáng dịu dàng. Loại cảm giác khổ tận cam lai ngọt ngào lại xa lạ mà vui thích này, anh khép hờ con mắt hưởng thụ, mặc cho sự ngọt ngào này như nước lan tràn khắp tứ chi của mình.
Loại cảm giác thoải mái và xa lạ này, suýt nữa khiến cho anh thư thái đến độ phát ra tiếng rên rỉ.
"Lại Tư." Tuyết Thuần chủ động quấn lên người anh.
"Hả?" Lại Tư siết chặt tay, để Tuyết Thuần dán lên người anh chặt hơn.
"Em có thể không ăn gan heo được không?"
"Không được."
"Cái đó… cà rốt sống, em ăn sẽ đau bụng."
"Vậy thì ăn chín, anh cũng sẽ bảo người ép thành nước."
Khóe môi Tuyết Thuần không nhịn được mà co rút, Lại Tư này, sao không chịu thương lượng chút nào hết, cái gì cũng đều nói không.
"**." Cô thì thầm một tiếng.
"Ngươi nói cái gì?" Lại Tư nheo mắt lại đầy nguy vẻ hiểm.
Áp suất quanh người đột nhiên tăng lên, "Không có, không có gì." Tuyết Thuần thức thời phủ nhận.
"Đây là em đang nói anh không đúng hả."
"Không có."
"Anh ** sao?"
"Không có."
"Hôm nay chúng ta không makelove?"
"Không có."
"Phủ định của phủ định, chính là khẳng định." Lại Tư ôm cô lên, sải chân dài bước nhanh về phòng. Anh vốn định bỏ qua cho cô, nhưng cô lại thổ khí như lan* quyến rũ anh, huống chi thể chất của một người phụ nữ đã trèo lên đến đỉnh núi K2 sẽ không thể kém được, thêm nữa, vận động loại này nhiều một chút sẽ khiến cho thể xác và tinh thần thêm khỏe mạnh.
Tuyết Thuần trừng mắt, điều này mà Lại Tư cũng có thể bắt bẻ được!
—— thỉnh thoảng là đường phân cách nước mắt giàn giụa ——
(Còn tiếp)
*Thổ khí như lan: Hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp quyến rũ của người phụ nữ, hấp dẫn người đàn ông.
Xem thêm...