Mục lục
Thế Bất Khả Kháng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà cậu ta cũng quả thực là bị một con mắt to một con mắt nhỏ.

Nhưng để cho cậu ta vô cùng tức giận và đau lòng, không phải là chuyện này, mà là cái người được cậu ta khen "đáng yêu lạ thường" vào sáng sớm nay.

Sự thực chứng minh, Tuyên Đại Vũ so với Viên Tung quan sát tinh tế hơn.

"Cậu thử nhìn lại cậu xem đức hạnh bao nhiêu! Mắt thì coi như một lớn một nhỏ không bàn đến, hai bên cánh mũi trái phải còn có một vết xanh xanh tím tím, nhìn hệt như vết tàn nhang. Mũi cũng sưng lên, nhân trung đều ngắn một đoạn, hai cái quai hàm cũng không tương xứng."

Hạ Diệu "..."

Tuyên Đại Vũ tiếp tục quyết sống chết "Tôi ngày hôm nay hay tới xem cậu buồn cười thế nào, cho cậu bày đặt tối ngày muốn chăm sóc sắc đẹp này, bây giờ trên mặt chỗ nào cũng được trang điểm."

"Còn có một việc đáng cười hơn cậu muốn xem không?"

Hạ Diệu đột nhiên hỏi.

"Xem, vì sao lại không nên xem?"

Hạ Diệu từ trong ngăn kéo cố sức lấy ra bộ sản phẩm dưỡng da kia, ném vào Tuyên Đại Vũ.

"Đây là cái gì?" Tuyên Đại Vũ hỏi.

Tuyên Đại Vũ không lên tiếng, trong tay đùa nghịch bộ mỹ phẩm dưỡng da, tâm tình có chút phức tạp. Thấy Hạ Diệu đang nhìn chằm chằm vào mình, thực là tránh né không được, mới gắng gượng mở miệng.

"Tặng tôi cái thứ này để làm gì?"

"Để làm gì?" Hạ Diệu tức giận nói "Đem mà trét lên tường!"

Tuyên Đại Vũ lại lần nữa im lặng.

"Cậu nghĩ xem là để làm gì? Chẳng phải để dỗ dành xin lỗi một thằng cháu trai nói tôi không xem hắn ra gì, nói tôi đối với hắn thái độ có vấn đề. Tôi vì để chứng minh hắn ở trong lòng tôi có trọng lượng, giữa trưa không ăn cơm chạy đi mua cho hắn mỹ phẩm dưỡng da, buổi tối tan ca, lo xong việc của đám ký giả liền đem qua cho hắn, kết quả xe ở trên đường xảy ra vấn tai nạn....Quên đi, không cần ép buộc người ta nhận quà như vậy, lãng phí tình cảm."

Hạ Diệu vừa nói như vậy, Tuyên Đại Vũ trong nháy mắt cảm giác mình không thể nhận ra một điều gì đó đã thay đổi khiến bản thân không kịp để ý tới.

Hắn và Hạ Diệu là bạn thân hồi phổ thông, lúc ấy cảm tình chính là thuần túy tự nhiên. Nếu như chủ quan mà yêu cầu cao hơn, thì không phải là tình cảm anh em sâu nặng mà là ái tình, ngẫm lại Hạ Diệu và Bành Trạch trong lúc đó, hơn hai mươi năm tình cảm, bình thường cũng chỉ là lâu lâu vài cuộc điện thoại thôi sao? Còn hắn, nói cho cùng, bản thân chính là muốn độc chiếm Hạ Diệu, muốn vượt ra khỏi giới hạn của tình cảm anh em bạn bè, là loại tình cảm biến thái.

Hạ Diệu nhìn Tuyên Đại Vũ không lên tiếng, cố ý hỏi "Cậu không phải là đến chế giễu tôi sao? Thế nào lại lại nói ít như vậy hả?"Vừa nghe lời này, Tuyên Đại Vũ nở nụ cười, chỉ có điều không phải là vì câu nói đó của Hạ Diệu mà cười, mà là một loại lúng túng, lo lắng, phải ứng với tình huống mà bắt mình cười.

"Không phải, yêu quái à, cậu hãy nghe tôi nói, tôi thực ra là..."

"Cậu nói đi!" Hạ Diệu đốt một điếu thuốc, hanh cười nói, "Trong lòng tôi rõ như gương, cậu đó nha ngoài mặt thì hay nổi giận như mấy lão già, nội tâm thì lại giống như mấy bà cô bán đồ ăn ngoài chợ, không có nhiều mưu tính."

Tuyên Đại Vũ quyết định đem những chuyện nghẹn khuất ở trong lòng hắn nhiều ngày qua trút ra ngoài, hảo hảo nói:

"Vậy nói về đêm hôm đó đi."

Hạ Diệu vẻ mặt vui vẻ bị cắt đứt, "Đêm hôm đó?"

"Thì ngày đó hai ta đều uống say, tôi đem cậu cõng đến nhà của tôi, sau đó sáng ngày hôm sau tôi và cậu như vậy..." Tuyên Đại Vũ khoa tay múa chân rồi lại buộc chặt động tác điệu bộ lúng túng.

Ánh mắt Hạ Diệu trong chốc lát quét về phía cánh cửa, gương mặt vô cùng lo lắng, lộ vẻ mất bình tĩnh.

"Không phải nói là không đề cập tới chuyện buổi tối đó rồi sao, cậu thế nào vẫn còn không dứt?"

Tuyên Đại Vũ lông mày vặn một cái: "Không phải cậu nói với tôi rằng cậu muốn mọi chuyện cứ thoải mái mà nói ra sao?"

"Cậu như vậy mới là làm tôi không thoải mái..." Hạ Diệu nhỏ giọng lầm bầm.

"Cậu nói cái gì?"

"À, không có gì." Hạ Diệu chỉa chỉa ra cửa, "Cậu đi đóng cửa lại."

Tuyên Đại Vũ vừa đi vừa nghĩ, cậu ta còn sợ người khác nghe thấy sao? Xem ra quả thật là có chuyện rồi.

Vừa đóng cửa, lòng của Hạ Diệu nhẹ hơn rất nhiều.

"Cậu nói đi, muốn nói cái gì thì thẳng thắn nói ra."

Tuyên Đại Vũ chần chờ chỉ chốc lát, mở miệng hỏi: "Về đêm hôm đó, cậu có ý kiến gì không?"

"Ý kiến?" Hạ Diệu khóe miệng giật một cái, "Ý kiến của tôi không phải là đã cùng cậu nói rồi sao? Chỉ cần cậu đừng đem việc này nói ra, tôi coi như chưa từng có."

"Không phải là ý này." Tuyên Đại Vũ có chút ngôn ngữ hỗn loạn, "Tôi là nói cậu đối với đêm hôm đó... về bản chất thực sự... Có ý kiến gì không? Cậu đã từng tìm hiểu kĩ qua bao giờ chưa?

Nói là tìm hiểu thì Hạ Diệu thật đúng là có tìm hiểu thật, so với Tuyên Đại Vũ thì còn kĩ càng sâu xa hơn, "kinh nghiệm nhân sĩ" đến nay vẫn còn là "bạn tốt" của cậu ta, lâu lâu lại nhờ hắn ta thỉnh giáo cho hai câu.

"Không có, tôi tìm hiểu sâu xa chuyện đó làm gì?" - chết không thừa nhận.

Tuyên Đại Vũ nhìn ra biểu tình che che giấu giấu của Hạ Diệu, lại liên tưởng đến việc Hạ Diệu nhiều nhấn mạnh cậu ta có nhiều điều không thể nói với mình, trong đầu suy nghĩ ra được vài tia "chân tướng".

"Nói cách khác, đêm hôm đó kỳ thực hai chúng ta..."

"Không có!" Hạ Diệu kiên quyết phủ nhận.Tuyên Đại Vũ buồn bực "Cậu tại sao khẳng định như vậy?"

"Bởi vì tôi không có say."

Tuyên Đại Vũ cả kinh, "Cậu không có say? Vậy cậu cam tâm tình nguyện để tôi trói?"

"..."

Giờ này khắc này, Hạ Diệu phản ứng đầu tiên không phải là lập tức giải thích, mà là theo bản năng là bịt mồm lại, sau đó tới quay đầu nhe răng cả giận nói "Cậu sao lại nói nhảm cái gì vậy, ai cam tâm tình nguyện cho cậu trói?"

"Cậu không say ư, là cam tâm tình nguyện chịu trói hay là bị tôi ép buộc? Nếu quả thật là do tôi ép trói cậu, vậy cậu sáng ngày hôm sau hỏi tôi câu hỏi đó làm gì? Hơn nữa, tôi cũng không thể ép trói cậu, cậu chỉ cần một tay là có thể đem tôi quật ngã."

Hạ Diệu cảm giác càng dây dưa càng rối loạn, chi bằng một lần huỵch toẹt ra, loại trừ hậu hoạn về sau.

"Kỳ thực, tôi đã sớm muốn cùng cậu nói chuyện này, nhưng do không thể mở miệng được. Sau đêm hôm đó, tôi đã tìm và hỏi một người... thật sự muốn biết là có làm ra cái loại chuyện đó hay không, cần có nhiều dấu hiệu cụ thể, sau đó hắn giảng dạy và nói với tôi rất nhiều, rồi bản thân tôi đối chiếu lại một cái thì....không có bị gì cả, rất bình thường, cái gì cũng không có phát sinh, mọi chuyện chỉ là một trò đùa thôi!"

Tuyên Đại Vũ vẫn còn chưa từ bỏ ý định "Cậu tìm ai hỏi, hỏi cái gì?"

Hạ Diệu liền "quỷ quỷ túy túy" (lén lút) liếc về phía cánh cửa, sau đó tiếp tục nói: "Hỏi một "kinh nghiệm nhân sĩ", thì hỏi hắn...chuyện này á, vẫn còn phải để tôi nói rõ sao chứ?"

Tuyên Đại Vũ buồn cười, "Cậu thực sự đã tìm cách giác ngộ cái phương diện ấy rồi sao?"

"Tôi đây không phải là do Bành Trạch cho lây bệnh sao!" Hạ Diệu tìm cho bản thân một cái cớ hoàn mỹ.

Tuyên Đại Vũ nghi vấn, "Lời hắn nói chuẩn sao?"

"Chuẩn á! Đặc biệt chuẩn!" Hạ Diệu vẻ mặt biểu tình rất tin tưởng không nghi ngờ, "Tôi cho anh xem trang cá nhân của hắn, xem này ---- mười triệu người bị ngắt cúc đến mức tàn tạ đã tìm tới hắn! Nhiều kinh nghiệm lắm à! Có đúng không nào?

"Mẹ nó, cái thằng khốn kinh nghiệm nhân sĩ đó... quả thực quá lắm mồm..." Tuyên Đại Vũ nhỏ giọng lầm bầm.

Hạ Diệu nghe không rõ, "Cậu nói cái gì?"

"Không có gì, cậu đã hỏi rõ rồi, vậy xem như không có gì." Tuyên Đại Vũ hơi lộ ra vẻ thất vọng.

Hạ Diệu nhịn không được hỏi, "Tôi tại sao cứ cảm thấy tâm tình của cậu có chút bất thường?"

Ở trong lòng Hạ Diệu, cảm giác Tuyên Đại Vũ nghe xong đáng lẽ phải thở dài một hơi nhẹ nhõm, kết quả ngược lại là thể hiện đủ loại cảm xúc không thể tiêu tan.

"A,,,, là như vậy..." Tuyên Đại Vũ gãi đầu ỉu xìu nói, "Tôi chính là sợ bản thân mình làm chuyện có lỗi với cậu không đúng sao?Nếu đúng vậy... tôi phải bồi thường bù đắp cho cậu chứ...."

"Không không không!" Hạ Diệu vô cùng khách khí, "Cậu đối với tôi là quá tốt rồi."

"Ha ha ha ha..." Tuyên Đại Vũ cười đến mức lúng túng không gì sánh được, "Nếu như vậy, việc này cũng không cần phải canh cánh trong lòng nữa, tùy tiện đem ra nói nữa cũng không sao, Hạ tiểu yêu xem chút nữa là để lão tử tôi đây bạo cúc! Ha ha ha ha..."Con mẹ anh! Hạ Diệu hoảng sợ liếc mắt ra cửa, sau đó mạnh bịt miệng Tuyên Đại Vũ lại.

"Con mẹ cậu, đừng nói bậy nữa được không?"

Tuyên Đại Vũ hoàn toàn không biết Hạ Diệu trong lòng vẫn còn bận tâm chuyện đó, vừa nhìn cậu ta có loại phản này, cho rằng Hạ Diệu chính là sợ xấu hổ, là sợ người khác nói ra nói vào, điều này lại càng chọc cho Tuyên Đại Vũ thêm hứng thú.

"Tại sao không thể nói chứ? Hây da, tôi cứ nói, tiểu cúc của Hạ tiểu yêu xém chút không giữ được, tiểu cúc của Hạ tiểu yêu xém chút không giữ được, tiểu cúc của Hạ tiểu yêu xém chút không giữ được,..."

Con mẹ nhà cậu, Hạ Diệu quả thực muốn phát điên rồi, sớm biết rằng miệng của Tuyên Đại Vũ thúi như vậy, đã không cùng hắn nói chuyện.

"Cậu câm miệng lại cho tôi! " Hạ Diệu bóp yết hầu của Tuyên Đại Vũ lại, "Tôi không đùa giỡn với cậu, việc này không được lấy ra nói càn rỡ nữa, nghe chưa?"

"Tại sao?" Tuyên Đại Vũ chăm chăm nhìn Hạ Diệu.

Hạ Diệu liếc mắt ra cửa, không nói chuyện.

Tuyên Đại Vũ phát hiện Hạ Diệu luôn luôn lén lút, lực chú ý không tập trung, lòng nghi hoặc, "Cậu rốt cuộc sợ ai nghe?"

"Không có ai hết!"

Hạ Diệu đốt một điếu thuốc ổn định tâm tình.

Tuyên Đại Vũ đoạt lấy điếu thuốc từ tay Hạ Diệu rồi đút vào trong miệng mình, sắc mặt đùa giỡn nhốn nháo trở nên ngưng trọng.

"Cậu có phải là cùng với con nha đó thành sự rồi?"

"Nha đầu đó?"

"Cậu nói thử xem ai? Người mới vừa rời đi đó." Tuyên Đại Vũ đích thị ám chỉ Viên Như.

Hạ Diệu kỳ thực rất muốn nói thật lòng, thế nhưng nghĩ đến việc Tuyên Đại Vũ đã đi mấy năm, bản thân hắn đã nếm đủ loại mùi vị ly tán, chia ly với những người tri kỉ, thật tình không dám mạo hiểm. Hơn nữa Tuyên Đại Vũ và Viên Tung quan hệ hai người họ cũng không thân thiết, để bản thân mình có thể đủ tự tin mà nói ra quả thực rất khó, vào lúc này, mấu chốt chính là phải giải quyết vấn đề đang xảy ra trước mắt.

"Cũng tốt lắm, so với chuẩn mực thì cô ta cũng không xê xích gì nhiều." Hạ đưa ra câu trả lời mập mờ, sao cũng được.

Lồng ngực Tuyên Đại Vũ đập lộp bộp một chút, quả thực là một trận rầu rỉ, nhưng bản thân không mong muốn nông nỗi hồ đồ. Dù sao Hạ Diệu cũng là một người đàn ông thuần chất (chất con mẹ tôi chứ chất, thụ lòi ra =]]]), hắn và nữ nhân ở cùng nhau cũng là "thiên kinh địa nghĩa" (lẽ hiển nhiên), Tuyên Đại Vũ sớm đã có chuẩn bị tâm lý. Hạ Diệu thẳng thắn nói ra như thế, hắn ngược lại có thể buông xuống tảng đá trong lòng, không cần phải mỗi ngày "nghi thần nghi quỷ".

Cùng lắm ngực vẫn có chút chua xót.

"Cái gì gọi là không xê xích nhiều?" hỏi Hạ Diệu.

Hạ Diệu mặt dày nói "Chính là... cần phải dạy dỗ lại."

"Vậy thì nhanh lên bóp chết ả đi!" Tuyên Đại Vũ nói; "Nha đầu kia toàn thân đầy mùi dâm đãng, anh của ả cũng không phải thứ tốt gì."

Hạ Diệu tỏ vẻ nghe không lọt tai, "Cậu sao lại đem anh của cô ta xen vào?"

Tuyên Đại Vũ giận, "Tôi nhắc đến anh của cô ta cậu đều không thích nghe, cậu đối với cô ta có bao nhiêu cảm tình?"

"Dù sao cậu cũng đừng đem chuyện đêm hôm đó nói ra là được rồi, lòng của chúng ta chỉ cách nhau một cánh cửa sổ bằng giấy dễ dàng mở ra, nếu cậu cứ nói càn rỡ nữa, cửa sổ kìa liền biến thành thép tấm, triệt để không thể mở."

Mặc dù Tuyên Đại Vũ cực kì không vui, nhưng Hạ Diệu nói đều nói đến như vậy, hắn chỉ biết cố mà tích cực.

"Được, không đề cập nữa."

Hạ Diệu rốt cục thở dài một hơi, cuối cùng cũng giải trừ được một tâm bệnh.

"Vậy cậu cầm đống đồ đạc này đi nhanh lên đi!"

Tuyên Đại Vũ lại nhìn mỹ phẩm dưỡng da trong tay, lộ ra nụ cười không hảo ý, "Cậu tặng tôi cái này, không phải là sợ tôi sẽ nói ra chuyện đêm đó xém nữa bị tôi bạo cúc đó chớ?"

"Cậu đã nói không đề cập nữa sao! Mẹ nó" Hạ Diệu tức giận bốc hỏa.

Tuyên Đại Vũ vẻ mặt đê tiện cười, "À À À, tôi đã quên tôi đã quên, không đề cập tới không đề cập tới."

"Cút cút cút!"

Hạ Diệu chợt nằm xuống giường, đem bản thân giấu ở trong chăn tức giận thở hồng hộc.

Tuyên Đại Vũ dùng tay ấn vào đầu Hạ Diệu, trong lòng hắn muộn phiền, giận dỗi, vui buồn lẫn lộn, tâm tình phức tạp, rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK