Mục lục
Thế Bất Khả Kháng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gương mặt Hắc Tử đột nhiên lạnh lẽo, áp suất không khí xung quanh cũng theo đó mà giảm xuống.

Một trận giao chiến không thể tránh khỏi.

Lần trước ở làng du lịch suối nước nóng, Hắc Tử đã để Hạ Diệu đánh cho một trận đến uất ức, làm mất mặt công ty bảo vệ Hắc Báo. Trở lại công ty, hắn đã bị đủ loại trừng phạt và chịu đựng nhiều ánh mắt xa lánh, xua đuổi của mọi người, xém nữa là tự đánh mất chén cơm của mình. Đối với chuyện này Hắc Tử vẫn ghi hận trong lòng, đã sớm âm mưu giành lại khẩu khí.

"Lần trước để cho ngươi đánh, lần này cho ngươi nhìn thấy lợi hại của lão tử ta đây!"

Hắc Tử trang bị hung khí đầy người, ngay cả trên chiếc nhẫn hắn đang đeo cũng có lưỡi dao, đến gần hắn coi như máu đổ. Hạ Diệu thì lại tay không, nhưng khả năng phòng ngự lại tương đối mạnh, không cần biết Hắc Tử tấn công từ hướng nào, đều có thể dựa vào cơ thể linh hoạt của mình mà né tránh.

Vì để tránh phiền phức, hai người di chuyển từ dọc đường đến một chỗ tối.

Trong lúc nhất thời, quyền cước gia tăng, tiếng thở nặng nề cùng những tiếng chửi mắng bắt đầu vang lên từ một con hẻm nhỏ.

Hắc Tử lùi về phía sau hai bước, bất thình lình xuất một cước bay thẳng đến mặt Hạ Diệu. Hạ Diệu bị đạp vào gương mặt lật qua một bên, gò má trái bị cú đá nhanh như gió quật vào gào thét một trận đau nhức, nhưng vẫn gắng dùng một cú đấm rất mạnh đấm thẳng vào ngực tên Hắc Tử. Hắc Tử dùng hai cánh tay bắt chéo trước ngực, nhưng lại không chống đỡ được liên hoàn cước như cuồng phong bão tố của Hạ Diệu, lảo đảo mấy bước rồi ngã lưng vào bức tường phía sau.

Hạ Diệu giữ thế tấn công, đem Hắc Tử đẩy đến góc tường, dùng nắm đấm nhắm vào cái miệng của Hắc Tử - một đấm đổ máu.

"Cho ngươi chết này, cái miệng ti tiện!"

Ngay lúc Hạ Diệu đang thống khoái mà dạy dỗ tên Hắc Tử, đột nhiên bị một mảng phấn trắng ném vào mắt. Mặc dù Hạ Diệu phản ứng cấp tốc, nhưng trong mắt đã có không ít bột phấn bay vào, trong tầm mắt một mảng trắng đục.

Con mẹ nó, giở trò đánh lén!

Thị lực của Hạ Diệu vốn đã không tốt như Hắc Tử, bị như thế này rõ ràng càng bất lợi, phản ứng trong nháy mắt bị chậm nửa nhịp. Vừa rồi liên tiếp bị đánh thua, Hắc Tử lợi dụng thời cơ này mà phản công, như một con chó dữ hung hăng nhắm vào "bộ phận yếu đuối" của Hạ Diệu "cắn phốc" một cái.

Hạ Diệu trong lúc xoa xoa "bộ phận kia" bắt đầu lơ đãng, bị Hắc Tử tóm lấy cổ, giằng co một hồi cảm giác Hắc Tử đã mang dao ra hướng vào mặt của Hạ Diệu mài mài mấy đường. Hạ Diệu liều mạng né tránh, siết cổ tay của Hắc Tử lại cương quyết không buông ra, gân xanh sau ót cương cứng mà nổi lên."Gái điếm đúng là gái điếm (*), ngươi đến lúc này vẫn muốn bảo vệ gương mặt tròn trịa này!"

(*) ý chỉ Hạ Diệu cứ lẻo đẻo đi theo Viên Tung và giúp đỡ hắn, nhìn như một đứa vợ bé, một đứa gái điếm.

Hắc Tử đột nhiên một cước đạp vào bắp đùi của Hạ Diệu, trên giày của hắn có "độn khí" (dao giấu trong giày), một cước này đạp xuống lập tức truyền đến âm thanh rạn nứt của xương cốt. Hạ Diệu một tiếng gào thét, đau đớn như đinh thép đâm vào tủy sống, làm cậu ta hít thở không thông, hai cái đùi trong nháy mắt không thể chống đỡ, một chân quỵ xuống làm chân kia cũng không trụ được, ngã ngửa trên mặt đất.

Hắc Tử cưỡi lên ngực Hạ Diệu, dùng con dao mài qua mài lại như đùa giỡn trên gương mặt cậu ta.

"Lão tử ta đây hôm nay phải phá hủy gương mặt này của ngươi!"

Hạ Diệu bị ép bức đến mức phải nổi lửa, tay cầm một mảnh vụn gạch, bất ngờ ném vào mặt của Hắc Tử.

Hắc Tử né không kịp, lỗ tai bị gạch chém toát máu.

"Con mẹ thằng cha nhà mày!"

Ánh mắt Hắc Tử lộ ra vẻ dữ tợn, xách cơ thể Hạ Diệu ném đi, gương mặt đập mạnh vào mặt đất. Sau đó, một tay từ đằng sau bóp lấy cổ, gắt gao ấn xuống, dán chặt gương mặt của Hạ Diệu lên mặt đường, tay còn lại nắm tóc Hạ Diệu dùng sức kéo lê cậu ta dài hơn mười thước.

Mặt của Hạ Diệu tiếp xúc bên dưới đều là gạch đá, đất cát và vụn bột phấn, cảm giác cả khuôn mặt như là bị một cái giũa cà sát không ngừng, hơi thở hít vào đều là mùi vị của bùn đất và bụi bặm.

Trò chơi đùa giỡn hành hạ bỗng dưng dừng lại quá sớm, cảm giác áp lực đènén đau đớn lên hai bắp đùi không còn nữa.

Hắc Tử đang hô to thỏa mãn, đột nhiên cả cơ thể mất đi trọng tâm, bị một lực tấn công khiếp người quật một phát văng xa bốn năm thước. Chờ lúc Hắc Tử bật nửa người đứng dậy, đã thấy một bóng người khổng lồ đang gào thét tiến tới, hai con ngươi bùng lên ngọn lửa từ địa ngục, cháy đến mức lục phủ ngũ tạng của hắn đều như đang bốc khói.

Viên Tung vì lo lắng nên đi theo, đường đến nhà Hạ Diệu và nhà Tuyên Đại Vũ chính là giống nhau một đoạn, may mà Hạ Diệu còn đang trên con đường này. Nếu Hạ Diệu chỉ cần đi xa thêm vài cây số nữa, Viên Tung chắc đã không tìm thấy được cậu ta đang bị đánh đập như vầy.

Hắc Tử thật sự hoảng, sau khi nhìn thấy gương mặt đó của Viên Tung liền lập tức run sợ.

Viên Tung đột nhiên cầm lấy hai cái tay của Hắc Tử, chậm chạp không có động tĩnh. Hắc Tử sợ hãi liên tục giãy dụa, một trận những tiếng răng rắc, gãy nứt từ ngón tay của Hắc Tử vang lên.

Hắc Tử đột nhiên dừng hô hấp, ánh mắt dại ra nhìn ngón tay của mình, cơ mặt vỡ ra những đường nét xấu xí khó coi.

Mười ngón tay của Hắc Tử, toàn bộ các đốt ngón đều đã bị gãy gập lại, đứt đoạn rất khủng khiếp.

"A —— "Một trận "tâm tê liệt phế" xuất hiện kèm theo tiếng thét như xé rách yết hầu, "tay đứt ruột đau", cơn đau đớn như những con sóng dữ đánh sập mọi thứ đê đập kiên cố vững chắc của Hắc Tử. Hắc Tử đau đến lăn lộn co quắp trên mặt đất, nhưng ở một giây sau chợt bị Viên Tung giữ mắt cá chân lại.

"Đừng —— a a a —— "

Viên Tung nện một cú "thép quyền" lên mắt cá chân của Hắc Tử, xương bể vụn. Tiếp theo cầm cổ chân của hắn bẻ ngược lại, liên đới với toàn bộ gân mạch chỗ này hung hăng tàn nhẫn bẻ một phát xoay vòng 360°, toàn bộ cái chân bị lật về một hướng khác. Ngón chân bị lật ra sau, gót chân lại bị xoay lên phía trước, hai cái chân không một chân nào may mắn thoát khỏi.

Sau đó mới thực sự là nhục hình tàn khốc.

Viên Tung gom toàn bộ cơn thịnh nộ giận dữ, như "hùng sư mãnh hổ" hướng về phía Hắc Tử bắt đầu trả nợ máu. Một cơn mưa "quả đấm nghìn cân" cứ như vậy mà đập thẳng vào thân xác của Hắc Tử, từng đấm từng đấm chạm vào da thịt chính là từng tiếng xương cốt vỡ nát vang lên.

Con ngươi của Hắc Tử lồi lên dữ dội, cơ mặt co giật run rẩy. Tiếng gào thê thảm giống như tiếng quỷ khóc vào ban đêm, hù dọa hai người đi đường ngang qua, chân của họ sợ đến mềm nhũn, vội vàng đổi hướng bỏ chạy.

Hạ Diệu vừa nghe loại động tĩnh này lập tức nhận ra người kia là ai, trong thiên hạ có khả năng bức người khác kêu la gào thét kiểu này không ai khác ngoài Viên Tung. Hắn sợ Viên Tung hạ thủ quá nặng lại gây ra chết người, vội vàng hướng về hắn kêu rên một tiếng.

" Anh nhanh qua bên này, tôi không ổn rồi."

Viên Tung thu bàn tay tàn độc lại mà lòng không cam, chạy nhanh đến chỗ Hạ Diệu.

Hạ Diệu xoa xoa gương mặt, từ dưới đất cố sức mà đứng lên, cảm giác hai cái đùi đau đến không nhúc nhích được. Sau đó được Viên Tung nhấc bổng lên đưa vào trong xe, lập tức chạy đến bệnh viện.

Lúc lái xe, Viên Tung thậm chí không dám liếc mắt nhìn qua, rất sợ vì kích động mà tông vào những chiếc xe trước mặt. Hạ Diệu ngồi kế bên ghế tài xế, trên mặt đầy vết thương,lúc lau mặt cảm giác được sự gồ ghề, lồi lõm, vết máu trải rộng. Khóe mắt bên trái rạn nứt, dẫn đến viền mắt xung quanh tất cả đều sưng lên, muốn mở mắt ra đều phải hết sức gắng gượng.

Thậm chí tệ hơn là vị trí ở hông và xương đùi đau như xát muối, đau đến cơ hồ ngồi không yên, hai cái đùi trượt thẳng xuống. Chỉ có thể lấy cánh tay dùng sức chống lên ghế, giảm bớt áp lực lên phần eo và chân.

Viên Tung nghe được Hạ Diệu khí thở đè nén, nhịn không được mở miệng hỏi: "Đau không? Chịu nổi không?"

"Không có gì, anh cứ lái xe đi."

Hạ Diệu càng không ngừng ngộp khí, hít khí, lại ngộp, lại hít..." vẫn cứ cắn răng không kêu một tiếng.

Chờ Viên Tung lái xe đến bệnh viện, Hạ Diệu tựa như mất hết sức lực, toàn bộ cơ thể từ chỗ ngồi trên xe trượt xuống. Viên Tung rất nhanh, ở bên cạnh cửa xe đem Hạ Diệu ôm xuống, phóng tới khoa cấp cứu.

Lúc tẩy trùng vết thương, Viên Tung mới nhìn rõ tình trạng của Hạ Diệu, cả khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, sưng tấy so với bình thường là gấp ha ba lần. Đơn giản chỉ có khóe mắt bị thương. Rách tương đối sâu, còn lại đều là trầy xước nhẹ, đứng bên ngoài đếm kĩ có hơn mười vết trầy, từ Hạ đại gia anh tuấn hào phóng trở thành Hạ mặt rỗ.

Trong lòng của Viên Tung lúc này ai cũng có thể tưởng tượng được.

Chân của Hạ Diệu sau khi chụp Xquang thì chỉ cần băng bó đơn giản nhưng nằm ở trên giường chưa bao giờ đau như vậy, muốn hoạt động phải dùng sức rất nhiều. Kết quả kiểm tra cho thấy phải ở lại bệnh viện theo dõi mới có thể xuất viện, Viên Tung liền cùng với Hạ Diệu ở trong phòng bệnh nói chuyện phiếm.

"Có phải mặt tôi đã bị phá hủy rồi không chứ hả?" Hạ Diệu hỏi.

Viên Tung hướng vào gương mặt sưng phù mập mạp của Hạ Diệu nhéo một cái, không nói chuyện.

Hạ Diệu nói: "Đem cái gương lại cho tôi xem."

"Trong phòng bệnh không có gương." Viên Tung nói.

"Bớt đi!" Hạ Diệu lúc này không đau nữa, tinh khí lại nổi lên, "Anh á.... trong túi lúc nào cũng có một cái gương nhỏ, anh nghĩ rằng tôi không biết?"

Viên Tung không chịu nổi tính nhõng nhẽo này của Hạ Diệu, đành đưa gương cho cậu ta.

Hạ Diệu đem cái gương nhỏ để trước mặt, kết quả dĩ nhiên gương mặt hiện tại của cậu ta không thể ngụy trang, một lần nữa phóng cái gương tới, cuối cùng đem cả khuôn mặt thu vào trong, nhưng lại là đem bản thân hù dọa chính mình.

"A..."

Hạ Diệu bị đả kích sâu sắc, chợt rút cái áo gối phía dưới ra phủ lên mặt.

Viên Tung thấy vậy vội vàng lột xuống, "Muốn làm gì? Mặt mũi này của cậu vẫn còn phải được thoa thuốc lên đấy."

"Không có cách nào mà đi gặp người khác..." Hạ Diệu khóc lóc thảm thiết, gương mặt sưng lớn càng lộ ra vẻ tức cười, "Đây quả thực là từ Lâm Chí Dĩnh một chút biến thành Quách Đức Cương mà!" (Các bạn tự tìm hiểu hai nhân vật này nha)

Viên Tung vốn tâm tình đang căng thẳng dồn nén, thấy Hạ Diệu như vậy buộc phải xỏa ra một tia cười.

Hạ Diệu đẩy Viên Tung một cái, "Đi đi đi, anh đi đi, tôi không cần anh chăm sóc đâu, tôi tự lo...."

"Đừng làm rộn." Viên Tung đè tay của Hạ Diệu lại, trầm giọng dụ dỗ nói, "Hai ngày nữa hết sưng là tốt rồi."

"Vậy anh hai ngày nữa trở lại."

Hai người đang nói chuyện náo nhiệt, y tá gõ cửa bước vào.

"Chào anh, kết quả kiểm tra đã có, gãy xương đùi, cần giải phẫu."

Hạ Diệu vừa nghe giải phẫu lập tức lộ ra biểu tình kháng cự, "Tôi không giải phẫu, tôi muốn vật lý trị liệu."

"Xét thấy anh gãy xương tương đối nghiêm trọng, vật lý trị liệu đầu khớp xương không dễ dàng tăng trưởng nối lại được, sợ rằng phải tĩnh dưỡng rất nhiều năm, hơn nữa chất lượng sinh hoạt sẽ không đảm bảo, cho nên chúng tôi kiến nghị anh giải phẫu."

Hạ Diệu nghĩ lại, tĩnh dưỡng cần nằm ở trên giường, trên đùi phải băng vải, không thể vận động mạnh. Mà mình bị thương ở nửa thân dưới, tức là điều trị phục hồi càng khó khăn hơn, thời gian tháo băng sẽ càng lâu.

"Tôi muốn giải phẫu." Nhanh chóng thay đổi thái độ.

Y tá đem giấy xác nhận đưa cho Hạ Diệu, "Mời anh ký tên lên đây."

Hạ Diệu ký xong một lúc, y tá nói: "Loại giải phẩu này yêu cầu anh phải sạch da."

"Cái gì gọi là sạch da?" Hạ Diệu vẻ mặt mù tịt.

"Chính là phải cạo sạch hết lông, để tránh bị viêm nhiễm."

Cạo hết lông, cạo hết lông...Hạ Diệu một bên lầu bầu lẩm bẩm, một bên quét mắt nhìn bộ lông chân rậm rạp vướng víu của mình, sau đó ánh mắt rất tự nhiên mà tập trung đến giữa hai đùi, hô hấp chợt dừng lại

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK